Người Cá
Chương 2: Âm mưu thâm độc của juritas
- Đúng là phát điên lên được! – Hắn vừa đổ bình nước lên đầu vừa nói. – Con quái vật nói tiếng người rất rõ. Như vậy là sao? Chẳng lẽ mình bị quỷ ám? Hay là hóa dại cả lũ rồi? Nhưng chẳng lẽ tất cả tất cả hóa dại cùng một lúc? Hai người khác nhau không thể nằm mơ giống nhau được. Thế mà vừa rồi ai cũng trông thấy Con quỷ biển. Nghĩa là dù muốn hay không con quỷ biển vẫn là có thật. – Juritas lại dội nước lên đầu rồi thò đầu qua ô cửa sổ tròn ra ngòai buồng tàu cho đỡ nóng.
Hắn nghĩ tiếp:
- Dù sao con quái vật này cũng có trí khôn và hành động như con người. Rõ ràng là nó có thể vừa ở dưới nước vừa ở trên cạn. Nó lại biết nói tiếng Tây Ban Nha, nghĩa là có thể nói chuyện được với nó. Nếu như bắt được và huấn luyện cho nó biết mò ngọc trai nhỉ! Con quái vật này có thể thay thế hàng chục thợ lặn. Lợi quá chừng! Ngọc trai mò được thì phải chia thợ lặn một phần tư, còn đối với con quái vật này thì chẳng phải tốn kém gì cho nó. Chỉ trong thời gian ngắn ta có thể trở thành triệu phú.
Juritas đang xây mộng. Cho tới nay, hắn hy vọng làm giàu bằng cách tìm ngọc ở những chỗ chưa ai đến. Vinh Ba Tư, bờ biển phía Tây của Ceylan, biển Đỏ, vùng biển Uùc, tất cả những nơi có ngọc trai đó đều ở xa và được khai thác từ lâu. Còn đi xa hơn nữa thì Juritas không thể đến được vì tàu của hắn quá ọp ẹp và không đủ thợ lặn. Tóm lại hắn muốn kinh doanh một cách quy mô nhưng không đủ vốn. Hắn đành quanh quẩn bên bờ biển Argentina. Nhưng giờ đây nếu bắt được con quỷ biển kia thì chỉ trong vòng một năm hắn có thể giàu to. Hắn sẽ trở thành người giàu nhất Argentina và có lẽ nhất cả Châu Mỹ nữa. Tiền bạc sẽ đưa hắn đến danh vọng. Mọi người sẽ ca tụng hắn. Nhưng phải hết sức thận trọng mới được và phải tuyệt đối giữ bí mật.
Juritas lên boong và tập hợp toàn bộ thủy thủ, kể cả người đầu bếp, rồi nói:
- Các người có biết những kẻ phao tin đồn nhảm về Con quỷ biển đã phải chịu số phận như thế nào không? Họ đã bị cảnh sát bắt và đang ngồi tù. Tôi phải báo trước rằng nếu ai ở đây mà hé miệng nói một lời về chuyện gặp Con quỷ biển cũng sẽ bị trừng phạt như thế, hiểu không? Vì vậy, nếu muốn sống yên ổn thì không được bép xép với ai chuyện này.
Juritas nghĩ bụng: “Dù có nói cũng chẳng ai tin. Chuyện vừa xảy ra giống như một chuyện thần thoại”. Hắn gọi Bantasas đến và bàn bạc riêng với bác kế hoạch của hắn. Bantasas nghe xong, trầm ngâm một lát, rồi nói:
- Nếu được như vậy thì quá tốt. Con quỷ biển đáng giá bằng cả trăm thợ lặn. Nếu có nó làm việc cho chúng ta thì còn gì bằng. Nhưng bắt nó bằng cách nào?
- Bằng lưới.
- Nó sẽ cắt tung lưới như đã đâm thủng bụng con cá mập.
- Ta có thể đặt làm một tấm lưới thép.
- Nhưng ai sẽ đi bắt nó? Đám thợ lặn chỉ cần nghe hai tiếng Quỷ biển là đã run lên rồi. Có cho thật nhiều vàng họ cũng không sám làm việc này đâu.
- Còn bác thì thế nào Bantasas?
Bantasas nhún vai:
- Tôi chưa bao giờ đi săn Quỷ biển. Rình bắt nó thật không dễ, nhưng nếu nó cũng giống như mình thì giết cũng chẳng khó. Nhưng ông lại cần bắt sống.
- Bác không sợ nó sao, Bantasas? Bác nghĩ gì về Con quỷ biển này?
- Tuy con quái vật này thật đáng sợ, nhưng tôi vẫn thích săn lùng những con thú dữ tợn nhất.
- Tôi sẽ thưởng cho bác thật nhiều tiền. – Juritas bắt tay Bantasas và nói tiếp về kế hoạch của hắn. – Càng ít người tham gia việc này càng tốt. Bác hãy nói chuyện với bọn Araucan. Họ là nhũng người can đảm và lanh lợi. Bác chỉ cần chọn lấy năm người thôi. Nếu họ từ chối thì ta mướn người ngoài. Con quỷ đang lẩn quất ở vùng bờ biển. Trước hết phải tìm cho ra hang ổ của nó. Sau đó ta sẽ xua nó vào lưới một cách dễ dàng.
Juritas và Bantasas bắt tay ngay vào việc. Juritas đi mua một tấm lưới thép, hắn cẩn thận đan thêm một lớp lưới gai bên trong để khi mắc vào, Con quỷ biển sẽ lúng túng không gỡ ra được.
Juritas cho đám thợ lặn cũ nghỉ việc. Bantasas chỉ thuyết phục được hai người da đỏ Araucan ở lại để săn quỷ. Bác ta mướn thêm ba người nữa ở Buenos Aires.
Juritas và Batasas quyết định theo dõi Con quỷ ở nơi tàu Medusa gặp nó lần đầu. Để làm cho Con quỷ khỏi nghi ngờ, tàu Medusa thả neo cách vịnh vài hải lý. Juritas và những người trên tàu thỉnh thoảng giả bộ đánh cá, làm như đó là mục đích chính của chuyến đi biển này. Đồng thời có ba người thay phiên nhau nấp sau những mỏm đá trên bờ để theo dõi tình hình trong vịnh.
Đã gần hết hai tuần mà Con quỷ biển vẫn chưa xuất hiện. Bantasas làm quen với những người địa phương và thổ dân da đỏ ở đây, bán cá rẻ cho họ. Trong khi chuyện trò, bác ta đã khéo lái họ vào câu chuyện Con quỷ biển. Nhiều thổ dân gần vịnh cho biết rằng họ đã nghe tiếng tù và và nhìn thấy những vết chân trên cát. Họ khẳng định rằng chân quỷ giống chân người, nhưng ngón chân dài hơn nhiều. Đôi lúc họ còn thấy cả vết hằn trên cát ghi rõ nơi Con quỷ đã nằm nghỉ.
Con quỷ biển không làm hại gì mọi người nên họ cũng không quan tâm nhiều đến những dấu vết mà nó để lại. Tuy vậy, vẫn chưa có ai trông thấy nó cả.
Suốt hai tuần liền, Juritas, Bantasas và năm thuỷ thủ không lúc nào ngừng theo dõi mặt vịnh, nhưng Con quỷ vẫn im hơi lặng tiếng. Juritas bồn chồn. Hắn vốn không kiên nhẫn và keo kiệt. Thêm một ngày là mất thêm tiền, mà Quỷ thì chẳng thấy tăm hơi đâu. Juritas bắt đầu nghi ngờ. Nếu Quỷ là một vật siêu nhiên thì có lưới trời cũng không bắt được. Mặt khác nếu dính vào Con quỷ này cũng khá nguy hiểm. Hay là mời một đức cha lên tàu? Lại tốn thêm tiền. Nhưng nếu Con quỷ biển chỉ một anh chàng tinh nghịch, bơi lặn giỏi hoá trang để doạ người khác? Còn con cá heo thì sao? Cá heo cũng giống mọi giống vật khác, có thể huấn luyện thuần thục được. Hay là dẹp cái chuyện này đi?
Juritas tuyên bố sẽ thưởng cho ai trông thấy Con quỷ đầu tiên và quyết định đợi thêm mấy ngày nữa.
Thật là may cho hắn, đến đầu tuần lễ thứ ba, Con quỷ xuất hiện.
Sau những mẻ lưới ban ngày, Bantasas để chiếc thuyền đầy cá ở gần bờ chờ người ra mua. Bác vào trại thăm một người thổ dân quen biết, nhưng khi quay ra thì thuyền đã rỗng. Bác đoán ngay là do bàn tay của Quỷ. Bác ngạc nhiên: “Không lý nào nó có thể ăn hết chừng ấy cá?”
Cũng trong đêm đó một thuỷ thủ đứng gác đã nghe thấy tiếng tù và ở phía nam. Hai hôm sau, vào lúc sáng sớm, một anh thổ dân trẻ báo tin là anh đã phát hiện được Con quỷ. Lần này nó không cưỡi cá heo như trước mà bơi bên cạnh, tay nắm chiếc vòng bằng da ở cổ con cá. Tới vịnh, Con quỷ tháo chiếc vòng ra, vỗ vào lưng con cá rồi lặn xuống dưới chân mỏm đá ngầm. Con cá heo nổi hẳn lên mặt nước rồi biến mất.
Nghe anh ta nói xong, Juritas liền hứa thưởng tiền và nói:
- Hôm nay chưa chắc nó ra khỏi hang. Vì vậy ta hãy xem xét kỹ đáy vịnh. Ai tình nguyện làm việc này?
Bantasas bước ra:
- Tôi! – Bác ta trả lời cộc lốc. Bác đã giữ đúng lời hứa.
Tàu Medusa vẫn thả neo. Trừ những người ở lại gác tàu, còn tất cả đều lên bờ và đi về phía mỏm đá gần vịnh. Bantasas quấn thừng quanh mình để người trên bờ có thể kéo lên trong trường hợp bác bị thương. Bác cầm dao, hai chân kẹp một hòn đá rồi lặn xuống đáy vịnh.
Đám thợ lặn chăm chú nhìn xuống mặt nước biển và nóng lòng chờ đợi. Hơn một phút trôi qua mà không thấy Bantasas quay lên. Cuối cùng, Bantasas giật dây ra hiệu, người ta kéo bác lên. Bantasas thở dài một cái rồi nói:
- Có một lối đi hẹp dẫn tới một cái hang. Con quỷ biển chỉ có thể ở trong cái hang đó.
- Tuyệt lắm! – Juritas reo lên. – Càng tốt, chúng ta sẽ giăng lưới xuống gần cửahang. Bantasas buộc vào dây thừng buộc lưới một số chuông nhỏ để khi có vật gì đụng vào lưới là chúng kêu lên ngay. Juritas, Bantasas và năm người thợ lặn ngồi trên bờ và im lặng chờ đợi.
Trời tối hẳn. Trăng đã lên soi bóng mặt biển cả. Im lặng. Ai nấy đều bồn chồn một cách lạ thường. Họ sắp được thấy con quái vật đã làm cho biết bao dân chài và thợ mò ngọc trai phải khiếp sợ.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Mọi người đã bắt đầu thiu thiu ngủ. Bỗng có tiếng chuông reo. Tất cả chồm dậy, nhào tới chỗ buộc dây và kéo lưới lên. Lưới rất nặng, có con gì đang quẫy mạnh trong đó.
Khi lưới được kéo lên tới mặt nước, mọi người thấy một thân hình nửa người nửa thú đang vùng vẫy dưới ánh trăng mờ. Đôi mắt nó to và sáng quắc, vảy trắng như bạc. Con quỷ biển cố hết sức mới rút được bàn tay ra khỏi lưới. Nó rút con dao đeo bên hông ra và bắt đầu cắt lưới.
- Không ăn thua gì đâu! – Bantasas đang say sưa với cuộc săn bắt, khẽ nói.
Nhưng thật kỳ lạ, dao đã cắt thủng lưới. Bằng những động tác rất khéo, Con quỷ khoét to lỗ thủng, còn đám thợ lặn thì hết tranh thủ thời gian để kéo lưới lên cho nhanh.
- Mạnh tay lên nào! – Bantasas hô lớn.
Nhưng đúng lúc Con quỷ gần lọt vào tay họ thì nó lại trốn thoát qua chỗ lưới thủng, rơi xuống nước, rồi mất hút dưới biển sâu.
Đám thợ lặn thất vọng buông lưới.
- Con dao sắc thật! – Bantasas tỏ vẻ thán phục. – Cắt được cả lưới thép.
Juritas gục đầu nhìn xuống nước, nét mặt đau khổ, dường như toàn bộ gia tài của hắn vừa chìm xuống dưới nước. Một lúc sau, hắn giậm chân kêu lên:
- Nhất định mày sẽ phải chết rũ trong hang ổ của mày chứ đừng hòng làm tao lùi bước. Tao sẽ không tiếc tiền mướn thợ lặn, sẽ giăng lưới và đặt bẫy khắp vùng biển này. Mày sẽ không thoát khỏi tay tao đâu!
Juritas là người táo bạo và ương ngạnh. Hơn nữa, hắn còn có mục đích riêng phải đạt cho bằng được.
Rõ ràng là Con quỷ biển cũng bằng xương bằng thịt như Bantasas đã nói thôi. Như vậy có thể bắt và ép nó đi mò ngọc trai làm giàu cho Juritas. Bantasas nhất định sẽ tóm được Con quỷ, dù thần biển Neptune có che chở cho nó.
Juritas thực hiện lời hăm doạ của mình. Hắn giăng rất nhiều lưới thép và đặt bẫy khắp nơi. Nhưng nạn nhân của hắn giờ đây chỉ là cá, còn Quỷ biển thì vẫn mất tăm. Con cá heo được thuần dưỡng ngày nào cũng xuất hiện, ngoi lên ngụp xuống dường như muốn mời anh bạn kỳ lạ kia đi dạo chơi. Không thấy bạn, con cá tức giận phun phì phì rồi bơi ra khơi.
Mặc dù thời tiết ngày càng xấu đi, nhưng Juritas có thể đứng trên bờ hàng giờ để ngắm nhìn những đợt sóng xô tới. Những con sóng nối tiếp nhau tràn vào tới tận chỗ Juritas đứng. “Làm như vầy vẫn không ăn thua. – Juritas nghĩ thầm. – Phải nghĩ kế khác thôi!. Con quỷ sống trong hang dưới đáy biển. Vậy muốn bắt được nó chỉ có cách phải xông vào tận nơi!”
Rồi hắn nói với Bantasas, lúc đó đang làm một kiểu bẫy mới, phức tạp hơn.
- Bác đi Buenos Aires ngay và mang về hai bộ quần áo lặn có bình dưỡng khí. Chúng ta phải đích thân xuống dưới đó xem sao. Aø! Mà bác chớ quên mua vài chiếc đèn pin.
- Ông muốn đến thăm hang quỷ sao?
- Phải, chúng ta cùng đến thăm hang quỷ. – Juritas trả lời.
Bantasas gật đầu đồng ý và lên đường ngay. Ngoài mấy bộ quần áo lặn và đèn, bác còn mang về cả hai con dao quắm dài.
- Bây giờ không ai biết rèn loại dao này nữa. – Bantasas nói. – Đây là dao cổ của người Araucan, tổ tiên của tôi trước kia.
Juritas rất tán thành việc Bantasas mang hai con dao tới:
- Bác biết lo xa đấy, Bantasas ạ.
Rạng sáng hôm sau, Juritas và Bantasas mặc đồ lặn vào và xuống đáy biển. Khó khăn lắm họ mới gỡ được tấm lưới đặt ở cửa hang rồi chui vàomột lối đi hẹp. Sau khi đã đứng vững và rút dao ra cầm tay, họ bật đèn lên.
Đây là một cái hang khá lớn. Juritas và Bantasas thận trọng tiến lên từng bước. Lòng hang ngày càng hẹp dần. Họ bỗng dừng lại sửng sốt. Ánh đèn vấp phải một hàng rào sắt dày chắn ngang đường.
Juritas không tin vào mắt mình nữa. Hắn nắm lấy những thanh sắt và lắc mạnh nhưng không thấy nhúc nhích. Juritas soi đèn xem kỹ thì thấy hàng rào sắt gắn rất chặt vào vách đá và được khoá bên trong.
Đây quả là một điều bí ẩn mới.
Con quỷ biển không những là một sinh vật có trí tuệ mà còn phải đặc biệt thông minh nữa. Nó biết thuần dưỡng cá heo, biết luyện kim và có thể tạo ra cả chướng ngại vật bằng sắt vững vàng bảo vệ nơi ở của nó. Thật là khó tin! Nó không thể rèn dưới nước được. Vậy nghĩa là không phải nó sống dưới nước hay ít nhất nó phải lên cạn một thời gian khá lâu.
Juritas ra hiệu cho Bantasas. Hai người ra khỏi hang và ngoi lên mặt nước.
- Bác thấy thế nào, Bantasas?
- Tôi cho rằng ta còn phải chờ ở đây khá lâu. Chúng ta không thể lấy cái đói để bắt nó ra khỏi hang đâu. Chỉ còn một cách là dùng thuốc nổ phá hang thôi.
- Thế bác không nghĩ ra rằng trong hang có thể có một lối lên mặt đất à?
- Điều đó thì tôi chưa nghĩ tới.
- Phải nghĩ tới điều đó. Sao trước đây chúng ta lại không tính tới việc xem xét kỹ càng dưới đáy biển nhỉ?
Thế là họ bắt đầu nghiên cứu bờ biển.
Juritas vấp phải một bức tường cao vòng quanh một khoảng đất rộng. Hắn đi quanh bức tường và chỉ thấy một cái cổng làm bắng những tấm sắt dày. Xung quanh vắng lặng hoang tàn, chỉ thấy những mỏm đá xám lởm chởm cây có gai nhọn. Phía dưới là vịnh.
Mấy ngày liền Juritas quanh quẩn dọc bức tường, quan sát chiếc cổng sắt. Nhưng nó không mở ra lần nào, chẳng có ai ra vào và không một tiếng động nào từ phía trong đưa ra.