Người Chồng Tuyệt Vời
Chương 2
“Đúng, tôi trở thành tân nương của anh.” Cô thở sâu, ra dáng như ta đang là ân nhân của anh, nữ trung hào kiệt thoải mái tiêu sái.
Thực hiển nhiên trước mắt trong lòng anh còn không có người thích hợp chọn làm tân nương, mà Lôi bá lúc này nhất định quyết tâm buộc Lôi Diễm phải cưới vợ, sự tình đã diễn ra như vậy, cô tuyệt đối cũng rất bất ngờ.
Nói cô gò ép cũng tốt, nói là ông trời rủ lòng thương cũng thế, chuyện này đối với cô nhất định là cơ hội tốt, có thể làm cho cô và Lôi Diễm có cơ hội nên duyên.
Anh không có bạn gái, cô cũng không có bạn trai, hơn nữa hai nhà quan hệ rất tốt, bên cạnh anh lại không có cô gái nào thích hợp hơn cô có thể giải quyết vấn đề trước mắt, chỉ có cô có điều kiện tốt nhất, cho nên nếu cô không giúp anh, thì còn có ai có thể giúp anh đây?
Trên danh nghĩa là muốn giúp đỡ anh, kỳ thật trong lòng cô biết rõ, bản thân chỉ lấy cớ giúp đỡ anh, kì thực là thỏa mãn hi vọng ở lại bên người anh, bên nhau càng lâu, nói không chừng còn có có thể cùng anh cộng phổ luyến khúc (cùng đàn chung một bản nhạc tình yêu)......
“Trời ạ! Không phải cô nói sai, chính là tôi nghe lầm.” Lôi Diễm gần như muốn té xỉu, trọng điểm chính là anh đã lớn như vậy rồi, lần đầu tiên bị dọa đến choáng váng, toàn thân sinh ra một loại cảm giác tê dại muốn chết.
Nha đầu kia hẳn là đã uống nhầm thuốc, nếu không tại sao tại sao, cô lại lớn gan đến nỗi nói muốn làm tân nương của anh?
Không được! Cô là em gái của anh! Không thể nào trở thành tân nương của anh được?
“Anh không có nghe sai, tôi quả thật là nói muốn làm tân nương của anh, nhưng mà không phải gống như anh đang nghĩ đâu.” Nhìn thấy bộ dạng của anh có phần ngây ngốc, anh nhất định bị lời đề nghị của cô dọa đến sợ hãi, nhưng mà cô còn chưa nói hết. “Ý của tôi chính là, chúng ta có thể giả kết hôn!”
Mặc kệ tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ sợ rằng đây là cơ hội cuối cùng của cô, cho nên hôm nay cô nhất định phải nắm chắc cơ hội trời ban này, bất luận như thế nào cũng đều phải thuyết phục anh kết hôn với cô mới được.
“Kết hôn giả?” Anh trợn tròn hai mắt, hoàn toàn không nghĩ tới còn có kế sách này.
“Đúng vậy, chúng ta giả kết hôn, trước tiên giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn này.”
Cô còn thật sự nhìn thẳng vào mắt anh mà nói. “Như vậy anh vừa không bị mọi người nghi ngờ, cũng không còn bị Lôi bá bắt cưới lão bà, đây không phải là vẹn cả đôi đường sao?”
Cô cảm thấy được chính mình tâm cơ thật nặng nề, thế nhưng cũng không chớp mắt cái nào, làm trò nói đạo lí trước mặt nam nhân mà cô thích, làm vậy chính là đem anh tiến vào lễ đường.
Nhưng nếu không nắm chắc cơ hội lần này, chỉ sợ anh nghe lời Lôi bá cưới cô gái khác, đây tuyệt đối không phải kết quả mà cô muốn! Cô muốn lợi dụng này cuối cùng có thể đánh cược một lần thử xem, cho dù kết quả không thể như cô mong muốn, ít nhất cô thật sự đã từng cố gắng, cũng không uổng chính mình nhiều năm qua yêu say đắm một lòng
“......” Lôi Diễm hảo nói gì, đưa tay không khỏi dò xét thăm dò trán của cô.
“Làm gì?” Cô không hiểu chuyện gì gạt tay anh xuống.
“Tôi sờ thử xem có phải là cô đang phát sốt.” Trời ạ! Anh quen biết Đào Lục Nhân lâu như vậy, chưa bao giờ giống giờ phút này như vậy, cảm thấy được cô giống như người ngoài hành tinh đến trái đất, ý tưởng hoàn toàn vượt qua phạm vi anh có thể tưởng tượng. “Không thể tưởng tượng được, cô làm thế nào có thể nghĩ ra phương pháp vớ vẩn như thế?”
“Ngừng! Tôi rất nghiêm chỉnh giúp anh nghĩ biện pháp nha!” Cô cũng sắp hôn mê, cô tự nhận đó là kế sách hiệu quả không chê vào đâu được, tại sao Lôi Diễm không biết suy nghĩ gì hết vậy?? “Từ trước đến giờ anh có thấy tôi đã từng nói đùa chưa? “
“Cô đang nói đùa có phải không?” Anh đau đầu nhảy xuống giường, giống con sư tử buồn bực ở trong phòng đi qua đi lại. “Cô có biết tô vẫn xem cô là em gái......”
“Tôi biết.” Cô tỏ vẻ bình tĩnh đánh gãy những lời anh định nói, nhưng thật ra trong lòng lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Chính vì anh xem tôi là em gái, cho nên tôi mới có thể giúp anh diễn màn kịch này, bởi vì chúng ta không có tình cảm yêu thương gì để dây dưa”
“Cái gì cùng cái gì? Cô hoàn toàn là không biết chính mình đang nói bậy bạ về cái gì!” Anh ảo não gầm nhẹ.
Trong công tác mặc kệ gặp chuyện gì khó khăn, anh đương nhiên có thể dễ dàng giải quyết tranh chấp, chỉ có giờ phút này đối mặt với người mà anh vô cùng quen thuộc Đào Lục Nhân, anh lai không có biện pháp gì đối với cô.
“Ngươi bình tĩnh một chút nghe ta nói có được không?” Đào Lục Nhân chớp chớp mắt, nếu cô không nóng lòng muốn nói rõ với anh, nếu không cô thật muốn lấy búa và thứ gì đó đem anh đập đến bất tỉnh, đỡ phải làm cô nhìn anh đi qua đi lại.
Cô cho tới bây giờ chưa thấy qua Lôi Diễm mất đi khả năng khống chế như vậy, nhưng nguyên nhân gây ra lại chính là cô? Cô không hiểu vì sao có loại biến hóa hư não như thế, ít nhất cô mau cũng nên tìm cách làm cho anh bình tĩnh lại, nếu không anh sẽ phát điên.
“Anh nên bình tĩnh, theo tôi anh nên cố gắng bình tĩnh.” Hít vào rồi thở ra, Lôi Diễm cố gắng bình ổn chính mình để không lộ rõ vẻ khiếp sợ, thanh âm cơ hồ là từ kẽ răng từng chữ đi ra.
“Đến đây, đi theo ta cùng nhau làm, hít vào, thở ra, lần nữa hấp khí, thở ra......” Cô lấy tay nhịp nhàng di chuyển làm mẫu động tác giúp anh hô hấp, miệng không tự giác đi theo hô hấp ra vào một cách thuần thục.
Tầm mắt Lôi Diễm không tự chủ được nhìn theo chuyển động của thân thể cô, nhìn thấy bên trong cổ áo đan chữ V là áo lót, thâm sâu như ẩn như hiện, anh đứng lên hô hấp không khỏi trở nên dồn dập.
Đáng chết! Cô khi nào thì trở nên “trưởng thành” như vậy? Anh thế nhưng trì độn đến bây giờ mới phát hiện?
“Không cần phiền toái như vậy, tôi biết nên hô hấp như thế nào!” Anh xấu hổ ảo não gầm nhẹ, cứng ngắc dời tầm mắt của chính mình.
“Vô dụng, sẽ không hô hấp như thế.” Đào Lục Nhân trở mình mắt trợn trắng, khi anh nói với cái giọng siêu đông lạnh như thế, cười lạnh nói.
“Đào, Lục, Nhân!” Anh thấp giọng gọi tên của cô cảnh cáo.
“Được rồi được rồi, ngươi im lặng một chút để nghe ta nói thôi.” Cô bất đắc dĩ thiển thán một ngụm.”Chúng ta đều đã lớn, đối với tính cách của nhau đều hiểu rõ, hơn nữa ba anh cùng ba tôi là bạn tâm giao, anh cho rằng bên cạnh anh có ai thích hợp hơn so với tôi hay không?”
Không nghĩ tới phải vội vàng giúp anh mà còn phải hao tổn tâm trí giải thích, người tốt thật khó làm.
“Cô nghĩ thật đơn giản.” Hô hấp của anh tắc nghẽn lại, trong lòng hiểu được cô nói tất cả đều là sự thật, nhưng hôn nhân lại không phải là trò đùa, tuy rằng đối với tình huống trước mắt thì xem ra, đúng là không ai thích hợp hơn Đào Lục Nhân, nhưng anh không có cách nào không nghĩ đến những rắc rối sau này sẽ liên tiếp kéo đến.
“Làm sao đơn giản?” Hoàn toàn hợp tình hợp lý, trong đầu nào một chút cũng không cảm thấy đơn giản.
“Có lẽ kết hôn giả thật sự có thể tạm thời làm cho lão ba tôi an tâm, nhưng đến khi nào mới có thể kết thúc cuộc hôn nhân này?” Mặc kệ nghĩ như thế nào, anh đều cảm thấy việc này quả thật hết sức điên khùng. “Hơn nữa vạn nhất vào lúc nào đó, nếu cô gặp được người mình thật sự yêu thích thì phải làm sao? Đây hoàn toàn là việc không thể thực hiện được.”
“Mặc kệ là anh hay là tôi, chỉ cần đối phương có thể gặp được người mà mình thích, lúc đó có thể kết thúc cuộc hôn nhân này!” Đó là chuyện bình thường, vấn đề của hắn cô cũng đã từng nghĩ qua.
Cô nói ra rất dễ dàng, giống như đang uống một chén nước sôi để nguội vậy.
“Không đơn giản như vậy.” Anh chau mày đứng dậy, đem vấn đề để lên trên mặt bàn, từng phần giải quyết
“Trên lí lịch có một lần li hôn không rõ lí do, vậy về sau cô làm sao lập gia đình?”
Đào Lục Nhân có thể vì anh làm như vậy, quả thật làm cho anh rất cảm động, nhưng nữ nhân không thể giống với nam nhân, nếu có một lần ly hôn trên giấy tờ, tương lai để tìm kiếm đối tượng sẽ khó khăn hơn nhiều.
Từ nhỏ đến lớn anh đều xem Đào Lục Nhân cô em gái nhỏ, anh đối với cô ngay cả một lời nói nặng nói cũng không có, sao có thể có thể vì bản thân mình mà hủy đi tương lai của cô?
Chỉ vì giải quyết vấn đề phiền toái của anh, lại hy sinh tương lai của Đào Lục Nhân, như vậy thật sự rất ích kỷ, anh làm không được.
“Hừm ——” Đào Lục Nhân gầm nhẹ, trong lòng cảm giác chính mình rất bi ai. “Hiện tại tỷ số ly hôn nhiều như vậy, nhiều thêm một, hai lần bản ghi chép không tính là gì đâu!”
Chính mình chủ động đưa ra biện pháp, giúp anh giải quyết tình huống khẩn cấp trước mắt, xem ra anh thật sự đối cô một chút cảm giác đều không có, đời này cô có lẽ thật sự chỉ có thể có duyên làm em gái của anh......
“Đào Lục Nhân, bản lí lịch đó cũng không có giá trị để khoe ra!” Anh thật muốn xé cái đầu của nha đầu kia ra, nhìn xem trong đầu cô chứa cái gì, tại sao đối với chuyện ly hôn vô cùng quan trọng như thế chẳng hề để ý?
“Là không đáng khoe ra, nhưng là lại có thể giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn.” Đào Lục Nhân nhắc nhở anh không cần quên sự kiện trọng điểm.
“Vấn đề là, vượt qua này cửa ải khó khăn, càng về sau sẽ càng có nhiều vấn đề rất khó giải quyết......”
“Đi được bước này, hãy tính đến bước tiếp theo, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết a!” Đào Lục Nhân đuổi theo người anh đang di chuyển, nói cái gì đều phải làm cho anh nhìn thấy sự thành khẩn của chính mình.”Lôi Diễm, tôi thật sự rất muốn giúp anh.”
Lôi Diễm giãy dụa, có chút do dự, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh suýt nữa đã mềm lòng.
Cô có chủ kiến, có kiên trì, tuy rằng có ý nghĩ cùng ý tưởng rất kỳ lạ, nhưng cô thật sự cùng với trước đây không giống với, rất không giống nhau.
Hàng mi kia không tính là tinh tế lại mềm mại mở to, ánh mắt to sang trong suốt, giờ phút này rất kiên định, mũi bởi vị cảm xúc kích động mà hơi hơi nhúc nhích, đôi môi không son mà đỏ hồng đang cố gắng thuyết phục anh tham dự mưu kế của cô —— Anh vẫn nghĩ cô bé con này mãi mãi không lớn, là thời điểm anh không chú ý tới, cô đã trở thành một cô gái trưởng thành, một nữ nhân thật thà lại dũng cảm,
“Chính là, chuyện đó đối với cô một chút cũng không công bằng......” Anh có chút mê muội, có lẽ Đào Lục Nhân thật sự đã đưa ra một phương pháp toàn vẹn, nhưng là, anh thật sự có thể làm như thế được không?
“Công bằng hay không công bằng đều do tôi quyết định, OK?” Cô đã không cần, anh còn để ý cái gì!
“Đào Lục Nhân, nhưng tôi......” Anh vẫn thập phần do dự!
“Lôi Diễm! Lôi Đại công tử!” Đào Lục Nhân tức giận, nhịn không được đứng lên lớn tiếng quát anh. “Hôm nay là bởi vì đó là anh, tôi mới nguyện ý hi sinh bản thân giúp đỡ, kết quả anh liền từ chối? Giống cái các bà các chị do dự không quyết, anh có thấy phiền hay không a?”
Lôi Diễm kinh ngạc mở to hai tròng mắt, hoàn toàn không dự đoán được chính mình có một ngày, bị Đào Lục Nhân chống đối
“Làm chi? Không thấy qua mĩ nhân à?” Cô khép mi nhìn lại anh đang chăm chú nhìn.
“Ha ha!” Lôi Diễm bị cô chọc cho cười, giải tỏa bầu không khí căng thẳng.
“Đào Lục Nhân, lần này cô nói đúng rồi, cô thật sự rất được.”
Thình lình được anh ca ngợi làm cho Đào Lục Nhân tim đập loạn nhịp, cô giả vờ không để ý đến lời nói của anh “Đừng tưởng rằng nói tốt, tôi có thể tha thứ sự không quả quyết của anh.”
Hừ!
“Đào Lục Nhân, Đào Lục Nhân bảo bối của ta.” Anh cười khẽ nắm lấy tay cô, dạt dào tình cảm chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô.
“Tôi thừa nhận cô đã đưa ra một kế sách hoàn hảo giải cứu cho ta, cô đã nhọc lòng khổ tâm như vậy, thịnh tình này tôi không thể chối từ tiếp nhận rồi.”
“Này! Làm sao lại nói giống như anh rất ủy khuất vậy?” Cô nhíu lông mày, cố ý áp chế trong lòng không nhảy nhót, thành thật vươn ngón trỏ không khách khí đâm vào hõm vai anh
“Tại sao lại thế? Ủy khuất chính là cô!” Anh cười khổ né tránh, nha đầu kia xuống tay thật đúng là một chút cũng không khách khí.
“Cám ơn cô.”
“Như thế thì tạm được.” Đào Lục Nhân khẽ hừ một tiếng, cuối cùng không hề ngược đãi anh.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, nhịn không được nhìn nhau cười.
Tốt lắm, hai người cuối cùng có chung nhận thức, kế tiếp liền...... dự định kết hôn!
Song thân hai nhà Lôi Đào biết các vãn bối có tin vui, bốn người tám mắt thiếu chút nữa hốc mắt rơi xuống.
“Tại sao lại là Đào Lục Nhân? Lúc trước không có nghe nói các con cùng nhau kết giao!” Lôi Trường Minh thanh âm đã phát run, hưng phấn đến run rẩy.
Buổi tối Lôi Diễm đột nhiên yêu cầu ông cùng thê tử cùng nhau đến Đào gia uống trà, ông vốn dĩ còn đang suy nghĩ đứa nhỏ này như thế nào đột nhiên có nhã hứng như vậy? Dù sao chính mình nhàn rỗi cũng không có việc gì, liền cùng thê tử hộ tống đứa con đi đến Đào gia, không nghĩ tới mới ngồi xuống không lâu, đứa con cùng Đào Lục Nhân liền cho ông một bất ngờ lớn đến thế.
Bỏ qua một bên chuyện giao tình của ông cùng lão Đào không nói, nha đầu Đào Lục Nhân kia ông chính là đã thích từ lâu, quan trọng chính là ông không có con gái, nên đem Đào Lục Nhân trở thành đứa con gái yêu thương.
Hiện nay đứa con bảo bối thế nhưng nói muốn kết hôn với Đào Lục Nhân?
Ông không phải là đang mơ chứ?
Đó chính là thân càng thêm thân việc tốt trời ban!
“Lôi bá, bác cũng không phải không biết cảm tình con cùng Lôi Diễm vẫn đều tốt lắm, chúng con muốn kết hôn, bác có cần thiết phải kinh ngạc như vậy không?” Nghiêng mắt nhìn Lôi Diễm, Đào Lục Nhân đi đến bên người Lôi Trường Minh làm nũng, “Hay là bác không thích con làm con dâu của bác?”
“Tại sao lại không thích chứ?” Lôi Trường Minh vui vẻ toàn bộ viết ở trên mặt, nhanh miệng đứng dậy, “Bác vui vẻ vô cùng!”
“Là như vậy sao? Vậy bác rốt cuộc có đồng ý hôn sự của con cùng Lôi Diễm hay không?” Cô dựa vào Lôi Trường Minh, giống như con gái làm nũng với phụ thân vậy.
“Đồng ý, đương nhiên đồng ý.” Lôi Trường Minh liên thanh đồng ý, nhưng vừa quay đầu nhìn đến bạn tốt Đào Kính Thăng, một hơi liền lại nuốt trở về. “Nhưng mà phải xem ba ba của con đồng ý hay không mới được, lão Đào, ông thấy chuyện này......”
Đào Kính Thăng không nói một câu liếc mắt nhìn Đào Lục Nhân.
Thân là phụ thân, ông ước chừng cũng hiểu rõ tâm tư của cô con gái nhỏ, nha đầu kia từ nhỏ đã dính chặt vào Lôi Diễm, tám năm qua đã bồi dưỡng không ít tình cảm.
Nhưng chuyện này vô cùng kỳ hoặc, lúc trước tuy rằng con gái cùng Lôi Diễm giao hảo, cũng chưa từng nghe nói hai người có tình cảm lưu luyến, hiện tại lại đột nhiên nói phải kết hôn, người làm lão ba như ông có thể nào không nghi ngờ?
Nhưng là nhìn đến bộ dáng vui vẻ kiên định của con gái, ông còn có thể nói cái gì đây?
Thân là phụ thân, tâm nguyện lớn nhất đương nhiên là hy vọng con gái có một cuộc sống hạnh phúc.
Nếu Đào Lục Nhân thật muốn lập gia đình, Lôi Diễm quả thật là người tốt nhất có thể chọn, thằng bé này trầm ổn, hướng nội, có lẽ có thể ngăn chặn nha đầu hoang dã bị ông làm hư này. Thôi được, con cái có phúc của con gái, nếu con gái có ý muốn gả cho Lôi Diễm, ông thật sự tìm không ra lý do để phản đối, liền thuận theo tâm ý của con gái mà không gây trở ngại
“Chỉ cần tình cảm của các con đủ kiên định, ta không ý kiến.” Đào Kính Thăng thầm than một tiếng, thật sự là có con gái thật khó! “Nhưng ta cần phải dùng từ không may nói trước, hôn nhân không phải trò đùa, ta cũng không cho phép các con dễ dàng ly hôn.”
Đào Lục Nhân cùng Lôi Diễm đều tự cảm thấy giật mình, không hẹn mà gặp cùng nhau liếc mắt một cái.
Đào Kính Thăng không hổ là người từng trải, nên sẽ không khó để đoán được cuộc hôn nhân này có phần mờ ám, mới có thể ngay từ đầu đã nói lên phần ngoại lệ đi? Làm cô dâu mới như ngậm Hoàng lien (*) giả câm điếc, có khổ nói không nên lời. (Vị thuốc bắc rất đắng)
Nói đi nói lại, cũng không thể nào ngay bây giờ chính miệng thừa nhận, đây quả thật là bí mật của hai người, nếu không kết cục tuyệt đối sẽ thực thảm, siêu thảm!
“Đương nhiên a ba, sẽ không có ai nguyện ý li hôn đâu?”. Nụ cười cứng ngắc, Đào Lục Nhân cố gắng biểu hiện thật sự tự nhiên. “Hơn nữa hiện tại đang bàn việc kết hôn nha, người ta còn chưa có lấy chồng, ba liền trù người ta xui xẻo, chán ghét quá đi!”
“Lôi Diễm, cậu nói gì đi chứ?” Không để ý tới con gái làm nũng, đôi mắt Đào Kính Thăng sắc bén nhìn chằm chằm Lôi Diễm nãy giờ không nói câu nào.
Lôi Diễm cả người cứng lại, thành khẩn nhìn Đào Kính Thăng. “Đào thúc, con sẽ đối xử với Đào Lục Nhân thật tốt.”
Mặc kệ! Bước đầu không có đến một nửa đạo lý, nếu anh đã tiếp nhận kế hoạch Đào Lục Nhân của rồi, bây giờ cũng không phải lúc để đổi ý, kế tiếp cũng chỉ có thể tiếp tục làm theo kế hoạch, sau này hãy tính!
“Được, tôi tin tưởng vào cháu vậy.” Đào Kính Thăng gật đầu, cuối cùng lộ ra nụ cười an tâm yếu ớt.
“Như vậy lão Lôi này, chúng ta kế tiếp có phải nên tính toán, làm sao giúp hai đứa trẻ chuẩn bị hôn lễ này hay không?”
“Đó là đương nhiên, đương nhiên!” Lôi Trường Minh vội vàng phụ họa.
Cứ như vậy, bốn vị trưởng bối nhiệt tình bàn về chi tiết hôn lễ, Lôi Diễm cùng Đào Lục Nhân cứ như vây mà bị gạt sang một bên, hai người đều làm ra vẻ nhăn mặt, cùng chí hướng rón rén rời khỏi đại sảnh của Đào gia ——
“Trời ạ! Làm tôi sợ muốn chết!” Đào Lục Nhân vừa chạy ra cửa chính, miệng không ngừng nói. “Tư chất của lão ba tôi cùng quỷ thật giống nhau, tôi thực bội phục anh như thế nào có thể một chút còn không sợ cùng ông nói chuyện?”
“Tôi đã từng trải qua kinh nghiệm “dạy bảo chấn động” của cô, nên không còn có chuyện gì có thể cho tôi sợ hãi.” Lôi Diễm thật bất đắc dĩ, hết thảy nguyên nhân gây ra đều là cô, cô còn dám nói sợ? “Huống hồ, tôi luôn dối xử với cô rất tốt, nên tôi cũng đâu nói dối với Đào thúc.”
“Là thật là thật, anh đối với tôi tốt lắm, chỉ là suy nghĩ của tôi lỗ mãng mà thôi.” Đào Lục Nhân xoay người lộ vẻ thất vọng, không quên mượn cơ hội nói anh một câu.
“Đó cũng là vì muốn tốt cho cô thôi.” Lôi Diễm nhếch môi cười yếu ớt, một chút cảm giác tội lỗi đều không có.
“Được, được, được, tôi hiểu được anh làm tất cả đều là vì tốt cho tôi, có thể đi được chưa?” Cô ảo não lẩm bẩm.
“Tình nguyện một chút đi, Đào Lục Nhân.” Anh ý cười mở rộng, cầm lấy bàn tay mềm mại của cô.
Hai người lửng thững đi đến gần công viên, đêm mùa hè có tiếng ve chít chít, thời tiết oi bức làm cho những người khác đều ở nhà hưởng thụ máy điều hòa, công viên lớn cũng không có nhiều người lắm, đèn đường chiếu xuống làm cái bóng của Lôi Diễm trở nên cao lớn.
“Khoan, Lôi Diễm.” Ở ghế đá ngồi xuống, Đào Lục Nhân phút chốc nếu có chút đăm chiêu gọi anh.
“Sao?” Anh đáp nhẹ, đi theo ở bên người cô ngồi xuống.
“Anh có trách tôi đưa ra chủ ý này hay không?” Cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay của mình, ngữ khí của cô có chút bất an.
Từ khi anh đáp ứng cùng cô chuẩn bị cho cuộc hôn nhân giả này, cô vẫn bị trạng thái hưng phấn vây quanh, mỗi giờ mỗi phút đều nghĩ đến cuộc sống vợ chồng cùng anh sẽ như thế nào, cho đến lúc bị lão ba chất vấn khi nãy, cô mới ý thức được anh vô cùng có khả năng là không tình nguyện.
Dù sao buổi tối hôm đó cô có điểm quá mạnh bạo, truy đuổi quấy nhiễu dồn ép anh, hoàn toàn chỉ có một mình cô tình nguyện.
“Cô hiện tại mới hỏi câu này, sẽ không phải là quá muộn rồi sao?” Lôi Diễm nhướng mi, buồn cười dò xét cô. “Đã đi đến nước này, cô không phải muốn bỏ cuộc đó chứ?”
Loại sự tình này không có khả năng nói bỏ cuộc, trừ phi hai người bọn họ có chuẩn bị tâm lý bị lột da phơi nắng.
“Không phải như vậy, chủ ý là tôi nghĩ ra, tôi đâu có thể nào bỏ cuộc.” Ôi, càng nói thì trong lòng lại càng áy náy, tay cô bất an xoắn lại vặn vẹo. “Tôi chỉ là cảm thấy, kế hoạch này anh có thể tìm cô gái khác hợp tác, vì sao nhất định phải là tôi.”
Lôi Diễm sửng sốt, chăm chú nhìn cô.”Đào Lục Nhân, hiện tại là cô đang tự ti phải không?”
“A! Trong từ điển của tôi không có hai chữ ‘tự ti’.” Ngẩng đầu trừng mắt nhìn tuấn nhan của anh dưới ánh trăng, tăng thêm một phần mông lung kỳ diệu trong bầu không khí. “Anh có thể tìm một người hấp dẫn hơn tôi, gia thế tốt hơn làm đối tượng hợp tác, nếu làm như vậy áp lực của anh sẽ không lớn như vậy.”
Vừa mới nhìn thấy màn chất vấn của lão ba với anh, làm cô không ít kinh ngạc, hôm nay nếu đổi lại cô đóng vai của Lôi Diễm, nếu vậy áp lực tâm lý nhất định rất lớn, cho nên cô không khỏi vì sự ích kỉ của mình mà tự trách.
Thương anh thì nên làm điều tốt nhất cho anh, nhưng hiện tại xem mình đã mang lại cho anh cái gì.
Áp lực, áp lực rất lớn, cô muốn không thể áp chế bản thân mình.
“Ừm, hừ.” Lôi Diễm khẽ hừ một tiếng, thật không tưởng tượng cô uể oải như vậy. ‘Mặc kệ đối tượng là ai, đều sẽ có áp lực, chỉ là mặt áp lực bất đồng mà thôi.”
Cô nhìn anh, chờ anh tiếp tục nói.
“Tôi đương nhiên có thể một cô gái không quen biết cùng cô ta làm giao dịch, nhưng ai biết cô ta có thể đổi ý hay không, chờ nguy cơ được giải quyết xong lại không đi?” Dùng sức kéo cô lại gần, hiện tại hai người bọn họ chính là cùng ngồi trên một chiếc thuyền, ai cũng không được bỏ cuộc. “Cho nên cô là tốt nhất, ít nhất chúng ta không có gì giấu nhau, không có vấn đề về phương diện này.”
“Anh thật sự nghĩ như vậy?”. Trong lòng cô có chút rung động, tuy rằng anh chỉ kéo cô lại gần một chút, nhưng trên vai của cô vẫn cảm giác được nhiệt độ cơ thể và mùi hương của anh còn sót lại.
“Đương nhiên.” Lôi Diễm khẽ cười, tiếng cười đột nhiên bị cơn gió nhẽ hòa tan. “Bằng không tôi sẽ không đáp ứng cái kế hoạch điên rồ của cô.”
Anh cam đoan làm cho tảng đá lớn trong lòng Đào Lục Nhân rơi xuống đất, rốt cục thả lỏng tâm tình cười khẽ đứng lên đi theo.
Điên cuồng?
Là rất điên cuồng, nhưng đời người là vậy, ngẫu nhiên điên cuồng một lần cũng không sao?
Nếu điên cuồng có thể có được hạnh phúc, thì cứ thử điên cuồng một lần!