Người Lạ Quen Mặt
Chương 11: Sự kiện lịch sử
Tôi và Vương vẫn gặp nhau trên lớp và ở cả Câu lạc bộ. Tôi không cảm thấy mình nói sai điều gì khi quyết định nói về suy nghĩ của tôi trong mối quan hệ này. Tôi cũng không cảm thấy mình phải trốn tránh Vương vì giận dỗi hay ngượng nghịu. Tôi vẫn chờ Vương cùng về nhà mỗi khi anh họp ở Câu lạc bộ. Ngày đầu tiên sau hôm đó, Vương cũng có ý né tránh tôi nhưng khi thấy thái độ tôi hoàn toàn bình thường, thậm chí có phần thoải mái nên Vương cũng không cố ý thay đổi thái độ với tôi.
Có đôi lần Vương chủ động gợi chuyện về Huy để nói với tôi, giúp tôi có cái nhìn thoáng hơn về Huy và mối quan hệ giữa anh và cậu ta. Tôi lắng nghe, trò chuyện với anh. Tôi nói với anh về cảm giác của tôi rằng dù anh có thích ai thì đó cũng là cảm giác thuộc về anh, anh thích nam hay nữ thì đó cũng là tình cảm thật sự của anh, tôi tôn trọng điều đó cũng như tôn trọng anh. Trên thế giới này, nếu có hàng vạn người kỳ thị quan hệ đồng giới thì cũng sẽ chẳng bao giờ có tôi trong số những con người ấy. Tôi tôn trọng tình cảm của anh, và cũng hy vọng anh tôn trọng tình cảm của tôi như thế.
Nếu trước đó tôi đã từng nghĩ mình phải buông xuôi tình cảm với anh thì bây giờ, khi anh trao cho tôi cơ hội đó, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng đánh mất. Anh chấp nhận tôi tức là anh cũng có tình cảm với tôi. Bởi vì tôi chẳng có gì để anh lợi dụng, anh cũng không phải là người có mục đích lớn lao gì để lợi dụng tôi. Minh nói có thể Vương muốn che giấu tình cảm đồng giới của mình bằng cách chấp nhận để tôi làm bạn gái của anh. Tôi không cãi lại cô ấy. Cũng có lúc tôi nghĩ như Minh nhưng rồi tôi lại nghĩ, nếu thật sự cần phải che giấu, Vương cần gì phải đợi những hai năm trời, cần gì phải chọn người như tôi. Chẳng lẽ bên anh chưa từng có cô gái nào? Tôi không tin như vậy.
- Hôm nay tâm trạng anh không tốt.
Tôi ngồi gần Vương, nói khẽ.
Vương ngoảnh mặt nhìn tôi, trầm giọng.
- Không có gì đâu.
Rồi anh quay sang bên cạnh, chăm chú nghe hát.
Bình thường Vương không phải người yêu thích âm nhạc nhưng dù có nghe nhạc gì thì khuôn mặt anh vẫn nguyên một vẻ tự nhiên, không thích thú mà cũng chẳng khó chịu. Hôm nay thì khác, anh không tập trung nghe nhạc. Đôi lúc anh lại như đăm chiêu nhìn gì đó rồi nghĩ ngợi.
- Đi theo em!
Tôi vừa nói vừa đứng dậy, nắm tay Vương kéo đi.
Vương ngơ ngác. Anh nắm lại tay tôi, kéo lại về phía anh để tôi dừng lại.
- Em muốn đi...
Vương chưa nói xong tôi đã kéo anh đi thật nhanh.
Ra đến tận cửa rạp hát, tôi mới dừng lại, thở hổn hển.
- Em... em... em có... có việc gì gấp à?
Vương thở không ra hơi, gập người nói với tôi.
Tôi không trả lời câu hỏi của anh, cũng ngừng thở vội vã. Tôi lấy từ trong túi xách ra một gói quà nhỏ, nhét vào tay anh.
- Đi mau lên.
Tôi đẩy Vương ra khỏi cửa.
Vương nhìn tôi, hơi giật mình. Anh đưa tay về phía tôi, xòe bàn tay ra.
- Em muốn đi đâu?
Tôi nhíu mày, vội xua tay, lắc đầu.
Thấy Vương cứ giơ tay ra, lại nhìn tôi một cách khó hiểu, tôi bật cười.
- Nói cho anh biết, em xấu tính lắm. Em đọc trộm tin nhắn của anh rồi, anh mau mau đi gặp Huy đi. Đừng để cậu ấy chờ. Ngày khác em không nhường đâu, nhưng hôm nay là sinh nhật cậu ấy, em đặc biệt cho phép anh ở bên cậu ấy.
Tôi tỏ vẻ cao thượng một chút.
Thực ra thì tôi biết hôm nay là sinh nhật Huy từ lâu. Tôi nắm rõ tường tận thông tin về cậu ta mà lại bỏ qua thông tin này thì đúng là thiếu sót. Vì thế nên tôi đã cố kiếm vé đi xem hòa nhạc chỉ diễn ra một lần tại đây vào đúng ngày sinh nhật cậu ta, ném nó cho Minh để bắt cô ấy tặng tôi ngay trước mặt Vương như là vô tình. Sau đó tôi giả vờ một chút để anh cảm kích tôi. Bỏ ra vài thứ để nhận lại chút tình cảm từ nới anh thì cũng đáng thôi. Với lại, cuộc chiến giữa tôi và Huy cũng tự động bắt đầu ngay sau cái hôm cậu ta trắng trợn kéo Vương đi khi chúng tôi đi ăn với nhau. Cứ nghĩ lại hôm đó là tôi sôi máu. Hôm đó tôi đã phải cắn răng mỉm cười tạm biệt Vương để cố chứng tỏ mình không chấp Huy. Đến tối Huy còn giở giọng trêu ngươi với tôi, nhắn tin khiêu khích. Cậu ta bảo rằng kẻ thứ ba như tôi thì chỉ nên ngồi đó chấp nhận thôi, quyền quyết định luôn thuộc về người đến trước. Tôi nhắn lại cho cậu ta, giọng điệu vô cùng thoải mái: "Cậu thích đánh số thì cứ việc nhưng cậu không biết là số ba là số nhiều à? Nhiều tình yêu và nhiều cơ hội hơn. Cho nên cậu muốn quyết định ra sao cũng mặc cậu, tôi vẫn hơn cậu nhiều điều lắm." Huy nhắn lại cho tôi, vỏn vẹn ba chữ: "Đồ đàn bà!" Tôi cũng vui vẻ nhắn lại: "Không, chị là "đồ con gái"." Sau đó tuyệt nhiên không thấy cậu ta nhắn lại cho tôi. Chắc cậu ta tức tôi lắm vì cậu ta còn đem cuộc trò chuyện của chúng tôi cho Vương đọc. Vương cũng không nói lại với tôi, chỉ là tôi đọc được tin nhắn của anh với Huy, nói cậu ta đừng nói năng châm chọc tôi, như vậy là không tốt. Vương cũng biết bênh vực tôi đấy. Đó cũng là một tín hiệu đáng mừng. May sao lúc đó tôi không chửi bậy gì với cậu ta, không thì đã mất hình tượng trước Vương rồi. Đúng là nhẫn nhịn cũng có cái tốt của nó, chưa chắc đã là nhục.
Quay lại hiện tại, Vương không thể hiện nhiều trên nét mặt. Anh vẫn giơ tay về phía tôi sau khi cầm món quà sang tay còn lại.
Đến lượt tôi không hiểu.
- Em hết quà rồi.
Tôi nheo mắt. Chẳng lẽ anh thấy quà tôi chuẩn bị như vậy vẫn chưa đủ ư? Huhu. Mua quà cho tình địch kể cả có ít tiền cũng vẫn thấy xót xa lắm.
- Tay em.
Vương lên tiếng.
Tôi giơ tay mình lên trươc mặt, nhìn ngắm, tay tôi có gì đâu. Hay anh muốn tôi đi cùng anh? Có điên mới đi cùng. Đến đó lại phải mệt nhọc giả bộ vui vẻ, giả bộ hiền lành, lại còn phải trơ mắt nhìn Huy thân mật với Vương thì chắc tôi tức điên người. Biết là một chuyện, còn phải chứng kiến tận mắt lại là một chuyện khác. Tôi không dại.
- Em không đi với anh đâu. Em chuẩn bị quà cho anh thôi, anh đi đi.
Tôi xoay người bước vào trong, nói tiếp.
- Với cả em còn phải nghiên cứu âm nhạc nữa. Về nhà em còn phải báo cáo về buổi hòa nhạc này cho Minh, không thì cô ấy sẽ giết em.
Tôi bước đi, nói liến thắng chẳng quan tâm Vương có lắng nghe không.
Đột nhiên tôi thấy cánh tay tôi bị giữ lại, cả người tôi như bị ghìm chặt.
Vương đang ôm lấy tôi.
Tôi không biết lần đầu mọi người được người mình yêu ôm có cảm giác gì, còn tôi thì phấn khích lắm. Cảm giác như muốn nổ tung. Để xem nào, chính xác là 169 ngày kể từ khi quen biết, và 47 ngày kể từ khi chúng tôi là người yêu của nhau, Vương ôm tôi. Tôi tuyên bố hôm nay kể cả là ngày tốt hay xấu thì tôi cũng sẽ đánh dấu nó là sự kiện lịch sử của đời tôi. Nắm tay chúng tôi còn chưa nắm mà đã nhảy sang giai đoạn ôm thế này. Nếu biết trước kết quả như vậy thì tôi đã sử dụng kế hoạch "làm tình địch tốt" từ lâu rồi.
Sau đó, cái ôm cũng kết thúc và Vương cũng đi sinh nhật Huy mà không có tôi. Còn tôi thì gạt phắt buổi hòa nhạc để đi thẳng tới nhà Minh chia sẻ sự kiện vừa rồi.
Tôi nên mất ngủ vì cái ôm này.
Tôi sẽ thức để kỷ niệm nó.
Rất đáng đấy, nhất là với người lười thể hiện tình cảm của bản thân như Vương.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp