Người Phiên Dịch
Chương 53
Cuối cùng cũng tới dịp nghĩ lễ Quốc khánh, tôi dành hai ngày để ngủ cho thật đã. Mãi tới lúc không còn gì ăn nữa, tôi mới quyết định rửa mặt rồi xuống lầu ra siêu thị mua đồ.
Ở quầy sữa chua có một nhãn hiệu nổi tiếng đang khuyến mại. Nhưng dường như tiêu thụ vẫn không được tốt lắm. Tôi bước tới, nhân viên bán hàng bưng một cốc cho tôi nếm thử, là sữa chua gương bạc hà.
Tôi nói: “Giống hệt mùi kem đánh răng,ai mà thích loại sưa chua này chứ?”
Nhân viên bán hàng nhìn tôi, cười rất bí ẩn rồi nói: “Sau khi ăn xong, miệng rất thơm, có thể tăng hứng thú. Cô thử nghĩ mà xem, ai lại không muốn hôn người vừa đánh răng xong chứ?”
Kể ra họ nói cũng có lý.
Tôi nhớ lại lúc trước, khi yêu Gia Dương, có một hôm anh ăn kem vị bạc hà, sau đó lại đòi hôn tôi, miệng anh rất thơm.
Dáng vẻ nghĩ ngợi xa xăm của tôi lúc đó khiến nhân viên bán hàng hiểu nhầm. Anh ta lấy một lốc sữa chua cho tôi rồi nói: “Thế nào? Mua ba tặng một”.
“Cảm ơn anh. Tôi vẫn đang độc thân”. Tôi mỉm cười từ chối, sau đó đẩy xe đi tiếp.
Có ai đó gọi điện cho tôi, số máy lạ.
Tôi bắt máy: “A lô”
“Cô Kiều à”.
“Chào chú! Kỹ sư trưởng Hoàng Duy Đức”.
“Ôi, sao em lại có thể nhận ra giọng anh nhanh như thế được?”
Ông ta cười hì hì rồi nói: “Có rảnh không, anh mời em ra ngoài ăn cơm”.
“Bây giờ chú đang ở đây sao?”
“Nếu không anh tìm em làm gì chứ?”
“Được thôi”.
Bất luận là ai, chỉ cẩn xuất hiện vào đúng lúc tôi cô đơn như thế này đều được chào đón, huống hồ lại là người quen cũ ở Paris. Nghe giọng ông Hoàng có vẻ rất vui. Tôi vui vẻ nhận lời, chúng tôi hẹn nhau ở một câu lạc bộ Tây Ban Nha.
Tôi sửa soạn một chút rồi bắt taxi tới chỗ hẹn. Lúc tới nơi, ông Hoàng đã có mặt. Có một người ngồi đối diện với ông ở đó, lưng quay về phía tôi, nhìn từ đằng sau đã khiến tôi có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Ông Hoàng bước tới ôm hôn tôi rồi khen: “Kiều Phi à, sắc mặt em rất tốt”.
“Được nghỉ mà, ngủ rất ngon”.
Tuy miệng nói với ông Hoàng nhưng mắt tôi lại nhìn người kia, anh ta quay lại rồi đứng lên.
“Em cũng nên làm quen một chút, đây là bác sĩ, bạn tốt của anh, tiến sĩ Trình Gia minh. Hai người đã từng nói chuyện với nhau qua điện thoại đó”.
Ông Hoàng giới thiệu tôi với người kia: “Gia Minh à, đây là em gái tôi, em gái ruột Kiều Phi”.
Đúng vậy, khuôn mặt này, cái tên này, tôi rất quen.
Chúng tôi đã từng gặp nhau một lần trên bãi biển ở ngoại ô. Hôm đó Gia Dương uống say bí tỉ, anh trai của anh tới đưa về.
Chúng tôi từng nói chuyện với nhau qua điện thoại, tôi làm phiên dịch cho anh ấy và bác sĩ Pháp. Giọng của anh cũng rất quen.
Lúc này tôi và Trình Gia Minh ngồi đối diện với nhau, tôi bắt tay anh, ngắm nhìn khuôn mặt rất giống Gia Dương của anh.
Sự việc phức tạp như thế này, tôi thực sự không biết phải nói gì nữa.
Tôi luôn miệng cầu mong người này sẽ không có trí nhớ tốt như tôi.
“Em nói em là lưu học sinh, vậy em đã tìm được việc chư?” Gia Minh hỏi tôi.
“Em đã tốt nghiệp rồi, hiện tại em đang làm ở Bộ Ngoại giao”. Tôi thật thà trả lời.
“Chả trách không tới làm việc ở chỗ anh”. Ông Hoàng rót trà cho tôi, “Em làm phiên dịch chuyên nghiệp ở đó à? Anh biết những người như em còn có thể được phái ra nước ngoài làm ở các đại sứ quán nữa đúng không?”
“Trước Quốc khánh bọn em chỉ tập huấn thôi, sau đợt nghỉ lễ mới biết được ai ở lại phòng Phiên dịch cao cấp, ai sẽ được phái ra nước ngoài”. Tôi đáp lại.
Ông Hoàng xúc một thìa lớn đường cho vào cốc trà của mình.
“Chú Hoàng à, chẳng phải chú bị tiểu đường hay sao?” Tôi nói.
“Em nói to như vậy, có phải muốn nói cho tất cả mọi người ở đây biết không vậy?” Trình Gia Minh nói.
Tôi nhìn anh không hiểu: “Anh là bác sĩ của chú Hoàng mà cũng không lo sao?”.
Chú Hoàng cười khà khà, một mình uống trà, cứ như thể muốn xem cảnh Trình Gia Minh đối phó với tôi như thế nào.
“Lo cái gì chứ?” Anh hỏi.
“Phải ăn uống điều độ, đảm bảo sức khỏe”.
“Tại sao?”
“Như thế mới có thể sống lâu trăm tuổi được”
“Em nghĩ có thể sống lâu được như vậy không?”
“Cũng không hoàn toàn nhưng chí ít có thể sống lâu hơn một chút, cảm thấy dễ chịu hơn”.
“Như thế nào mới được coi là dễ chịu?”
Tôi không thể tranh luận được với anh.
“Vậy anh nói xem sống thế nào mới được coi là thoải mái dễ chịu đi”.
“Ăn được, uống được, chơi được, ngủ được thì sẽ thoải mái dễ chịu thôi mà”. Trình Gia Minh đáp lại, “Anh Hoàng bị bệnh, anh chỉ lo chuyện kê đơn, điều trị, còn việc anh ấy muốn ăn gì thì ăn nấy, cảm thấy mình thoải mái là được rồi”.
Hay thật đấy! Đúng là nhiều khi cũng không nên coi thường thầy lang.
Anh ta nhìn tôi rất đắc ý, mỉm cười rồi nói với ông Hoàng: “Anh nhìn thấy chưa? Vẫn còn là trẻ con”.
“Trước đây anh là luật sư, sau đó chuyển nghề phải không?”
“Ý em muốn nói anh có tài ăn nói phải không, cô bé?” Trình Gia Minh chỉ vào mình nói, trông càng đắc ý hơn.
“Ý em là anh rất giảo biện, đổi trắng thay đen”
Ông Hoàng khoái chí cười to, vẫy tay gọi bồi bàn tới để gọi món.
Cái gì mà cholesterol với mỡ, ông Hoàng chẳng kiêng gì hết, những món ăn Tây Ban Nha có lượng calo cao rất hợp khẩu vị của ông. Món lươn nướng mỡ chảy ròng ròng ông còn ăn những hai suất, thêm một chai rượu vang trắng. Ông chỉ dùng có một nửa lá gan cùng với lượng máu nhiễm mỡ của mình để tiêu hóa những món này, tôi chỉ biết tròn mắt nhìn.
Trên sân khấu có một nữ ca sĩ biểu diễn bài hát tiếng Tây Ban Nha và một đôi nam nữ đang múa minh họa.
Trình Gia minh bị thu hút bởi nữ ca sĩ, anh nghiêng tai lắng nghe tiếng hát của cô.
Tôi hỏi: “Họ đang hát gì vậy?”
“Cuộc sống tươi đẹp”
“Sao anh biết tiếng Tây Ban Nha”.
Trình Gia Minh nhìn tôi trả lời: “Sao em không nhìn vào màn hình bên cạnh sân khấu ấy?”.
Đúng vậy, tôi thật sơ ý. Rõ ràng trên màn hình chạy phụ đề tiếng Trung nội dung bài hát.
Trình Gia Minh không ăn nhiều, anh lấy bút, viết cái gì đó lên danh thiếp của mình sau đó đưa cho người phục vụ cùng với tiền: “Nhờ anh đưa cái này cho nữ ca sĩ, sau đó giúp tôi mua một bó hoa tặng cô ấy nhé”.
Ông Hoàng liền nói: “Gia Minh à, cậu thật là vẫn chứng nào tật ấy”.
Anh cười nhạt rồi nói: “Anh vẫn chưa nghe bài hát đó ư? Cuộc sống tươi đẹp, cuộc sống tươi đẹp”.
Anh xoay người ngắm cô ca sĩ, cô ấy đã nhận được hoa và dòng nhắn của anh, cô cười với anh, anh hướng chiếc ly về phía cô nâng cốc.
Sau đó là màn khiêu vũ, cô ca sĩ trở thành bạn nhảy của anh. Hai người nhảy thật nhẹ nhàng uyển chuyển. Quả thật anh nhảy rất đẹp.
Mặc dù đã cố kiềm chế, nhưng tôi vẫn chăm chú ngắm anh.
Khuôn mặt, mắt mũi của người này đều rất giống Gia Dương.
Trán cao, mũi thẳng, đôi môi mỏng, và làn da trắng tới mức tưởng như trong suốt.
Có điều tính cách của anh thì trái ngược hẳn. Anh ăn nói phóng túng, thoải mái, nhảy rất giỏi, dường như trong mắt anh không có người nào khác, chỉ có cuộc sống tươi đẹp của mình mà thôi.
Ông Hoàng đã say rồi, cứ lãi nhãi với tôi: “Kiều Phi à, mai anh về Thượng Hải rồi, sau này sẽ lại tới thăm em. Em cũng phải như vậy nhé, nếu có tới Thượng Hải, nhất định phải tìm anh đấy”.
“Anh có cảm thấy em giống con trai không?”
“Đúng, em giống như em trai của anh vậy.”
Rất nhiều người đều cảm thấy như vậy, tôi thở dài.
Khúc nhạc kết thúc, Gia Minh hôn tay cô ca sĩ, rồi bước tới nhìn tôi và ông Hoàng.
“Để tôi tiễn hai người về nhé!”
“Về ư?” Ông Hoàng ngạc nhiên lảo đảo đứng dậy: “Đi chỗ khác chơi tiếp đi”.
“Anh có sức, nhưng cô gái này còn phải nghỉ ngơi nữa”. Trình Gia Minh vỗ vào vai tôi, “Đi thôi, đi thôi, nào anh Hoàng, chúng ta về thôi!”.
Tôi và Trình Gia Minh đưa ông Hoàng về khách sạn. Trước khi rời khỏi phòng, anh còn lấy thuốc đưa cho ộng uống.
Chúng tôi cùng đi thang máy xuống.
Tôi ngắm mình trong thang máy, Trình Gia Minh cũng vậy.
Sau đó hai chúng tôi cùng nhau nhìn.
“Kiều Phi à, em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Sao anh lại hỏi chuyện này?” Tôi nhìn anh.
“Năm trước anh đã hai mươi chín rồi”
“Vậy em sẽ không nói cho anh biết đâu”.
“Kì lạ thật đấy”.
“Sao cơ?”
“Sao anh có cảm giác em rất giống với bí thư chi đoàn hồi cấp hai của anh”. Dường như anh đang nói với chính mình.
Tôi thầm nghĩ, chú à, khi chú học cấp hai cháu còn chưa tốt nghiệp mẫu giáo nữa kìa.
“Anh cũng lớn tuổi rồi, mà vẫn còn nhớ tới bạn học thời cấp hai của mình cơ à?” Tôi chậm rãi nói, cố nhấn mạnh vào từ “lớn tuổi”.
Dường như chưa có ai hỏi anh như thế bao giờ nét mặt anh bỗng nhiên giống như ăn phải một con ruồi.
“Thực ra, em gợi lại hồi ức của anh về cô ấy...”
“Tại sao vậy? Anh nói đi...” Tôi chờ xem người này sẽ nói những gì.
“Chuyện gì cũng muốn quản, chuyện xưa bỏ mẹ”
Tôi rất muốn phản bác, nhưng vì cảm thấy câu nói này buồn cười quá nên cố tình trêu anh: “Lần đầu em nghe thấy cụm từ chuyện xưa bỏ mẹ đấy, ha ha ha... nghe sắc sảo ghê”.
Thang máy xuống tới tầng một, chúng tôi đi ra.
Lúc ra khỏi thang máy, Trình Gia Minh nói với tôi: “Lên xe đi, nhà em ở đây vậy?”
Tôi đứng lại: “Không cần đâu, cảm ơn anh. Em đi tàu điện ngầm về nhà cũng được”.
“Còn tưởng mình trẻ lắm à, mới nói một tí đã giận rồi. Lại đây anh chở về nhà”.
“Thật sự không cần đâu ạ. Cảm ơn anh, bác sĩ trình. Chú Hoàng không ở đây nữa, em không ngồi xe của người lạ đâu”. Tôi đáp lại.
Trình Gia Minh đứng bên cạnh xe, cười rất ý nhị.
“Anh cũng không được xem là quen thân, có điều chúng ta có thể coi là người lạ không Kiều Phi?”
Tôi không hiểu anh có ý gì.
Chắc là có hàm ý gì nữa.
Tôi nhìn anh.
Đúng lúc đó điện thoại của anh đổ chuông.
Anh xin lỗi tôi rồi bắt máy: “Chuyện gì vậy?”
“...Khi nào?”
“...Bây giờ ư?”
“...Được, tôi sẽ tới ngay”.
Anh nói với tôi: “Rất xin lỗi em, anh có chút việc phải đi ngay”.
Tôi gật đầu, có cảm giác dường như đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
“Không có gì đâu, anh mau đi đi”.
Anh lên xe, rồi quay lại nói với tôi: “Thật sự xin lỗi vì không đưa em về được, nhà anh xảy ra chuyện”.
Tôi ngồi trên tàu điện ngầm, nhớ lại câu Trình Gia Minh vừa nói với mình, anh ấy nói nhà anh có chuyện rồi.
Dạ dày tôi hơi đâu, tôi ấn nhẹ, chợt nhận ra ban nãy mình vẫn chưa ăn gì. Nhưng cơn đau dần quặn lên, cuối cùng tôi chỉ biết ngồi co ro một góc trên tàu.
Tôi ôm bụng về nhà, nôn thốc nôn tháo, mãi tới khi nô ra cả mật xanh mật vàng. Chị Đặng sợ quá cứ vỗ vỗ vào lưng tôi: “Phi Phi em sao vậy? Chị đưa em tới bệnh viện nhé!”.
Tôi xua xua tay, vịn tường đứng dậy, tôi nhìn mình trong gương. Khuôn mặt trắng bệch, chỉ thấy mỗi quầng mắt xanh đen. Thật kì lạ, trước đây tôi chưa từng bị như thế này.
Tôi bỗng nhớ ra, lúc tôi phá thai, vứt bỏ đứa con của mình và gia Dương, anh kể cho tôi lúc đó anh đã bị đau dạ dày.
Một nỗi sợ hãi ập xuống người tôi.