Ngược Về Thời Minh

Chương 381-1: Quay lại triều đình (1)


Chương trước Chương tiếp

Gia yến của Dương phủ bởi vì Hoàng đế đến tham dự cho nên tổ chức rất long trọng. Các nữ quyến tự bày một bàn ở hậu đình, Chính Đức và Dương Lăng, Trương Vĩnh thì uống rượu tại tiền đường. Chỉ có tân nương tử thì theo quy củ lễ nghi Trung Quốc trở về Dương phủ, trong tân phòng của nàng đã có một hỉ nương chờ sẵn để hầu hạ, không thể ra ngoài.

Chính Đức Hoàng Đế bởi rằng bên mình đều là những cận thần thường gặp hằng ngày, cho nên vô cùng thoải mái vui vẻ, mọi người uống rượu trò chuyện rất vui. Lúc họ trở về sắc trời cũng đã muộn. Trời đã tối, tuy nói xưa nay Hoàng thượng ở lại Báo viên, không ngại cấm cung đã đóng, nhưng trở về thành cũng không thể quá muộn.

Dương Lăng liền mỉm cười khuyên nhủ:

- Hoàng thượng, sắc trời đã muộn, thần cũng không dám giữ bệ hạ lâu, nếu không sẽ bị Khoa Đạo khiển trách. Hoàng thượng ngài nên trở về cung rồi.

Chính Đức Hoàng Đế đã uống ngà ngà, nghe vậy nói:

- Hài, không sao không sao, muộn một chút kêu cửa thành mở là được.

Dương Lăng cười nói:

- Hoàng thượng, tuy nói hưởng mã đạo Bạch Y Phỉ đã đuổi tới phía nam, nhưng khó tránh khỏi sẽ có một số ít du binh nhân loạn mà chạy thoát, vẫn còn ở phương bắc. Hoàng thượng thân thể vạn kim, không thể nhất thời mà mạo hiểm. Chim mệt về tổ nha, chúng ta uống cũng đã tận hứng rồi, nếu Hoàng thượng không khởi giá, bọn thần sẽ lo lắng, rượu này không thể uống nổi nữa.

Chính Đức dương dương tự đắc, không chút cảm giác mình mũ cao đuôi én, mà giống như một người chim rất lớn, nghe vậy còn cười ha hả không chịu đi về. Đám Mâu Bân lo lắng an nguy của Hoàng đế, bọn họ cũng không dám mạo hiểm phiêu lưu, đừng nói là có người gây tổn thương cho Hoàng thượng, dù chỉ là có người va đụng vào thánh giá, cũng đã đảm đương không nổi rồi.

Mâu Bân đảo mắt, dán tai Hoàng thượng thì thầm vài câu. Chính Đức nghe xong ôm bụng cười to, cái đuôi lớn phía sau run rẩy không ngừng vô cùng quỷ dị. Chính Đức tươi cười nói với Dương Lăng:

- Hóa ra chim mệt về tổ là thế. Ha ha, khanh tự về tổ đi, trẫm sẽ khởi giá về cung, tránh làm lỡ việc tốt của khanh. Hà hà hà…

Dương Lăng nghe vậy không nói gì, thấy Hoàng thượng nâng cao đuôi to lảo đảo đứng lên. Nữ quyến hậu đường nghe được cũng bận rộn đi ra chào, cả nhà tiễn Chính Đức lên kiệu, Ngự lâm quân bảo vệ bốn phía khênh kiệu trở về thành.

Tiễn con chim lớn này đi rồi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, tôi tớ thu dọn đống chén bát hỗn độn ở tiền đình. Dương Lăng đi vào phòng khách hậu đường với các thê thiếp và Đường Nhất Tiên, Thành Khởi Vận, gọi người châm trà mang đến. Dương Lăng vừa mới giả vờ giả vịt ngồi xuống, đã bị Đường Nhất Tiên và Tuyết Lý Mai cười hì hì bước đến, đẩy hắn ra.

Dương Lăng cười cười, hé mắt nhìn, tất cả mọi người đang dùng trà trò chuyện ở trong sảnh, lúc này mới thản nhiên đi đến chỗ ở của A Đức Ny. Sắc trời mờ tối, hôm nay có việc vui, đan lồng treo sáng ở viện tử. Lúc này đã qua thời kỳ để tang Thái Hoàng Thái Hậu, đèn lông đã đổi một loạt thành màu đỏ, nhìn mà tâm tình thoải mái vui vẻ.

Vừa vào phòng ngủ của A Đức Ny, chỉ thấy sắc màu rực rỡ, nến đỏ long phượng đang cháy, hỉ nương thấy lão gia tiến vào, cười khanh khách cúi chào, sau đó lui ra ngoài. A Đức Ny ngồi ở bên giường, trên người mặc trang phục màu trắng, ngọt ngào nhìn Dương Lăng.

Dương Lăng đóng cửa phòng, đi đến ngồi bên nàng, cầm tay nàng cười nói:

- Ăn gì chưa?

A Đức Ny e lệ gật đầu nói:

- Rồi, hỉ nương có cho muội ăn chút điểm tâm, cháo nóng, đã ăn rồi.

Nàng nhẹ nhàng rút tay ra, đi đến bên bàn, rót ly trà nóng hổi đưa đến cho Dương Lăng. Dương Lăng nhận lấy, thấy là dầu trà sáng bóng, lóe hồng nhuận sáng, không giống bình thường, liền tò mò uống một hớp, căn bản không phải trà, rất ngọt, giống như trà pha mật ong.

Dương Lăng ngạc nhiên nói:

- Đây là mật ong?

A Đức Ny ngọt ngào nhìn phu quân, dịu dàng nói:

- Đúng vậy, hằng ngày muội và huynh đều uống loại nước mật này.

Nàng đảo đôi mắt, ngọt ngào nói:

- Mật ong là tượng trưng của sinh mệnh, khỏe mạnh, và sinh dục. Sau hôn sự của chúng ta ba mươi ngày, cần phải uống mật ong hằng ngày để cầu nguyện cuộc sống của chúng ta sẽ ngọt ngào như mật ong. Đây là 'Tuần trăng mật' của chúng ta đó.

Giờ Dương Lăng mới biết căn nguyên của câu “Tuần trăng mật.”. Hắn uống thêm một hớp, ngậm mật ong trong miệng, đặt chén xuống, sau đó ôm eo nhỏ của A Đức Ny, đón lấy miệng nàng. A Đức Ny xấu hổ nhắm hai mắt lại, dâng đôi môi mọng đỏ như đóa hoa lên. Hai người chia sẻ mật ngọt qua miệng, thân hình hai người từ từ ngã xuống giường, nến đỏ vẫn cháy rực, hơi thở hổn hển, tiếng rên rỉ mềm nhẹ đầy quyến rũ.

Qua rất lâu sau đó...

Dương Lăng bỗng nhiên ngồi dậy, tức giận hổn hển nói:

- Cái váy này, muội nói xem váy này cởi thế nào đây?

A Đức Ny quần áo hỗn độn, hai má hồng nhuận làm người ta tai nóng máy mắt, nhưng dây rợ của chiếc váy kia thật sự là không thể tháo ra được, vẫn thít chặt tấm lưng thanh nhã từ ngực xuống eo.

A Đức Ny xấu hổ tự cởi váy, nhưng mất nửa buổi cũng không cởi được. Dưới chiếc váy là dây thép dài thành từng vòng từ nhỏ đến lớn chống đỡ, nằm như vậy ở giường, bên trong lộ ra đôi chân thon dài đi tất màu đen khiến người khác nhìn mà nhiệt huyết sôi trào, nhất là lại không động đậy được.

Hai người chiến đấu với chiếc váy trên người A Đức Ny, chiếc váy này cũng không biết Chính Đức Hoàng thượng chế tác như nào, lúc trước một đám tôi tớ ba chân bốn cẳng giúp nàng mặc vào đấy, sau khi bị Dương Lăng vừa túm vừa giật vừa xé thì căn bản bây giờ không thể cởi ra nổi. Hai người vã mồ hôi hột, cuối cùng đã hết hy vọng rồi.

Ủ rũ nhìn nhau chốc lát, hai người không khỏi phì cười, sau đó thì phá lên cười to.

Dương Lăng nhảy bật dậy, vỗ vỗ bờ vai nàng an ủi:

- Đừng nóng vội, mật đường của ta. Ha hả, ta có cách.

Dương Lăng quay người mở cửa đi ra ngoài, nhìn nhìn chung quanh, sau đó nhanh như chớp biến mất trong bóng đêm. Đám người Hàn Ấu Nương, Cao Văn Tâm ở phòng khách cắn hạt dưa trò chuyện vẫn chưa tan, thấy Dương Lăng quần áo không chỉnh tề chạy vào, không khỏi ngạc nhiên.

Dương Lăng không ngờ các nàng ấy vẫn còn ở đây trò chuyện, hắn cười gượng hai tiếng nói:

- Ầy, ta tìm…đúng rồi, chính là nó.

Dương Lăng sáng mắt lên, bổ nhào qua chụp lấy cái kéo lớn cắt cành hoa ở trên bệ cửa sổ, làm động tác “soẹt soẹt” hai cái, hài lòng cười nói:

- Tốt lắm, muộn rồi, mọi người về ngủ đi, ta cũng đi ngủ đây.

Dương Lăng giơ kéo nghênh ngang đi. Một đám thê thiếp hồng nhan ngơ ngác nhìn nhau: Đêm tân hôn, hắn...cầm kéo lớn để làm gì?

Tuyết Lý Mai đảo mắt, kéo tay Đường Nhất Tiên nói:

- Đi, chúng ta đi xem, xem lão gia chơi trò bí mật gì.

Đường Nhất Tiên mặc dù hiếu kỳ, nhưng là loại chuyện nghe trộm này, nhỡ nghe phải động tĩnh xấu hổ gì đó, mình lại là cô nương chưa lấy chồng thì nào dám gặp người khác? Nàng ngượng ngùng giãy tay ra nói:

- Không đâu. Ta không đi.

Tuyết Lý Mai trời sinh tính hoạt bát, xưa nay không sợ Dương Lăng, từ lúc có bầu lại càng yên tâm có chỗ dựa chắc, nàng càng không sợ. Nghĩ nghĩ, nàng lại kéo tay Ngọc Đường Xuân:

- Đi, Ngọc nhi đi theo ta.

Hai người cầm tay nhau vừa đi đến cửa, Đường Nhất Tiên ở phía sau kêu lên:

- Hài, có trò hay, lát quay về nhớ kể lại cho ta nha.

Tuyết Lý Mai hếch mũi lên, hừ một tiếng, kéo Ngọc Đường Xuân đi thật nhanh.

Trong phòng tân hôn, một bộ áo cưới bị Dương Lăng cắt tán loạn, lộn xộn, cuối cùng đã lộ ra thân thể của A Đức Ny, cặp tất chân cũng không có tâm tình thưởng thức nữa, bị hắn buồn bực cắt đi. Dương Lăng vừa cắt vừa thở dài nói:

- Ôi mẹ ơi, xem như…xem như…

Dương Lăng miệng nói mà mắt nhìn chằm chằm. Bởi vì thấy Dương Lăng chợt im bặt, A Đức Ny hơi bất an, nàng không biết tư sắc của mình có khiến phu quân vừa lòng không, đôi chân thon dài theo bản năng xoắn lại. Chân của nàng lúc ở trên biển thường lộ ra ngoài, bắt nắng biến thành mầu mạch nha, rắn chắc, mượt mà trơn bóng như ngà voi, càng toát lên vẻ yêu mị khó diễn tả.

Dương Lăng bị đôi chân rắn chắc kia vặn vẹo làm cho bừng tỉnh, hô hấp hắn dồn dập, khuôn mặt anh tuấn nổi lên ý cười tà mị, quần áo lót bị hắn vội vàng lột đi, sau đó cười gian xảo với A Đức Ny:

- A Đức Ny.

- Vâng?

Thanh âm từ trong mũi đi ra.

- Có nhớ ta nói gì với muội không, quân tử nhất ngôn, thượng mã dương tiên? Hắc hắc hắc, ta tới đây, em yêu!

Dương Lăng nói xong, như con hổ nhào lên giường.

“Rầm!”

Sau một lúc lâu, A Đức Ny vô cùng lo lắng:

- Dương, huynh làm sao vậy?

- Không... Không sao.

Dương Lăng cắn răng, trong con ngươi sắp phun ra lửa:

- Đau quá, đầu gối ta đau quá. Đập đến xuất huyết rồi!

Hắn oán hận nhìn thắt lưng đồng dài vẫn còn một nửa rũ ở bên giường kia, khóc không ra nước mắt:

- Sao lại dẫm lên nó chứ?

Bên ngoài Tuyết Lý Mai, Ngọc Đường Xuân lén lút đứng ở cửa, dán tai vào lắng nghe động tĩnh trong phòng.

- Ôi chào, còn nói không sao, huynh bị chảy máu rồi, trời ạ, làm sao đây?

- Không sao, không sao. Đừng loạn nữa, đêm tân hôn, ta chảy máu mất phong độ quá.

Tuyết Lý Mai khẩn trương cắn ngón tay:

- Sao …sao lại là lão gia chảy máu chứ? Đây cũng quá dọa người rồi!

Nàng liếc Ngọc Đường Xuân, cũng thấy khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Đường Xuân trắng bệch.

Trong phòng, A Đức Ny đã nhặt lên kéo lớn kia lên, cắt chiếc áo cưới của mình thành một miếng vải, nhanh chóng băng bó đầu gối cho Dương đại nhân. Dưới tình thế cấp bách, nàng cũng bất chấp mình bị lộ cảnh xuân.

Dương Lăng nhìn tiểu mỹ nhân gợi cảm động lòng người này, bất chợt ôm chầm lấy thân hình mềm mại của nàng, kéo nàng đến ngồi lên người mình, cười nói:

- A Đức Ny. Tướng công ta nghĩ lên ngựa không được rồi. Tuy nhiên “'Nhất trụ kình thiên” vẫn còn miễn cưỡng được. Tối nay, đành phải thiệt thòi cho muội hát bài “Nữ nô trở mình” rồi.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...