Người Chồng Bị Vứt Bỏ
Chương 10
“Em chỉ là vị hôn thê đã qua mà thôi, ở trong mắt hắn em căn bản không là gì cả.”
“Câm miệng! Tôi không muốn nghe anh nói nữa, cút ngay!”
Thấy cô tức giận, Thượng Quan Thanh ngược lại vẫn bình tĩnh, “Cút? Cô muốn tôi cút đi đâu? Uông Chỉ Lan, cô tốt nhất đừng quên mục đích tôi tới đây, chuyện tôi đáp ứng cô tôi cũng đã làm xong, tiền cô nợ tôi khi nào thì thanh toán?”
Uông Chỉ Lan cực kỳ tức giận chỉ vào giường bệnh: “Tôi nói anh tìm sát thủ đến giải quyết Kỷ Hinh Mi, nhưng bây giờ người nằm trên giường bệnh lại là Nhiêu Triết, mục tiêu sai lầm như vậy anh còn muốn tôi trả tiền?”
Nhiêu Triết bị xem như không khí bị lời cô nói làm giật mình.
Sát thủ là Uông Chỉ Lan nhờ Thượng Quan Thanh thuê sao?
“Chuyện này cũng không thể trách tôi được, là đầu của Nhiêu Triết có vấn đề, vì một người phụ nữ mà mạng cũng không cần.” Hắn giễu cợt nói, thấy Uông Chỉ Lan không có ý thỏa hiệp, Thượng Quan Thanh không khỏi biến sắc: “Chẳng lẽ cô muốn đổi ý?”
“Thượng Quan Thanh, năm trăm vạn đối với nhà Thượng Quan anh mà nói cũng không phải con số lớn gì, anh gấp cái gì chứ?”
“Không sai, năm trăm vạn đối với nhà Thượng Quan đúng là không có gì lớn, nhưng từ khi Nhiêu thị tung tin chấm dứt việc làm ăn hợp tác với nhà Thượng Quan, cha tôi dưới cơn nóng giận đã khai trừ tôi ra khỏi hội đồng quản trị rồi.” Nói tới đây, biểu tình của Thượng Quan Thanh trở nên dữ tợn, “Nếu không phải vì hắn, sao tôi lại luân lạc tới mức này? Ngay cả số tiền này cũng phải so đo?” Hắn oán hận trừng mắt Nhiêu Triết đang nằm trên giường một cái.
“Hừ, đó là do anh không có bản lãnh.”
Lời nói của Uông Chỉ Lan đã hoàn toàn chọc giận Thượng Quan Thanh.
Hắn kéo cổ tay mảnh khảnh của cô, mắt lóe hung quang: “Tôi có bản lãnh hay không cũng không tới phiên cô bình luận, nếu cô dám đổi ý, đừng trách tôi không khách khí.”
Hắn cười lạnh nheo hai mắt lại: “Đừng quên nhược điểm của cô còn nằm trong tay tôi, nếu cô không muốn tôi công bố với công chúng thì thông minh một chút đi.”
Mặt Uông Chỉ Lan biến sắc, dùng sức giật cổ tay lại, “Tôi… Tôi có nhược điểm gì đáng giá để công bố chứ?”
“Uông tiểu thư thật đúng là quý nhân hay quên, chẳng lẽ cô không nhớ lúc trước là ai đã nhờ tôi diễn một màn trong nhà vệ sinh kia sao? Cô để tôi nói xấu Thượng Quan Nhu, cố ý để Nhiêu Triết nghĩ Thượng Quan Nhu chỉ vì tài phú mới kết giao cùng hắn để cô đứng giữa hưởng lợi. Ha, buồn cười nhất chính là Nhiêu Triết kia còn ngu ngốc tin là thật, trước mặt bao nhiêu khách khứa lại làm nhục đứa em gái đơn thuần mà ngu xuẩn kia của tôi.”
Nhiêu Triết đứng một bên, nghe được sự thật như vậy, không khỏi cảm thấy rét lạnh cả người.
Anh thật sự hiểu lầm tiểu Nhu rồi sao?
“Loại thủ đoạn này đã đủ hèn hạ rồi, thật không ngờ cô vẫn còn ác độc như vậy, Nhiêu Triết đã bỏ rơi Thượng Quan Nhu trước mặt mọi người, mà cô còn ngại thiếu, muốn ngăn ngừa hậu hoạn nên táy máy tay chân trên xe Thượng Quan Nhu, hại chết con bé…”
“Anh câm miệng cho tôi!” Việc ác bị vạch trần khiến Uông Chỉ Lan giận đến hét to, “Đúng là tôi muốn Thượng Quan Nhu chết, nhưng còn anh thì sao? Thân là anh trai, anh không phải vì kiêng kị địa vị của cô ta ở nhà Thượng Quan nên cũng vui lòng động tay giết người đó sao? Sao lại đổ lỗi tất cả cho tôi được chứ?”
Thượng Quan Thanh chẳng hề để ý nhún vai, “Tôi không phủ nhận mà, cho nên mới nói chúng ta là đứng chung một thuyền, nếu tôi không được tốt thì cô cũng đừng mong yên ổn.”
“Anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Nhìn Nhiêu Triết đang hôn mê bất tỉnh trên giường, mắt hắn lại lóe lên tia ngoan độc: “Tôi nghĩ lại rồi, chuyện tiền bạc có thể nói sau, quan trọng là… hắn phải chết!”
Uông Chỉ Lan bị bộ dáng của hắn dọa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: “Anh… anh nói cái gì?”
Mà Nhiêu Triết đang bị sự thật liên tiếp làm chấn động, nghe lời này cũng bị kinh ngạc một chút.
Thượng Quan Thanh khoát tay lên vai Uông Chỉ Lan: “Cô là một phụ nữ thông minh, ngay cả chuyện giả làm Thượng Quan Nhu mà cô cũng làm được, tôi thật sự rất bội phục cô, nhưng mà…” Lời nói xoay chuyển, “Cho dù cô có thông minh thì sao? Cô vẫn chỉ là con chó nhỏ Nhiêu Triết nuôi trong nhà mà thôi, nếu Nhiêu Triết không chịu cưới cô làm vợ thì cô không là cái gì ở nhà họ Nhiêu cả.”
“Lần này thuê sát thủ giết người, hắn tuy rằng vì cứu con tiện nhân Kỷ Hinh Mi kia mà bị trọng thương, nhưng cũng khó đảm bảo hắn sẽ không có ngày tỉnh lại. Một khi hắn tỉnh, cô nghĩ hắn sẽ để kẻ chủ mưu vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao?”
“Anh không nói tôi không nói, anh ấy… anh ấy sẽ không biết đâu.”
“Cô thật ngây thơ quá đấy, Nhiêu Triết là loại người nào cô còn rõ ràng hơn tôi, có thể gạt được nhất thời nhưng không gạt được mãi mãi, chỉ có cho hắn thành người chết thì hắn mới không gây trở ngại cho tương lai của chúng ta.”
Thượng Quan Thanh nhe răng cười một tiếng: “Hắn chết rồi, cô tốt tôi tốt mọi người đều tốt, nhưng nếu hắn còn sống, tôi và cô sớm muộn gì cũng sẽ bị tống vào tù.”
“Không!” Uông Chỉ Lan hét lên một tiếng, hai tay bịt chặt lỗ tai, “Không, không đâu, sẽ không như vậy đâu…”
“Đừng tự lừa mình dối người nữa, cho dù cô là em gái trên danh nghĩa của Nhiêu Triết nhưng thực ra, trong mắt hắn cô chẳng là cái gì cả.”
Những lời này lập tức chọc giận Uông Chỉ Lan.
Cô giống như một con chó nhỏ, trung thành núp trong bóng tối vụng trộm yêu Nhiêu Triết hơn hai mươi năm, nhưng từ nhỏ đến lớn người con trai cô ái mộ kia lại xem cô thành bạn chơi cùng, thành em gái, không thể xem cô trở thành nữ nhân có địa vị ngang hàng với anh.
Chỉ có một lần đó…
Chỉ có một lần Nhiêu Triết nghe được màn diễn của Thượng Quan Thanh thì mới tức giận công tâm mà đưa cô trở thành vị hôn thể của anh trong một đêm.
Mặc dù niềm vui này chỉ có trong một đêm đó, nhưng cô vẫn cẩn thận quý trọng như trước, xem thân phận thật vất vả có được này như trân bảo mà cất chứa dưới đáy lòng.
Cho nên cô hận Thượng Quan Nhu, từ lần đầu tiên Nhiêu Triết đưa cô gái kia về nhà, cô đã biết đời này mình không bao giờ có thể đứng bên cạnh Nhiêu Triết.
Trong một dịp vô tình, cô biết Thượng Quan Thanh.
Hai người có chung mối thù, cô muốn vị trí thiếu phu nhân của Nhiêu Triết, Thượng Quan Thanh hắn muốn địa vị thừa kế, vì vậy bọn họ cùng nhau lên kế hoạch diệt trừ cái đinh trong mắt là Thượng Quan Nhu.
Có lẽ, từ cái ngày quen biết Thượng Quan Thanh đó, cuộc đời cô đã rẽ sang một con đường sai lầm.
Nhưng chuyện đã tới bước này, có muốn đổi ý cũng không kịp nữa rồi, một khi Nhiêu Triết tỉnh lại điều tra rõ chân tướng, như vậy tương lai của cô sẽ… Không, cô không muốn ngồi tù!
Hoảng sợ nhìn người đàn ông đang hôn mê trên giường, trong đầu Uông Chỉ Lan không ngừng vang lên tiếng hô: Giết hắn đi! Giết hắn đi!
Cô tựa như một người bị thao túng, không khống chế được vươn tay về phía cái cổ kia, hung ác siết vào.
Nhiêu Triết cả kinh, muốn ngăn cản nhưng tay anh lại xuyên qua thân thể Uông Chỉ Lan.
Thượng Quan Thanh đắc ý cười gằn.
Lúc này Uông Chỉ Lan đã hoàn toàn mất trí, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Giết chết người đàn ông này, cô sẽ được giải thoát!
Nhiêu Triết cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng khó khăn, một tiếng vang lớn nổ bên tai anh.
Một giây trước khi hôn mê, anh rõ ràng nhìn thấy gương mặt đã lâu không gặp… tiểu Nhu!
Nhưng trong nháy mắt, Thượng Quan Nhu lại biến thành Kỷ Hinh Mi.
Đầu anh hỗn loạn hoàn toàn, mang theo một bụng nghi vấn rơi vào bóng tối.
Chương 9.4:
Edit: Nhi
Nhiêu Triết cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất dài, cảnh tượng trong mơ rất tốt đẹp, tiểu Nhu và Mi Mi biến thành một người, ở bên cạnh anh cả ngày, kéo tay anh không ngừng nói chuyện cùng anh.
Cô nói: “Hôm nay là học kỳ cuối cùng, sau đó em sẽ lên năm hai, em muốn thử năng lực của mình một chút nên đã nộp lý lịch xin việc cho ngân hàng. Em sắp đi làm rồi, anh cũng phải cố gắng một chút, nhanh tỉnh dậy để còn làm việc nữa.”
Anh nói: “Em đã lên năm hai rồi sao? Thời gian qua nhanh thật.” Nhưng cô không nghe thấy.
Cô nói: “Em pha cà phê, cho rất nhiều đường, rất ngọt, anh muốn uống thì tỉnh lại đi được không?”
Anh nói: “Muốn, anh muốn uống, mùi vị đó anh vẫn nhớ mãi không quên.” Nhưng cô vẫn không nghe được như cũ.
Cô nói: “Công việc của tiểu Mạc rất vất vả, anh ta ngày nào cũng oán trách với em anh ta có một ông chủ vừa lười biếng vừa cay nghiệt. Nhiêu Triết, nếu anh vẫn không chịu tỉnh dậy, tiểu Mạc sẽ viết đơn từ chức bỏ mặc công việc luôn đấy… Aiz! Anh đang ngủ sao, anh có nằm mơ hay không? Ở trong mơ có em hay không?”
Anh nói: “Đương nhiên có em rồi, không lúc nào anh không nhớ đến em.” Cô vẫn không nghe được gì cả.
Cô nói: “Anh thật là người vô trách nhiệm, mặc kệ công ty, mặc kệ chuyện nhà, cũng không để ý đến em, chỉ biết nằm đây ngủ, ngủ mãi, ngủ đến bạc cả tóc rồi.”
Cô nói: “Nếu anh không tỉnh lại, em sẽ lập gia đình, về sau không để ý đến anh nữa. Tuy rằng anh đã cứu em nhưng anh cũng từng có lỗi với em, như vậy chúng ta huề nhau, từ nay về sau anh cưới em gả, không liên quan đến nhau nữa…”
Anh vội vàng, kích động đưa tay ra, muốn giữ chặt cô gái muốn bỏ rơi anh kia, “Anh không cho… Không cho phép…”
Đột nhiên có người vỗ lên mặt anh, lực rất lớn khiến anh thấy hơi đau, vô cùng bất mãn.
Ai mà có gan lớn như vậy?
Đột nhiên anh mở mắt ra, tầm mắt rất mơ hồ.
Anh cảm thấy trước mặt có một bóng người chớp lóe, một bàn tay đưa qua đưa lại trước mắt anh, đưa đến anh thấy phát bực.
“Ông chủ… Anh thấy gì không?”
Tầm mắt mơ hồ cuối cùng cũng dần trở nên rõ ràng, người đang huơ tay toét miệng cười, là Mạc Hàn Vũ.
“Oa, ông chủ cuối cùng anh cũng tỉnh rồi! Đây quả là kỳ tích, ông trời ơi, tôi phải gọi điện báo cho người nào trước tiên đây?” Mạc Hàn Vũ như bị phát bệnh thần kinh, cầm điện thoại gọi tới gọi lui trong phòng.
“Cậu đừng nhảy loạn nữa, tôi rất nhức đầu.”
Nhiêu Triết nghe thấy giọng nói của mình rất khàn, anh đã không nói chuyện bao lâu rồi?
“Ông chủ anh tỉnh thật là tốt quá, anh ngủ suốt nửa năm rồi, ông trời của tôi ơi! Tôi đã tưởng anh sẽ ngủ suốt đời luôn chứ.”
Anh nghe lời Mạc Hàn Vũ nói mà kinh ngạc, anh ngủ lâu như vậy rồi sao?
Mạc Hàn Vũ đỡ anh từ từ ngồi dậy, Nhiêu Triết mờ mịt nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này cũng không phải bệnh viện mà là phòng ngủ của mình.
“Tôi nhớ… hình như tôi bị thương.”
“Đúng vậy, anh làm anh hùng cứu mỹ nhân, xem mình là khiên thịt, cứu tiểu Mi một mạng, kết quả sống chết không rõ.”
“Anh rất may mắn, đạn bị kẹt trong xương sọ, nếu chỉ sâu thêm một chút thì anh cũng không còn mạng nữa. Nhưng đầu anh vẫn có một lượng máu lớn chèn lên dây thần kinh, đó là lý do anh bị hôn mê lâu như vậy.”
“Ở bệnh viện bốn tháng, bác sĩ chê anh chiếm giường bệnh của người khác nên hai tháng trước anh được đưa về nhà tĩnh dưỡng.”
Mạc Hàn Vũ nghẹn một bụng lời muốn nói, cũng không quan tâm Nhiêu Triết có nghe hiểu hay không mà cứ bắn liên hồi.
Nhiêu Triết cảm thấy mình ngoài thân thể mệt mỏi thì chỗ bị thương đã không còn đau đớn gì nữa.
Anh nhận li nước Mạc Hàn Vũ đưa tới, uống một hơi.
“Uông Chỉ Lan đâu?” Nếu anh nhớ không nhầm, hình như người phụ nữ kia muốn giết anh.
Mặt Mạc Hàn Vũ biến sắc, hừ lạnh một tiếng: “Anh còn nhắc tới cô ta? Thật không ngờ tới cô ta cùng một phe với Thượng Quan Thanh, hai người thông đồng làm bậy, cấu kết với nhau làm chuyện xấu.”
“Anh bị trúng đạn, lúc phẫu thuật vừa kết thúc được đưa vào phòng bệnh, cô ta ỷ mình là con gái nuôi của nhà họ Nhiêu nên không cho phép người ngoài vào thăm, ngay cả tôi và tiểu Mi cũng bị cô ta xem như kẻ thù chặn ngoài cửa, đến mặt anh cũng không thấy được.”
“Tiểu Mi thấy cô ta có vấn đề nên tìm tôi bàn cách đối phó, ngày đó nếu không phải chúng tôi đuổi tới kịp lúc, chỉ sợ anh đã…”
Nhiêu Triết hoàn toàn không nghe được Mạc Hàn Vũ nói gì, chỉ lo chú ý tới cậu ta mở miệng một tiếng tiểu Mi hai tiếng tiểu Mi, gọi vô cùng thân thiết, ghen tuông dưới đáy lòng nhịn không được dâng trào.
Cậu ta với Mi Mi từ lúc nào đã quen thuộc tới vậy rồi hả?
“Uông Chỉ Lan kia thật là đủ hèn hạ, lúc đầu giả vờ bị Thượng Quan Nhu nhập vào, lừa mọi người đến xoay vòng. Sau khi tra ra cô ta thuê sát thủ mới biết, cô ta có thể nói được kỷ niệm giữa anh với Thượng Quan Nhu là vì có một lần nghe được anh lầm bầm, không ngừng nói chuyện cũ của hai người trong lúc say, nên mới nghĩ ra cái kế hoạch nhập hồn này, thừa dịp xen vào.”
“Nhưng mà ác giả ác báo, cô ta và Thượng Quan Thanh bị phát hiện, bị tra ra mua sát thủ giết người, hôm nay đã bị cảnh sát dẫn đi rồi.”
Văng nước miếng một hồi lâu, Mạc Hàn Vũ mới chậm rãi an tĩnh lại.
“Anh có biết mấy ngày này anh hôn mê, tiểu Mi cả ngày đều ở đây một tấc cũng không rời chăm sóc anh, giúp anh lau người, giúp anh rửa mặt, ngay cả quần lót cũng đúng hạn thay đổi.”
“Bác sĩ nói anh có thể sẽ hôn mê cả đời. Cô ấy lại nói, anh ngủ bao lâu, cô ấy sẽ chăm sóc bấy lâu. Cô ấy thật sự là một cô gái không tệ, nhưng lúc trước anh lại dùng thái độ đó đối xử với cô ấy…”
Nhiêu Triết bị lời nói này làm buồn bực trong lòng, giùng giằng đứng dậy muốn xuống giường.
“Anh muốn làm gì?” Mạc Hàn Vũ giữ anh lại.
“Tôi muốn đi tìm cô ấy.”
“Anh vừa mới tỉnh, thân thể còn rất yếu…”
“Tôi muốn đi tìm cô ấy!” Anh vô cùng cố chấp.
“Tìm cái gì mà tìm? Anh đi đâu tìm? Sáng nay, cô ấy đã nói hôm nay là ngày vô cùng quan trọng, cố ý nhờ tôi qua đây chăm sóc anh, ngay cả tôi cũng không biết cô ấy muốn làm chuyện gì thì sao anh biết được?”
Nhiêu Triết tức giận trừng mắt nhìn cậu ta, cảm thấy lời này thật sự rất khó nghe.
“Hôm nay là ngày mấy?”
Mạc Hàn Vũ ngẩn người, nói ra một con số.
Nhiêu Triết nghe được thì bừng tỉnh đại ngộ, “Tôi biết cô ấy đi đâu.”
Nói xong, anh cũng không để ý Mạc Hàn Vũ ngăn cản, lục tung tủ quần áo tìm áo khoác, bước chân bất ổn xông ra ngoài.
Thượng Quan Nhu đứng trước mộ của mình, nhìn tấm hình trên mộ đã hơi ố vàng. Trong ảnh chụp là một cô gái cười vô cùng sáng lạn, dung mạo của cô sẽ không bao giờ thay đổi theo năm tháng nữa.
Đã một năm rồi, thời gian thật quá nhanh.
Hôm nay là ngày giỗ của cô, cô tự tới tảo mộ cho chính mình. (câu này thật là rùng rợn =_Description: :)
Trước mộ mọc đầy cỏ dại, chứng tỏ người thân của cô đã hoàn toàn bỏ quên cô rồi.
Cô vẫn mang theo một bó cúc trắng thanh nhã đặt trước mộ như trước, mấy quả trái cây, vài món điểm tâm nhỏ, đều là những thứ cô thích ăn nhất.
“Cô là hạnh phúc nhất rồi, lặng yên nằm đây, không cần phải suy nghĩ gì nữa, không cần nhìn, cũng không bị đau khổ phàm tục quấy nhiễu, còn có bạn tốt là tôi mỗi ngày lễ tết đến cúng bái. Không biết nếu tôi chết rồi… có ai tới thăm tôi hay không?”
Đột nhiên cô bị một lực lớn ôm lấy từ phía sau.
“Em sẽ không chết… Anh sẽ không để em chết…”
Cô giãy giụa, nhưng nghe thấy âm thanh quen thuộc sau lưng thì cả người đều choáng váng, cô thậm chí không dám quay đầu lại, cô sợ hi vọng sẽ tan biến.
“Mi Mi, để em chịu khổ rồi.”
Im lặng kéo dài gần như một thế kỷ, cô mới chậm chạp xoay người lại, đối diện là cặp mắt sáng trong của Nhiêu Triết.
“Anh… anh tỉnh rồi?”
Gương mặt đã lâu không gặp, vẫn tuấn mỹ bất phàm như trước.
Ngoại trừ hai má vì hôn mê thời gian dài mà bị gầy đi không ít, còn lại gần như không hề thay đổi.
Hai người nhìn nhau thật lâu, cô mới chậm rãi nói: “Anh còn sống… thật tốt.”
Nhiêu Triết thấy cô ngây ngẩn, áy náy dưới đáy lòng dâng lên.
Anh chẳng thể nghĩ tới, vì quyết định ngu xuẩn ban đầu của mình mà suýt nữa đã tự tay đánh mất hạnh phúc.
“Mi Mi, anh thật xin lỗi những chuyện trước đây, vì anh ngu ngốc cố chấp mà hại em suýt mất mạng. Anh không ngờ Uông Chỉ Lan lại âm hiểm như vậy, tất cả những chuyện đó là cô ta làm, nhưng anh cũng có lỗi.”
Đời này anh đã làm sai rất nhiều, nhưng chuyện làm anh hối hận nhất là khi còn bé, đưa sói đội lốt cừu Uông Chỉ Lan vào nhà.
“Không cần nói xin lỗi, dù anh từng làm rất nhiều chuyện khiến em không vui nhưng anh cũng đã cứu em một mạng, chúng ta cũng đã huề nhau rồi.”
“Đó là anh nợ em.”
Thượng Quan Nhu tức giận trừng mắt nhìn anh, “Cái gì nợ hay không nợ? Anh thật là kỳ quái.” Cô chỉ vào bia mộ sau lưng, “Lúc trước anh luôn miệng nói nợ cô ấy, bây giờ lại luôn miệng nói nợ em, nợ cái này nợ cái kia, đời này của anh rốt cuộc muốn gánh bao nhiêu khoản nợ?”
Nhiêu Triết bị cô mắng không phản bác được: “Anh… ý anh không phải như vậy, lúc trước anh là bị ma quỷ ám nên mới làm ra chuyện hồ đồ đó.”
“Hiện tại thì sao?”
Nhìn cô gái đang cười sáng lạn trên bia mộ kia, Nhiêu Triết phát hiện mình tuy rằng không quên được cô ấy, nhưng đã có thể bình tĩnh đối mặt với tất cả mọi chuyện rồi.
“Cô ấy chết rồi. Tiểu Mạc nói đúng, không quý trọng người sống mà cứ thương tiếc người chết, thật sự là rất đáng buồn.”
Cô hừ một tiếng: “Anh không phải nói trên đời này thật sự có chuyện hoàn hồn sao?”
“Mặc kệ là có hay không, bây giờ người anh yêu là em.”
Thượng Quan Nhu bị bộ dạng lo lắng giải thích của anh chọc cười, cô vươn tay, một cái Cửu Liên Hoàn xuất hiện trước mặt hai người.
Cô cầm nó nhẹ nhàng đung đưa, làm ra một động tác quen thuộc của Thượng Quan Nhu.
Nhiêu Triết sửng sốt, biểu tình vô cùng sinh động.
“Hai trăm bốn mươi bảy giây, đây là thành tích tốt nhất của em, vì từng có một tên đàn ông hoa tâm nói với em, chỉ cần em có thể làm nhanh hơn anh ta thì anh ta sẽ vì em mà buông tha cả khu rừng.” (ý là không lăng nhăng nữa)
Không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của anh, cô tiếp tục nói: “Nhưng khi em thắng cuộc rồi, hạnh phúc được một thời gian, ngây thơ cho là anh ta thật sự sẽ vì em mà buông tha cả khu rừng, thì anh ta lại đột nhiên tuyên bố tân nương thật ra là một người khác.”
“Mi Mi…”
“Tất cả mọi người đều nghĩ Thượng Quan Nhu đã chết, nhưng ông trời có lẽ cảm thấy cô chết quá ủy khuất nên cho cô một cơ hội trọng sinh. Nhưng Thượng Quan Nhu lại vô cùng ngu ngốc, chẳng những không rời xa người đàn ông khiến cô ấy đau khổ, ngược lại còn yêu anh ta…”
Nghe đến đó, nước mắt Nhiêu Triết lập tức dâng lên.
Anh đột nhiên cảm thấy những chuyện trước mắt này rất không chân thật, điên cuồng tìm kiếm lâu như vậy, người vẫn tưởng chỉ có thể gặp trong mộng lại vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Tiểu Nhu của anh? Mi Mi của anh?
Thế giới này đến tốt cùng là có bao nhiêu niềm vui đang chờ anh?
Cô thu hồi vẻ mặt hài hước lại, bỏ Cửu Liên Hoàn trong tay xuống, “Nhiêu Triết, anh có đồng ý trong cuộc sống sau này, cho Thượng Quan Nhu ngày trước, cho Kỷ Hinh Mi bây giờ, được hạnh phúc không?”
Anh đã kích động đến không nói nên lời, chỉ có thể ôm cô gái anh luôn nhớ thương thật chặt vào lòng.
Hồi lâu sau anh mới nghẹn ngào, thở khẽ một câu: “Anh đồng ý.”
Cô ôm chặt lại anh, cười rực rỡ.
Toàn văn hoàn.