Ngược Về Thời Minh
Chương 24: Phong Ma côn pháp
Địch ta giáp chiến trên chiến trường không hề màu mè hoa lá, hoàn toàn đều là những động tác chém, bổ, đâm, đơn giản và trực tiếp nhất. Song vừa mới giao thủ, Dương Lăng mới biết hoàn toàn không chỉ là như vậy, sức lực và tốc độ của hắn căn bản không cách nào so được với những kẻ quanh năm rong ruổi trên chiến trường này. Một gã giặc Thát vừa cầm đại đao cứa qua cổ một binh sỹ, thuận thế khều một cái đã hất văng cây thương trong tay Dương Lăng.
Một tiếng quát vang lên chói tai, đại đao bổ xuống ngay đầu, Dương Lăng nhìn thanh đại đao ập xuống mà trong lòng chỉ nghĩ: "Đến rồi, mình lại chết nữa. Ấu Nương đâu rồi?" Y không tránh được nên cũng chẳng muốn tránh, trong tích tắc đối diện với cái chết này, y chỉ muốn được nhìn thấy Ấu Nương một lần nữa.
Mới quay đầu được nửa vòng, y đã trông thấy Hàn Ấu Nương đang phóng nhanh về phía y như một con báo mẹ bảo vệ con, khăn vấn trên đầu đã rơi xuống, bím tóc tung bay trong gió, khuôn mặt ửng đỏ như hoa đào.
Người và côn như biến thành một đường thẳng, vù một tiếng, đầu côn đã nhanh chóng điểm tới bên trên đỉnh đầu Dương Lăng. Một tiếng "coong" vang lên, thanh đại đao vừa mới tới đỉnh đầu bị Hàn Ấu Nương điểm trúng khiến cho thế đao đang chém thẳng xuống bị đẩy lệch đi, bổ chệch xuống đất thành một đường sâu hoắm.
Hàn Ấu Nương vừa đến, liền tì vai xuống đất mượn thế lộn một vòng về phía trước, búng người vung côn, điểm bộp vào giữa ngực tên giặc Thát đó. Lực đạo của một côn này cực mạnh, gã lui lịch bịch mấy bước về phía sau, chân còn chưa vững, Hàn Ấu Nương đã nhún chân xoay eo phóng tới hai bước. "Bộp bộp bộp", bóng côn như gió táp mưa sa quất vào bên trái cổ, bên phải cổ, giữa trán, hạ bộ; đánh cho gã ngã cũng không thể ngã mà la cũng không kịp la.
Dương Lăng trố mắt ra nhìn, chỉ thấy Hàn Ấu Nương múa côn quanh người, nắm giữa thân bổng, mũi côn sạt qua trước ngực Dương Lăng, mang theo tiếng gió rít vù vù. Thân người vừa xoay, tay đã trượt xuống đầu côn, cả cây vẩy lên như đuôi báo, quất mạnh vào yết hầu của gã giặc Thát. Dương Lăng nghe rõ thấy tiếng xương cổ họng vỡ nát răng rắc. Một côn này vậy mà đã đánh văng cả tấm thân to lớn đó bay lên, lộn một vòng trên đầu thành rồi rơi xuống dưới đất.
Mấy chiêu này của nàng đều độc địa mãnh liệt, côn pháp vừa nhanh lại vừa hiểm, khiến cho người ta hoa mắt, bộ pháp lại càng mạnh mẽ có lực. Vừa thấy đầu thành lại ló ra một cái đầu người, đầu côn liền đâm tới như chớp. Một côn như mũi kích điểm ngay mi tâm gã đó, gã chưa kịp thấy rõ địch nhân thì đã ngã ngửa mặt lên trời.
Hàn Ấu Nương thu côn lùi lại về bên cạnh Dương Lăng, hai gối mềm nhũn gần như sắp quỵ xuống, nàng vội lấy côn chống xuống đất, lúc này mới ổn định lại thân hình. Còn Dương Lăng thì vẫn đang trợn mắt há mồm mà nhìn, thấy sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, trán vã mồ hôi, y sợ hãi vội vàng dìu lấy nàng hỏi han:
- Ấu Nương, nàng sao rồi, bị thương ở đâu? Bị thương ở đâu?
Hàn Ấu Nương run giọng:
- Tướng công, Ấu Nương không sao, chỉ là... chỉ là một đao đó làm cho thiếp sợ muốn chết, hu hu hu...
Đương sự chẳng làm sao cả, còn nàng thì lại không ngớt nức nở.
Lúc này Giang Bân mới nhận thấy kẻ hậu sinh võ nghệ siêu quần đó không ngờ lại là một cô bé, còn cho rằng nàng vì vừa mới giết người cho nên thấy sợ, hắn vung đao liên tiếp chém mấy tên giặc Thát rồi cười ầm lên:
- Sợ gì chứ, lão tử lần đầu trên chiến trường thì chân cẳng cứ co rúm lại, tiêu trưởng phải túm cổ bắt ta xông lên phía trước đấy. Giết thêm mấy tên nữa thì cô sẽ hết sợ thôi.
Giang Bân đã chém giết đến say máu, hắn nhảy vọt lên tường thành, một cước đạp bay tên địch vừa mới bò lên, tay vung mã đao điên cuồng chém liên tiếp mấy đao, chặt đứt giây thừng buộc thang gỗ. Mấy tên giặc Thát vừa mới leo lên được nửa thang đã kêu thảm ngã xuống.
Nhất thời dưới thành tên bắn lên như mưa, tất cả đều nhắm vào Giang Bân. Giang Bân đứng trên đầu thành, song đao trong tay múa tít đến mức gió mưa không lọt, chặn rớt hết những mũi tên đó. Trông thấy võ tướng thống lĩnh thần dũng như vậy, những binh lính vốn đã chớm khiếp sợ ở chung quanh lập tức phấn chấn sỹ khí, tạm thời áp chế được thế công của giặc Thát.
Hàn Ấu Nương dìu đỡ Dương Lăng, nói:
- Tướng công, chàng hãy mau chạy lên lầu gác đi
Dương Lăng giậm chân chán nản. Khốn khiếp, thực đúng là tay không thể nâng vai không thể gánh, một chút hữu dụng cũng không có. Ngoài việc ném đá xuống dưới thì chỉ còn cung tên, mà cái nào cũng không phải là thứ mà người chưa từng đụng vào như mình có thể chơi được.
Thế nhưng bản thân Dương Lăng cũng tự hiểu, vừa rồi suýt nữa thì bị người ta chém chết, lại thấy Hàn Ấu Nương vì mình mà hoảng sợ như vậy, y cũng không dám làm tàng nữa, chỉ đành ngoan ngoãn lủi thủi đi lên lầu gác, trước khi đi còn hỏi vội một câu:
- Không ngờ võ nghệ của nàng lại giỏi như vậy. Đó là côn pháp gì vậy?
Hàn Ấu Nương đỏ mặt, bẽn lẽn nói:
- Là do cha thiếp dạy cho, Ấu Nương cũng không rõ nữa.
Thấy y đã bước vào lầu gác, lúc này Hàn Ấu Nương mới yên tâm, nàng lập tức xách côn chạy về bên Giang Bân cùng sát vai tác chiến. Chỉ cần chỗ nào bị giặc Thát đánh hở ra, bọn họ một đao một côn liền tấn công như sấm sét, nhanh chóng đẩy lui được bọn giặc Thát.
Giang Bân dũng mãnh thì Dương Lăng đã từng chứng kiến tận mắt, nhưng y không ngờ võ nghệ của Hàn Ấu Nương cũng xuất chúng như vậy. Một cây phong hỏa côn trong tay nàng múa đủ loại động tác: đập, đâm, quét, hất; côn ảnh mù trời như giao long xuất thủy. Thật không ngờ một cô bé con ngày thường nhu hòa nhút nhát như vậy, thế mà bây giờ lại nhe nanh múa vuốt hệt như một con sư tử hung mãnh.
Dương Lăng say mê ngắm nhìn, hai nắm tay siết chặt lại, trong lòng không ngừng kích động. Y thầm hạ quyết tâm, nếu hôm nay có thể thoát chết thì nhất định phải bảo nàng dạy cho vài ngón bộ côn pháp này. Đang xem đến nhiệt huyết dâng trào, bên cạnh bỗng có người vỗ lấy vai y. Quay đầu lại nhìn thì thấy Vương chủ bạ đã theo sát đến bên cạnh, trên khuôn mặt loang lổ vệt xanh vệt đen. Dương Lăng cũng bị khói thuốc súng hun đen thui, chỉ còn mỗi tròng mắt là còn trắng. Hai người bọn họ trông như một cặp tiểu quỷ vậy.
Lão đứng sát Dương Lăng, song cặp mắt lại chằm chằm nhìn phía tướng sỹ đang giáp chiến khắp nơi, giống như đang cùng y sóng vai theo dõi tình hình quân địch, hắn khẽ mở miệng nói:
- Dương sư gia, cậu làm không hề sai, đó là sự lựa chọn bất đắc dĩ, các đồng liêu sẽ không ai nói ra nói vào gì. Chỉ có điều... cậu nên coi chừng Mã dịch thừa.
Dương Lăng ngơ ngác, cũng khẽ hỏi:
- Tại sao phải coi chừng ông ta?
Vương chủ bộ gượng cười đáp:
- Dịch thừa là một chức nhỏ không đáng tính, cậu nói xem lão ta dựa vào cái gì để ngồi ngang hàng với huyện thái gia?
Lão húng hắng vài tiếng, đoạn nói tiếp:
- Dịch thừa của Đại Minh chúng ta hết thảy đều là mật thám của cẩm y vệ, cẩn thận là trên hết.
"Cẩm y vệ?" Dương Lăng thầm giật mình. Y vốn vẫn cho rằng cẩm y vệ đều là đại nội thị vệ bên cạnh hoàng đế, không ngờ một "cục trưởng bưu chính" kiêm "chủ nhiệm kho lương" lại cũng có thể dây dưa với cả cẩm y vệ. Mạng lưới tình báo của Đại Minh này đúng là phát triển thật đấy.
Nghĩ đến mối quan hệ giữa mình và Mã dịch thừa, y hơi yên tâm, nhưng vẫn cảm thấy có chút bất bình, bèn nói:
- Dân chúng dưới thành rõ ràng đã không còn đường sống, cho dù có thể sống đi chăng nữa, đem hai thứ lên cân, mấy vạn mạng người so với mấy chục mạng, chẳng lẽ còn không phân biệt được bên nào nặng bên nào nhẹ sao?
Vương chủ bạ cười khan vài tiếng, thở dài nói:
- Trừ phi kéo được bọn ngôn quan ngự sử cao cao tại thượng ở trong kinh thành lên đầu thành này, bằng không chỉ sợ bọn họ sẽ không nghĩ như vậy đâu.
Nói xong Vương chủ bạ lặng lẽ bỏ đi.
Dương Lăng quay đầu liếc nhìn thì thấy Hoàng huyện thừa đang đứng cùng với Mã dịch thừa trò chuyện gì đó. Ánh mắt thoạt giao nhau, y liền nhận thấy sự quan tâm của lão, Dương Lăng lập tức hiểu ra lão đã cố ý giữ chân Mã dịch thừa để Vương chủ bộ đến căn dặn y những lời này.
Trong lòng y có chút nghi hoặc: "Nhưng mình đã cứu lấy con trai của lão ấy mà, chẳng lẽ Cẩm Y Vệ đều lãnh khốc vô tình như vậy sao? Hoàng huyện thừa căn dặn như vậy cũng khẳng định là muốn mình tìm cơ hội hối lộ Mã dịch thừa thật tốt đây. Khục! Dù gì thì mình cũng chẳng sống được bao lâu nữa, muốn mình chết thì còn được, chứ muốn moi tiền ta thì còn khuya. Bằng không Ấu Nương của mình sẽ sống như thế nào?"
Ấu Nương của mình? Nghĩ đến đây, con tim của "kẻ keo kiệt số một" chợt rung lên một chập. Ngước nhìn lên thành, chỉ thấy bóng lưng Hàn Ấu Nương đang múa côn vun vút, hai bím tóc đen nhánh rũ xuống đến tận hông đang vung vẩy sau lưng.
Đúng vào lúc này, Lưu tuần kiểm giơ cung la rầm lên:
- Quân Thát bị đánh lui rồi, quân Thát bị đánh lui rồi.
Hai người Hoàng huyện thừa và Mã dịch thừa đang trò chuyện vừa nghe thấy nhất tề chen nhau chạy lên. Chỉ thấy quân Thát rút về như thuỷ triều, vừa lui vừa không ngừng bắn tên lên đầu thành yểm trợ cho bọn binh sĩ đang leo thang công thành rút xuống.
Trông thấy bọn chúng tiến lui có trật tự không hề hoảng loạn, tuy không hiểu trận hình nhưng Dương Lăng cũng nhận ra đội hình những tên giặc Thát đó tuy hỗn tạp nhưng không loạn, vẫn lờ mờ lộ ra vài đội hình tấn công, y không khỏi buột miệng thốt lên:
- Quân Thát đang làm gì vậy? Chỉ cần bọn chúng cường công một lần nữa thì sẽ có thể trèo lên đầu thành rồi, sao lại đột nhiên thoái lui thế?
Vương ban đầu cười ha hả nói:
- Dương sư gia, cậu nói quân Thát thì không sợ chết sao? Bọn chó đẻ đó đã bị chúng ta đánh cho cong đít rồi.
Trực giác của Dương Lăng cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại không nói ra được nguyên nhân. Trái với những quan văn đang hết sức cao hứng, đầu óc y vẫn còn tương đối minh mẫn. Ngẫm nghĩ một chút, y đột nhiên kêu lên:
- Không hay, chẳng lẽ bọn chúng muốn tấn công hai cổng đông tây sao? Chúng ta vừa mới rút đi một phần nhân lực ở hai cổng đó về, chỗ đó thực lực yếu đi rồi.
Lúc này Giang Bân cũng đã vội vã chạy về. Trời rét căm căm, nhưng y đã cởi bỏ chiến bào, để trần hai cánh tay, song đao trong tay đã oằn cả lưỡi, bên trên bầy nhầy máu thịt. Nghe được Dương Lăng nói vậy, hắn liền tiếp lời:
- Chắc không đâu, hai phía đông tây đường phố chật hẹp, bình thường cổng thành đều đóng chặt, chúng ta tuy ít người nhưng bọn chúng cũng sẽ không thể phái đại đội nhân mã chiến đấu. Có điều, ta thấy giặc Thát tất có quỷ kế.
Hàn Ấu Nương đã chạy trở về, trong lầu gác là một đám lão gia đại nhân nên nàng cũng không tiện bước vào, bèn đứng ở bên ngoài cửa nhìn Dương Lăng, hai má ửng đỏ, tóc ướt bệt lên cả trán. Dương Lăng khẽ mỉm cười với nàng, đoạn bước tới mấy bước, che tay lên trán nhìn xuống phía dưới thành.
Trên mặt đất phủ đầy tuyết, quân Thát dạt ra thành một lối đi, chính giữa xuất hiện bốn thớt tuấn mã đang kéo hai vật đen ngòm tiến về thành. Dương Lăng còn chưa kịp thông báo phát hiện của y, Giang Bân đã như một con gà bị cắt tiết nhào tới phía trước, ngẩn ra một chút rồi nhảy dựng lên, căng họng hét lớn:
- Khốn khiếp! Là “Oanh Thiên Phích Lịch Mãnh Hỏa Pháo”!