Người Chồng Bị Bỏ Rơi

Chương 7


Chương trước Chương tiếp

“Ừ, tối nay đến nhà hàng cũng rất đẹp, thịt dê rất là mỹ vị” Đột nhiên truyền đến một tiếng kêu đói bụng, nàng cười “Em không biết là anh muốn tới a”

“Anh ăn không được bao nhiêu phải đến bệnh viện, những thứ kia chỉ có nước, không có gì hết a”

“Tủ lạnh còn ít thức ăn, để em làm một ít đồ ăn cho anh” nàng bưng nước trái cây đến phòng khách, đặt lên bàn, tránh ánh mắt của hắn “Ăn xong anh trở về đi, nghỉ ngơi sớm một chút” Đêm đã khuya, cùng hắn ở chung một chỗ có chút mập mờ, làm nàng có chút không tự nhiên

Phó Duật Hàm khiêu mị, nhìn nàng xoay người đi vào bếp “Em đuổi anh đi? Sợ bị Philip tiên sinh nhìn thấy sao?”

“Anh ấy không phải là người yêu của em”

Hắn hài lòng với đáp án này “Đúng vậy a, anh cùng hắn bất đồng, có thể ở lại thêm chút nữa”(TTN aiz, ý anh này là ảnh là người ý ý của AL tỷ đó mà, *xoa xoa cằm*, đúng là vào rừng mơ bắt con tưởng bở, hớ hớ)

“Anh và anh ấy, không ai là người yêu của em cả”

“Anh là cha của con gái em, sao có thể đánh đồng cùng với hắn được” Căn bản là chỗ đứng của 2 người bất đồng “Anh còn là chồng trước___”

“Anh không biết chồng trước là người đáng ghét nhất sao?”

Hắn cứng họng, nàng thật nhanh mồm nhanh miệng,thật ngoan độc “Coi như là chồng trước cũng có nhiều cấp bậc, anh không phải……thuộc vào loại bị mọi người căm ghét nhất chứ” Da mặt hắn quá dày, hắn không đi chính là không đi.

“Em không cố ý muốn đuổi anh, anh muốn gặp Mỗ Mỗ nhưng nàng không có ở đây, không bằng quay về nhà nghỉ ngơi, khi nàocó nàng hãy trở lại, không phải tốt hơn sao?”

“Nếu như anh vì em mới tới thì sao?”

Tim nàng đập lỗi nhịp “Có ý gì?”

“Chính là cái em đang nghĩ đến đó”

“Em cái gì cũng không có nghĩ” Nàng sẽ không thừa nhận đối với hắn động tâm, tình nguyện trốn tránh cảm giác, nên mong muốn hắn rời đi. Vạn nhất nàng mở rộng lòng dạ tiếp nhận hắn, mới phát hiện chỉ có nàng đa tình? Hắn đến đây còn có mục đích khác thì sao?

Trên cùng một nam nhân, yêu một lần là ngây thơ, yêu 2 lần là ngu xuẩn.

“Được rồi” Nàng vội vàng bảo vệ lòng mình, hắn không nóng vội, chậm rãi nói “Cái này là chuyện trước kia, bây giờ anh muốn nói một chuyện trọng yếu, chính là____anh cùng Quách Thư Bội không có chuyện gì hết”

Nàng nhìn chằm chằm hắn. cảm thấy thật hoang đường “Anh cho rằng em sẽ tin anh sao?”

“Khi đó em nhìn thấy trên báo có hình chụp, liền kết luận anh cùng cô ấy qua đêm trong khách sạn, chuyện phát sinh như thế nào không ai biết, hoàn toàn không để ý đến lời giải thích của anh. em suy nghĩ một chút đi, lúc đó anh có thừa nhận báo nói là đúng sao?”

Nàng cẩn thận hồi tưởng…….Đúng là không có, nàng vừa nhìn thấy báo đưa tin, liền phán tội cho hắn, hắn cũng không có giải thích, cứ như vậy liền ly hôn. 4 năm ly hôn, không phải là không có ý nghĩa sao? Nàng ảo não “Nếu là hiểu lầm, anh hẳn phải đem chân tướng nói ra, không phải sao?”

“Là anh không đúng, khi đó anh với ba mẹ có nhiều bất mãn, nhưng anh cho rằng chỉ cần em ủng hộ anh, anh sẽ nhẫn nại. Kết quả là em không tin anh, nhìn thấy báo đưa tin là liền ly hôn, để anh đau lòng đến thất vọng. Anh nghĩ, nếu như em không tin anh, vậy thì cuộc hôn nhân này cũng không cần giữ nữa”

Hắn thở dài “Anh vẫn có một cảm giác, từ khi em biết anh hay đi với nữ đồng nghiệp, em không hề từ bỏ cảm giác sinh nghi, mà là em đang chờ thời cơ hay tìm một lý do nào đó ly hôn với anh” Cho là không thẹm vói lương tâm, hắn không biết thông cảm cho cảm giác của nàng, hắn thật là trẻ con.

Bạch Ái Lâm trầm mặc. Bởi vì hắn hoàn toàn nói đúng, nàng xem nữ đồng nghiệp kia như là tình địch, nàng theo bản năng không tin hắn không bị sắc đẹp của nàng làm lu mờ. Nhưng nếu hắn hiểu được tâm tình của nàng……

“Giả thiết anh cùng nàng là trong sạch, vậy làm rõ những cái này có ích gì?”

“Anh không biết” Phó Duật Hàm cười khổ “Nhưng anh biết nếu không đem chuyện này giải thích rõ, chuyện của chúng ta sẽ chỉ dừng tại 4 năm trước, không có cáh nào tiếp tục”

“Nhưng là, nói xong có thể tiếp tục sao? Hoàn cảnh vẫn như vậy, cũng như tình huống 4 năm trước, em vẫn là tiểu thư của Bạch gia, anh là người làm việc dưới trướng ba em, nếu như chúng ta như trước, liệu có xảy ra vấn đề tương tự hay không?” Không chỉ nàng có lòng, hắn cũng có nha, hắn nên giải quyết khốn khó của hắn như thế nào a?

“Vậy thì chúng ta liền cùng nhau bàn luận, phối hợp giải quyết nó. Chúng ta không có cách thay đổi tình huống bên ngoài, nhưng tự chúng ta có thể thay đổi. Anh đã thay đổi rất nhiều, em có biết không?” Không dám nói hắn đã trở thành người đàn ông tốt, hoàn mỹ vô khuyết, nhưng hán đã thay đổi, sẽ không lặp lại chuyện ở qua khứ nữa.

“Em không biết……” Nàng phân vân, nếu như có thêm một Quách Thư Bội thứ 2, liệu nàng có thể tin tưởng hắn hay không?

“Thật ra chỉ là một vấn đề nhỏ cần giải quyết, mà lại làm chúng ta chia cách 4 năm” Hắn thở dài “Chúng ta đều là đứa ngốc…..”

“Em không phải” Nàng không thừa nhận

“Được rồi, chỉ có anh là tên ngốc” Hắn nói bao hàm cả nụ cười, giọng nói rất tình cảm “Có một người ngốc, vẫn tưởng là đã bỏ lỡ em, không ngờ em lại trở lại, tên ngốc vẫn biết mình còn yêu em, em có nguyện cho kẻ ngốc thêm một cơ hội hay không?”

Hắn nói xong, trong phòng bếp rơi vào một mảnh yên tĩnh. Nàng là bị hắn đột nhiên tới tỏ tình nên ngạc nhiên sao? Nhưng nàng không từ chối hắn, vậy là có hy vọng

Những đều muốn nói đã nói ra, hắn rất thỏa mãn nên có chút buồn ngủ. Đêm nay thật mệt, nhưng rất có ý nghĩa…….

Trong phòng bếp, mặt Bạch Ái Lâm đỏ ửng lên, câu nói cuối cùng của hắn làm nàng rung động. Hắn còn yêu nàng sao? Hắn hi vọng bọn họ bắt đầu thêm một lần nữa?

Đúng là, nếu nàng trách lầm hắn, bọn họ không nên ly hôn, nhưng mới vừa rồi thảo luận vấn đề kia quả thực có tồn tại, giống như có bom, nếu không có Quách Thư Bội, thì sẽ có những việc khác làm nổ tung.

Nếu bọn họ ý thức được vấn đề này, hẳn là sẽ cẩn thận tìm ra cách giải quyết, mà không phải lại vội vàng một lần nữa ở chung, bọn họ đều đã trưởng thành, không còn nhỏ nữa.

Nhưng trong dạ dày nàng giống như là có nhiều cánh bướm bay loạn, nhiệt liệt vỗ cánh, nhỏ giọng nói ở tai nàng: Nàng nguyện ý, nàng cũng yêu hắn, nàng nguyện ý cho cả hai thêm cơ hội….aiz, nàng sao vội vã vậy, mặt nàng thật nóng.

Hắn không đi, là đợi nàng trả lời sao?

Trầm mặc hại nàng khẩn trương, nàng lề mề để mặt bớt đỏ, bưng thức ăn đến phòng khách muốn khỏan đãi hắn, mới phát hiện, trầm mặc không phải hắn đợi câu trả lời chắc chắn của nàng, mà hắn đã….ngủ thiếp đi.

Hắn và gấu bông của nữ nhi giống nhau, đều ngồi nghiêng lệch trên sô pha.

“Duật Hàm” Nàng gọi hắn, hắn không nghe, ngủ rất say.

Nàng tháo cà vạt xuống, đặt trên bàn, nàng thay hắn cởi giày, giúp hắn điều chỉnh tư thế ngủ tốt hơn, hắn bất giác còn phát ra tiếng ngáy khẽ.

Nàng mỉm cười, hắn mết như vậy sao? Nhìn khuôn mặt hắn ngủ rất vô tội, lông mi rũ xuống, dưới mắt còn có quầng thâm, mấy năm nay, hắn có khỏe không? Hắn bận rộn làm việc, ngay cả ngủ cũng quên, thật là không chăm sóc chính mình thật tốt.

Thật kỳ diệu, đem khuyết điểm lẫn nhau vạch ra, kiểm tra kỹ, nhưng lại thấy thân thiết hơn, phảng phất như là quá khứ chỉ là mang mặt nạ, bây giờ mới là dùng diện mạo thật đối diện nhau. Bọn họ đối với nhau, tựa như tại khắc này mới chính thức bắt đầu, chính thức nhận thức, chính thức có tình cảm, phát sinh ôn nhu.

Nàng đưa mắt nhìn hắn, lén lút áp tay vào khuôn mặt của hắn, như có cảm giác ấm áp, khóe miệng hắn khẽ nhếch.

Gặp phải một người yêu thương mình, bỏ qua một lần là sai sót, bỏ qua 2 lần là ngu xuẩn.

Nàng không tiếng động nói với hắn : đúng vậy a, em cũng yêu anh, nguyện ý cho anh cơ hội, cũng như cho chính mình thêm cơ hội. Chờ anh tỉnh lại, sẽ cho anh câu trả lời chắc chắn, ngủ ngon và mơ giấc mơ đẹp.

Phó Duật Hàm có một đêm ngủ ngon giấc.

Hắn thật lâu không có ngủ ngon như vậy, trong giấc mơ tựa như hắn ở trong không khí thâm quen, ấm áp không nỡ tỉnh dậy, không có chuông đồng hồ báo thức phá rối, hắn liền ngủ đến hừng đông.

Sau khi tỉnh dậy, hắn mờ mịt đối với hoàn cảnh lạ lẫm. Mới chợt nhớ tới, tối hôm qua hắn ngủ tại nhà vợ trước.

Nhìn quanh bốn phía, không thấy Bạch Ái Lâm, hắn đi tới mặt tiền của cửa hàng, cửa hàng còn chưa mở, nhưng phía sau phòng bếp có truyền đến tiếng nói.

Một bé trai tối hôm qua hắn gặp lúc đến tìm Ái Lâm, thằng bé cầm lấy dao, đang bôi mứt hoa quả lên bánh mì, hai đứa trẻ đưa lưng về phía hắn, đang rất bận rộn.

“Mỗ Mỗ, mứt hoa qua bôi nhiều quá, ngọt lắm”

“Nhưng mà ta thích ăn mứt hoa quả a” Nữ nhi của hắn rung đùi đắc ý nói, tiếng nói non nớt kia, làm trong lòng hắn cảm thấy ấm áp.

“Nhưng cái này cũng không phải làm cho ngươi ăn hết a, ta cũng muốn ăn”

“Nhưng ta cũng muốn ăn a”

“Ngươi không phải là muốn ăn mứt nho sao……” Thằng bé lắc đầu, tựa hồ như không muốn nói “Thôi quên đi, cái này cho ngươi ăn, giúp ta bôi cái khác, nhưng không cần quá nhiều, ta không ăn ngọt lắm”

“Hảo” Bạch Mỗ Mỗ thật cao hứng

Phó Duật Hàm nghe được nhíu mày, tiểu tử này là ai mà dám dùng giọng nói sai bảo đó nói với nữ nhi của hắn

“Còn co làm xong bữa sáng liền đi ăn sáng, ngươi làm chi phải đem theo con gấu bông này theo?”

“Ta hôm qua đến nhà ông bà ngoại, quên màng theo ‘me tho’, nên nó khóc quá trời, giờ ta phải mang theo đi làm đồ sáng” Mỗ Mỗ vừa bận rộn vừa nói chuyện, cái tai thỏ cũng lay động theo

“Me too? Tên của nó là ‘Tôi cũng vậy’ sao” Thằng bé chê cười “Tên đó thật tức cười”

“Không phải me too, mà là ‘me tho’”

“Me too chính là ‘ta cũng vậy’, a ngươi đừng nghĩ ngươi từng ở nước ngoài thì có thể gạt ta, ta cũng biết me too chính là vậy mà”

“Nhưng mà lần trước không phải ngươi cũng không phần biệt được Book và Desk hay sao…..”

“Ngươi không cần cứ đem chuyện đó ra nói hoài vậy chứ” Thằng bé xấu hộ, không chú ý, dao đâm vào ngón trỏ “Ngươi nhìn nè, đều tại ngươi, cứ theo ta nói chuyện” Hắn để dao xuống, mở ngăn kéo tìm bông.

“Thật xin lỗi” Bạch Mỗ Mỗ nhìn thấy vết thương, hôn lên má hắn một cái.

Cái hôn này không chỉ làm Phó Duật Hàm sững sờ mà thằng nhóc cũng ngây ngốc.

“Ngươi…..Ngươi làm chi hôn ta” Hắn ngơ ngác nắm ngón tay bị thương, nên tai cũng ửng đỏ

Bạch Mỗ Mỗ chân thành nói “Thời điểm bị đau, chỉ cần hôn một cái là cái đau liền bay đi mất”

“……..Đó là hôn vết thương mới đúng chứ” Hay là cách làm cùa nước ngoài và Đài Loan khác nhau”

“Di, là đó”

Đủ rồi, hắn không nhìn thêm được nữa, Phó Duật hàm ho khan một tiếng, hai đứa trẻ đều đồng thời quay đầu lại.

Bạch Mỗ Mỗ vui vẻ cười “Thúc thúc khỏe, có muốn ăn bánh mì với mức hoa quả không?”

Gọi hắn là thúc thúc? Chẳng lẽ Ái Lâm chưa nói hắn là phụ thân nàng sao?

“Ừ, tốt, phiền toái con rồi” Hắn đối với nữ nhi ôn nhu mỉm cười, đối mặt với thằng nhóc kia thì nhíu mày. Tiểu tử này cùng nữ nhi của hắn tựa hồ rất quen thuộc, nụ hôn kia mặc sù là nữ nhi chủ động, nhưng hắn cũng cảm thấy tiểu tử này chiếm tiện nghi của con gái hắn, rất chướng mắt.

Hắn hỏi nữ nhi “Mẹ đâu?”

“Chợ hoa bên kia có vấn đề, dì phải qua đó giải quyết” Tiểu Thụy trả lời

“Nàng cứ như vậy mà để 2 đứa trẻ ở nhà sao?”

“Mẹ ta ở bên cạnh, chút nữa sẽ qua, ta có thể chiếu cố Mỗ Mỗ”

“Phải không?” Hắn sắc bén nhìn tiểu Thụy , rất muốn cầm khăn lau đi chỗ trên người tiểu Thụy vừa được nữ nhi hôn qua.

“Tiểu Thụy ca ca rất lợi hại, biết làm bữa sáng cho con luôn đó” Bạch Mỗ Mỗ trả lời, đưa cho hắn chén sữa tươi “Thúc thúc, mời uống sữa”

“Cảm ơn” Hắn đối với nữ nhi lộ ra nụ cười thân thiết “Con tối hôm qua đến chỗ ông bà ngoại ngủ lại a?”

Bạch Mỗ Mỗ gật đầu, hắn thử dò xét “Vậy ba ba của con đâu?” không chú ý tới sắc mặt của thằng bé có chút kỳ quái.

Tiểu nữ nhi cười “Mẹ đã ly hôn rồi”

Khẩu khí sung sướng này là có gì? “Con……con không muốn có ba sao?”

Bạch Mỗ Mỗ lắc đầu, tai thỏ sau lưng lắc theo “sẽ không, baba là người xấu”

“Tại sao nói hắn là người xấu?” Phó Duật Hàm vẻ mặt hiền hòa, nội tâm tổn thương. Tại sao nữ nhi lại nói hắn là người xấu? Nàng là lần đầu tiên cùng hắn gặp mặt, nàng làm sao có lời nói này?

“Philip thúc thúc nói, baba cùng mẹ ly hôn là làm cho mẹ khổ sở, nên ba ba là người xấu”

“Đó là suy đoán của hắn, con chưa từng gặp hắn, không thể xác định hắn là người xấu a” Hắn ta dám hãm hại sau lưng hắn, nghĩ ly gián hắn cùng nữ nhi, hắn sẽ không tha thứ.

Bạch Mỗ Mỗ lắc đầu “Philip thúc thúc nói là sự thật, baba đã làm mẹ khóc”

“Con nhìn thấy mẹ khóc?” Nội tâm hắn đau xót

“Có đôi khi” đôi mắt to trong suốt khẽ ảm đạm “Mẹ cùng ông ngoại nói điện thoại, nhắc đến baba sẽ khóc……”

Hắn tức cười, nữ nhi mới 4 tuổi, nhưng lại biết mẫu thân thương tâm, tức là chỉ gần đây thôi…….Trải qua lâu như vậy, nhưng chuyện hắn đi ngoại tình, còn làm cho nàng đau khổ vậy sao? Hắn thực đau lòng.

“Thúc thúc, thúc không phải ba ba của Mỗ Mỗ sao?” Kỉ Tư Thụy nhịn không được hỏi, không biết làm thế nào.Tối hôm qua nghe mẫu thân nói nam nhân này là ba ba của Mỗ Mỗ, hắn làm chi không thừa nhận.

Bạch Mỗ Mỗ nghe vậy kinh ngạc “Thúc Thúc, người không phải là……”

Phó Duật Hàm lúng túng. Hắn vốn là muốn thay đổi cách nhìn của nữ nhi, thẳng thắn nói ra thân phận. Hiện tại không thể làm gì khác hơn là thừa nhận, nặn ra một nụ cười thân thiện “Ách, đúng vậy, ta chính là ba của Mỗ Mỗ…..”

Hừ! Ly sữa tươi vừa đưa đến tay hắn liền bị giật lại, tốc độ cực nhanh làm cho hắn há hốc mồm.

Chỉ thấy nữ nhi của hắn ánh mắt phòng bị, miệng mím thành đường thẳng, quay mặt đi không thèm để ý tới hắn.

Hắn lập tức hiểu rõ địa vị của mình trong lòng nữ nhi…..Hắn là người xấu, hư, đến cả ly sữa tươi cũng không thể cho người xấu.

Đứa nhỏ này, yêu ghét thật rõ ràng…..

“Mỗ Mỗ, hãy nghe ta giải thích, ta không phải cái loại người kia……”

Bạch Mỗ Mỗ không để ý tới hắn, bỉu môi đi ra ngoài, vừa lúc đụng người đi tới, nàng ngẩng đầu lên nhìn, lập tức nhào vào lòng đối phương “Mẹ”

Một lát sau, Phó Duật Hàm cùng với Bạch Ái Lâm ngồi bên bàn ăn, Bạch Ái Lâm nhìn thấy hắn lúng túng giải thích việc mình không có ngoại tình, nàng vụng trộm che miệng cười

“Em đừng có cười nữa được không?” Hắn xấu hổ “Anh nên giải thích với em, không nghĩ tới chuyện ang ngoại tình lại làm em đau khổ đến như vậy” Hắn thật lòng sám hối, vậy mà nàng vẫn không chú ý___

“Em không có thích khóc như vậy, chuyện này không hề liên can tới anh” Bạch Ái Lâm thong tha nói “Mỗ Mỗ nhìn thấy hẳn là nửa năm trước, nhà em có một vị trưởng bối qua đời, ba em vốn là đang nói chuyện với anh, nhận được tin tức trưởng bối qua đời, em nghe thấy, trong điện thoại khắc chế không được mới khóc” Nữ nhi nghe thấy, lại cho là nàng vì chồng cũ mới khóc.

“…….” Hắn không phải là bị oan sao? “Vậy thì em phải giúp anh giải thích rõ, nhìn nàng kìa, một cái cũng không nhìn anh” Có thể thấy được là rất ghét hắn.

Nàng chuyển hướng nữ nhi “Mỗ Mỗ, con lần đó thấy mẹ khóc, là vì việc khác, không liên quan đến ba”

“Có thật không?” Bạch Mỗ Mỗ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn phụ thân.

“Thật, cho nên con đừng giận ba, ba ba rất tốt……”

“Nhưng nếu ba ba rất tốt, tại sao hai người lại ly hôn?”

Hai người không biết nói sao, Bạch Mỗ Mỗ nghiêm túc nói tiếp “Philip thúc thúc nói kết hôn là chuyện thần thánh, không thể tùy tiện quyết định ly hôn. Giống như con hồi sáng, muốn ăn bánh mì quét mứt hoa quả, quét mứt hoa quả xong liền ăn”(TTN *suy nghĩ* hử, đây là logic kiểu gì vậy ta. DH ca *vuốt cằm* ta cũng không hiểu)

Này là logic kiểu gì vậy? Hai người tiếp tục không nói gì ?

“Cho nên Philip thúc thúc nói chuyện này thức là nghiêm trọng, hai ngươi mới có thể ly hôn. Mẹ tốt lắm, cho nên ba ba là người xấu. Con không muốn nhận baba” Đọc xong tội trạng, cô bé ngoe nguẩy đi lên lầu

“…….Xem ra chuyện này là hiểu lầm thực nghiêm trọng” Phó Duật Hàm bị đả kích nặng nề. Tên Philip này rõ ràng là muốn chống đối hắn mà!

Bạch Ái Lâm an ủi hắn “Mỗ Mỗ đối với anh là có chút ấn tượng không tốt từ trước, em sẽ nói cho nàng hiểu, hơn nữa nàng chưa từng gặp mắt anh, dĩ nhiên cần chút thời gian tiếp nhận anh”

“Anh thấy được là vị Philip tiên sinh này đã làm hỏng bét hết quan niệm của con bé”

“Anh ấy nói thất cả đều là sự thật a…..” Nàng nhỏ giọng nói, nhìn vẻ mặt hắn mất hứng, nàng nở nụ cười “Dĩ nhiên,, hiện tại cũng biết là hiểu lầm, tóm lại, em sẽ cùng Mỗ Mỗ nói chuyện, anh nên kiên nhẫn chút. Đúng rồi, đã 9 chín rồi, hôm nay anh không đến công ty sao?”

“Đó” Hắn oán giận nói “Anh quên mất phải đi làm”

Nếu tình cảm của mình đã thông suốt, cũng không thể để người khác thêm lãng phí thời gian bên cạnh mình……Bạch Ái Lâm quyết định tìm cách để Philip từ bỏ hi vọng.

Nhưng mà, mọi việc còn quá mập mờ, ngay cả ‘danh phận’ cũng không có, nàng lấy cớ gì từ chối hắn?

Đêm nay, Philip đến cửa hàng, nàng đem chuyện nữ nhi gặp Phó Duật Hàm nói cho hắn.

“Mỗ Mỗ phản ứng như thế sao? Nếu như con bé thấy được hắn sẽ không vui, muốn hắn tạm thời không quấy rầy nàng sao? Cảm nhận cảu Mỗ Mỗ là trọng yếu nhất” Philip thực rất lo lắng đến phản ứng của Mỗ Mỗ “Aiz, lúc đầu anh nói những chuyện kia chỉ là nói chuyện phím, không nghĩ nàng còn nhớ được”

“Lúc đầu làm em thật lo lắng, nhưng mà hiện giờ Duật Hàm thường xuyên đến, Mỗ Mỗ cũng không có chán ghét như trước, cũng dần nói chuyện”

“Hắn thường thường đến?” Philip ngẩn ngơ “Không ổn a, anh công việc bận rộn, bị hắn thứa cơ mà tấn công. Anh muốn nhanh cùng em trở lại hẹn hò, đầy nhanh tiến độ”

“Hẹn hò mà cũng cần tiến độ a” Nàng buốn cười, do dự, thật sự muốn nói sao? Có thể hay không quá vô tình? Nếu không nói, biết rõ tình cảm của hắn dành cho mình, chẳng lẽ trơ mắt nhìn vẫn ôm hi vọng với nàng, không được, nàng không thể như vậy.

“Philip……Nếu anh thấy một người nào khác tốt, hãy nắm giữ nàng lại đi”

“Làm chi nói như thế? Em biết rõ anh thích nhất là em, không có người nào khác”

“Em mấy hôm nay cùng Phó Duật Hàm nói chuyện, em thấy là, anh không nên lãng phí thời gian trên người em….”

“Chờ một chút” Philip cảm thấy có gì đó không đúng “Đừng nói với anh là em lại yêu hắn thêm lần nữa, không phải là em rất hận chuyện hắn ngoại tình sao?”

“Anh ấy đã giải thích qua, chuyện ngoại tình chỉ là hiểu lầm”

“Hắn giải thích em liền tin sao? Hắn có chứng cớ gì không?”

“Anh ấy không có chứng cớ, chẳng qua là giải thích đúng tình huống, nghe rất hợp lý. Em cũng không hoàn toàn tin tưởng nhưng em nhận ra rằng em không thể nào quên anh ấy, em đối với anh ấy…..”

“Đối với hắn còn cảm giác sao?” Philip không thể tiếp nhận “Em bốn năm nay đều cho là hắn ngoại tình, hiện tại biết là hiểu lầm cũng không thể ngay lập tức động tâm, trừ phi em…..trừ phi em……”

“Trừ phi em đối với anh ấy thủy chung vẫn luôn yêu” Nàng cười khổ “Em cho là không thể quên được anh ấy là vì anh ấy làm cho em thống khổ, quá thương tâm, hiện tại em mới hiểu, không thể quên được anh ấy…..chính là do em vẫn còn yêu anh ấy….”

“Ái Lâm, em phải nhớ rõ ràng, không nên đem sự nhớ mãi không quên lầm tưởng thành còn yêu! Nếu hắn thật yêu em, ban đầu sẽ không làm thương tổn em như vậy” Philip luống cuống, hắn sẽ mất đi nàng sao?

“Bọn em khi đó cón quá trẻ, khó tránh khỏi sai sót, thái độ xử lý của em cũng không thành thục….”

“Em quyết định phải về bên hắn sao?”

Bạch Ái Lâm lắc đầu “Không có, em không thể xác định em và anh ấy trong lúc này như thế nào, đây chỉ là suy nghĩ của em”

“Tốt, vậy đơn giản” Philip lấy lại lòng tin “Hai người cũng không có ở chung một chỗ, chúng ta có thể duy trì hiện trạng. Nếu hai người ở chung một chỗ có thể sẽ chia tay, anh còn có hi vọng….”

“Không nên làm như vậy” Ngữ khí của nàng đột nhiên nghiêm túc hẳn lên “Anh là người tốt, anh không cảm thấy mình nên có một cuộc tình hạnh phúc sao? Tại sao không biết suy nghĩ cho mình? Tại sao nguyện ý làm người dự bị chờ đợi?”

“Bởi vì……anh yêu em” Vành mắt hắn đỏ hoe “Anh còn có thể làm sao? anh yêu em, cho dù có là dự bị anh cũng nguyện ý a……”

Nhìn hắn sắp khóc, ánh mắt Bạch Ái Lâm cũng nóng, ươn ướt “Philip…..em đả nói với anh rất nhiều lần rồi, em chỉ xem anh là bằng hữu. Anh là người thiện lương, ấm áp, bởi vì anh theo đuổi em cho em có thêm tự tin, để em cảm thấy mình tốt đẹp, là đáng giá được yêu. Nếu không có anh, em không thể nào quên đi chuyện ly hôn, nhưng em không có biện pháp dùng tình yêu báo đáp anh, thật xin lỗi……”

“Anh nói rồi, anh chính là tự nguyện, em không cần xin lỗi” Philip yên lặng nhìn nàng “Em tỉ mỉ suy nghĩ đến cảm thụ của anh, sợ thương tổn anh, tình nguyện cự tuyệt, càng làm anh yêu em hơn”

“Xin anh đừng nói như thế” Nàng buồn rầu “Thấy anh một mực bên em, không có được hạnh phúc, làm em thấy khó quá. Nói thật, cho dù em không cùng anh ấy ở chung một chỗ, cũng không thể tiếp nhận anh…..”

Hắn không chết tâm “Thật sự một chút cũng không có sao? Vạn nhất em phát hiện hắn thật sự ngoại tình, em vẫn còn yêu hắn sao?”

“Em đã rời đi khỏi anh ấy một lần, qua 4 năm, phát hiện tâm mình vẫn còn trên người anh ấy, điều này làm em suy nghĩ rất nhiều. Nếu như người này là em yêu, em không thể tha thứ lỗi lầm của anh ấy sao? ngoại tình rất ghê tởm, nhưng không thể tha thứ sao? Thật ra thì em cũng không nắm chắc có thể vượt qua chướng ngại tâm lý mà tha thứ cho anh ấy, cùng anh ấy ở chung một chỗ……”

“Nhưng em nguyện ý làm như thế, cũng không nguyện ý chấp nhận anh?”

Bạch Ái Lâm gật đầu, đối mắt với ánh mắt lạnh như băng của hắn, trong lòng thật đau khổ.

“Tốt, anh hiểu ý em, mấy năm qua anh đối với em quất quít là bởi vì bên cạnh em không có ai, nếu hiện tại em về bên cạnh người chồng trước, anh hẳn là nên thối lui……” Không, hắn không cam lòng, hai năm qua, hắn an ủi, bên cạnh nàng, làm sao nàng có thể vì người chồng phụ bạn mà vứt bỏ hắn? Nàng nhất định là nhất thời choáng vàng, hắn không chấp nhận kết quả này.

“Hoặc là anh cùng hắn công bình cạnh tranh, em không thể cầu xin anh tự thối lui, này không có đạo lý, anh cùng hắn có chỗ đứng giống nhau, không phải sao? Anh nghĩ chúng ta nên bình tĩnh suy nghĩ, anh về trước” Philip xoay người đi ra khỏi tiệm bán hoa

“Philip____” Nàng còn muốn giải thích, nhưng hắn đã xoay người rời đi.

Nàng thở dài, trong hai năm qua, nàng cự tuyệt hắn rất nhiều lần, hắn khăng khăng một mực không chịu, lần này nàng quyết tâm, tại lúc này làm hắn hết hy vọng, hi vọng hắn có thể quên nàng mà đi tìm tình yêu đích thực.

Cho dù hai năm qua là hắn cam tâm làm bạn nàng, nàng luôn tiếp nhận sự chiếu cố của hắn, thiếu hắn một phần tình, nếu như hắn vì quá tức giận mà tuyệt giao với nàng, nàng vẫn coi hắn là bằng hữu tốt nhất, chân thành chúc phúc cho hắn.

Về phần chồng trước của nàng…..Nàng lại thâm sâu than thở. Vì muốn cho Philip hết hy vọng, nàng nói ra rất chắc chắn, thực ra là không có một chút nắm chặc, nếu như đúng như lời Philip, cùng Phó Duật Hàm như cũ là không thể.

Nhưng mà tình trạng cô đơn hiện tại, cũng rất tốt,, trong lòng không có tình cảm, như vậy không tốt hơn sao?



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...