Ngược Về Thời Minh

Chương 379-6: Huynh đệ gian trá (6)


Chương trước Chương tiếp

Hoàng đế Chính Đức hừ một tiếng, giọng buồn bực nói:

- Khanh biết rồi mà còn nói như vậy? Ban nãy đúng là làm Trẫm tức chết mà.

Dương Lăng khẽ mỉm cười, nói:

- Hoàng thất dù thế nào cũng cần phải có nguồn thu để ứng phó với chi tiêu hàng ngày, không thu từ Hoàng trang, thì lại thu từ Quan địa (đất đai do quan lại quản lý), không trực tiếp thu, thì do Hộ bộ cấp, như vậy thì đất đặt tên là Hoàng trang và Quan địa có gì khác biệt?

Thuế thu trên một triệu mẫu đất mỗi năm ước khoảng một vạn lượng, một số Thân hào, Thương nhân buôn muối, Thương nhân buôn bán trên biển, mỗi năm kiếm lời lớn hơn rất nhiều so với con số này. Thuế mà Hoàng gia thu nạp xem ra cũng không thể khiến người nghe cảm thấy kinh sợ, cũng không thể tính là thôn tính đất đai, khiến dân chúng không có đường sống.

- Nhưng...,

Dương Lăng trở nên nghiêm túc, nói:

- Dân chúng thấp cổ bé họng ai sẽ tính toán những khu đất này một năm phải nộp bao nhiêu? Hoàng gia trưng thu bao nhiêu? Bọn họ chỉ nghe nói hoàng gia tự mình giữ lấy mấy trăm vạn mẫu đất, đã cảm thấy kinh thế hãi tục rồi. Hơn nữa nghe nhầm đồn bậy, ăn nói bừa bãi, vốn là chuyện thường tính của con người. Người dân cũng thích được trò chuyện tán gẫu, thổi phồng sự việc.

Thân sĩ thì lại thích những tin truyền bá như vậy, khi truyền bá những tin như vậy, chính là tạo ra cái cớ để bọn họ tiến hành thôn tính. Người truyền tin càng nhiều, người tin vào nó cũng sẽ càng nhiều, thậm chí còn lưu truyền hậu thế, khiến cho người đời sau không rõ chân tướng sự việc sau khi nghe rồi cũng cảm thấy lòng đầy căm phẫn.

Những lời thần vừa nói vẫn chỉ là tình huống bình thường, trong điều kiện bình thường, không hề có chuyện bức hại nhà nông, việc khoanh vùng lựa chọn Hoàng Trang, Vương Trang đã vô cùng bất lợi đối với Hoàng thất như vậy. Vậy rốt cuộc liệu có chuyện Hoàng Trang bóc lột hay không? Những nông dân canh tác trên ruộng đất của Hoàng Trang có thật sự được nộp thuế ít hơn so với nông dân canh tác trên đất của Quan phủ quản lý hay không, được ưu đãi thực sự hay không? Kỳ thực là rất ít, vô cùng ít.

Hắn đón lấy ánh mắt có phần kinh ngạc của Chính Đức, giải thích:

- Nguyên nhân rất đơn giản, vì Hoàng Trang nằm ngoài sự quản lý của Quan phủ, tự lập ra bộ máy nhân sự để quản lý. Tiền công của những người này đến từ đâu? Lông cừu được lấy từ thân cừu (mỡ nó rán nó), cuối cùng vẫn là lấy từ tiền thuế đất. Vì thế công thêm tiền công của bọn họ, thì thuế đất từ Hoàng Trang đã không còn thấp hơn so với thuế đất giao nộp cho Quan phủ nữa rồi.

Ngoài ra, những người làm quản sự của Hoàng Trang, các sư gia, chính là đang làm thay nhiệm vụ của Quan phủ. Bọn họ, trên thì đối diện với nhóm Hoàng thân Quốc thích thân phận cao quý mà những người tá điền vĩnh viễn không có khả năng giáp mặt, dưới thì đối diện với những tá điền canh tác trên ruộng đất của Hoàng Trang. Địa tô nhiều hay ít chẳng phải là xuất phát từ một câu nói của bọn họ sao? Bọn họ có điều kiện thuận lợi như vậy, có thể không tham sao?

Hoàng thượng cho rằng bản thân mình định ra thuế suất là một mẫu đất ba phần thuế thì dân chúng sẽ được bảy phần lợi tức, nhưng trên thực tế, trăm họ cực khổ cả một năm, chân chính nhận về đến ba phần còn chưa được, phần lớn nhất ở giữa đó bị tầng tầng quản sự, sư gia và đám tay chân tham ô chia nhau hết. Dân chúng có biết là ai là người bóc lột bọn họ như vậy không? Món nợ này đương nhiên là tính cho Hoàng thất rồi.

Ngữ khí của Dương Lăng trầm trọng hẳn lên, tiếp tục nói:

- Thần nói đây mới chỉ là Hoàng Trang của ngài, về phần Phiên Vương các nơi... Khụ khụ! Thần không dám giấu Hoàng thượng, Ngài chắc cũng biết, trong các Phiên Vương cũng có kẻ hiền người ngu, không phải ai cũng biết thương xót dân chúng địa phương. Nếu Phiên Vương nào đó bản thân ham tiền tài, liều mạng áp bức, nâng cao thuế suất, cộng thêm tầng tầng quản sự ở giữa bóc lột, dân chúng năm được mùa thu về may ra cũng chỉ dư được một phần lợi tức, miễn cưỡng có thể duy trì cuộc sống, một khi thiên tai mất mùa, bọn họ nếu không làm dân lưu vong, không tạo phản, làm sao có thể sống được?

Chính Đức nghe đến đây, liền hít vào một hơi khí lạnh, kinh ngạc nói:

- Lại…lại có thể có chuyện này sao?

Dương Lăng nghiêm nghị nói:

- Đúng vậy, cho nên Hoàng Trang, Vương Trang là kiểu thôn tính đất đai nhưng không tước đoạt quyền sở hữu đất đai, còn kiểu thôn tính của đám thân hào quyền quý bọn họ là ngay cả quyền sở hữu đất đai cũng tước đoạt nốt, thoạt nhìn có một chút khác biệt, kỳ thật hai loại này đều nguy hại độc nhất vô nhị.

Chính Đức nghe xong cúi đầu không nói, vẻ mặt vô cùng uể oải.

Y tuy rằng thích chơi đùa càn quấy, nhưng từ trong đáy lòng cũng muốn làm một minh quân, làm một Hoàng đế tốt, không thể tưởng được việc mình trực tiếp lập ra Hoàng trang để tạo nguồn cung ứng chi tiêu của Hoàng cung, trung gian bị người tầng tầng lợi dụng để bóc lột, không ngờ lại làm hại dân chúng nhiều như vậy, lần này dân lưu vong tạo phản, nói không chừng có một phần dân chúng là bị mình bức bách, cho nên trong lòng vô cùng khổ sở.

Khóe miệng đột nhiên mát lạnh, từ trong trầm tư Chính Đức đảo mắt nhìn sang, chỉ thấy Đường Nhất Tiên đang cầm một trái nho, đưa đến bên miệng của y, ôn nhu cười với y, trong mắt chan chứa sự an ủi, cổ vũ. Trong lòng Chính Đức cảm thấy ngòn ngọt, bất giác mở to miệng, đem trái nho kia ngậm vào miệng.

Đường Nhất Tiên lại đưa cho Dương Lăng một chùm nho, sẵng giọng:

- Đại ca, huynh đã có biện pháp hay thì nói đi, chớ để Hoàng thượng phải khổ sở.

Chính Đức ánh mắt sáng lên, nói:

- Dương khanh, khanh có kế sách gì hay không?

Dương Lăng nói:

- Không cần kế sách gì cả. Chỉ cần bỏ hết nhân viên quản sự, tiền thuế đất của Hoàng Trang Vương trang vẫn tiến hành thu và giao cho Hộ bộ quản lý, cuối năm Hộ bộ kết toán trích ra để giải ngân cho việc chi tiêu. Về danh mục đất đai, cần thay thế sổ mới và đổi tên thành Quan địa, không đặt tên là Hoàng trang nữa là được.

Chính Đức trố mắt nói:

- Chỉ đơn giản như vậy sao?

Dương Lăng cười nói:

- Đối với Hoàng thượng mà nói thì đúng là đơn giản, đối với người thay Hoàng thượng quản lý điền trang mà nói, lại cực kỳ khó khăn. Thần đang làm đây là cắt đứt đường tài lộc của người ta, tin rằng không đến bao lâu, sẽ có tấu chương tố lên Hoàng thượng về việc hoàn trả Hoàng trang sai lầm chồng chất như thế nào, rồi Hộ bộ giải ngân chậm chễ và tham ô ra sao, chi bằng Hoàng thượng tự mình trông coi đất đai, đề nghị điều trần chắc phải phủ kín Long án của ngài mất.

Chính Đức ngẩn ra, bật cười nói:

- Không vấn đề gì, để trẫm xem ai đến, kẻ nói với trẫm như vậy khẳng định là phường đại tham ô, trẫm kêu Xưởng Vệ trước tiên tra xét tổ tôn ba đời, họ hàng hang hốc nhà hắn, nếu quả thật không có tham ô, lại đến khuyên can cũng chưa muộn.

Dương Lăng nói:

- Còn có một chỗ khó xử nữa, chính là Vương trang. Về mặt lý thuyết, bổng lộc mà Hoàng gia ban cho Vương thất không hề giảm bớt, chỉ là chuyển đổi từ trực tiếp thu thành quan phủ cấp cho. Nhưng những Phiên Vương tự ý nâng cao thuế suất để vơ vét kiếm lời tất nhiên cũng muốn phản đối, có điều, lý do để phản đối này thì không thể nói ra miệng.

Hoàng thượng đi tiên phong trong việc trả lại đất đai, làm gương cho người khác, những Phiên Vương hiền đức tự khắc sẽ noi theo bệ hạ, một số Phiên Vương có lòng tham nhưng biết cân nhắc nặng nhẹ, không có người chống lưng, cũng sẽ tuân theo mệnh lệnh của Hoàng thượng. Chỉ sợ một số Phiên Vương to gan lớn mật, kiên quyết không trả lại ruộng đất, cản trở việc thi hành chính sách mới. Bọn họ không trả, vậy thì các công hầu khanh tướng cũng sẽ không trả, cường hào thân sĩ cũng sẽ không trả. Vấn đề thôn tính đất đai liền khó giải quyết rồi.

Hoàng đế Chính Đức cười lạnh nói:

- Không tới phiên bọn họ quyết định, triều đình hoạch định một năm cho bọn họ bốn vạn lạc bạc tiền thuế từ bốn triệu mẫu đất, hiện tại đất đai qui về Hộ bộ quản lý, một năm vẫn cấp cho bọn họ bốn vạn lượng, bọn họ lấy lý do gì để bất tuân thánh chỉ? Những trò xấu xa của bọn họ chẳng lẽ lại đem ra nói với Trẫm? Khanh yên tâm, cửa ải này, Trẫm cầm chắc! Trẫm lập tức hạ chỉ từ bỏ Hoàng trang, trả lại Hộ bộ.

- Chậm đã, Hoàng thượng chậm đã.

Dương Lăng vội vàng nói:

- Hiện tại không vội, việc từ bỏ Hoàng trang phải chọn thời điểm thích hợp thì mới hiệu quả tốt.

Chính Đức ngây ra nói:

- Việc này... mà cũng phải chọn ngày hoàng đạo sao?

Dương Lăng lộ ra vẻ tinh quái, ghé sát tai Chính Đức nói thầm mấy câu. Chính Đức vỗ đùi mừng rỡ, mặt mày hớn hở nói:

- Hay! Hay! Hay! Cái này hay, Trẫm rất muốn xem dáng vẻ chật vật không chịu nổi của bọn họ, ha ha!

Y cười gian hai tiếng nói:

- Chẳng phải là đào sẵn cái hố cho người ta nhảy xuống sao, Trẫm chính là thích lừa người, hô hô hô, chuyện này thì Trẫm chính là chuyên gia.

Y duỗi duỗi chân, đứng lên nói:

- Trời nóng quá, chuồng thú ở đằng sau bốc mùi khó chịu, hôm nay không xem đấu hổ nữa, đi, chúng ta…

- Chậm đã Hoàng thượng, thần còn có việc phải khởi tấu với Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng duyệt rồi, thần còn phải xin Hoàng thượng hạ chỉ.

Chính Đức nghi hoặc nói:

- Còn chuyện đại sự gì nữa?

Dương Lăng đem chuyện của Diễn Thánh Công kể lại một lượt. Chính Đức cau mày nói:

- Chiếm đất của dân, những cường hào địa chủ như vậy số lượng cũng không ít, quốc cữu Trương Hạc Linh vì chuyện này mà không chỉ một lần bị đám người Lý Đông Dương buộc tội, thân phận của ông ta lại khá đặc thù, vì một chuyện nhỏ thế này mà khiển trách nặng, sợ khiến người ta chê cười. Công tước đánh mệnh quan triều đình, vốn là một chuyện không nhỏ, đáng tiếc....

Chính Đức cười khổ nói:

- Nếu Dương khanh ngươi hiện tại không được giao nhiệm vụ, lại tự tiện tra tấn mệnh quan triều đình, thì mắc phải tội lớn rồi. Nhưng duy chỉ có Diễn Thánh Công là có thể làm vậy, đây là quy củ truyền lại từ đời Tống, phủ của ông ta tam Đường đủ cả, ngay cả nhà tù cũng có, còn tuyển mộ cả quân lính riêng. Trẫm nhìn cũng không thuận mắt, nhưng nhiều lắm cũng chỉ có thể trách ông ta dùng hình quá nặng, còn có thể như thế nào nữa? Nếu như hạ một đạo thánh chỉ, cũng chỉ có thể giáo huấn hai câu, chẳng phải trở thành trò cười à?

Dương Lăng cười nói:

- Thần biết chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, Hoàng thượng mà ra mặt thì có vẻ chuyện bé xé ra to, Hoàng thượng không ra mặt thì không ai dám quản lý ông ta. Chuyện này nếu cứ mặc kệ, đến khi thực hiện cải cách nhất định sẽ có người đưa ông ta ra làm bia đỡ đan, chi bằng xuống tay trước giải quyết luôn.

Thần muốn mượn chuyện này để buộc ông ta cũng phải vì sự cải cách của triều đình mà có sự đóng góp và cống hiến. Diễn Thánh Công vẫn còn có chút lực hiệu triệu đấy, hơn nữa ông ta là hậu duệ của Khổng Thánh, nếu ông ta đồng ý đứng lên hô hào, nếu không có tác dụng lớn thì chí ít cũng khiến cho đám hủ nho, học sĩ thủ cựu phải ngậm miệng, khiến bên tai Hoàng thượng thanh tĩnh, bớt ồn ào hơn.

- Hả? Vậy thì khanh muốn làm như thế nào?

Dương Lăng lại ghé sát tai giải thích một phen, Hoàng đế Chính Đức liên tục gật đầu nói:

- Được! Được! Được! Khanh muốn có thánh chỉ, trẫm liền viết cho khanh.

Y đấm nhẹ lên ngực Dương Lăng một quyền, cười ha hả nói:

- Khanh cũng không tồi, rất biết lừa người nha, chủ ý xấu xa cũng không ít.

- Ha ha ha ha…

Hai người đang cười một cách kỳ quái, Đường Nhất Tiên hai tay chống lên eo thon, oán hận lườm bọn hắn một cái nói:

- Nhìn các huynh xem, ra dáng một chút có được không? Các huynh một người là Hoàng thượng, một người là Quốc công, lại ở đây bàn cách để lừa người ta, không thấy xấu hổ, ngược lại cảm thấy đắc ý! Ôi! Muội thực là phục hai tên dở hơi các huynh rồi!

Nàng hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Hoàng đế Chính Đức xoa xoa lên chiếc quai hàm, nói:

- Đi, cùng trẫm đi Bắc Hải Tử tránh nắng, chúng ta chèo thuyền câu cá, câu mấy con cá chép tươi về cho Nhất Tiên làm súp cá, tay nghề của nàng cũng rất được đấy.

- Hoàng thượng không dỗ nàng sao? Hoàng thượng sợ nhất chính là tiếng rống của sư tử Hà Đông đó nha.

- Hài! Nàng cũng không giận thực sự, Trẫm mà cứ lúc nào cũng khẩn trương, nàng cũng sẽ chán. Chúng ta không phải lúc nào cũng có thể gặp nhau, hơn nữa, nữ nhân mà, buồn vui thất thường, chính là như vậy.

- Đúng vậy nha, đúng vậy nha, Hoàng thượng nói quá đúng, không gặp được thì còn muốn, gặp nhiều quá thì phiền phức đến phát hoảng... À, đúng rồi, Hoàng thượng, thần hai ngày nữa sẽ kết hôn, dùng nghi lễ của Tây Dương để tổ chức, biết Hoàng thượng thích xem náo nhiệt, Người có đi hay không?

- Đi chứ, đi chứ, náo nhiệt thế này thiếu Trẫm làm sao được? Thuận đường đi xem Hoàng Am, Hoàng Am sắp xây xong rồi…Hoàng Am…Hoàng muội sắp dọn tới rồi…

Một đôi huynh đệ gian trá, vừa trò chuyện, vừa ngất nga ngất ngưởng đi xa dần.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...