“Tôi sẽ nói Lý Tuyên Nhiên dẫn em đi ăn cơm, thời gian còn lại em có thể tự thu xếp, trong phòng sách có sách, cũng có phim, mật khẩu máy tính là tên tiếng Pháp của tôi, ngoài ra trong tủ có cà phê và sữa tươi....”. Giọng nói của anh ôn nhu lành lạnh, truyền ra rõ ràng từ trong điện thoại, trong đó còn mang theo tiếng vọng lại.
Thư Tình đoán là anh đang ngồi trên hành lang không người trong bệnh viện gọi cho cô.
“Không cần lo lắng cho em, em sẽ tự mình an bài”. Cô cầm di động hơi trầm mặc trong chốc lát, sau đó chần chờ hỏi câu, “Thầy ở đó... Có khỏe không?”.
Phương án giải phẫu là do Cố Chi đưa ra, bây giờ bệnh nhân chết, sợ là đám người nhà bệnh nhân không phân rõ phải trái sẽ còn dây dưa không rõ.
Cố Chi cười, hỏi một câu: “Trước khi gọi điện thoại tôi còn đang suy nghĩ không biết cơn giận của em còn hay đã tiêu tán... Sao rồi, bây giờ không tức giận nữa sao?”.
Trên mặt Thư Tình như bị phỏng, nói lung tung mấy câu, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Trở lại tính sổ với thầy”. Sau đó cúp điện thoại.
Cô tìm ra “Đội liệt chi mạt”, ngồi trên ghế salon xem.
Mà ở trong bệnh viện, trên hành lang không người, sau khi cất điện thoại di động đi, rốt cuộc Cố Chi cũng lộ ra nụ cười đầu tiên sau mấy ngày.
Biết được có người đang ở nhà chờ anh, cảm giác này trước nay chưa từng có.
Lúc Cố Chi về đến nhà, trên tivi vẫn còn chiếu bộ phim, dưới ánh đèn ấm áp, Thư Tình nằm xiên vẹo ngủ trên ghế salon.
Máy điều hòa không khí mở ra, bên trong phòng rất ấm áp, anh treo áo khoác lên móc áo, nhẹ nhàng đi tới trước ghế sofa.
Có lẽ do mấy ngày nay không được ngủ ngon giấc, cô bé của anh buồn ngủ nhắm chặt hai mắt, ngay cả tiếng mở cửa cũng không khiến cô tỉnh.
Bên ngoài trời đã tối om, Cố Chi do dự một chút, tắt ti vi, ôm Thư Tình đi vào phòng dành cho khách, cẩn thận đắp kín chăn cho cô, sau đó cũng không vội vàng rời đi mà ngồi bên mép giường nhìn cô.
Đèn trên hành lang chiếu vào, không đủ sáng nhưng lại đủ để thấy rõ bộ dạng của cô.
Mặt mũi thanh tú, bên má phải có một nốt ruồi nhỏ nhàn nhạt, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra. Lúc cô tỉnh luôn lộ ra những vẻ mặt phong phú, mắng người rất lợi hại. Mà bây giờ cô an tĩnh ngủ như vậy, nhiều thêm vài phần mềm mại, ít đi vài phần cao ngạo.
Cố Chi đưa tay giúp cô vén mấy sợi tóc bên má, rốt cuộc cũng đứng dậy chuẩn bị đi, không ngờ vừa đứng dậy xoay người thì người trên giường đưa tay kéo anh lại.
Anh kinh ngạc xoay người lại nhìn, lại thấy người một khắc trước ngủ say đã mở mắt, vô cùng tỉnh táo nhìn anh.
“Em giả bộ ngủ?”. Anh nhướn mày.
“Em đang ngủ thật nhưng lúc thầy ôm em thì em đã tỉnh”.
“Mệt mỏi thì ngủ đi, những thứ khác ngày mai hẵng nói”. Anh rất thông cảm.
“Không được, chuyện hôm nay phải xong trong hôm nay, lúc thầy cho bài tập về nhà cũng không cho phép em kéo dài thêm một ngày”. Thư Tình nói rất hùng hồn.
Cố Chi thấy buồn cười, vì vậy ngồi xuống như cô mong muốn. Thư Tình dựng gối đầu ở đằng sau, ngồi chung một chỗ với anh. Cô chợt đưa tay xoa xoa cằm anh.
Anh không tránh đi, hỏi cô: “Thế nào?”.
“Râu cũng nhô ra, trước kia chưa từng nhìn thấy, thật thần kỳ”.
“.....”. Cố Chi dừng một chút, “Em cảm thấy râu của một người đàn ông mọc ra thì có gì thần kỳ? Hay là nói, em đang ám chỉ cái gì?”.
Cô chợt cười lớn, giống như đứa trẻ, xoa xoa cằm anh, “Không ngờ râu thầy Cố cũng dài ra, nhìn như vậy có khí khái đàn ông hơn nhiều!”.
Cố Chi trầm mặc hai giây.
Trong ánh sáng mông lung, anh khẽ mỉm cười với Thư Tình, “Ý của em là, trước kia tôi không có đủ khí khái đàn ông?”.
Từ trong mắt anh Thư Tình thấy được ánh sáng không quen thuộc, chợt nhận ra tần số nguy hiểm, vì vậy vội vàng lắc đầu, “Không hề không hề, thầy siêu cấp man!”.
Nghe thế nào cũng giống như giấu đầu hở đuôi.
Cố Chi nhanh chóng sáp lại gần cô, đưa tay chụp tới, sau đó “dịu dàng” dùng cằm cọ nhẹ vào cổ cô, “Tôi cho em cảm thụ được khí khái đàn ông”.
Từ nhỏ Thư Tình chỉ sợ nhột, vừa bị làm như vậy thì cả người ngã xuống giường, mà sau khi Cố Chi phát hiện ra cô sợ nhột càng bình tĩnh áp dụng “khốc hình”, những sợi râu nhỏ cọ vào da thịt trên cổ, nhột muốn chết.
“Em sai rồi! Thầy rất man, siêu cấp man....”. Thư Tình vừa cười vừa tránh, nhưng Cố Chi kiềm chế tay chân của cô, hoàn toàn không thể trốn được, “Này, đừng làm như vậy, em không chịu nổi... A, đừng đụng vào nơi đó! Không cho phép! A ha ha ha... Đừng, đừng đến, thật, em không chịu được.... ....!”.
Giọng nói của cô hơi run, yếu ớt hơn bình thường, cả người lăn qua lăn lại, giống như đứa bé, chỉ tiếc là dù thế nào cũng vẫn đảo quanh phạm vi quản hạt của Cố Chi.
Rốt cuộc Cố Chi cũng ngừng lại, vẻ mặt khó lường nhìn cô, “Thư Tình, em luôn có thói quen nói như vậy sao?”.
“Có ý gì?”. Thư Tình vẫn thở hổn hển, bởi vì vừa rồi ầm ĩ một chút, gương mặt cũng hồng hồng, cặp mắt còn phiếm lệ quang nhìn anh.
... ..... Rõ ràng là bị dày vò hỏng mất.
Cố Chi nhìn cô, không nhanh không chậm nói: “Giọng em cầu xin tha thứ rất khiến người ta mơ tưởng viển vông”.
Ánh mắt kia bao hàm thâm ý, mang theo chút ý vị đắc ý.
Vì vậy cả người Thư Tình cứng đờ, lúc này mới phát hiện tư thế hai người, có lẽ đại khái giống như là.... thật sự có chút khiến người ta mơ tưởng viển vông.
Lúc này cô không hề có hình tượng nằm trên chăn, mà cả người Cố Chi đè lên người cô, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách giữa khuôn mặt hai người không tới 4cm.
Dưới ánh hoàng hôn mập mờ, quần áo xốc xếch không ngay ngắn và hai người đang duy trì tư thế này không nhúc nhích.
Thư Tình đột nhiên cảm giác được máu cả người dồn vào đầu.
Mà trong không khí giằng co, cô dường như nghe được trái tim nhỏ bé trong lồng ngực đang đập bùm bụp như có người đang đánh trống bên trong. Rốt cuộc cô mở miệng cắt đứt không khí lúng túng trầm mặc quỷ dị.
Cô muốn nói gì đó, chỉ cần mở miệng là tốt rồi.
Vì vậy -----------
“Hôm nay em ăn rất nhiều”.
Cố Chi không động, “Cho nên?”. Trong dự đoán của anh, vì trốn tránh tình huống mập mờ khiến người ta động lòng này, lời nói tiếp theo của Thư Tình sẽ là, “Cho nên muốn đi vệ sinh.”
Nhưng mà lần này Thư Tình còn chưa muốn đi chỗ nào, vộ vàng nói: “Ý của em là thầy đã ăn cơm tối chưa? Trễ thế này mới từ bệnh viện về, chắc là chưa ăn phải không?”
“…Cho nên?”
“Cho nên…em chỉ muốn nói, thầy có thể…đứng lên được không? Đè ép như vậy em thật khó chịu…mặc dù không ăn cơm tối nhưng người cũng không nhẹ đi vài cân…”
Cố Chi lặng lẽ nhìn cô trong chốc lát, sau đó lật người ngã nằm xuống cạnh cô, ở trong ánh sang mờ tối mỉm cười tự nhiên, nói: “Không vội.”
“Cái gì không vội?”
“Chuyện chứng minh khí khái nam tử, còn nhiều thời gian, không cần nóng lòng.” Anh giống như tự an ủi mình.
Thư Tình nghiên đầu nhìn gò má anh tuấn đẹp mắt của anh, nói thầm: “Chỉ tùy tiện đùa một chút thôi, làm sao lại phải so đo như vậy?”
…Ha ha, đùa giớn cũng chạm vào tôn nghiêm đàn ông của anh, có thể không so đo sao?
Thầy Cố dịu dàng nhìn cô, mỉm cười không nói,
Nếu nói không vội là phải chờ tới ngày nước chảy thành sông, tự thể nghiệm, từ từ hướng tới.
Dù sao thực tế là cách kiểm tra chân thực nhất về tiêu chuẩn.
Sau khi Thư Tình rửa mặt xong, lúc này đổi thành Cố Chi nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Năm ngày cô ngủ không ngon, còn anh thậm chí không biết ngủ được bao nhiêu, chuyện của Lý Thiệu bận tối mày tối mặt, phải xử lí liên tiếp các chuyện ở bệnh viện, lại ứng phó với người nhà bệnh nhân khó chơi, đi đi lại lại cũng mệt mỏi.
Thư Tình không đành long đánh thức anh để anh về phòng ngủ, vì vậy chần chờ trong chốc lát, nhanh chóng đi vào phòng ngủ của anh, ôm chăn mền của anh, sau đó cười híp mắt bò lên giường. Đầu tiên đắp kín chăn mền với anh, sau đó kéo chăn mền của mình đắp lên.
Cô cách anh chỉ có mấy tấc, trong không khí yên tĩnh phảng phất có tiếng gì đó, một lúc lâu cô mới phát hiện đó là âm thanh của nhịp tim.
Đợi đến sang ngày mai, cô nhất định chết cũng không nhận nợ, nói là sau khi cô ngủ anh lén lén lút lút, bò lên giường cô!
Nghĩ đến đó, cô cười híp mắt, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon, Cố tiên sinh.”
(Tiên sinh ở đây không phải là kính ngữ mà là xưng hô than mật. Tiên sinh ngoài kính ngữ cũng có thể hiểu là xưng hô của vợ với chồng.)
Không phải là thầy Cố mà là Cố tiên sinh.
Mỹ nam ngủ bên cạnh cô, Cố Chi tiên sinh.
Cả một buổi chiều, cô trăn trở tự hỏi phải mở miệng hỏi thăm anh về bóng ma trong lòng mà Lý Tuyên Nhiên nói, nhưng cuối cùng lại thôi.
Mỗi người đều có chuyện cũ không muốn nói tới, không phải bởi vì giấu giếm quá khứ, giữ vững hình tượng hoàn mũ mà có những chuyện không động tới cũng khổ sở.
Những chuyện trước khi gặp cô, đối với cô mà nói cũng không quan trọng, quan trọng là…hiện tại anh gặp cô, sau này sẽ không có những nỗi đau tương tự.
Trong bóng đêm yên tĩnh, cô an tâm nhắm nghiền hai mắt, lại không hề phát hiện người đàn ông trước mặt có phản ứng giống cô lúc nãy, từ từ mở hai mắt ra.
Khóe môi vui vẻ cong lên, Cố Chi yên lặng nhìn cô, ánh mắt sáng ngời.
Ngủ ngon, cô bé của tôi.
Tiếc là sáng hôm sau, khi Thư Tình mở mắt ra, bên cạnh đã trống không.
Chăn mền của Cố Chi cũng đã bị ôm về phòng, không để lại chút dấu vết.
Cô kinh ngạc đi tới phòng khách, lại thấy Cố Chi đang bận rộn trong phòng bếp, nồi cháo nhỏ nóng hổi tỏa ra mì thơm bốn phía, trên bàn bày chút trứng chiên và chút thức ăn.
Cố Chi nghe tiếng bước chân cũng không quay đầu lại, nói với cô: “Chờ một lát nữa là được, em đi rửa mặt trước đi.”
Thư Tình muốn nói lại thôi, buồn bực đi vào phòng rửa mặt.
Anh lại bình tĩnh dậy sớm như vậy! Sau đó ôm chăn đi. Cô tưởng tượng hình ảnh mình cực kì bi thương ôm chăn muốn anh chịu trách nhiệm đã bay đi đâu rồi?
Không vui chút nào!
Đi được một nửa thì người ở trong phòng bếp hình như nhớ tới cái gì, quay đầu lại ôn nhu nhắc nhở: “Lần sau nếu tôi còn ngủ trên giường của em, nhớ đánh thức tôi về phòng ngủ, thú tính bộc phát, hủy trong sạch, phải đề phòng với chuyện chưa xảy ra.”
“….Thầy đang nói để em đề phòng thầy sao?”
“Không, tôi đang nhắc nhở em phải học khắc chế mình.” Ánh mắt Cố Chi tự đắc, dường như rõ trong lòng bàn tay chuyện ngày hôm qua cô lặng lẽ bò lên giường cùng anh chung giường chung gối.
Vẻ mặt Thư Tình thay đổi lien tục, cuối cùng lặng lẽ đi.
Sau khi Cố Chi về trường, cô chủ nhiệm hệ tiếng Pháp cũng không dạy thay anh, tất cả đều trở về bình thường.
Thư Tình cẩn thận bảo vệ bí mật với anh - từ thứ hai đến thứ sáu, anh là thầy Cố của cố, thứ bảy và chủ nhật, nếu rảnh cô sẽ đến nhà anh chơi.
Tại thành phố A lớn như vậy, ngay cả trong một khu nhà cũng có người quen. Thư Tình không dám quấn anh chạy khắp nơi.
Sau ngày nổi giận với Tống Dư, thật ra Thư Tình cảm thấy rất áy náy, vậy mà thỉnh thoảng cậu nhắn tin lại, Thư Tình không thể nào nói lời xin lỗi.
Không bằng cứ hiểu lầm như vậy đi, tốt nhất để cậu hiểu được cô không có ý muốn phát triển tiếp với cậu, chết sớm siêu sinh sớm, vung kiếm chém tơ tình.
Chỉ tiếc quyết tâm của Tống Dư rất mãnh liệt, rốt cuộc trước một giờ học tiếng Pháp, cậu cầm sách ngồi vào hàng thứ nhất - cậu nói mấy câu với cô gái ngồi cạnh Thư Tình, đối phương vui vẻ gật đầu đổi chỗ với cậu, đối với lần này, Thư Tình hoàn toàn kinh hãi.
“Cậu làm gì vậy?” Nét mặt cô có chút lúng túng.
Tống Dư nhìn cô, “Tại sao không nhắn tin lại cho tớ?”
“….”
“Thư Tình, cậu ghét tớ sao?” Cậu nói từng câu từng chữ thẳng thắn nhìn cô.
Trong khoảng thời gian ngắn, Thư Tình không biết làm cái gì, lại phát hiện nữ sinh ở hàng sau hăng hái nhìn chằm chằm bọn họ. Cúi người nói nhỏ: “Có chuyện gì xong tiết rồi gặp nói, trươc tiên cậu ngồi về chỗ đi, nếu không mọi người hiểu lẩm-------“
“Hiểu lầm cái gì?” Tống Dư bình tĩnh ngắt lời co, sau đó khẽ mỉm cười, “Các bạn ấy không hiểu lầm, tớ thích cậu, tớ đang theo đuổi cậu.”
Những lời xì xào bàn tán dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn bọn họ.
Trong nháy mắt vẻ mặt Thư Tình méo đi, cô đành nỗ lực giữ trấn tĩnh, mỉm cười nói: “Vào lớp trước, sau tiết lại nói.”
“Tớ đợi không kịp.” Tống Dư dung ánh mắt tình thế bắt buộc nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy tự tin và thản nhiên, “Không chịu tiếp nhận, cho dù cậu không chấp nhận, tớ cũng không dễ dàng buông tha. Thư Tình, tớ nhất định sẽ theo đuổi được cậu.”
Cả phòng học hoan hô, không biết người nào bắt đầu hô trước, mọi người cùng kêu lên: “Ở chung một chỗ! Ở chung một chỗ!”
Một tiếng lại một tiếng, vang dội mà kinh người.
Chuyện đơn giản mà lại phát triển đến đó khó khống chế.
Thư Tình chấn động ngồi tại chỗ, đang vắt hết óc suy nghĩ cách có thể giải quyết tình trạng hiện tại mà không đả thương người thì phòng học xuất hiện bòng dáng người kia.
Từ xa Cố chi nghe thấy tiếng phòng học ầm ĩ lên, lúc nhảy vào phòng học mỉm cười hỏi: “Có tin tức gì tốt sao?”
Một giây sau, anh nhìn thấy cô bé của mình đỏ mặt tía tai ngồi cùng nam sinh mi thanh mục tú, tiếng hô của cả lớp “Ở chung một chỗ” còn chưa kịp thu hồi, vang dội trong phòng học.
Một khắc trước khóe môi còn giương lên, giờ đây cứng lại,
Ha ha, ở chung một chỗ?