Hôm nay được gặp người thật và chứng kiến môi trường sống của Nhiếp Sơ Hồng, ấn tượng về anh trong lòng Cẩn Tri càng trở nên chân thực và trọn vẹn hơn.
Nơi ở của anh ngay trong trường học. Căn phòng không lớn nhưng rất sạch sẽ. Tường được trát bằng đất sét vàng thường thấy ở nông thôn. Góc tường có cửa sổ bằng gỗ màu mận và chiếc giường gỗ cũ kỹ, tạo cho căn phòng một vẻ cổ điển. Ngoài ra, trên tường treo hai tấm da thú và mấy chiếc răng nanh trông rất hoang dã. Vừa bắt gặp, Trang Xung liền sáng mắt, khẽ cảm thán: “Wow!”
Anh ta và Cẩn Tri ngồi bên chiếc bàn vuông nhỏ. Nhiếp Sơ Hồng đun nước, pha hai cốc trà rồi ngồi đối diện họ.
“Đây là trà hoa cúc dại mà tôi dẫn bọn trẻ đi hái, hai người uống thử đi!”
Cẩn Tri nhấp một ngụm, nước trà có hương vị man mát, dễ chịu.
“Tại sao em không báo trước? Tôi sẽ ra ga đón hai người.” Anh nói.
Cẩn Tri mỉm cười: “Không cần phiền anh đâu.”
“Tôi là đàn ông, đi một chuyến có vấn đề gì chứ?”
Cẩn Tri lắc đầu: “Bọn em tự đến cũng được.” Trang Xung gật đầu: “Chuyện nhỏ ấy mà.”
Lúc này, Nhiếp Sơ Hồng mới nở nụ cười hiền hậu. Ba người trò chuyện một hồi, Cẩn Tri biết được, trường học có gần hai mươi học sinh. Ngoài anh ra còn một thầy giáo cũng là tình nguyện viên. Do họ rất có trách nhiệm và kiến thức sâu rộng nên người dân ở mấy thôn làng xung quanh cũng đưa con cái đến đây học tập. Mức lương của anh rất thấp, chắc chắn không đủ chi tiêu. Được cái ở quê nhiều ruộng đất, hai thầy giáo tự mình lao động nên cũng giải quyết được khâu thực phẩm. Ngoài ra, thỉnh thoảng anh nhận lập trình cho người ta nên cũng có tiền, thậm chí còn có thể giúp đỡ gia đình các em học sinh thuộc diện nghèo khó.
Sau khi nghe anh kể, Cẩn Tri cảm thấy, cuộc sống ở đây thật ra cũng hạnh phúc và thoải mái. Điều này khiến cô càng tán thưởng Nhiếp Sơ Hồng hơn.
“Sao em có thời gian đến đây chơi?” Nhiếp Sơ Hồng hỏi.
Trang Xung đáp: “Chúng tôi xin nghỉ làm.”
Cẩn Tri mỉm cười: “Nghỉ nhưng vẫn được ăn lương, thế mới thích.”
Nhiếp Sơ Hồng mỉm cười nhìn cô. Dù hiếm khi để ý đến ngoại hình nam giới nhưng vào thời khắc này, Cẩn Tri cũng cảm thấy nụ cười và cử chỉ của anh toát ra khíchất của người đàn ông trưởng thành. Ngoài ra, đôi mắt anh sâu hun hút, tựa như chứa đựng bao điều mà cô không thể nhìn thấu.
Ngồi xe cả ngày nên chẳng bao lâu sau, Cẩn Tri ôm miệng ngáp dài, còn Trang Xung cũng dụi mắt. Nhiếp Sơ Hồng đứng lên, vỗ vai anh ta: “Hôm nay, cậu ngủ ở đây với tôi nhé!”
Trang Xung gật đầu: “Được ạ.”
Anh lại quay sang Cẩn Tri, cất giọng dịu dàng: “Cách đây không xa có một nhà dân chỉ có hai bà cháu, em hãy nghỉ tạm ở đó một đêm. Ngày mai, tôi sẽ dọn sạch phòng ký túc cho em.”
Cẩn Tri tỏ ra thoải mái: “Em sao cũng được, chỉ cần có chỗ nằm thẳng thôi.”
Nhiếp Sơ Hồng không khỏi ngạc nhiên. Cẩn Tri mang dáng vẻ của một cô thục nữ thành thị, không ngờ cách hành xử lại chẳng khác nào đấng nam nhi.
“Em có thể không câu nệ, nhưng tôi không thể.” Anh nói: “Tôi sẽ đưa em qua bên đó. Sáng mai, tôi đón em về đây.”
Ánh trăng chiếu sáng lối đi men theo bờ ruộng. Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ếch nhái và côn trùng kêu. Đường không dễ đi nhưng bởi vì Nhiếp Sơ Hồng cố tình bước thật chậm nên Cẩn Tri miễn cưỡng cũng có thể bám theo. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chủ yếu nói về bọn trẻ.
Đến một đoạn phải lên dốc khá cao, Nhiếp Sơ Hồng đi vài bước, phát hiện Cẩn Tri vẫn ở dưới chân dốc. Anh mỉm cười, giơ tay về phía cô: “Lên đi!”
Vừa định đưa tay cho anh, cô chợt cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc. Ở trong không gian ảo, Ứng Hàn Thời cũng từng kéo tay cô. Chỉ là vẻ mặt của anh lúc bấy giờ không được thản nhiên như Nhiếp Sơ Hồng. Anh nắm chặt cổ tay cô, đầu ngoảnh về một bên, tựa hồ không thể nhìn thẳng vào mắt cô.
Nghĩ đến đây, Cẩn Tri không nhịn được cười.
“Cẩn Tri!” Nhiếp Sơ Hồng nhìn cô bằng ánh mắt lạ lùng.
Cẩn Tri lập tức lên tiếng: “Không cần đâu.” Cô không để anh kéo mà ra sức leo lên: “Em đâu đến nỗi yếu ớt như vậy.”
Nhiếp Sơ Hồng thu tay về, hai người tiếp tục bước đi. Một lúc sau, anh đột nhiên mỉm cười.
“Anh cười gì thế?” Cẩn Tri thắc mắc.
“Không có gì. Tôi thấy em tương đối giống trong tưởng tượng của tôi, nhưng cũng có điểm khác biệt.”
Đúng lúc này, họ trông thấy đom đóm lập lòe ở bụi cây phía trước. Chắc là chỉ ở nông thôn mới có thể gặp nhiều đom đóm như vậy. Nhìn từ xa xa, chúng giống những ngôi sao nhỏ xíu rơi xuống phiến lá. Còn trên bầu trời, ánh trăng và các vì sao tạo thành một bức tranh lung linh.
Trong cuộc đời, Cẩn Tri chưa bao giờ được chứng kiến cảnh đẹp đến nhường này nên có chút sững sờ. Nhiếp Sơ Hồng cũng liếc qua đám đom đóm rồi quay sang Cẩn Tri.
Cô không để ý đến anh, cứ đi chầm chậm qua bụi cây, nhìn không chớp mắt. Nhiếp Sơ Hồng lặng lẽ dõi theo cô.
Trong suy nghĩ của anh, khi gặp cảnh tượng này, con gái thường e thẹn hoặc reo lên: “Đẹp quá!”, hoặc là giơ tay bắt đom đóm, quấy nhiễu cảnh đẹp đó. Nhưng Cẩn Tri khác hoàn toàn, cô không thốt ra một lời tán thưởng mà chỉ lặng lẽ ngắm nhìn.
Cuộc sống ở vùng rừng núi vất vả và cô độc, khó kiếm bạn gái nên mỗi khi nghĩ tới vấn đề này, anh cũng có chút phiền muộn. Lúc mới quen Cẩn Tri qua mạng Internet, anh chỉ cảm thấy cô là người hiểu biết và thân thiện, khác mấy cô gái không có đầu óc. Đến khi trở nên thân thiết, anh cũng biết rõ hai người “trời nam biển bắc”, bản thân lại không thể từ bỏ công việc vì một người phụ nữ nên chẳng nghĩ ngợi nhiều. Tuy nhiên, khi quen biết một cô gái có tính cách dễ chịu như Cẩn Tri, cho dù chỉ là bạn bè thông thường, trái tim người đàn ông cô độc cũng sẽ rung động lúc nào không hay.
Hôm nay được gặp cô, anh mới phát hiện, cô càng chân thực và đáng mến hơn trong tưởng tượng của mình. Từng lời nói và cử chỉ của cô đều khiến anh cảm thấy rất tốt đẹp.
Nhiếp Sơ Hồng đút hai tay vào túi quần, dõi theo cô từ phía sau. Đúng lúc này, Cẩn Tri trượt chân ngã xuống bụi cỏ. Anh giật mình, chạy vội đến. Thấy cô ngồi bệt dưới đất, Nhiếp Sơ Hồng mỉm cười, kéo cô đứng dậy, đồng thời cất giọng dịu dàng: “Em có sao không?”
Bởi vì đất tơi xốp nên Cẩn Tri không cảm thấy đau. Chỉ là tự nhiên “vồ ếch” trước mặt anh nên cô hơi xấu hổ. Cô lắc đầu: “Em không sao”, đồng thời phủi bùn đất bám trên quần.
Nhiếp Sơ Hồng bỗng nhiên quay lưng về phía cô, cúi thấp người. Anh nói: “Lên đi! Đoạn đường phía trước tương đối gồ ghề. Nếu em không để bụng, tôi sẽ cõng em qua bên đó.”
Xung quanh vẫn chỉ có tiếng ếch nhái kêu, đom đóm lập lòe hai bên đường, cây cỏ đung đưa trong cơn gió nhẹ. Mặc dù cúi thấp người nhưng thân hình anh vẫn rất cao lớn, tấm lưng khá rộng, cơ bắp rắn chắc thấp thoáng dưới lớp áo sơ mi.
Cẩn Tri im lặng một lúc, Nhiếp Sơ Hồng kiên nhẫn chờ đợi. Không muốn để anh cõng, cô đi đến vỗ vai anh: “Anh mau đứng dậy đi, không cần cõng em đâu. Nếu không thể vượt qua đoạn đường này thì trong một tuần sống ở đây, em sẽ phải giải quyết vấn đề đi lại như thế nào?”
Nói xong, cô đi vòng qua người anh tiến về phía trước. Nhiếp Sơ Hồng bất động vài giây rồi đứng dậy, đi theo cô.
Đoạn đường kế tiếp tương đối thuận lợi, hai người nhanh chóng tới nhà thím Tôn nằm dưới chân núi.
Trong một bức thư, Nhiếp Sơ Hồng từng kể, thím Tôn sống một mình với cháu nội, Cẩn Tri còn tưởng đó là bà già tóc bạc. Không ngờ, thím là người phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi tuổi. Phụ nữ ở nông thôn sinh nở sớm, thường lao động chân tay nên rất hồng hào, khỏe mạnh. Nghe Nhiếp Sơ Hồng giới thiệu cô là bạn anh, đến ngủ nhờ một tối, thím nở nụ cười vui vẻ: “Đừng nói một ngày, cô cứ ở bao lâu cũng được. Cô là bạn thầy Nhiếp, tôi còn mong quá ấy chứ.”
Nhiếp Sơ Hồng chỉ cười cười. Cẩn Tri cũng nhận ra, anh rất được người dân địa phương kính trọng.
Sắp xếp xong chỗ ngủ cho cô, Nhiếp Sơ Hồng liền cáo từ. Cẩn Tri tiễn anh ra cửa. Anh nói: “Em ngủ sớm đi, ngày mai tôi đến đón em.”
Cẩn Tri gật đầu: “Cám ơn anh. Anh cũng nghỉ sớm nhé.”
Nhiếp Sơ Hồng cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen hơn bầu trời đêm ngoài kia: “Cẩn Tri, chúc em có giấc mơ đẹp.”
Cô mỉm cười, dõi theo bóng lưng người đàn ông. Anh đi nhanh hơn hồi nãy nhiều, sải từng bước dài trên bờ ruộng, leo lên dốc núi rồi nhanh chóng khuất dạng.
Cẩn Tri lại trò chuyện với thím Tôn một lúc. Thím tỏ ra nhiệt tình, hỏi han đủ thứ chuyện. Nghe nói cô muốn lên núi ngắm hoa cải và hoa đỗ quyên, thím hào hứng cho biết, biển hoa đẹp nhất nằm ở rừng núi sâu, chỉ người bản địa mới biết đường đi, ngay cả thầy Nhiếp cũng chịu. Khi nào Cẩn Tri muốn đi xem, chỉ cần nói một tiếng, thím sẽ dẫn đường.
Tới lúc đi ngủ, Cẩn Tri hơi lạ giường nên trằn trọc mãi. Cô gối hai tay dưới đầu, ngắm bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Nhiếp Sơ Hồng khom lưng để cõng cô hồi nãy. Tuy nhiên, cô không nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục ngắm sao trời. Không biết Tinh vân Hồ Điệp thuộc phương hướng nào?
Buổi đêm, Cẩn Tri nằm mơ như lời chúc của Nhiếp Sơ Hồng. Cô mơ thấy Ứng Hàn Thời. Anh một mình đứng trong bóng tối, không rõ đang làm gì. Sau đó, anh từ từ đi ra ngoài ánh sáng, tiến về phía cô. Rồi anh nắm lấy cổ tay cô, miệng nở nụ cười vô cùng dịu dàng.
Cẩn Tri giật mình tỉnh giấc. Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, nghĩ bụng: “Đúng là giấc mơ kỳ lạ. Ứng Hàn Thời không thể đến nơi này.”
***
Cùng một buổi tối, Ứng Hàn Thời đứng bất động trên sườn núi cao, dõi mắt về dãy núi trùng điệp và thôn làng nằm xen kẽ giữa những khu đồng ruộng ở phía xa xa.
Một lúc sau, Tiêu Khung Diễn leo lên sườn dốc, đến bên anh. Cuối cùng, anh ta cũng có thể cởi bỏ chiếc áo khoác đáng ghét, để lộ thân hình bằng kim loại sáng loáng dưới ánh trăng.
Anh ta báo cáo: “Đại ca, dù xác định được tín hiệu phát ra từ khu vực này nhưng nơi đây có diện tích rất lớn, chủng loại sinh vật phong phú, chúng ta ta nhất thời không thể định vị đối phương đang ở đâu?”
Ứng Hàn Thời gật đầu. Anh ngước nhìn bầu trời bao la, dày đặc các vì sao. Ở thành phố Giang không bao giờ được chứng kiến cảnh tượng đẹp đẽ này nên ngay cả Tiêu Khung Diễn cũng thất thần.
“Tiểu John, chú còn nhớ đến “Phượng Hoàng Hiệu” của chúng ta không?” Anh hỏi.
Ánh mắt Tiêu Khung Diễn lộ vẻ nghiêm túc chưa từng thấy. Anh ta đứng thẳng người, giơ tay chào kiểu nhà binh: “Em còn nhớ chứ. “Phượng Hoàng Hiệu” là lô cốt vũ trụ hoàn hảo nhất trong dải Ngân hà, là niềm tự hào của Đế quốc Diệu Nhật.” Ngừng một lát, anh ta hạ giọng: “Nó đã rơi xuống nơi sâu của hằng tinh, toàn bộ người ở trên đó đều... tử vong.”
Tiêu Khung Diễn cúi xuống, trong khi Ứng Hàn Thời vẫn ngẩng cao đầu, những ngôi sao tựa như rơi vào đáy mắt anh.
Tiêu Khung Diễn ôm mặt, cất giọng buồn rầu: “Nếu mọi người còn sống, cùng chúng ta đến Trái đất thì tốt biết mấy. Chúng ta có thể cùng nhau sống hạnh phúc dưới bầu trời đẹp đẽ này.”
Ứng Hàn Thời không lên tiếng. Anh đứng thẳng người, ánh mắt trầm tĩnh.
“Diệu Nhật đã rơi.” Cuối cùng, anh cũng lên tiếng.
Tiêu Khung Diễn ngẩng đầu, đồng thanh đọc bài thơ:
“Diệt Nhật đã rơi, Ngân hà không còn Đế quốc nữa.
Nó rơi xuống nơi sâu thẳm của vũ trụ, cùng với vinh quang và mơ ước của tôi.
Từ giây phút này, chúng tôi không còn hành tinh mẹ, cũng chẳng còn tinh tú và mặt trời.
Chúng tôi đau khổ lưu vong trong bao năm ánh sáng.
Mặt trời đã rơi, rơi vào tăm tối và giá lạnh vô ngần.
Ngân hà không còn Đế quốc, tôi mãi mãi trung thành với việc lang thang.”
Đọc xong, cả hai im lặng hồi lâu. Ngọn gió dường như càng lớn hơn, màn đêm cũng càng trở nên cô liêu. Ứng Hàn Thời quay người đi xuống dốc núi. Tiêu Khung Diễn đột nhiên kéo áo anh: “Khoan đã!”
Ứng Hàn Thời nhướng mày nhìn anh ta. Tiêu Khung Diễn ấp úng: “Tâm trạng của em bây giờ tương đối tệ, anh có thể cho em mượn điện thoại để em nói chuyện với Tiểu Tri không?”
“Không được.”
Tiêu Khung Diễn lập tức mím môi, nhưng không dám tỏ ra bướng bỉnh mà cất giọng gần như van nài: “Ít nhất... em cũng muốn xem cô ấy có gửi tin nhắn cho em?”
Ứng Hàn Thời im lặng vài giây rồi lên tiếng: “Cô ấy không gửi. Tôi kiểm tra rồi.”
Tiêu Khung Diễn tỏ ra thất vọng: “Vâng...”
Đề tài này coi như kết thúc, Tiêu Khung Diễn liền đi theo Ứng Hàn Thời xuống núi.
“Không biết lần này chúng ta sẽ tìm thấy đối tượng thế nào?” Anh chàng người máy lẩm bẩm: “Liệu có phải là người nào đó của hành tinh chúng ta may mắn sống sót hay là sinh vật thuộc tinh cầu khác?”
Ứng Hàn Thời lặng thinh. Hai người nhanh chóng biến mất trong đêm đen.