Người Đàn Ông Của Tôi - Rachel Gibson

Chương 2


Chương trước Chương tiếp

Người đàn ông của tôi:

Có cái tôi vừa phải

Sam xoay người và nhìn ra đằng sau. Đã lâu lắm rồi anh mới thấy hai khóe môi hồng của Autumn cong lên thành một nụ cười mỉm vui vẻ, thừa biết là cô không cười với anh.

Không có ai khác trong phòng. Anh quay lại và nghiêng đầu sang một bên cố đoán tính cô. “Chào, Autumn.”

Nụ cười của cô khẽ thay đổi. “Sam.”

“Lâu phết rồi nhỉ.”

“Khoảng hai năm.”

Anh nhìn vào đôi mắt màu xanh sậm của cô để tìm kiếm dấu hiệu của rắc rối. “Tôi nghĩ là lâu hơn thế một chút.” Anh không thấy có cơn bão nào đang hình thành trong đó và không thấy cần phải che háng lại. Tạ ơn Chúa. “Tôi đã thấy em lúc nãy và nghĩ rằng tôi nên chào một tiếng, để em biết tôi ở đây.” Anh muốn nói chuyện với cô, đánh giá phản ứng của cô, và tránh xa mọi rắc rối tiềm tàng.

“Tôi đã biết rồi. Anh có tên trong danh sách khách mời.”

“À. Tất nhiên.” Anh cúi xuống và nhặt tập tài liệu lên. “Em đang rót rượu cho mình đấy à,” anh đùa khi đứng thẳng dậy.

“Nó là rượu táo, và không phải dành cho tôi.”

Anh không nhìn ra một người bài rượu nào trong số các vị khách. Ít nhất không phải những người anh biết. “Tối nay Conner làm gì?”

“Đi chơi với Vince.”

Vince. Phiên bản nam của Autumm. Có điều cao lớn hơn. Xấu tính hơn và được huấn luyện để giết người. Sam ghét anh trai Autumn, Vince. “Em dạo này thế nào?”

“Ổn.” Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ màu bạc lớn đeo quanh cổ tay, mặt tròn nằm trên mạch của cô, và anh tự hỏi cô có còn giữ hình xăm tên anh ở đó không hay cô đã xóa nó rồi. “Tôi rất muốn được ở lại nói chuyện với anh cả tối, nhưng tôi đang làm việc,” cô nói với một nụ cười không thể lừa được Sam lấy một giây. Cô nâng khuỷu tay lên và anh nhét chiếc cặp da vào dưới tay cô. “Cảm ơn. Chơi vui tối nay nhé.” Cô vòng qua anh và ra khỏi phòng. Sam quay lại và nhìn theo. Câu chuyện diễn ra tốt đẹp thật. Quá tốt đẹp, nhưng anh không tin rằng cô sẽ không đột kích anh hay rắc thạch tín hoặc MiraLAX[5] vào thức ăn của anh. Có lẽ là cả hai để khiến cái chết của anh cực kỳ khó chịu.

[5] Một loại thuốc nhuận tràng

Mắt anh lướt từ đuôi tóc đỏ xuống tấm lưng mảnh mai và tới đường cong xinh xắn trên eo cô. Hai nắp túi sau hút sự chú ý của anh về vòng ba tròn trịa của cô. Autumn là một phụ nữ xinh đẹp. Không nghi ngờ điều đó, nhưng cô không lộng lẫy. Cô có những đường cong mềm mại đúng chỗ. Vòng hông mảnh mai và bộ ngực xinh xắn, và anh cũng không tin rằng mình là kẻ bệnh hoạn khi nghĩ thế. Anh đã thấy cô khỏa thân, nhưng cơ thể cô không có gì đặc biệt. Không phải tuýp của anh. Anh thích những phụ nữ cao, gầy với ngực lớn. Luôn bị hấp dẫn tới những cô nàng nổi bật. Vậy thì vì sao, trong vài ngày ở Vegas đó, anh lại thấy một phụ nữ tầm tầm hấp dẫn đến chết người nhỉ?

Sam ra khỏi phòng và đứng ở rìa đám đông, uống sâm-panh và nâng cốc chúc mừng cô dâu chú rể. Anh có thể đổ lỗi cho sự ưa thích Autumn lên đầu thành phố đó. Dường như chẳng có gì là thật ở Vegas. Anh có thể đổ lỗi cho men rượu. Có rất nhiều thứ để đổ lỗi. Anh có thể đổ lỗi cho tháng Sáu. Anh luôn trở nên điên điên vào tháng Sáu, nhưng anh không chắc có phải là do một trong những điều đó hay không.

Anh cầm lấy ly sâm-panh mới từ một cái khay đang đi ngang qua và thay vào chiếc ly đã cạn. Thứ duy nhất thật sự rõ ràng, mà anh cực kỳ chắc chắn, là anh đã gặp một cô gái tóc đỏ trong một quán rượu và cưới cô ấy vài ngày sau đó, và sáng hôm sau anh đã bỏ cô lại ở Caesars như một cái khăn tắm dùng rồi. Anh hiểu lý do Autumn ghét anh. Anh hiểu được, và anh không trách cô. Hành vi đó không nằm trong những thời khắc tử tế nhất của anh. Đáng buồn thay, nó thậm chí cũng không phải tồi tệ nhất.

Qua đám đông tụ tập quanh Ty và Faith, anh thoáng thấy một đuôi tóc đỏ. Các vị khách tách ra trong một giây ngắn ngủi, và anh quan sát cô đưa cho cô dâu chú rể hai ly rượu táo. Chỉ có một lý do để Ty và Faith không uống sâm-panh ở đám cưới của chính mình. Và lý do đó không phải là vì họ theo đạo.

Autumn đi ra ngoài, và Sam mất bóng cô. Anh hình dung rằng Ty và Faith rất vui vì có con. Họ trông thật hạnh phúc.

Sam hớp một ngụm từ ly rượu pha lê. Sáu năm trước, anh không hẳn là vui khi nghe tin mình sắp làm cha, nhưng khi anh nhận thức được Conner là con trai mình, cùng với thời khắc anh bồng thằng bé trên tay, tất cả đều thay đổi.

“Này, Sam.”

Anh ngoái qua vai nhìn huấn luyện viên phụ mới nhất, Mark Bressler “Búa Tạ”. Cho đến tận khoảng một năm trước, Mark vẫn còn là một cầu thủ khúc côn cầu xuất sắc kiêm đội trưởng của Chinooks. Nhưng mùa đông vừa rồi, anh đã bị một tai nạn ô-tô khủng khiếp, nó đã chấm dứt sự nghiệp của anh và trao lại áo cho Ty Savage. “Có vẻ như đội trưởng đã làm bà chủ dính chưởng.” Anh chỉ cốc vào cặp đôi hạnh phúc. “Đứa đầu tiên hẳn phải là một cầu thủ khúc côn cầu.”

“Chúa ơi, LeClaire. Coi chừng lời ăn tiếng nói chứ.”

“Lời ăn tiếng nói nào?” Anh đã chửi thề mà không biết à?

“Có phụ nữ ở đây đấy.”

Tất cả những gì anh nói là dính chưởng. Từ khi nào thì dính chưởng phải “coi chừng” còn Chúa ơi thì không? Và Bressler để tâm đến điều đó từ khi nào thế? Sam hạ mắt xuống nhìn người phụ nữ tóc vàng cạnh Mark, tay Bressler đặt ở giữa lưng cô. À. “Chào, Sếp Nhỏ.”

“Chào, Sam,” Chelsea nói, sự chú ý của cô tập trung vào cô dâu. “Faith có thai à? Anh chắc chứ?”

Anh nhún vai. “Tôi không thể nghĩ ra một lý do nào nữa để cô ấy và Ty uống rượu táo nhạt toẹt thay vì những thứ ngon lành khác.”

“Ôi Chúa ơi!” Đôi mắt xanh của cô sáng lên, và cô vuốt tóc ra sau tai. “Lại có thứ tôi biết được trước cả em tôi cơ đấy.”

Chiếc nhẫn trên ngón tay trái của cô gần như làm anh mù mắt. “Đó là nhẫn à?”

Cô giơ tay lên và mỉm cười. “Anh cũng nhận thấy à?”

“Khó mà không nhận thấy.” Anh khá chắc chắn rằng chính anh chàng tính khí thất thường ở ngay bên cạnh đã trao nó cho cô. “Em yêu, đừng làm tan nát trái tim anh và bảo anh rằng giờ em đã ngoài tầm với nhé.”

Cô cười toe toét. “Xin lỗi.”

Anh nắm tay cô và nhìn viên kim cương khổng lồ. “Nó là đồ thật, hay một gã thích đùa nào đó đã tặng em một viên đá cubic zirconia?”

“Tất nhiên nó là thật, đồ ngu.”

“Ăn nói cho cẩn thận,” anh nhắc Mark, và thả tay Chelsea xuống. “Có phụ nữ ở đây.” Anh nhìn quanh tìm em sinh đôi của Chelsea. “Em em vẫn còn ở đây chứ? Cô ấy không dễ thương như em, nhưng...”

“Em ấy gần như cũng bị nẫng mất rồi.”

“Chết tiệt.” Anh mỉm cười và giơ tay ra cho cựu đội trưởng - bạn của anh. “Chúc mừng. Cậu là một anh chàng may mắn.”

Mark bắt tay Sam cùng lúc anh quàng tay quanh người vị hôn thê của mình và kéo cô vào sát người. “Phải, tôi thật may mắn.” Chelsea ngước lên nhìn Mark, hai người mỉm cười với nhau như thể họ cùng chia sẻ một câu chuyện cười thầm kín nào đó. Như những người đang yêu vẫn chia sẻ với nhau.

Sam nâng ly. Thứ mà anh chưa từng chia sẻ với bất kỳ ai và thấy thật ngớ ngẩn, khó chịu, cả đời anh hẳn sẽ chẳng bao giờ cho rằng Búa Tạ lại là một trong những gã ngớ ngẩn khó chịu đó. “Gặp hai người sau nhé,” anh nói, và bỏ đi trước khi họ bắt đầu âu yếm.

Anh xuyên qua đám đông và lại gần cô dâu chú rể. “Chúc mừng, Ty,” anh nói, và bắt tay chú rể. Anh không biết tin cô dâu có thai đã được lan truyền rộng rãi chưa, nên anh quyết định không đề cập đến nó.

“Cảm ơn vì đã đến.”

“Sam.” Cô dâu vươn tay ra và ôm anh. Cô thật xinh đẹp, mềm mại và có hương thơm tuyệt vời. Cô sẽ là một người vợ tốt của Ty. Khỉ gió, vợ tốt của mọi tên đàn ông. Mọi đàn ông trừ Sam. Sam không phải tuýp đàn ông của hôn nhân. Rõ ràng là thế.

“Cô là một cô dâu tuyệt đẹp,” anh nói, và lùi lại để nhìn vào mặt cô.

“Cảm ơn.” Cô mỉm cười. “Và đừng nghĩ là tôi đã quên về cuộc nói chuyện của chúng ta ở St.Paul nhé.”

Họ đã nói chuyện à? Cô đang mỉm cười, nên anh phải ngậm miệng.

“Tôi không thể mời tất cả các anh tới một bữa tiệc ở dinh thự, nhưng tôi có mời vài cô nàng người mẫu Playboy đến đây tối nay đấy.”

À, cuộc nói chuyện đó. Cô đã hứa cho anh và đồng đội một lời mời tới dinh thự Playboy nếu họ thắng cúp Stanley. “Tôi cũng nhận thấy rồi.”

“Tôi không ngạc nhiên đâu.” Cô cười. “Tôi đã bảo người tổ chức đám cưới bảo đảm cho các anh ngồi ở bàn họ.”

Trong hoàn cảnh bình thường, đó sẽ là một tin mừng. Anh đẩy hai khóe miệng mình lên. “Tuyệt vời. cảm ơn.”

“Tôi hy vọng nó bù đắp được cho lời hứa không thành của tôi.”

“Chúng ta sòng phẳng rồi nhé.” Anh lùi lại một bước, và tổng giám đốc, Darby Hogue, cùng vợ bước tới trước để trao lời chúc cho cô dâu chú rể.

Sam uống một ngụm rượu, và qua thành ly, anh thấy các cô nàng người mẫu. Không khó để chỉ ra họ trong đám đông. Họ là bốn cô gái có mái tóc phồng dày và bộ ngực lớn, bao quanh là Blake, Andre, và Vlad. Bốn đối ba là một cuộc chơi không cân sức. Anh cho rằng bổn phận của mình là phải cân bằng nó lại. Anh hạ ly xuống nhưng không di chuyển.

Autumn. Anh đơn giản chỉ không thể gợi lên lượng nhiệt tình cần thiết để tán chuyện với những phụ nữ mặc váy ngắn và áo cổ trễ. Không phải khi mẹ của con anh ở gần, đang tìm kiếm một lý do để ghét anh hơn. Nếu việc đấy còn khả thi.

Thay vào đó, anh tham gia vào một cuộc nói chuyện với Walker, Smithie cùng vợ họ. Anh mỉm cười và gật đầu khi những người phụ nữ nói chuyện về đám cưới và quá trình sinh con của họ. Tạ ơn Chúa là Walker ngắt lời vợ mình đúng lúc cô nàng khởi động một câu chuyện nhạt nhẽo khác.

“Cậu đã nghe chuyện văn phòng đang tìm cách chuyển nhượng Richardson chưa?” Walker hỏi.

Có, anh đã nghe. Anh thích Richardson. Cậu ta là một cầu thủ cánh tốt, vững chãi, nhưng vì Ty đã nghỉ, họ cần một người linh hoạt hơn. Một người có thể tránh lỗi phạt cũng giỏi như chơi cánh. “Cậu có biết họ đang ngắm ai không?”

“Bergen là một.”

“Người Đảo hả? Hừm.” Lần cuối cùng anh nghe tin, Bergen vẫn đang rớt phong độ.

“Và rồi,” vợ của Walker nói qua một tiếng cười, “thằng bé hét lên, ‘con đã đái vào bô, mẹ ơi’.”

Bố khỉ. “Gặp cậu sau nhé,” Sam nói, và hướng đến chỗ các cô nàng người mẫu. Anh không quan tâm Autumn nghĩ gì. Cô là một ả bạo lực bảo thủ, và chẳng có gì sai khi trò chuyện vài câu với bốn phụ nữ xinh đẹp hết.

Autumn quỳ giữa ghế của cô dâu chú rể và kiểm tra lại lịch trình còn lại. Autumn thích lên danh sách, cả trong công việc lẫn cuộc sống. Nếu liên quan đến đám cưới, cô biết danh sách đó từ tận trong tim. Dù vậy, đề phòng mọi trường hợp, cô đã viết lại mọi chi tiết trong kẹp tài liệu của mình.

Bây giờ là tám giờ hơn, và bữa tối cùng những tràng nâng ly đã gần xong. Faith trông mệt lử, nhưng cô chỉ cần kết thúc việc cắt bánh và điệu nhảy đầu tiên là chú rể có thể đưa cô về nhà.

Bản thân Autumn có thể phải đến nửa đêm mới về được nhà. Nếu cô may mắn.

“Cảm ơn cô,” Faith nói. “Cô thu xếp mọi thứ ổn lắm.”

“Và đúng giờ,” Ty thêm vào, không bao giờ cố che giấu khao khát có một đám cưới nhỏ. Nhưng cũng như đa số các chú rể, anh khuất phục trước khao khát của cô dâu.

“Không có gì.” Cô nhìn đồng hồ. “Khoảng năm phút nữa, Shiloh sẽ mời tất cả mọi người sang gặp hai bạn ở phòng Rainier.”

“Cô có thể làm việc đó ngay bây giờ không?” Ty hỏi, nhưng giống mệnh lệnh hơn là một câu hỏi.

“Không phải khi mọi người còn chưa ăn xong,” Faith phản đối.

“Anh không quan tâm. Em mệt rồi.”

“Anh không thể mong tất cả mọi người cứ thế đứng dậy và rời đi chứ.”

“Nói đến quầy rượu tự do ấy,” Ty gợi ý cho Autumn. “Họ sẽ giẫm đạp lên nhau để uống rượu miễn phí.”

Autumn bật cười khi nhổm dậy. Cô gọi trợ lý và bảo cô ấy nhắc đến quầy rượu tự do khi mời các vị khách cùng đi với Faith và Ty sang phòng khác. Lúc rời khỏi bàn cô dâu chú rể, cô đưa mắt nhìn Sam, nơi anh đang ngồi quyến rũ để câu kéo quần, hay thích hợp hơn, quần lọt khe, khỏi các nàng người mẫu. Họ cười đùa, chạm vào vai anh và nhìn anh như thể anh là một vị thánh.

Từng có thời, cảnh Sam ở cùng một hoặc hai phụ nữ xinh đẹp hẳn sẽ khoét sâu vào trái tim cô. Thời cô sẽ muốn cuộn tròn lại thành quả bóng, nhưng những ngày ấy qua lâu rồi. Anh có thể làm những gì mình muốn. Miễn là không phải trước mặt con trai cô. Mà cô ngờ rằng anh vẫn làm thế bởi vì anh là một con chó hứng tình vô trách nhiệm có nấm bẹn trên não.

Cô ra khỏi phòng khi Shiloh nâng micro lên và ra thông báo. Cô kiểm tra lại danh sách mấy lượt. Bánh đã sẵn sàng được cắt, ban nhạc sẵn sàng chơi, và hai bartender sẵn sàng pha rượu. Cô có vài phút chui vào phòng vệ sinh nữ. Lúc rửa tay, cô nhìn mặt mình dưới ánh đèn dìu dịu. Khi lớn lên, cô đã rất ghét mái tóc đỏ và đôi mắt xanh của mình. Những màu sắc ấy ở trên làn da trắng bệch của cô thật đáng ghét, nhưng giờ cô thích nó. Cô đã trưởng thành trong ngoại hình này, và cô thích người phụ nữ mà mình đã trở thành. Cô ba mươi tuổi, có một công ty tổ chức sự kiện cho phép cô trả các hóa đơn và nuôi con trai cô. Khoản trợ cấp nuôi con mà cô nhận từ Sam quá thừa để chi trả chi phí nuôi nấng một đứa trẻ. Cô có thể trả tiền nhà, tiền xe và đi nghỉ mát.

Nhưng cùng lúc ấy, cô biết rằng nếu bắt buộc, cô vẫn đủ khả năng tài chính để một mình chăm sóc Conner.

Cô lau khô tay và mở cửa. Nền kinh tế luôn tác động đến việc kinh doanh của cô, đó là lý do cô mở rộng kinh doanh ra nhiều sự kiện khác nhau thay vì chỉ giới hạn bản thân trong đám cưới. Hiện giờ cô đang lên kế hoạch một bữa tiệc sinh nhật chủ đề Willy Wonka cho hai mươi đứa trẻ mười tuổi vào tháng sau. Kiếm đủ các đồ trang trí và nhà cung cấp cho bữa tiệc đúng là một thử thách, nhưng vui. Dù không vui bằng đám cưới. Tổ chức đám cưới là thứ cô yêu nhất, khá mỉa mai khi xem xét đến quá khứ của cô.

Cô đi dọc hành lang qua những nhóm khách mời đang trên đường đến phòng Rainier. Có rất nhiều người xinh đẹp và giàu có ở sự kiện tối hôm đó. Chẳng có gì sai với điều đó hết. Autumn sống nhờ vào việc phục vụ những con người xinh đẹp, giàu có, cũng như những người có hầu bao hạn hẹp. Cô thích cả hai, và như cô đã biết thừa, giàu có hơn không phải lúc nào cũng có nghĩa là dễ chịu hơn. Hay hóa đơn sẽ được trả đúng hạn.

Khi cô đi qua Sam, anh tách mình ra khỏi một nhóm các đồng đội của anh và vài cô nàng người mẫu.

“Autumn. Em có một phút rảnh rỗi không?”

Cô dừng lại trước mặt anh vài mét. “Không. Tôi chỉ có ba mươi giây.”

Họ có một đứa con trai, nhưng cô không tưởng tượng nổi họ có gì để nói chuyện. “Anh cần gì?”

Anh mở miệng để trả lời, nhưng di động gắn vào thắt lưng cô reo lên, và cô giơ một ngón tay lên. Chỉ có một người trong điện thoại của cô có nhạc chuông “Anchors Aweigh” đó, anh trai cô, Vince. Và anh Vince sẽ không gọi trừ phi có rắc rối.

“Chào, Carly vừa gọi,” anh nói. “Cô ấy ốm và không thể trông Conner được. Anh phải ở chỗ làm trong nửa tiếng nữa.”

Bây giờ vẫn còn quá sớm để Autumn rời đi. Cô đi tới một chỗ yên tĩnh hơn trong sảnh và nói, “Em sẽ gọi Tara.”

“Anh đã gọi rồi. Cô ấy không nghe máy.”

Autumn thầm lướt qua một danh sách những lựa chọn. “Em sẽ gọi nơi chăm thằng bé ban ngày và xem xem họ có thể nhận nó... Khỉ thật, họ đã đóng cửa vài tiếng trước rồi.”

“Dina thì sao?”

“Dina đã chuyển nhà rồi.”

“Anh nghĩ là mình có thể báo ốm.”

“Không.” Anh Vince mới chỉ có công việc này được một tuần. “Em sẽ nghĩ ra cách nào đó.” Cô nhắm mắt lại và lắc đầu. Vấn đề trông trẻ luôn khó khăn với mọi bà mẹ đơn thân. Giờ giấc kỳ cục của một nhà tổ chức sự kiện biến những giờ đó thành ác mộng. “Em không biết. Em đoán là có khi anh sẽ phải đưa Conner tới đây, và em sẽ bảo một nhân viên của em chơi với nó vài tiếng.”

“Tôi sẽ đón thằng bé.”

Autumn ngước qua vai. Cô đã quên mất Sam. “Chờ nhé.” Cô hạ máy xuống. “Gì cơ?”

“Tôi sẽ đón Conner.”

“Anh đang uống rượu.”

Anh cau mày. “Rõ ràng là, tôi sẽ bảo Natalie đến đón nó.”

Natalie. “Trợ lý riêng.” Autumn không có gì ác cảm với cô “trợ lý” gần đây nhất của Sam ngoài việc cô nghĩ thật lố bịch khi anh gọi bạn gái mình là “trợ lý.” Cô lắc đầu. “Tôi không biết nữa.”

“Chuyện này thực sự đáng phải tranh cãi à?”

Conner hoặc có thể tới chỗ cha mình cùng cô “trợ lý”, một nơi mà thằng bé biết, hoặc nó có thể tới câu lạc bộ Rainier và ở đó tới khi cô có thể đưa nó về nhà. Trông thì quyết định này có vẻ không cần động não, nhưng cô thích Conner ở cùng cô vào buổi đêm. Cô ngủ ngon hơn khi biết nó được ngủ an toàn và yên ổn trong căn phòng đối diện với phòng cô.

“Quên đi.” Anh lắc đầu và quay đi.

Nhưng làm một phụ huynh tốt tức là không chỉ nghĩ cho mình. Cô vươn tay ra và nắm lấy cánh tay anh. “Chờ đã.” Đôi mắt xanh của anh nhìn cô, và, qua áo khoác, hơi nóng của cơ thể anh làm ấm lòng bàn tay cô. Bắp tay anh cứng lên dưới sự động chạm của cô, và cô thả tay xuống. Từng có thời hơi nóng ấy sẽ nhảy tới ngực và đốt nóng cô. Ngày nay, cô đã miễn dịch và đưa điện thoại lên miệng. “Sam sẽ đón thằng bé.”

“Thằng ngốc đó đang làm gì ở đấy?”

Cô cắn niêm mạc môi để khỏi mỉm cười. “Anh ấy đến dự đám cưới.”

“Nói chào Vince hộ,” Sam nói khi anh thò tay vào túi áo và rút di động ra. Anh ấn vài con số rồi nói vào ống nghe. “Này, Nat. Tôi biết đêm nay cô được nghỉ, nhưng cô có thể tới đón Conner hộ tôi không?” Anh mỉm cười và giơ ngón tay cái lên với Autumn. “Ừ, cứ đưa nó về nhà tôi. Tôi sẽ ở nhà trong khoảng vài ba tiếng nữa.”

Autumn tắt máy và nhìn xuống khi cô móc nó vào thắt lưng. “Cảm ơn, Sam.”

“Gì?”

Cô ngước lên nhìn nụ cười trên mặt Sam. “Anh nghe rõ rồi đấy.”

Anh bật cười. “Phải. Chỉ là lâu lắm rồi em mới có một lời tử tế với tôi.”

Với Sam, những gì anh nói chẳng mấy khi sánh được với cách anh diễn đạt chúng. Toát ra đầy vẻ quyến rũ tử tế. Mừng là cô đã miễn dịch với anh, không thì cô có thể thực sự nhầm anh thành một gã tử tế. “Tôi sẽ bảo anh Vince đón Conner vào buổi sáng.”

Tiếng cười của anh dừng lại, nụ cười biến mất. “Vince là một gã ngốc.”

Đúng là lươn ngắn lại chê chạch dài.

“Tôi sẽ bảo Nat đưa thằng bé về nhà.” Vài đồng đội của Sam đi trên hành lang. Đẹp trai, giàu có, phụ nữ xinh đẹp trong tay. Đó là cuộc đời của Sam. Phụ nữ đẹp và quần áo hàng hiệu. Lời mời tới những đám cưới ở câu lạc bộ Rainier. Được tôn thờ và ngưỡng mộ.

“Cảm ơn lần nữa,” cô nói, và đi vòng qua anh. Cô từng là vợ anh và đã sinh cho anh một cậu con trai, nhưng cô chưa bao giờ biết rõ Sam. Và cũng hẳn sẽ không bao giờ hòa nhập được vào cuộc sống nổi tiếng, hào nhoáng của anh. Cô không mua sắm ở Neiman Marcus, Nordstrom hay Saks. Cô chỉ đi lùng những cửa hàng đồ cũ, hay, khi cần mua đồ mới, cô mua sắm ở Old Navy, Gap hay Target.

Cô đi vào phòng Rainier và hướng về chiếc bánh nhung đỏ bốn tầng. Cô có cuộc đời của riêng mình, và trừ Conner, cuộc đời cô chẳng liên quan gì tới Sam LeClaire hết.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...