Người Bên Ngoài Cửa Sổ
Chương 8
Thời gian này hình như việc học của Trường Đông khá bận rộn nên anh ta ít xuất hiện ở nhà tôi hơn, nó đỗng nghĩa là mong muốn không chạm mặt anh ta của tôi cũng được hoàn thành. Nhưng đặc biệt ở chỗ Gia Huy lại rất rảnh, mỗi lần tôi mò vào Facebook chat chít hoặc xem thông tin đều nhận được mấy tin nhắn hết sức dễ thương của anh ta, xem qua mới biết ngày nào anh ta cũng gửi. Cụ thể nội dung của chúng thường bắt đầu như thế này: “Em đang làm gì vậy?” hoặc là “Dạo này học hành thế nào em?”… Nói chung đọc chúng thì tôi cũng không có nhiều cảm xúc lắm đâu, hai ba ngày vào online tôi lại trả lời gộp một lần mấy câu cho ngày trước. Dù sao thì sự quan tâm từ một người bạn với tôi bao giờ cũng đáng quý cả, mà tôi lại thực sự trân trọng người bạn ấy rất nhiều.
Chiều nay vừa tan trường đã thấy Gia Huy đứng ngay trước cổng, hơi bất ngờ tôi liền tiến lại hỏi anh ta.
“Gia Huy, anh làm gì ở đây vậy?”
Vừa thấy tôi anh ta liền cười vui vẻ, lời nói thốt ra cứ tưởng là đùa nhưng đích thị tính chân thật rất cao.
“Anh chờ em chứ làm gì nữa?”
“Anh đùa đấy à? Chờ em làm chi ?” Tôi hỏi, định chọc lại lời nói dối kia.
“Đi ăn kem nhé! Anh mời.”
Chao ôi! Trời nắng thế này mà ăn kem thì tuyệt thật đấy. Thiết nghĩ đằng nào tối nay cũng chẳng cần đi học thêm nên về muộn xíu chắc cũng không sao, mà tôi thì lại quý Gia Huy vậy đó, chẳng lẽ anh ta đã đến tận đây mời mọc mà còn từ chối sao? Ừ thì từ chối cũng được, nhưng mà là anh ta chứ kem thì không bao giờ. Vậy là tôi đã đồng ý một cách nhanh lẹ và leo ngay lên xe anh ta ngồi ngoan ngoãn như một chú mèo.
Gia Huy cho tôi chọn địa điểm, vậy thì tôi cũng chẳng khách sáo mà không đưa anh ta tới quán giải khát Bằng Lăng, ở đây không chỉ kem mà cái gì ngon cũng có ( ý là những cái tôi nghiền thôi). Tôi gọi kem vani, anh ta gọi café đá, chúng tôi vừa nhâm nhi vừa nói đủ thứ chuyện trên trời.
“Bọn em khi nào được nghỉ hè?” Anh ta hỏi tôi.
“Chắc là đầu tháng sáu đó anh, cũng chỉ còn ba tuần nữa chứ mấy.” Tôi vừa ăn vừa trả lời, không khỏi để kem dây quanh miệng.
Gia Huy nhẹ nhàng cầm tờ giấy lau lên miệng tôi, hơi bất ngờ, mà cũng vô cùng ngượng ngịu, cái quan tâm kiểu này thật là giết người còn dễ hơn bỏ thuốc độc rồi. Tôi đưa tay dành lấy tờ giấy trên tay anh ta, vừa cười vừa nói như chẳng bận tâm điều gì.
“ Khi nào bọn anh được nghỉ vậy?”
“Bọn anh cuối tháng sáu cơ. Mà anh muốn bàn với em một việc này.” Anh ta trả lời.
“Gì chứ, anh mau nói đi.” Tôi hơi tò mò mà thúc dục.
“ Tháng sáu này câu lạc bộ tổ chức buổi liên hoan lớn , mọi người đã đăng kí tham gia, em nhất định phải đi đấy.”
“Tưởng gì? Vậy mà anh cứ làm như quan trọng lắm. Còn lâu mới tới mà, anh lo lắng sớm làm gì chứ?”
“ Hội trưởng nói hết tuần sau là chốt danh sách tham gia, nếu anh không báo trước với em sao được. Em nhất định phải tới đấy.”
Không biết anh ta có ý đồ mờ ám gì không mà cứ dồn tôi vào thế bí như vậy, bất chợt tôi lại đi hỏi một câu ngớ ngẩn vô cùng.
“ Trường Đông và Thục Linh cũng tham gia sao?”
“ Tất nhiên rồi, cặp đôi tiên đồng ngọc nữ của câu lạc bộ chúng ta không có mặt sao được?” Anh ta vui vẻ trả lời tôi.
Tôi cứ tập trung hết ánh mắt vào li kem trên tay mình, cái đầu ngu ngốc cứ gật lên xuống liên tục. Không biết tôi khó nuốt nên phải làm thế hay đồng ý với quan điểm của anh ta nữa, họ đúng là một đôi tiên đồng ngọc nữ thật sao? Vậy có khi nào tôi ghét họ nên cũng được gắn mác yêu tinh lên đầu không nhỉ?
Thấy tôi im lặng , Gia Huy liền mốc nhẹ vào đầu tôi rồi nói.
“Anh đăng kí hộ em nhé, được không?”
Không biết có phải con trai khi thích một ai đó thì thích luôn cả việc hành hạ người ta hay không, nhưng sau một cuộc khảo sát thực tế của tôi với mấy anh bạn người nước mình cùng là du học sinh ở Hàn Quốc thì họ đều cho tôi một kết luận ngắn gọn thế này: “ thương cho roi cho vọt”. Nói thì nực cười thật đấy chứ Trường Đông và Gia Huy đều rất thích mốc vào đầu tôi, mà tôi thì lại chúa gét việc ai đó xâm phạm tay chân lên cơ thể mình ( hiểu theo nghĩa trong sang thôi nhé) vậy là như lúc này đây tôi liền quát lên giận dữ, mà thực ra không biết nguyên nhân có phải chỉ thế không.
“Anh làm gì vậy? Đừng đánh vào đầu em.”
Gia Huy hơi sững người, cả hai chúng tôi đều biết việc làm của anh ta chỉ là một cử chỉ thân thiện, vậy là tôi cảm thấy vô cùng tội lỗi mà hạ giọng nói.
“ Em xin lỗi. Em không phải ý đó. Việc anh nói em sẽ suy nghĩ thêm. Nhưng mà bọn anh định làm gì vào hôm ấy?”
Thấy việc thuyết phục tôi không còn khó khăn như trước nữa, với lại con người Gia Huy cũng không nhỏ mọn mà để bụng cái tính khí dở người đó của tôi, liền vui vẻ trả lời.
“ Bọn anh tổ chức hội trại ở biển, thời gian là hai ngày một đêm. Sẽ có rất nhiều hoạt động ý nghĩa , em mau quyết định nhanh rồi thông báo cho anh nhé!”
Là hội trại mà còn ở biển, đó là chưa nói tới việc được đi chơi xa lâu như thế, cái thời gian mà tôi cần suy nghĩ kia ngay lập tức được rút ngắn lại chưa đầy năm giây, tôi cứ thế mà cười sung sướng nắm lấy tay anh ta rồi nói:
“Thích thế à. Sao anh không nói sớm. Không cần suy nghĩ nữa, em quyết định tham gia.”
Trời ơi ngay đến bản thân tôi cũng không ngờ được mình dở hơi như thế nữa là Gia Huy, ngay lập tức anh ta búng mạnh vào đầu tôi rồi phán một câu xanh rờn, nhưng lần này tôi vui vẻ đón nhận cái hành hung đó thay vì giận dỗi như trước.
“Em vui quá nhỉ? Nói chuyện với em chắc có ngày anh đột tử vì bất ngờ mất.”
Tôi là vậy đó, cái tính khí ấy trước giờ nó đã ăn sâu vào cơ thể, riêng việc ham ăn và ham vui cũng đủ để lọt lưới muôn vạn kẻ rồi.
Mấy ngày sau đó vì vất vả với kì thi cuối năm mà tôi cũng chẳng để tâm câu chuyện vừa qua, cho tới khi lên giường đi ngủ thì nhận được tin nhắn của Trường Đông, nội dung như thế này: “ Giữa tháng sáu câu lạc bộ tổ chức hội trại lớn, lúc đó em cũng nghỉ học rồi nên tham gia nhé. Nhân được tin nhắn thì trả lời để ngày mai anh đăng kí cho em.”
Tôi hơi bất ngờ, cứ tưởng việc này Gia Huy đã nói với anh ta liền nhắn lại: “ Tôi đăng kí rồi.”
“Em đến trường anh đăng kí sao?” Điện thoại tôi lại sáng.
“ Không. Gia Huy làm việc đó giúp tôi.”
“Em và cậu ta hay qua lại với nhau lắm à?”
Cái tin nhắn này đích thị là vô nghĩa quá mức, chuyện của tôi anh ta lấy tư cách gì mà tham gia ? Nghĩ vậy tôi liền bấm một hàng chữ ngắn ngủn rồi gửi đi : « Kệ tôi. Mắc gì tới anh ? »
Sau đó thì điện thoại của tôi cũng chìm nghỉm vào bóng tối, mặc dù có chút gì đó khó chịu trong lòng nhưng rồi tôi cứ thế mà thiếp đi.
Năm học phổ thông đầu tiên của tôi cuối cùng cũng trôi đi với thật nhiều cảm xúc. Một năm rất dài nhưng có khi cũng ngắn ngủi vậy đó, mới thoáng lạc lõng vì chưa quen được người bạn nào vậy mà giờ đã đi hết một phần ba quãng đường được cùng nhau.
Trời tháng sáu ở quê tôi nắng khá gắt, nhiệt độ về đêm cũng chẳng dễ chịu gì. Mới ăn cơm xong tôi đã háo hức chạy vội lên phòng, lôi ra một cái ba lô rõ lớn rồi nhét vào đó đủ thứ mình thích trên đời. Ngoài mấy đồ dùng cá nhân và vài bộ quần áo thì tôi còn khiêng thêm mấy cuốn tiểu thuyết và bánh kẹo, đang say sưa chuẩn bị thì mẹ tôi mở cửa bước vào, cả hai tay đều cầm chặt hai chiếc túi rồi nói :
« Mẹ gói cho con chai dầu và một ít thuốc , nhớ đem theo đừng quên đấy. »
Tôi vui vẻ gật đầu nhận lấy cái túi nhỏ trên tay mẹ, chưa kịp nói gì thêm thì mẹ tôi đã nói tiếp :
« Cất mấy bộ quần áo của con trong ba lô ra rồi bỏ mấy thứ này vào. »
Hơi bất ngờ nhưng tôi vẫn cầm lấy chiếc túi lớn trên tay mẹ, nhìn vào thấy có quần áo mới liền vui vẻ nói :
« Mẹ mua nó cho con đấy à ? »
Nói rồi tôi cẩn thận đổ chúng ra giường trước con mắt của mẹ, vừa cầm lên đã không khỏi hoảng hốt mà đẩy chúng ra xa.
« Sao toàn váy ngắn thế này ? Con không mặc đâu, ngại chết đi được. »
Có lẽ tìm được một đứa con gái như tôi sống ở thành phố là hơi hiếm. Thay vì giống những đứa bạn khác thích diện những bộ cánh xinh đẹp đi ra bên ngoài thì tôi lại có khuynh hướng nông thôn hóa bản thân, một phần vì ngại, một phần vì không thích. Thử so sánh mà xem, nếu mặc váy và quần để cùng làm những việc như chạy nhảy, đuổi bắt hay đơn giản là ngồi nghỉ ngơi thì bên nào sẽ thuận tiện hơn, đó là tôi chưa nói tới việc đã mặc váy thì dưới chân cũng không thể mang đôi dày qua quýt dễ chịu được rồi. Mặc dù mấy chiếc váy mẹ tôi mua đều khá giản dị và đẹp mắt, nhất là khi mặc vào nó cũng đã quá đầu gối của tôi, vậy nhưng tôi vẫn nhất quyết phản đối. Mẹ tôi sau khi cho tôi nói nhăng nói cuội một lúc cũng chịu lên tiếng, lần này thì lí lẽ sắc bén tới mức tôi chẳng thể nói lại gì.
« Con gái lớn rồi mà ăn mặc xềnh xoàng ra ngoài chơi là không được. Con phải mặc chúng để thay đổi tính khí ương ngạnh của mình đi. Mẹ nhắc nhở rồi đó, nhớ xếp lại cẩn thận rồi cho vào ba lô. Bỏ mấy cái quần áo quê mùa của con ở nhà, bằng không thì không đi nữa. »
Nói rồi mẹ tôi bước ra khỏi phòng để lại mình tôi ở bên trong đang bực mình hết mức. Mẹ bắt tôi mặc mấy thứ đó có khác gì bồ tát đang đeo vòng kim cô lên đầu Tôn Ngộ Không, nhìn ngoài thì đẹp đấy nhưng chẳng phải muốn kìm hãm những trò chơi phá lố của tôi còn gì ? Mà theo như ý chỉ vừa ban xuống nếu tôi không chịu mặc nó bước ra khỏi nhà thì coi như ngày mai ở nhà luôn khỏi đi đâu nữa, gạo sắp nấu thành cơm mà mẹ còn nhẫn tâm muốn đổ nó đi sao ? Tôi buồn bã xếp mấy thứ mẹ đưa cho vào ba lô thật gọn gàng, không quên chọn lấy một cái phù hợp nhất cho sáng mai.
Sáng nay ra khỏi nhà nếu không phải có chiếc ba lô trên vai thì tôi trông chẳng khác nào một nàng công chúa nhỏ dịu dàng như bố mẹ ao ước, từ mái tóc đen thả xuống ngang lưng núp dưới chiếc mủ trắng vành to và chiếc váy chân ren màu hồng phấn xinh đẹp, ngay phía dưới lại không quên nhấn thêm một đôi dày búp bê có thắt nơ xinh xinh, ngay tới bố tôi cũng phải trầm trồ khen ngợi bàn tay mua sắm của vợ mình, sau một đêm đã biến con vịt xấu xí như tôi trở thành con ngỗng, vì thiên nga thì có phẫu thuật thẫm mĩ tôi cũng chả được rồi.
Sáng nay Trường Đông không đến đón tôi mà người làm việc đó là Gia Huy, cũng chẳng rõ từ bao giờ chúng tôi trở nên thân thiết hơn bình thường như thế, nhưng căn bản cái bất thường đó chỉ mình tôi không kịp nhận ra. Vừa thấy tôi ăn mặc khác thường đứng ngơ ngác ở cổng anh ta đã phá lên cười thích thú, chẳng hiểu những lời nói ra là chế nhạo hay khen ngợi thật lòng.
« Hôm nay em xinh thế này làm anh không nhận ra đấy ? »
Giờ nên hiểu anh ta nói tôi trước nay xấu hay hôm nay xinh hơn đây, thực ra tôi cũng chẳng mấy quan tâm liền trả lời :
« Thôi anh đững giỡn nữa. Em đang bực mình lắm đây. »
Váy áo đúng là bất tiện quá mức,ngồi sau xe Gia Huy mà tôi cứ phập phồng lo sợ có cơn gió nào đó ghét tôi mà thổi mạnh thì thôi khỏi phải nói luôn, coi như mười sáu năm nay của tôi trở về con số không tròn trĩnh. Tôi ngây thơ nghĩ rằng với cách ăn mặc này khi tôi xuất hiện giữa đám đông sẽ gấy lên một cơn lốc lớn, thật không ngờ khi tới nơi mới biết tất cả các chị gái ở đây còn mặc những bộ cánh sặc sỡ gấp mấy lần tôi, nhất là gu thời trang của Thục Linh thì đẹp xa ngoài tưởng tượng, vậy là coi như tôi may mắn thoát khỏi sự lo lắng này, duy chỉ có ánh mắt Trường Đông nhìn tôi có đôi phần khác biệt. Hôm nay số người tham gia gần tới bốn mươi, một con số ngang ngửa với chỉ số học sinh trên lớp tôi vậy. Dù đã thuê hẳn một chiếc xe lớn nhưng vì đường xá xa xôi mà thời tiết mùa hè lại cực kì nắng gắt, vậy là vừa lên xe được ba mươi phút mồ hôi trên mặt tôi đã úa cả ra. Tôi và Gia Huy ngồi ngay trên hàng ghế của Trường Đông và Thục Linh, bởi vậy vốn đã thấy không thoải mái nên khi Gia Huy đưa khăn giấy quệt những giọt mồ hôi trên má tôi càng khiến cho không khí trở nên nặng nề.
« Em thấy nóng à ? Để anh bật điều hòa lên nhé. » Gia Huy vừa cầm khăn giấy lau vừa nói với tôi.
Tôi nhanh lẹ dành lấy thứ anh ta đang cầm trên tay rồi gật đầu.
Không dám quay ra sau để xem thử thái độ của Trường Đông như thế nào, nhưng thực sự mà nói lúc đó tôi đã tự đặt ra cho mình một câu hỏi quá là ngu ngốc, rằng không biết anh ta có thấy giận không ? Nghĩ xong mà tôi thấy sợ luôn chính mình, không biết từ bao giờ khi ở cạnh Gia Huy tôi lại rất muốn nắm bắt được cảm xúc của Trường Đông, mặc dù bản thân biết rằng tôi với Gia Huy hoàn toàn trong sáng còn khuôn mặt anh ta vẫn lạnh nhạt như thường.
Chiếc xe chạy tới nơi đã gần chín giờ sáng, mặt trời đã lên cao mà khách du lịch ở đây cũng đã tấp nập kín đường. Chúng tôi chon lấy một vị trí đẹp nhất nơi bãi biển để dựng lên năm cái trại khá lớn, xung quanh không chỉ có những tảng đá xù xì mà lẫn cả những hàng dừa đẹp mắt, khi xong xuôi thì đã qua bữa trưa, ai nấy đều đã thấy bụng mình đánh trống dữ dội liền bày biện đủ thứ đồ ăn rồi ngồi vây xung quanh. Chúng tôi vừa ăn vừa vui vẻ hát hò cả buổi chiều hôm ấy, phải nói đó là một kỉ niệm đẹp nhất trong kì nghỉ hè năm ấy của tôi.
Sau khi chơi cả buổi chiều thì mọi người đều về trại của mình nằm nghỉ ngơi, riêng tôi thì lại lôi tiểu thuyết ra đọc, cho tới chín giờ tối thì lại ra quây quần bên đống lửa lớn để sinh hoạt. Thực lòng mà nói những câu chuyện họ kể với nhau tôi chả hiểu được là bao, vậy là tôi cố ý tách khỏi đám đông mà một mình đi dọc bờ biển. Ở đây ban ngày trời nắng gắt nhưng ban đêm nhiệt độ khá thấp, mà trên người tôi lúc này lại chỉ có một chiếc váy hoa mỏng ôm sát eo, tôi đã phải giữ hai tay vào nhau cho đỡ lạnh. Đi được năm phút thì tôi bắt đầu thấy ngợp cả người, cảm giác như có ai đó đang đi sau lưng mình, mặc dù phía trên kia ánh đèn của những quán hàng rất sáng và mọi người qua lại trên bãi biển giờ này vẫn rất đông nhưng tôi vẫn hơi sợ hãi. Quả đúng như dự đoán, sau khi cố tình quay lại một cách bất ngờ thì người tôi gặp chính là Gia Huy, anh ta chỉ đứng cách tôi tầm mười mét. Tôi sững người lại một lúc rồi liền hỏi :
« Anh đi theo em nãy giờ phải không ? »
Anh ta gật đầu rồi đi thẳng về phía tôi, gương mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.
« Anh có chuyện muốn nói với em. »
Tôi vốn là người suy nghĩ đơn giản vậy nên sau câu nói ấy liền cười vui vẻ mà trả lời :
« Anh làm như nói chuyện với em khó khăn lắm ấy, sao ở trong đó không nói luôn mà phải đi theo tới tận đây ? »
Tôi chưa kịp dứt lời liền bị bàn tay Gia Huy kéo mạnh đi, cho tới một quán nước nhỏ phía trên kia cách đó không xa thì dừng lại. Sau khi chúng tôi ngồi xuống một chiếc bàn gỗ khuất sau cánh cửa vài mét và goị ra hai li nước thì anh ta liền cất giọng nói phá vỡ cái cảm giác khó hiểu trong lòng tôi.
« Anh muốn nói với em một chuyện rất nghiêm túc, rất thật lòng. »
Đến đây mà tôi vẫn ngốc nghếch không chút nghi ngờ gì mà vui vẻ trả lời.
« Anh mau nói đi. Cái mặt nghiêm túc của anh làm em tức cười quá. »
« Mộc Đan. Làm bạn gái anh nhé ! »
Lần này tôi phá lên cười thích thú lại còn mạnh dạn mốc tay vào trán anh ta một cái rõ đau mà nói.
« Anh ăn nhầm phải cái gì à ? Hôm nay có phải ngày cá tháng tư đâu ? »
Gia Huy vẫn gương mặt ấy mà nhìn tôi, sau khi anh ta lôi từ đâu ra trong áo một chiếc lắc tay nhỏ xinh xắn đặt trước mặt thì tôi mới bắt đầu hoảng sợ đến run người. Đúng là anh ta ra biển trúng phải gió độc rồi nên mới thích tôi, chứ theo như những gì tôi biết thì ngoài hoàn cảnh kinh tế của anh ta hơi khó khăn còn lại trình độ học vấn lẫn ngoại hình đều chẳng kém gì Trường Đông, mà giàu nghèo là chuyện của thế hệ trước, con gái thời nay biết nhìn xa trông rộng hơn nên ai thèm quan tâm mấy thứ đó, vậy giữa bao nhiêu người nữa chỉ cần anh ta hô một câu đã xách guốc lên mà chạy theo thì anh ta thích tôi vì lí do gì ?
Biết mọi việc đã tới nước này thì tôi cũng không thể trốn tránh, đành uống vội một ngụm nước để lấy lại bình tĩnh mà trả lời :
« Anh nói thật phải không ? »
« Phải. Anh nói thật. » Anh ta nghiêm túc trả lời tôi.
« Vậy anh có tình cảm đó từ bao giờ ? »
« Từ khi ngồi đánh đàn cùng em bên bờ suối ? »
« Rồi sau đó sao nữa ? »
« Ban đầu cứ tưởng em và Trường Đông có quan hệ đặc biệt nên anh định bỏ cuộc, nhưng ngay chiều hôm đó ở công viên em đã nói em và nó hoàn toàn không có chút tình cảm gì nên anh đã theo đuổi em tới ngày hôm nay. »
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu được cách một chàng trai theo đuổi người mình thích là thế nào rồi. Mặc dù không được lãng mạn như những tiểu thuyết tôi đọc với một cốp xe chứa đầy hoa hồng hay dưới những ánh nến lung linh cùng nhau ngước lên trời nhìn những chùm pháo hoa nở rộ, cái mà anh ta gọi là theo đuổi đó chỉ đơn giản là mỗi ngày gửi cho tôi một tin nhắn qua facebook hay thường xuyên đưa tôi đi ăn vặt vỉa hè, và cho tới hôm nay cách anh ta thổ lộ tình cảm là tặng cho tôi một chiếc lắc tay xinh xinh trong một quán nước nhỏ bên đường, nhưng dù thế tôi đã bắt đầu cảm động và thấy tình cảm này chân thực biết bao.
Tôi nuốt khan, trả lời trong lo lắng.
“Nhưng em mới chỉ học phổ thông. Còn nữa, em cũng chẳng dám tin mình có thể vào được trường Luật để học cùng anh.”
“Anh không quan tâm điều đó. Nếu em muốn anh có thể chờ em.”
Tôi vốn ăn nói không tốt nên chẳng biết diễn đạt làm sao cho Gia Huy hiểu ý mình, mà ngay chính anh ta cũng cố tình không muốn hiểu điều đó, vậy là miệng lưỡi tôi cứ ấp úng, lí do duy nhất là tôi không muốn vì chuyện này mà đánh mất người bạn như anh ta.
“ Em… không biết đâu. Anh xem, em đã biết gì về mấy chuyện tình cảm này, mà em giờ chỉ muốn lo học hành thôi.”
Hình như tôi nói hơi điêu thì phải, bảo bản thân mình chưa biết gì thì cũng phô trương thật đấy. Không giám dấu chứ hồi con học Mẫu giáo tôi đã tặng nguyên thằng nhỏ nhà bên cạnh một cái hôn lên má vì hôm ấy nó mặc bộ quần áo đẹp lắm cơ. Nhưng mà cái đó chưa đủ sức gay cấn bằng việc tôi nói mình chỉ muốn lo học hành thôi. Từ bao giờ tôi nghĩ thông được vậy nhỉ? Bố mẹ tôi ở nhà mà nghe được câu này chắc làm nguyên mâm cỗ lớn cúng tổ tiên đã phù hộ cho tôi thức tỉnh trong ngày.
Gia Huy chụp nguyên hai bàn tay đang giữ chặt nhau của tôi ở trên bàn, mặc dù bị tôi cự tuyệt vội vàng rút ra nhưng anh ta vẫn tiếp tục nói.
“ Anh hứa sẽ không để ảnh hưởng đến việc học của em, thậm chí anh tự tin có thể giúp em học tốt nữa. Hãy suy nghĩ kĩ rồi lại trả lời anh.”
Lần này thì không phải cách thể hiện tình cảm của anh ta không chuẩn mà về cơ bản nó đã tới không đúng người. Anh ta làm ơn ảnh hưởng tới việc học của tôi đi thì càng tốt, đằng này nghĩ sao còn muốn kèm cặp tôi học hành? Ở nhà có mẹ tôi là quá đủ rồi, nay lỡ như tôi đồng ý với anh ta thì coi như chút thời gian quý giá còn sót lại kia chẳng phải cũng bị anh ta ngốn luôn bằng việc cùng hẹn hò bên sách vở sao? Giá như anh ta dụ ngọt bằng việc sẽ đưa tôi đi chè chén vỉa hè mấy ngày nghỉ hoặc thường xuyên mua tặng tôi những cuốn tiểu thuyết ngôn tình kia thì có lẽ giờ này cái đầu ngốc nghếch của tôi đã lên xuống liên tục rồi. Đây là do anh ta đánh sai chứ không phải do tôi cạn tình đâu nhé.
“ Em không biết đâu!” Trong lúc đang hoang mang không biết phải thế nào tôi liền đứng dậy nói ngay một câu chẳng ra sao như thế, vừa định bỏ đi thì bị bàn tay anh ta giữ lại, tay kia đặt chiếc lắc tay thật chặt vào tay tôi và nói:
“ Em hãy giữ nó, là món quà của một người bạn thôi cũng được.”
Gia Huy vừa từ từ buông tay thì tôi cũng nắm chặt chiếc lắc mà chạy thật nhanh ra bên ngoài.
Cái chỗ đó, ngay bên cánh cửa quán nước này, một người đang đứng tựa lưng vào tường như đã nghe hết những chuyện vừa xảy ra. Tôi bối rối chạm phải ánh mắt của Trường Đông, một cái nhìn chứa đựng vô vàn cảm xúc. Không hiểu sao giây phút đó tôi rất muốn nói một lời với anh ta, giống như một sự giải thích hay bộc lộ tình cảm, thế rồi cổ họng tôi nghẹn lại, hai giọt nước mắt chực trào ra, tôi cứ thế bỏ đi không nói một lời nào.
Biển về đêm vốn lạnh hơn những gì mà tôi nghĩ.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp