Ngươi Không Phải Đại Thần, Ngươi Quá Tiểu Nhân

Chương 19: Nữ hoàng


Chương trước Chương tiếp

Vốn là muốn vì bản thân tìm một nơi yên tĩnh, tô điểm cho bản thân giữa bầu không khí này, bằng tính cách Liễu Thủy luôn trạch như vậy, thật sự là không muốn ở giữa một đám người như vậy, người đối mặt người. Huống chi, yêu nghiệt còn ở đây, còn không biết được mục đích lần này của yêu nghiệt, Liễu Thủy lại quyết định đem sự nghiệp ẩn thân này càng thêm phát huy.

Yêu nghiệt, có chuyện gì, Liễu Thủy cùng ngươi về nhà đóng cửa chậm, rãi, nói, sau!

Ở một góc, ngồi cùng Phó Linh hai giờ, thời gian vài năm, cũng không khiến hai người xa cách trong lúc đó. Không có lại đi để ý tới Tư Húc cùng cô gái tên gọi Trương Á Nhàn kia, chuyện của bọn họ trong lúc đó, tuy rằng nghi vấn đầy mình, nhưng là Liễu Thủy vẫn tình nguyện lựa chọn tin tưởng. Huống hồ hai giờ này, Tư Húc không có chuyện không phát hiện chính mình, nếu yêu nghiệt cảm thấy không cần giải thích, như vậy, cô việc gì phải đi hỏi?

Tuy rằng lửa giận nơi đáy lòng, như trước vẫn không ngừng cháy, chậm rãi lan tràn, thiêu đốt nóng rực!........

Anh chết chắc rồi, Tư Húc!

Giữa lúc đang tán gẫu hưng phấn, đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện bàn tay xa lạ đang vươn tới trước mắt.

Khiêu vũ?.......... 囧.

“Đi đi, đi đi.” Phó Linh ở một bên mâm mê, nhìn qua tựa hồ so với chính cô được mời hưng phấn hơn nhiều……. Bên người Liễu Thủy vài năm nay năm cũng không thấy ai như Phó Linh, đều là sợ thiên hạ không loạn. __ __!

“Liễu Thủy, ngồi ở đây nhiều rất nhàm chán, còn không mau đi.” Mân mê không hiệu quả chuyển sang uy hiếp, trừng đôi mắt lạnh, Phó Linh còn có chút ái muội: Là đại soái cá lớp ta, cơ hội này nhất định phải nắm chắc!

Liễu Thủy không nói gì.

Tớ với cậu ngồi cùng nhau nhàm chán như vậy, tớ đi rồi, cậu một người ngồi đây sẽ không nhàm chán?!

Tầm mắt không tự giác nhìn về một góc nọ, một nam một nữ ngồi song song đàm tiếu, bạc môi xinh đẹp thường thường gợn lên, điên đảo chúng sinh.

Thu lại ánh mắt hoảng hốt, đang muốn quay đầu cự tuyệt lời mời, không ngờ trong nháy mắt lại nhìn thấy ánh mắt sâu kín thâm thúy mà quật cường của Tư Húc, sau đó hãm sâu, con ngươi như vậy, khiêu khích liếc mắt như vậy, còn mang theo một chút tức giận?!......

Chọc Liễu Thủy thiếu chút nữa vỗ bàn đứng dậy.

Đôi mắt như thế, làm sao còn có cái gì câu hồn? Làm gì còn cái gì mị hoặc? Điên đảo chúng sinh? Quả thực ngây thơ không thể nói.

Nháy mắt giống như hồ ly tinh.

Giỏi lắm, Tư Húc yêu nghiệt!.........

“Được.” Vì thế ngẩng đầu cười, khẽ gật đầu, nhận lời. Yêu nghiệt, hôm nay ngươi không biết Liễu Thủy, Liễu Thủy cũng không quen biết ngươi!

Bởi vì thời gian đã sắp điểm 8 rưỡi, bàn ăn đã muốn bị bỏ qua một bên, ở giữa tức thời làm thành một sân khiêu vũ, đương nhiên, đương nhiên, ý tưởng vĩ đại này là do lớp trưởng đại nhân của lớp 17 ban A Lí Tư Tư, theo như cách nói của Lí Tư Tư thì, chúng ta phải đóng lại tư tưởng lạc hậu, mở ra thời đại mới.

囧.

Cái gì đóng lại tư tưởng cũ? Cái gì mở ra thời đại mới? Kỳ thật ngươi căn bản chính là muốn thừa cơ phát tiết, nên mới điên cuồng đi?!.......

……..

Bên tai vang lên vũ khúc không tên, trên thảm đỏ giữa sân, lấy Lí Tư Tư làm trung tâm các sinh viên hoặc nhanh hoặc chậm, hoặc nhảy loạn hoặc nhẹ nhàng, hưng phấn điên cuồng, đầu Liễu Thủy tràn đầy hắc tuyến.

Quần ma loạn vũ.

Mà chính mình, cũng tự trở thành một thành viên trong đó!__ __

………..

Không nghĩ phải làm hành động điên cuồng như vậy, Liễu Thủy cũng chỉ là nhẹ nhàng bước theo điệu nhạc, làm thành rung động chân tay nho nhỏ.

Có chuyện, ban đầu chính là lơ đãng, nhưng càng về sau lại càng trầm mê. Như ca hát, như trò chơi, càng như chuyện Liễu Thủy đang làm ____ khiêu vũ!

Không thể không nói, Liễu Thủy vô luận làm cái gì, đều là phi thường có năng khiếu. Từ nhỏ đến lớn, giấy khen trong nhà xếp thành đống. Mỗi khi phát giấy khen, Liễu Thủy dĩ nhiên chết lặng.

Thời điểm học sơ trung, Liễu ba Liễu mẹ một lòng muốn về con gái nhà mình xây dựng một môi trường học tập ưu việt, thừ dịp Liễu Thủy còn nhỏ chọn một khóa học nghệ thuật, khi đó, Liễu Thủy chính là chọn vũ đạo, cho nên, Liễu Thủy có năng khiếu khiêu vũ. Qua vài năm, đủ loại đủ loại vũ đạo đều đã từng thử qua. Chính là sau khi chuyển trường, lại không tiếp tục, lúc trước, khi cáo biệt, đại lão sư đã dạy Liễu Thủy vũ đạo vài năm rất là tiếc hận, một lòng muốn giữ lại nhưng là không thắng được chủ ý rời khỏi của Liễu Thủy.

Đã nhiều năm không khiêu vũ, Liễu Thủy mới đầu trên sàn nhảy có chút co quắp. Nhưng là từng chướng ngại dần viến mất hầu như không còn, thiên phú vũ đạo không thể mất đi, rất nhanh, Liễu Thủy liền đuổi kịp tiết tấu toàn trường.

Liễu Thủy đầu tiên tiến vào sân nhảy cũng chỉ có ý muốn chọc tức yêu nghiệt chút chút, biết yêu nghiệt thường thường xem thường phản ứng chính mình, Liễu Thủy thầm nghĩ nho nhỏ báo cho yêu nghiệt, không có anh tại bên người, Liễu Thủy em còn có thể chơi thật thật sự sự vui vẻ! Yêu nghiệt, anh không cần đắc ý quá mức.

Nhưng là khi chân chính bước vào sàn nhảy, thời điểm dung hòa trong đó, Liễu Thủy lại không thể nào tự hỏi, cái gì yêu nghiệt, cái gì Tư Húc, nháy mắt bị Liễu Thủy hoàn toàn ném qua sau đầu, hoàn toàn quên. Bên tai có thể nghe thấy cũng chỉ là vũ khúc, ánh mắt nhìn thấy cũng là đám người xung quanh xoay tròn xoay tròn theo từng bước nhảy, càng ngày nhảy càng nhập tâm, càng nhảy càng vui vẻ.

Tay chân chuyển động, eo mảnh lắc lư.

Tùy ca lắc lư, tùy khúc khởi vũ. (tùy theo ca khúc mà lắc lư, tùy theo nhịp điệu mà khiêu vũ.)

Vòng eo mảnh khảnh kia không ngừng uốn lượn, mùa đông lạnh giá, Liễu Thủy lại đổ mồ hôi như mưa. Liễu Thủy cuồng nhiệt khiêu vũ tản ra mị lực không gì sánh nổi, dung mạo thanh lệ, diễm quang bắn ra bốn phía, tại sàn nhảy này, nàng là nữ vương____ Liễu Thủy.

Tư Húc nắm chặt cái chén đến rung động, nụ cười xinh đẹp trên mặt rốt cuộc không thể câu hồn cong lên. Mắt mị hoặc hàm chứa lên án cùng phẫn nộ.

Từ thời điểm Thủy Thủy cùng nam nhân xa lạ cười đến dối trá kia bước vào sàn nhảy, ghen tị cùng phẫn nộ của Tư Húc liền không thể che dấu. Tầm mắt vẫn đặt tại trên người Liễu Thủy rốt cuộc không thể rời đi, giống như muốn đem người trên sàn nhảy đang cười đến vui vẻ đang cười đến sáng lạn đang cười đến vô tâm vô phế, thiên hạ tinh tế kia tiến nhập trong mắt, dung hòa trong thân thể chính mình, không bao giờ làm cho người khác nhìn thấy nữa.

Xinh đẹp của Liễu Thủy, chỉ có Tư Húc độc hưởng.

Đám người chung quanh đang loạn vũ dần dần biến mất, chỉ còn sót lại ít ỏi vài người tùy ý khiêu vũ, hồn nhiên quên mình. Ánh mắt hâm mộ, tiếng than sợ hãi toàn bộ tập trung ở điểm kia, ngày càng nhiều, tụ tại bóng hình Liễu Thủy xinh đẹp tinh tế đong đưa xinh đẹp, nhìn như tùy ý, lại tràn ngập cố gắng cùng vẻ đẹp thần bí dụ hoặc.

Liễu Thủy, vẫn là cái kia Liễu Thủy, xuất hiện liền có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người, trải qua nhiều năm cũng không có thay đổi.

Mọi người, trầm mặc……

Ánh mắt ham muốn bao hàm nóng bỏng cùng hoài niệm.

Nhưng là hình ảnh mị hoặc như vậy lại bị một tiếng kinh hô đánh gãy, mọi người phút chốc bừng tỉnh, kinh ngạc thấy thiên hạ đang nhiệt vũ dĩ nhiên không còn. Ánh mắt dời đi, kia kẻ bắt cóc toàn thân toát ra khí thế bức người giống như ngọn lửa hừng hực giận dữ mạnh mẽ đang tiến về phía cửa mạnh mẽ thu hút ánh mắt mọi người___ là Tư Húc?!.......

Hội trường họp lớp, nháy mắt bị hỗn loạn những tiếng kinh hô cùng thất thần cùng vội vàng thảo luận trôn vùi, kinh ngạc không biết làm sao.

Như vậy hai người, rốt cuộc là có quan hệ gì?.......

Nếu có người nói cho Liễu Thủy tại đây có thể quần mã loạn vũ khiến nàng có thể nhảy đến hồn nhiên quên mình, Liễu Thủy nhất định sẽ cười mắng thần kinh, kia căn bản là chuyện không có khả năng.

Trên thực tế, từ khi bước vào căn phòng này, sự tình đã phát sinh đều đã vượt quá dự đoán của Liễu Thủy, bởi vậy, nàng thầm nghĩ muốn vận động một chút kết quả lại biến thành một hồi khiêu vũ cuồng nhiệt, Liễu Thủy cũng liền đánh động đáy lòng bình tĩnh.

Cuộc sống khắp nơi đều là kinh hỉ, cuộc sống muôn đường đều là kinh hách.

Thời điểm quên mình, bị một đôi bàn tay to lớn đem chính mình kéo đi, đem chính mình rơi vào vòng tay xa lạ mà quen thuộc, Liễu Thủy hoảng sợ, ngẩng đầu liền bắt gặp khuôn mặt hoàn mỹ của yêu nghiệt như kêt nghìn băng sương, tiếng kinh hô bị kìm hãm lại nơi cổ họng.

Yêu nghiệt Tư Húc?! Liễu Thủy đã muốn hoàn toàn quên yêu nghiệt cùng một cô gái còn đang ở hội trường!__ __

Bị yêu nghiệt tha ôm đi về phía cửa, Liễu Thủy giãy dụa, lại như thế nào cũng giãy không thoát.

“Tư Húc, anh buông tay!” Liễu Thủy giãy dụa đối với yêu nghiệt rống. Cánh tay mảnh khảnh bị Tư Húc thật mạnh nắm lấy sinh đau. Tư Húc, người này cường đạo.

Không để ý đến sự giãy dụa của Liễu Thủy, bạc thần Tư Húc nhẹ nhàng rủ xuống, lửa giận tràn đày.

Cô gái này, cư nhiên nhảy câu hồn phóng khoáng như vậy! Về sau muốn lại khiêu vũ? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

“Tư Húc!” Liễu Thủy tiếp tục ở trong lòng Tư Húc gọi lớn. Yêu nghiệt Tư Húc, anh này cường đạo, muốn dẫn em đi cũng không nên quên áo khoác của em a a a a a a……. Mùa đông ngoài trời rất lạnh, anh có biết hay không?!

“Em nghĩ cũng đừng nghĩ!” Không có chậm lại bước chân bước đến đại môn, Tư Húc không chút suy nghĩ liền nói lời cự tuyệt. Muốn trở về khiêu vũ tiếp? Đừng nghĩ, đừng nghĩ, Liễu Thủy em nghĩ cũng đừng nghĩ!

“Tư Húc, anh cường đạo.” Rốt cục không thể nhịn được nữa, nói ra tiếng lòng. Yêu nghiệt! Ác ma! Cường đạo!

“Đối với em mới trở nên cường đạo.” Tha ôm Liễu Thủy đi ra cửa, Tư Húc đem Liễu Thủy càng ôm chặt, trả lời.

“…………” Đối với người mặt dày như vậy, Liễu Thủy còn có thể nói cái gì?

Không thể nói gì.

Vì thế trốn mà không đáp.

Buổi tối mùa đông, rất lạnh rất lạnh, Liễu Thủy mặc quần áo đơn bạc càng hướng thân hình ấm áp của Tư Húc rúc vào. Trong lòng càng thêm oán thầm hành vi cường đạo của yêu nghiệt! Về sau, nơi nào có yêu nghiệt không bao giờ cởi áo khoác a a a a a…… Thật sự rất lạnh, ô ô…….

Cảm giác được thiên hạ trong lòng nhè nhẹ co rúm, Tư Húc căm giận lại đau lòng. Liễu Thủy, em người này, em bảo anh nên làm thế nào với em mới tốt?

Nhanh chóng ôm Liễu Thủy bước nhanh về phía đỗ xe, đi đến nơi một tay mở ra cửa xe, đem Liễu Thủy nhét vào, đóng cửa, đi qua đến bên ghế lái xe, ngồi xuống, tra khóa, không quên mở ra điều hòa trong xe.

Liễu Thủy vô lực nhìn động tác của Tư Húc, quay đầu, nhìn bóng đem mông lung bên ngoài cửa xe. Yêu nghiệt, lần lần là lỗi của anh.

Cảm thấy Tư Húc lấy ra di động, không lâu sau đó truyền đến thanh âm Tư Húc, ngôn ngữ bá đạo nháy mắt biến thành ngoan hiền mà nhu hòa.

Liễu Thủy 囧.

Người này, là tắc kè hoa sao?

“Uy, chào dì, đã trễ như vậy còn quấy rầy dì, cháu là Tư HÚc.” Dì?........ Liễu Thủy lặng lẽ nghiêng tai lắng nghe.

“Ân……..” Thanh âm Tư Húc trả lời. Liễu Thủy cơ hồ có thể tưởng tượng được bộ dáng của Tư Húc khi trả lời, bạc thần vi mân.

“Chơi rất vui, rất nhiều người đến đây, chúng cháu đã đi ra chuẩn bị về nhà.” Tư Húc, khi nào thì anh cũng nhu thuận như thế? Báo cáo hành tung?.......

“Đúng vậy……..” Yêu nghiệt còn đang nói tiếp.

…………

“Dì, xin dì tin tưởng cháu, đem Thủy Thủy giao cho chấu được không?” Thủy Thủy?!........ Nghe thấy hai từ mẫn cảm như vậy, Liễu Thủy lạp tức quay đầu, kinh ngạc. Yêu nghiệt, đầu bên kia điện thoại là ai?!

“Ân, được, cháu tắt máy đây, dì cũng đi ngủ sớm một chút.” Khóe miệng câu lên, yêu nghiệt cười đến thực ấm áp, thực nhu hòa.

………

Liễu Thủy hoảng sợ nhìn yêu nghiệt, khuôn mặt tuyệt sắc, trợn mắt há mồm.

………… Khi nào thì anh tiến dần từng bước, cùng hai vị trong nhà kia cấu kết, rắn chuột một ổ?!.........

Yêu nghiệt!


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...