Ngược Về Thời Minh
Chương 373-4: Giờ mẹo dụng binh (4)
- Chống đỡ? Ngươi xem đi lão đầu nhi còn răng sao? Đã rụng sạch rồi, lấy gì mà cắn? Ngươi là Sơn Đông Bố chính sứ, không phải Tế Nam Bố chính sứ, Thái An cũng không phải là con dân của ngươi rồi hả? Ngươi cứ trơ mắt nhìn Thái An nguy nan, hơn mười vạn dân chúng bị phản tặc làm thịt à?
Lã Kế Thiện liên tục cười khổ, đối mặt với vẻ tức giận của ân sư, đành phải ôn hòa giải thích. Một đám quan viên địa phương, thân sĩ học cứu đứng bên đều đứng ra hát đệm nói chuyện. Lã Kế Thiện đang lúc cảm thấy không chống đỡ được, Trương lão đầu thở hổn hển, đột nhiên nhảy dựng lên, quỳ xuống trước mặt Lã Kế Thiện:
- Lã đại nhân, Lã lão gia, lão già ta van xin ngươi được không? Thái An sắp không thủ được rồi, ngươi phát binh đi, phát binh đi.
Lã Kế Thiện vừa thấy ân sư quỳ xuống, y cũng lập tức quỳ xuống, lạy dài, nhưng kiên trì nói:
- Từ bi có thể phát, nhưng binh không thể phát. Biết rõ là cạm bẫy, học trò không thể dẫn quân Tế Nam ngơ ngẩn nhảy vào trong cạm bẫy được.
Trương Đa Khí tức giận run người, lão run run lấy một chồng gì đó trong người, vuốt vuốt nói:
- Nhìn đi, nhìn đi, nhìn thấy không? Đây là lão phu viết, trên dưới Thái An, quan viên, nhân vật có tiếng tăm đều đã ký lên đó, là cáo trạng ngươi đấy. Ngươi cầm nhìn đi, nếu Thái An bị hạ, chúng ta sẽ đi kinh thành để tố cáo ngươi. Không tin không tố cáo ngươi được, khốn kiếp.
Lã Kế Thiện ngượng ngùng nói:
- Ân sư, lão nhân gia ngài cứ đứng lên trước đi, một chồng như vậy, ngài bảo học trò đọc như nào? Học trò biết ngài lão văn chương giỏi, muốn xem, vẫn nên đợi sau này đưa vào kinh để Hoàng thượng xem ạ.
Trương Đa Khí chỉ vào mũi y quát lên:
- Tốt, tốt! Ngươi không cần quan tâm có phải không? Ta…ta….
Lão hết nhìn đông tới nhìn tây, đứng lên đi tới bên một cây cột, căm giận nói:
- Ngươi rõ là muốn ép lão phu nha. Ngươi phát binh hay không? Ngươi không phát binh, lão nhân đập đầu vào cột luôn.
- Đừng nha, đừng nha ân sư, ngài ở gần cây cột như thế, đụng vào cũng không ảnh hưởng mấy. Ngài ngồi xuống, chúng ta từ từ nói…
- Từ từ nói cái rắm! Ngươi không đồng ý đúng không? Ta đây treo cổ ở ngay đây.
Trương lão đầu cởi đai lưng xuống, chỉ vào xà nhà rít lên.
Lã Kế Thiện cười mỉa nói:
- Tiên sinh, đai lưng ngài nhỏ như thế, mà chưa dài tới hai thước, cho dù ngài với lên được, nhưng đai lưng này cũng không quấn được xà nhà, làm sao mà treo cổ được? Ôi, muốn cắn lưỡi? Đừng nha tiên sinh, ngài không còn răng, nhìn miệng ngài kia..
Lã Kế Thiện biết lão đầu nhi tâm nhãn rộng, làm nhiều hành động như vậy là ép buộc y xuất binh, căn bản không có ý tự tử. Y vừa nhạo báng ân sư vừa đi qua, kéo tay gầy gò của Trương Đa Khí, ấn lão ngồi xuống ghế.
Lão nhân vỗ đùi, gào khóc:
- Trên dưới Thái An đều ngóng ngươi nể chút mặt mo này của ta, mấy chục vạn người đều đang chờ cứu mạng…Ngươi tâm địa sắt đá không dao động, lão đầu nhi ta nào còn mặt mũi nữa, ta nào có thể diện nữa…
Lão cầm chén trà lên, đưa lên cằm tiếp đó khóc lóc nói:
- Trương Đa Khí ta nào có mặt mũi nữa, mặt mũi của ta trong mắt Lã đại nhân còn không bằng ngón tay cái, vùi mặt vào trong chén trà này, là có thể chết đuối đấy. Ta còn thể diện gì đi gặp phụ lão Thái An đây…
Lão tự tử là giả, nhưng khóc là khóc thật. Lã Kế Thiện luống cuống tay chân, gã khuyên tiên sinh, đám quan liêu thân sĩ bên cạnh nhân cơ hội khuyên gã, mọi người đang ồn ào, bỗng nghe bên ngoài có tiếng binh khí va chạm, chỉ thấy hơn mười Giáo úy mặc minh giáp đằng đằng sát khi đi vào đại sảnh.
Đi trước là một viên tì tướng, y thấy Lã Kế Thiện lập tức chào theo nghi thức quân đội, ôm quyền cao giọng nói:
- Ty chức tham kiến Bố chính sứ Lã đại nhân, Đô Chỉ Huy Sứ Trần đại nhân điểm binh ở sàn đấu võ chuẩn bị đi cứu viện Thái An rồi, đặc biệt phái tôi tới mời Bố chính Sứ ti, Án Sát Sứ ti cùng các vị đại nhân tới sàn đấu võ, hiệp đồng an bài công việc phòng ngự Tế Nam.
Mọi người trong phòng ngây ra, một lúc lâu sau, Lã Kế Thiện mới ngơ ngác nói:
- Trần đại nhân muốn xuất binh rồi hả?
Viên tì tướng kia cười cười nói:
- Vâng! Uy Quốc công gia sớm bí mật hiểu dụ các phủ các đạo hiệp đồng xuất binh, cùng trừng phạt Bạch Y Đạo, thời gian định vào giờ mẹo ngày mai. Vì Tế Nam là trạm thứ nhất, đề phòng để lộ tin tức, cho nên vẫn giữ kín không nói ra.
Y nhìn một vòng, Trương lão đầu Trương Đa Khí lau lau nước mắt trên gương mặt khô héo, chớp chớp mắt để lấy lại tinh thần. Tì tướng khẽ mỉm cười, khoát tay nói:
- Chư vị đại nhân, xin mời!
Trong doanh trướng tạm thời trong giáo trường, các tướng lĩnh được khẩn cấp triệu đến vừa lúc nghe được Chỉ huy sứ Trần đại nhân công bố bí mật kế hoạch của Dương Lăng, trong doanh trướng lập tức xôn xao, tiếng tranh luận nổi lên bốn phía.
- Đại nhân, kế hoạch này quá mức mạo hiểm, Dương Hổ vẫn giám thị động tĩnh Tế Nam, chúng ta phải chịu trách nhiệm dụ địch, chỉ cần hơi có động tĩnh, Dương Hổ đều nhận được tin tức, thành Tế Nam có thể bị mất đó.
- Đại nhân, các lộ viện quân chỉ có trước đó định thời gian công kích, hiện tại liên lạc cũng không thông, một khi các lộ đại quân không tới đúng giờ, quân coi giữ Tế Nam phải một mình chiến đấu, đánh bất ngờ lại không thể mang theo binh khí trọng hình, kỵ binh lại quá ít, bộ kỵ chúng ta chỉ sợ chống cự không nổi mã đội Dương Hổ công kích nửa ngày toàn quân tán loạn rồi, quá mức mạo hiểm.
- Đại nhân, theo mạt tướng thấy, có nên phái thám mã đi thám thính tin tức các lộ viện quân trước hay không, phái một đội nhỏ ra khỏi thành dụ địch, đại đội nhân mã phát ra từ đâu? Nơi này cáchThái An cũng không khá xa, chúng ta hẳn là tới kịp.
Trần Hồng Mông hai tay đặt lên án, giữ im lặng, lẳng lặng nhìn chăm chú các tướng lĩnh thủ hạ. Người này dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh quắc, hàm râu dài, nhất là chòm râu kia, khiến cả người toát lên vẻ thoát trần thanh dật, thật là một viên nho tướng.
Thời gian dần qua, các tướng lĩnh rốt cục an tĩnh lại. Trần Hồng Mông mới nghiêm trang nói:
- Ta biết chư vị cũng không hạng người ham sống sợ chết, mà là suy xét cho chiến sự. Nhưng đây là mệnh lệnh của khâm sai tiễu phỉ tổng đốc Dương đại nhân, giờ mẹo ngày mai binh mã chưa tới, chém tất cả đại tướng lãnh binh. Các lộ binh mã tề tụ Thái An, hiện tại đã có đội quân lên đường rồi.
Dương Hổ một đường truy quét, nhiều lần thành công công thành chiếm đất, toàn bộ các lộ nhân mã bên ta điều động không linh, làm theo điều mình cho là đúng. Trong chuyện này khó không có tướng lĩnh ôm thái độ tảo môn tiền tuyết, mới khiến phỉ thế lớn. Chúng ta đều là tướng phòng giữ Sơn Đông, có trách nhiệm giữ gìn đất đai, không thể gạt bỏ, một mặt theo thành cố thủ, thủ lĩnh phản loạn chiếm mà không đi, ngày đó khó yên.
Y chỉ một vị tướng quân trẻ tuổi đang đứng bên tướng soái, nói:
- Còn đây là Binh bộ Kiêu Kỵ úy Ngũ đại nhân, là quan tướng đốc chiến của khâm sai Tổng đốc. Uy Quốc công gia lấy kế minh tu sạn đạo âm thầm đưa một nửa binh mã đã từ Đức Châu ngay trong đêm hành quân đến rồi, sẽ lập tức tới ngay.
Chúng ta là mồi dục địch, khó không phải tiên phong quyết chiến. Các lộ binh mã, tấp nập như châu, liên miên mà không tuyệt, lo toan đã mất lo, còn có chỗ nào sợ? Dương Hổ, một thảo khấu, lại tàn sát bừa bãi Sơn Đông lâu rồi, thực là sỉ nhục cho tướng sĩ chúng ta. Ta mời các vị đồng tâm hiệp lực, thủ thành mà chiến, có tiến vô lui, còn sống vô tử, nhưng lâm chiến có người nói lui, giết không tha!
Sắc mặt Trần Hồng Mông bỗng nhiên dữ tợn, hung ác nói:
- Trung nghĩa lưu sử sách, thắng bại quyết cho ngày mai! Các ngươi nghe rõ chưa?
Các tướng cả kinh, nhất tề chắp tay nói:
- Mạt tướng hiểu được, cẩn tuân quân lệnh!
Trần Hồng Mông gật gật đầu, sát khí trên mặt thu lại, y quay người, đi đến một góc lều lớn. Các quan tướng dài cổ nhìn, chỉ thấy Trần đại nhân từ trên bàn nhỏ cầm ba nhánh hương, đốt lên bái ba bái, sau đó cung kính cắm hướng trong lư hương, bên trong bàn thờ cúng Tam thanh Đại đế, bộ mặt ba vị lão thần tiên hiền lành dễ thân.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp