Ngược Về Thời Minh
Chương 375-3: Thập diện mai phục (3)
“Binh quý thần tốc”, họ đã làm được. Nhưng không nhân cơ hội này tấn công, mà làm ra vẻ trấn thủ như thế là sao? Không lẽ họ mơ tưởng dùng cách hành quân thần tốc của kỵ binh, dùng khả năng cơ động linh hoạt như thế nhanh chóng chiếm cứ các con đường chính, sau đó đặt phòng tuyến đợi bộ binh tới? Có tới kịp không đây? Dương Hổ bị hành vi quái dị của quan binh các lộ làm cho khó hiểu.
Nghĩ hoài không ra, Dương Hổ quyết định không nghĩ nữa. Y quyết định chạy. Đến đâu? Tứ diện bát phương, ngoại trừ con đường tới Tế Nam này trống không, chẳng thấy bong ai, những con đường khác đều có quan binh canh giữ. Lần này, tướng lĩnh dưới trướng y đều cùng chung ý kiến:
- Không đi đường này, nhất định có mai phục!
Đúng là ý tưởng của anh hùng đều như nhau, Dương Hổ cũng nghĩ như vậy. Nếu đã sớm quyết định đi xuống phía nam, đến Giang Nam phát triển. Bây giờ vừa đúng lúc hành động. Dương Hổ quyết định tập hợp quân mình, đột phá vòng thủ ở Thái Bình Điếm, sau đó tìm đường thoát khỏi Sơn Đông, thẳng tiến xuống nam.
Thám mã nhanh chóng quay về báo tin, báo cáo về động thái của đại quân Dương Hổ. Dương Lăng tập kết với kỵ binh thủ thành Tế Nam, bây giờ có khoảng tám ngàn kỵ binh tinh nhuệ, yên tĩnh chờ đợi sau gò đất bên đường. Dương Lăng đứng trên đỉnh đồi, vừa nhìn ánh lửa dưới thành Thái An, vừa nghe báo cáo của thám mã.
Nghe nói Dương Hổ đã ngừng công thành, A Đức Ny vội nói:
- Dương, phát động tấn công ngay đi, dùng ba ngàn kỵ binh của chàng, xé một lỗ hổng, rồi ném lượng lớn thủ lôi nhân cơ hội này ra lệnh cho các lộ binh mã, cùng nhau tiến công, phỉ quân tất loạn!
Dương Lăng mỉm cười, nói:
- Đợi thêm chút nữa.
Chỉ một lát sau,lại có thám mã đến báo: Trung quân của của Dương Hổ Quân chuyển dịch, xem phương hướng di động, có vẻ như là định trốn đi từ Thái Bình Trang, đội quân công thành đang lui về sau tập kết.
Lần này, ngay cả hai vị tướng quân du kỵ thống lĩnh kỵ binh cũng sốt ruột luôn. Họ đều nhìn Dương Lăng bằng con mắt nóng lòng muốn thử. Dương Lăng mỉm cười phẩy tay:
- Không cần vội, đợi thêm chút nữa.
Kế hoạch của A Dức Ny không tồi, nhưng đội quân tạm thời do các lộ quân tập hợp mà thành có một nhược điểm lớn nhất: Không muốn thống nhất phục tùng, không tốt trong việc chỉnh hợp. Tuy Dương Lăng đã tiên liệu từ trước, và đã ra lệnh trong đội kỵ binh mà các lộ phái tới chọn ra vài vị tướng lĩnh nhậm chức chủ soái. Đây là một sự tập hợp tạm thời, một khi chịu sự phản công điên cuồng của phỉ quân, đội hình có tan rã hay không rất khó nói. Hắn không dám mạo cái hiểm như thế.
Hắn có thể ra sắc lệnh, lệnh cho các lộ viện quân nếu đến giờ mà vẫn chưa tới thì chém chủ tướng, nhưng không thể qui định một cách không nói lí lẽ: bất kì lộ viện quân nào thất bại thì chém chủ tướng, như thế được. Trận đầu tiên, nhất định phải để hắn đánh, thắng đẹp thắng nhanh rồi, đánh cho con hổ xuống núi thành con chó rụt đầu chạy, các lộ viện quân sẽ từ lũ chó quèn biến thành bầy sói dữ.
Thay da dổi thịt, bắt nguồn từ sĩ khí, cái quân Minh thiếu chính là sĩ khí. Nhìn kỹ thì sẽ thấy, ngoại trừ thiết lỵ dưới trướng hắn nghiêm túc bình tĩnh, quan binh Đức Châu và Tế Nam nhìn sao cũng thấy hồi hộp lo lắng, đây còn là khi hắn đích thân chỉ huy, vậy thì tâm thái của các lộ quân khác thế nào đây. Thúc giục chúng tấn công, chỉ có thể biến thành một trận đánh tồi.
Nhưng còn Bạch Y quân? Bạch Y Quân thì tính là quân gì?
Khóe miệng Dương Lăng cười lạnh một cái, hắn thàn nhiên nói:
- Chúng có thể chiến đấu một cách tàn độc, nhưng không thể chiến đấu ác liệt. Đậy là hai việc hoàn toàn khác nhau, vong mệnh đồ tâm địa hiểm ác, nhưng không có nghĩa là chúng không tiếc mạng. Khi chúng cảm thấy tuyệt vọng, cũng sẽ bỏ chạy. Những người có thể chiến đấu ác liệt, tiếc mạng nhưng không sợ chết, luôn không dễ dàng nói thất bại, quân kỷ nghiêm chỉnh như thép. Bách Y Quân chỉ là một đám lưu phỉ, chúng có thể làm được như thế sao?
Dương Lăng chắp tay ra sau lưng, nhàn nhã nói:
- Tân Quý Hỉ, khi quân biên thùy tác chiến, đột nhiên chỉnh đốn quân ngũ tiến hành di chuyển, nếu như có mười vạn người, cần bao nhiêu thời gian?
Tân Quý Hỉ là thống lĩnh ba ngàn thiết kỵ của hắn, một trong những quân du kích trong đội quân biên thùy. Y ngẩn người, suy nghĩ một lát, mới cẩn thận trả lời:
- Từ lúc quân lệnh được thông báo đến toàn quân, tập kết chỉnh đốn xong, cho đến tháo lều nhổ trại…khoảng một canh giờ.
Dương Lăng cười cười, nói:
- Quân biên thùy được huấn luyện kĩ càng, mười vạn đại quân tập kết còn cần một canh giờ, huống hồ đám hãn phỉ không biết quân kỷ này? Công thành không hạ, khí thế đã yếu; đột nhiên biết mình bị vây đánh, quân tâm không vững; tập kết quân một cách gấp gáp, đột hình tất loạn! Trên có ý rút lui, dưới có ý bỏ chạy, lúc này đâm thêm một nhát vào tim chúng, hừ hừ!
Ánh bình minh đầu tiên đã chiếu tới trên đỉnh núi, cảnh vật trước mắt đột nhiên sáng lên, cây xanh núi biếc, thật là đẹp lạ lung. Ngay sau đó, ánh dương quang đầu tiên này bị mây che mất, ánh sáng vừa lóe lại chợt tắt.
Dương Lăng ra lệnh:
- Du kích Tân, lệnh cho người của ngươi xung phong, nhân lúc đại quân của chúng đang tập kết, không thể triển khai đội hình tấn công hiệu quả, nhanh chóng rạch một đường ngay bụng của chúng. Sau khi vào trong rồi, ném thủ lôi ra khắp nơi, nổ cho chúng tanh bành! Một doanh loạn thì toàn doanh loạn, trăm ngựa kinh tất vạn ngựa kinh. Đến lúc đó, chúng ngoại chạy tán loạn ra, thì không cò có thể phản kích một cách hiệu quả nữa rồi.
Tân Quý Hỉ ôm quyền, nghiêm nghị nói:
- Tuân lệnh!
Ngay lập tức tay phất chiến bào, sải bước xuống núi. Trên giáp của y có thêu một cái túi vải kì lạ, chia ra làm nhiều ngăn, trong mỗi ngăn đều để một hang ống gỗ nhỏ. Chúng lắc lư theo bước chân của y, trông có vẻ khá nặng.
Bành Tiểu Dạng ôm thùng thuốc súng màu đen, ảo não liếc nhìn Dương Lăng, thấy hắn căn bản không chú ý đến mình, cũng rón ra rón rén đi theo.
Dương Lăng lại triệu tướng lĩnh của hai toán quân Đức Châu và Tế Nam, bàn bạc với hai người hồi lâu, hai người này mới nhận lệnh rời khỏi. Dương Lăng mỉm cười nói với A Đức Ny:
- Đi, chúng ta lên cao hơn nữa, có thể thấy rõ hơn…
- Thấy… thấy cái gì?
- Thấy mười vạn đại quân như núi đổ!
- Ai, chàng thì yên tâm thật đấy, muội cứ thấy số quân tiên phong hơi ít.
A Đức Ny nhẹ nhàng than thở.
Dương lăng không xem nó là vấn đề:
- Có gì đáng lo? Đánh trận không chỉ xem quyền cước binh khí, quân nhu tiền lương, còn đánh tâm lý, đánh nhân tính. Huynh cũng là quan sát, nghiền ngẫm bọn hưởng mã đạo này, phong cách tác chiến của Bạch Y Quân, tố chất binh sĩ dọc đường đi, nên mới khẳng định như vậy.
Dương Lăng nắm bàn tay nhỏ bé ấm áp mềm mại của người phụ nữ lên, dương dương đắc ý nói:
- Hơn nữa, nhất ngôn nhất hành của chủ soái thống binh đều nằm trong mắt bộ hạ hết, cho nên càng lâm vào đại chiến, càng phải trấn tĩnh. Nàng xem, ngọn núi cao bên đó là ngọn núi cao nhất trong thiên hạ: Nhạc Thái Sơn. Người làm chủ soái, phải có tâm lý: núi Thái Sơn sụp đổ ngay trước mắt mà mặt không biến sắc.
- Bùm ~ bùm ~~!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, mặt đất dưới chân cũng rung chuyển. Vừa hay cụm mây dày đặc trên trời tản ra, vạn ánh dương quang xòa xuống mặt đất, cảnh vật trước mắt sáng hẳn lên, trông cứ như là sấm sét làm cho trời rung chuyển đến lộ ra một kẻ hở.
Dương Lăng nắm lấy cánh tay của A Đức Ny, thất kinh hỏi:
- Đây… đây là âm thanh gì?
---------oOo----------
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp