Ngược Về Thời Minh

Chương 216: Trời sinh số khổ


Chương trước Chương tiếp

Dương Lăng sai người đưa toàn bộ đoàn tú bà Thủy Diệp Tử về nha môn tuần phủ. Những người này vẫn có thể bình yên vô sự nên y phỏng đoán có đến tám chín phần mười là bọn họ không hề liên can gì tới vụ án này. Huống hồ trong dịch quán cũng không có chỗ nào để bố trí ổn thỏa, mục đích chủ yếu của việc giải bọn họ về nha môn tuần phủ là để đánh lạc hướng dư luận, khiến đối thủ đoán không ra y đã nắm được mấy phần tình hình.

Dương Lăng lặng lẽ trở về dịch quán. Lúc này trời hãy còn chưa sáng, y cũng không muốn kinh động kẻ khác bèn bảo thân quân đi nghỉ ngơi, còn y mang mấy người Ngũ Hán Siêu trở về thư phòng, thắp đèn, sau đó có thân quân pha trà mang lại.

Liễu Bưu đã là một trong hai đại thiên hộ của Nội xưởng, phẩm hàm cực cao. Dương Lăng lại không phải là kẻ thích kiểu cách vênh mặt hất hàm, há có thể bảo hắn cải trang làm lính hầu đi dự tiệc, cho nên hắn không hề đi theo y. Nhưng Liễu Bưu là người kiểm soát việc an ninh của cả dịch quán, nên khi Dương Lăng vừa về lập tức có phiên tử bẩm báo, hắn liền vội khoác áo rời giường, chạy đến thư phòng.

Thấy vẻ mặt đăm chiêu của Dương Lăng, Liễu Bưu bèn cười trêu chọc:

- Đêm nay đại nhân đi dự tiệc, ti chức còn tưởng rằng đại nhân sẽ chăn ấm nệm êm, tiêu hồn thực cốt, vốn định đợi mặt trời lên ba con sào mới đi giục mời đại nhân trở về. Sao mới nửa đêm mà đại nhân đã trở về rồi, chẳng lẽ không có cô nương nào vừa ý hay sao?

Dương Lăng gượng cười mấy tiếng, rồi mới nghiêm mặt lại bảo:

- Liễu Bưu, đừng nói chơi nữa. Diễm Vân Lâu này nguy hiểm trùng trùng, ta thực không nghĩ ra kẻ nào muốn đối phó với ta.

Liễu Bưu vừa nghe, thần sắc liền trở nên căng thẳng, vội hỏi:

- Gì chứ? Nơi đó bá quan tụ tập, hộ vệ như mây, chẳng lẽ lại có người trà trộn vào hành thích? Hán Siêu, chuyện này là thế nào?

Ngũ Hán Siêu hổ thẹn đáp:

- Tại hạ cũng không rõ, chỉ nghe đại nhân nói hình như là bị tú bà của Diễm Vân Lâu bỏ thuốc, bị đại nhân phát hiện. Song điều kỳ lạ chính là, đại nhân mới vừa hạ lệnh tra hỏi, kẻ chủ mưu nọ đã bị người ta đâm chết, giấu xác dưới thang gác. Chuyện này không hề đơn giản chút nào.

Dương Lăng đằng hắng một tiếng rồi kể lại sự tình một lượt, chỉ lượt bỏ quá trình "vì tình cờ" mà Hồng Nương Tử đã chạy vào "chịu nạn" thay cho người ta. Nhưng vì y không cách nào thản nhiên đối diện với sự thật rằng cả hai đã phát sinh quan hệ, cho nên vẫn luôn tránh không nghĩ tới nó. Lúc này kể lại chuyện vừa rồi, những hình ảnh khiến con tim y đập thình thịch không hẹn mà lại hiện lên: Chiếc eo thon nhỏ nhắn mềm mại mà khoẻ khoắn khiến tơ liễu phải vài phần ghen tị, bụng dưới trơn phẳng, xương chậu lượn cong ưu mỹ, hai cặp đùi thẳng tắp mà săn chắc, phác họa nên phần trung tâm rạng ngời hình chữ V...

Điều khiến y cảm thấy ấm ức đó là y nhớ rất rõ tất cả những gì đã xảy ra: thân thể mềm mại dẻo dai và trơn nhẵn mà y nằm đè lên như loài rong biển dập dờn theo sóng, đong đưa theo sự kích thích của y, rồi lại như tờ giấy Tiết Đào trắng tươm toả ra hương thơm nhàn nhạt, mặc y bôi vẽ lên đó những kích thích của nhục dục.

Tiếng khóc nỉ non nghẹn ngào, tiếng rên rỉ du dương, tiếng van nài khẩn cầu không rõ, từng âm từng tiết như tiếng suối chảy róc rách trong khe đá, đưa y - vốn đã ngấm rượu mạnh nay lại càng thêm điên cuồng bởi thuốc - bay thẳng lên thiên đường...

Liễu Bưu thấy đại nhân mình kể xong rồi ngồi ỳ ngẩn ngơ đến xuất thần thì tưởng rằng đại nhân mình đang khổ tâm lo nghĩ đến kẻ chủ mưu đằng sau, bèn xắn tay áo lên cười gằn:

- Đại nhân, việc ấy có khó gì. Vị Liễu tiểu thư nọ chẳng phải đã rơi vào trong tay chúng ta ư? Hà hà! Một trăm hai mươi tám cực hình của Nội xưởng một khi sử ra sẽ khiến xương cốt ả vụn nát không còn gì, ti chức thực không tin một ả con gái nho nhỏ vẫn có thể kín miệng như bình!

Ngũ Hán Siêu vừa nghe Dương Lăng kể lại vừa ngẫm nghĩ kỹ về chuyện này. Theo chàng suy nghĩ, nếu như Hồng Cô bị kẻ khác giết người diệt khẩu, vậy lý do mà Liễu Phi Vũ tiếp cận Dương Lăng tuyệt không chỉ đơn giản như ả nói.

Nhưng nếu đối phương có thể tiếp cận đại nhân song lại không trực tiếp ra tay hãm hại, vậy tám chín phần mười không phải là phản tặc phản nghịch oán hận triều đình đến thấu xương, mà rất có thể là kẻ có mưu đồ khác, thậm chí là người trong giới quan trường.

Bọn chúng dâng tặng một đại cô nương xinh đẹp, trong trắng như nước cho đại nhân, mưu đồ ắt hẳn là để sắp đặt tai mắt bên người đại nhân, hoặc lấy cớ cưỡng bức con gái thiên kim nhà quan mà hặc tội đại nhân.

Kẻ nào có năng lực bức bách một vị tiểu thư nhà quan lại thực hiện chuyện nhục nhã này, lại nắm rõ hành tung của đại nhân như lòng bàn tay, đồng thời có thể khiến tú bà của Diễm Vân Lâu nghe theo răm rắp, vừa thấy tình thế không ổn liền có thể lập tức giết người diệt khẩu? Hơn nữa một khi thành công, hắn liền sẽ có thể sử dụng tin tức tình báo từ phía đại nhân, hoặc mượn lý do này để vạch tội đại nhân?

Vừa nghĩ đến đây, Ngũ Hán Siêu chợt sáng mắt lên, liền bàn:

- Liễu đại nhân! Tại hạ và ngài đều biết vị tiểu thư đó nói xằng, nhưng cũng không thể vì mụ tú bà chết rồi mà vô chứng vô cớ buộc tội cô ả muốn mưu hại đại nhân. Đã dâng hiến tấm thân xử nữ của mình mà lại còn bị nha môn cáo buộc là phường trộm cướp muốn mưu hại mệnh quan triều đình! Việc như vậy há chẳng quá hoang đường ư? Nếu ả đủ thông minh liền có thể biết chúng ta sẽ không thể dùng cực hình với cô ả, ả chỉ cần cắn chặc răng kiên quyết không khai, khi đó chúng ta có thể làm gì?

Nghe vậy Liễu Bưu mới sực nhớ hiện tại chỉ mới hoài nghi, không hề có bằng chứng thật sự gì. Hơn nữa, hiện tại quan viên khắp Đại Đồng đang bị Cốc Đại Dụng trị cho điên đầu, nếu thật sự vô chứng vô cớ mà bọn họ lại tra khảo một vị tiểu thư con nhà quan lại, thì ngay cả Hoàng thượng cũng sẽ không biết phải trả lời thế nào. Hắn bèn do dự hỏi:

- Vậy... Ngũ huynh có diệu kế gì không?

Ngũ Hán Siêu cười khổ nói:

- Kẻ đáng nghi quá nhiều cho nên không dễ gì tìm ra kẻ ngấm ngầm lập mưu bầy kế. Có điều ti chức thấy có một kẻ đáng ngờ nhất, sao chúng ta không thử dùng kẻ này gạt cô ta? Nếu vẫn không moi ra được chút tin tức gì, thì... chúng ta sẽ lại nghĩ cách khác cũng không muộn.

Dương Lăng chăm chú:

- Ai là kẻ đáng ngờ nhất?

Ngũ Hán Siêu đáp:

- Tuần phủ Đại Đồng Hồ Toản! Vương Long và Lý Nghĩa đều là tướng lĩnh dưới quyền của hắn. Hắn ta tuy còn chưa bị Hoàng thượng trách mắng, nhưng ai sáng suốt đều nhìn thấy cho dù hắn không dâng biểu xin từ quan, thì sau khi Hoàng thượng hồi kinh ngài cũng sẽ cho quan viên khác thay thế hắn. Hoạn lộ của kẻ này đã đến nước đường cùng rồi.

Đại vương gia là hoàng thân; Dương tổng chế lại có quan hệ thân thiết với đại nhân, được đại nhân chiếu cố, Hoàng thượng cũng đã để lộ ý không truy cứu ông ta. Duy chỉ Hồ Toản là bị vứt sang một bên, hắn há sẽ không ghi hận trong lòng? Huống hồ hắn cùng đại nhân xưa nay bất hoà.

Vả lại, hắn làm quan ở Đại Đồng nhiều năm, tay chân nhiều như rết, há lại có ít thuộc hạ trung thành? Cũng chỉ có hắn mới có năng lực nắm rõ toàn bộ hành tung của đại nhân, mới có năng lực bức bách thủ hạ có quan hệ lợi ích với hắn và thiên kim của họ dốc sức cho mình.

Hắn làm vậy có lẽ không nằm ngoài việc muốn nắm thóp đại nhân, ép đại nhân ra mặt xin tha và giữ chức cho hắn, thậm chí nhất cử lưỡng tiện, trèo lên cùng con thuyền với đại nhân. Thường nói rằng: "Quen biết với người trong kinh dễ làm quan", phụ thân của ti chức là quan địa phương, đã nghe nhiều chuyện bẩn thỉu diễn ra ở nơi biên giới xa xôi này. Hừ! Nếu như Hồ Toản có con gái trẻ tuổi xinh đẹp, e rằng chuyện tốt lành này đã không đến lượt vị thiên kim tiểu thư nhà quan Chiếu Ma nọ rồi.

Nghe vậy Dương Lăng thoáng đỏ mặt, ngượng ngập:

- Việc này... hình như không thể nói là "chuyện tốt" gì đâu hả? A hèm, vậy ngươi có kế sách gì hay, hãy mau nói ra nghe thử.

*****

Liễu Phi Vũ bị nhốt trong một căn phòng trống trải, khắp nơi đầy bụi bặm lẫn mạng nhện, xem ra đây là một gian nhà kho bỏ không đã lâu. Nàng ngồi ôm gối giữa phòng, ánh đèn cầy mờ căm. Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chuột chạy lại sợ giật nảy mình.

Ngoài cửa vang lên tiếng khoá sắt kêu lách cách, "két" một tiếng, một người đàn ông vận áo quan màu xanh bước vào. Liễu Phi Vũ cuống quít đứng dậy, hoảng sợ lui một bước về phía sau.

Cửa được đóng lại. Viên quan đó trông rất trẻ, chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, mỉm cười hết sức hoà nhã. Hắn cất giọng với Liễu Phi Vũ:

- Liễu tiểu thư! Đêm qua uất ức cho cô phải ngủ lại nơi này, ngày mai đại nhân sẽ đích thân thẩm vấn. Nếu thật sự cô không có âm mưu gì, đại nhân sẽ đích thân thả cô đi.

Liễu Phi Vũ thoáng bình tâm lại, khẽ khàng chỉnh trang thi lễ rồi đáp:

- Đa tạ đại nhân! Không biết tôn tính đại danh của đại nhân là chi?

- Ta à?

Liễu Bưu cười cười, rồi bất thình lình sải bước tới trước. Liễu Phi Vũ kinh hãi lui vội mấy bước, hai tay ôm ghì lấy cây cột nhà, giọng run rẩy:

- Ngươi... ngươi muốn làm gì? Không được qua đây, còn qua nữa ta sẽ la lên đó!

Liễu Bưu ngẩn người, có phần khó xử. Đoạn hắn vờ liếc về phía cánh cửa rồi mới nhỏ giọng bảo:

- Đừng sợ! Ta được cấp trên căn dặn đến đây thăm viếng tiểu thư, cô yên tâm. Hồng Cô chỉ vì tham cái lợi nhỏ nên mới giúp cô hạ dược, chỉ cần khẩu cung hai người khớp với nhau. Dương đại... khụ khụ, Dương đại khâm sai cũng sẽ không làm gì được cô.

Hai mắt Liễu Phi Vũ sáng rỡ, bên bờ tuyệt vọng chợt thấy có cứu viện liền mừng rỡ như điên, nàng không khỏi cả mừng bước tới níu chặt lấy tay Liễu Bưu hỏi lại:

- Cái gì? Ngươi cũng là người của chúng ta? Giáo chủ quả nhiên... quả nhiên thần thông quảng đại.

Tay nõn như sen, chỉ thấy tay áo xanh khẽ lướt, hoa mai bềnh bồng, khiến Liễu thiên hộ từng dạo xóm làng chơi nhưng chưa từng tiếp xúc với đại thiểu thư đoan trang trong trắng đỏ ửng cả mặt mày. Hắn nhất thời hoảng hốt không kịp hiểu rõ lời nàng, lúng túng đáp lời:

- Đương nhiên! Đại nhân chúng ta đương nhiên thần thông quảng đại. Cô và Dương Lăng đã nói những gì rồi, có từng tiết lộ cơ mật gì chưa? Mau nói cho ta biết, ta sẽ báo cho Hồng Cô...

- Đại nhân?!

- Giáo chủ!?

Hai người đồng loạt la lên, liền buông tay ra, cùng giật lùi lại một bước. Liễu Phi Vũ tròn xoe đôi mắt, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng, giận dữ mắng:

- Ngươi gạt ta!

Liễu Bưu lại trỏ vào nàng, mừng rỡ như điên:

- Di Lặc giáo! Ngươi là người của Di Lặc giáo!

Mặt Liễu Phi Vũ tức thì trắng bệch, cắt không còn hột máu. Trong đầu nàng tràn ngập cảnh tượng khủng khiếp cả nhà bị tịch biên xử trảm, trói cột thiêu sống, ngũ mã phanh thây, lăng trì tùng xẻo.

Cánh cửa lại “loảng xoảng” mở ra. Dương Lăng vận mãng bào đai ngọc ngang nhiên bước vào, hai bên là hai hàng thị vệ hông giắt bội đao, tay cầm bó đuốc phừng phừng bước theo vào, dàn ngang thành chữ nhất. Dương Lăng vỗ tay cười bảo:

- Thật lợi hại, Di Lặc giáo quả nhiên nhúng tay vào khắp mọi nơi. Bản quan thật lấy làm tò mò, rốt cuộc Đại Đồng còn có bao nhiêu người của các ngươi?

Đoạn y nghiêm mặt lại, đanh giọng quát:

- Canh chừng ả! Lập tức đi tới nha môn tuần phủ, bản quan muốn thẩm vấn Liễu Quang ngay bây giờ!

Đại lao bên trong nha môn tuần phủ lại bị giày vò đến thảm. Nửa đêm nửa hôm đang say giấc nồng thì Dương Lăng bỗng dẫn một đám phạm nhân đến. Tuy rằng đám phạm nhân oanh oanh yến yến muôn vẻ yêu kiều, trông hết sức vừa mắt, nhưng chỉ trong chớp mắt những người đẹp đều bị tống vào trong ngục nữ. Đám cai ngục bên ngoài vốn bò ra khỏi chăn mền chỉ để thưởng thức quang cảnh này không khỏi ôm lòng oán thán.

Cực khổ thu xếp cho đám phạm nhân cả nam lẫn nữ đó xong xuôi, bọn họ mới vừa trở về thay đồ đi ngủ, chăn nệm vừa đắp ấm được một tí thì lệnh trên lại đưa tới. Lần này chính là khâm sai đại nhân đích thân tới đại lao. Quan trên lính dưới còn ai dám ngủ yên trong nhà, cả bọn lật đật bò ra khỏi giường mà chạy tới chầu chực.

Quan cai ngục run rẩy nghênh đón Dương Lăng và đám phiên tử Nội xưởng trông như sói như cọp vào. Vừa nghe mấy đại nhân mình đang giam giữ đích thật là tín đồ Di Lặc giáo, hắn liền vội dẫn bọn họ vào đại lao.

Mặc dù có nguyên nhân là phiên tử Đông xưởng giám sát nên cai ngục không dám tự tiện lạm dụng cực hình theo cảm tính, nhưng bản thân đám cai ngục cũng biết tám chín phần mười những đại nhân đó vẫn còn có thể trở ra ngoài tiếp tục làm quan, cho nên chỗ ở không thể sơ sài, vì vậy mấy chục vị quan lại lớn nhỏ đều được sắp cho mỗi người ở riêng một gian. Men theo dãy hành lang âm u, rẽ qua mấy căn phòng giam, bọn họ trông thấy một người đang nằm co quắp trên chiếc giường lò đằng sau những chấn song gỗ.

Quan cai ngục gọi to mấy tiếng, không thấy Liễu Quang đáp lời, gã sợ chọc cho Dương Lăng nổi giận bèn vội giật lấy chìa khoá từ tay một tên cai ngục mở cửa phòng giam, xông vào vỗ vai viên quan nọ, gọi:

- Liễu đại nhân, Liễu đại nhân, ngài hãy mau tỉnh lại... a!

Hắn la toáng lên, lảo đảo chạy ra ngoài, mất hồn bạt vía thưa:

- Đại... đại nhân! Liễu đại nhân… Ông ấy... ông ấy chết rồi!

- Cái gì?

Dương Lăng cả kinh, liền đó trầm ngâm thật lâu, chỉ còn tiếng lửa cháy lách tách trên những bó đuốc. Mãi một lúc sau, Dương Lăng mới chợt giận dữ quát:

- Nguyên nhân cái chết là gì? Ngỗ tác ở đâu? Khám kỹ cho ra cho ta!

Tiếng quát của y vang vọng khắp trong phòng không dứt. Đám đại nhân trong ngục bị đánh thức liền nắm lấy chấn song gỗ vọng nhìn sang. Ai nấy đều có thương tích trên người, sắc mặt hững hờ, không biết đang có cảm giác gì.

Đêm hôm khuya khoắt ngỗ tạc bị gọi dậy, hớt ha hớt hải chạy lại xem xét một hồi, song lại không kiểm tra ra được nguyên nhân cái chết của Liễu Quang. Gã đành dè dặt thưa với Dương Lăng:

- Đại nhân! Hẳn là Liễu đại nhân vì... vì thân thể yếu đuối, không chịu nổi cực hình, cho nên bị thương nặng mà mất.

Dương Lăng nghe vậy thì chỉ cười nhạt không nói, qua khoảng thời gian chờ đợi khám nghiệm tử thi y đã bình tĩnh trở lại. Dương Lăng cúi người bước vào phòng giam, quan sát thi thể của Liễu Quang một lúc, rồi xoay người lại hỏi:

- Trịnh điển ngục (quan cai ngục - ND)! Hôm nay tra tấn Liễu đại nhân bao gồm những ai? Trông coi những phòng giam này có những ai? Dẫn hết đến đây cho ta!

Quan cai ngục họ Trịnh vội vàng gọi mấy tên cai ngục bên cạnh lại hỏi mấy câu, rồi bảo bọn họ đến trước mặt Dương Lăng. Dương Lăng quan sát năm sáu tên cai ngục trước mắt, rồi lãnh đạm bảo:

- Liễu Quang là phạm nhân quan trọng, là người của Di Lặc giáo. Nhưng thật khéo làm sao, trong số các quan viên bị bỏ ngục, vị đại nhân Chiếu Ma quan có phẩm trật không được cao này lại được các vị chăm sóc phải đi đời nhà ma. Bản quan đành mời các vị theo bản quan trở về trò chuyện một chút. Mang tất cả đi!

Canh năm, gà gáy, trời đã sáng.

Dương Lăng không dám giữ những phạm nhân quan trọng ở lại nha môn tuần phủ nữa. Lúc này nơi có thể tin cậy được chỉ còn dịch quán đã được biến thành doanh trại quân đội của y. Nhà kho được sửa sang lại thành phòng giam tạm, mấy tên cai ngục được tách ra giam giữ, luân phiên đưa ra ngoài tra hỏi. Phiên tử Nội xưởng cố gắng tìm chỗ mâu thuẫn trong lời khai của những kẻ này để từ đó tìm ra kẻ khả nghi. Tra hỏi kỹ càng, dùng cả cực hình, không lo sẽ tìm không ra nguyên nhân chân chính gây nên cái chết của Liễu Quang.

Tuy nhiên Dương Lăng cũng không trông mong tìm kiếm được bao nhiêu điều cơ mật từ những tên cai ngục đã gia nhập vào Di Lặc giáo. Nghĩ đi nghĩ lại, y thấy cũng chỉ có Liễu Phi Vũ là có thể biết được chút tin tình báo có giá trị, thế là bèn sai người dẫn cô nàng lên.

Liễu Phi Vũ bị đưa vào phòng thẩm vấn. Trông thấy trong phòng đầy ắp những dụng cụ tra tấn loang lổ vết máu, khuôn mặt không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi, song cô nàng lại vẫn ương ngạnh hỏi:

- Cha ta đâu? Các ngươi đã làm gì ông ấy rồi?

Dương Lăng không đáp, chỉ bảo:

- Bản quan đã biết nhân thân của cô, cô nên biết triều đình dùng thủ đoạn gì để đối phó với tà giáo! Liễu cô nương, cô còn nhỏ tuổi, lại thông minh xinh đẹp, đừng làm lỡ tiền đồ quý báu của mình, hãy ghìm cương trước vực mà lập công chuộc tội, nếu như vẫn cứ u mê không tỉnh thì sẽ bị chém đầu mất mạng. Hẳn cô sẽ có lựa chọn thông minh cho mình chứ?

Liễu Phi Vũ lo lắng hỏi:

- Cha ta đâu? Các ngươi đã làm gì ông ấy rồi?

Dương Lăng lại nói tiếp:

- Mạng của cô, và mạng của ông ấy, theo luật đều là tử tội, bọn ta còn cần phải làm gì? Có điều nếu như cô thành thật cung khai, bản quan có thể tha cho mạng sống, xét xử khoan hồng. Cô có chịu khai hay không?

Liễu Phi Vũ thầm nghĩ: "Cha đã rơi vào trong tay các ngươi, thân thế của ta cũng đã bị quan phủ nhận biết, nhưng nếu ta khai báo, y thật sự sẽ chịu bỏ qua cho chúng ta ư? Y đã gạt ta một lần ở 'Diễm Vân Lâu', kẻ này xảo quyệt như vậy, làm gì mà sẽ nói thật? Cha không khai, ta cũng không khai, một khi nhị thiếu chủ biết được tin tức nhất định sẽ đến cứu ta."

Thấy cô nàng lắc đầu không đáp, Dương Lăng chỉ đành khoát tay. Hai tay phiên tử lập tức xông tới, không chút thương hoa tiếc ngọc treo cô nàng lên giá, nhét những ngón tay thon thả vào trong bộ kẹp tay, chuẩn bị thực hiện cực hình.

Thấy đám phiên tử chuẩn bị tra tấn, Dương Lăng không nỡ nhìn bèn đứng dậy để đi ra ngoài. Phiên tử sau lưng chợt gọi giật:

- Đại nhân, ả... ả đã ngất rồi...

- Hử?

Dương Lăng vội xoay người. Y thấy Liễu tiểu thư bị cột trên giá treo, đầu rũ xuống ngực, quả thực đã hôn mê bất tỉnh. Hai tay phiên tử vừa tạt nước lạnh vừa tát vào má cô nàng; quá tức giận lại siết bộ kẹp tay hòng khiến cô nàng đau mà tỉnh lại, nhưng vẫn không hề hiệu quả.

Vốn dĩ bí thuật này của Bạch Liên giáo chỉ truyền dạy cho tín đồ cao cấp dùng để chống lại nỗi đau đớn đến chết đi sống lại do cực hình gây nên sau khi bị quan phủ bắt được, nhằm tránh bại lộ cơ mật trong giáo phái.

Lý Đại Nghĩa lén truyền lại môn này cho cô nàng, mục đích cũng chỉ là vì tiểu cô nương không chịu được cực khổ để luyện công. Môn này lại chỉ cần trui rèn tâm chí, cho nên hắn mang ra dạy để cô nàng chơi cho vui mà thôi. Không ngờ lúc này lại phát huy tác dụng.

Lúc đầu Dương Lăng tưởng rằng cô nàng vị sợ quá nên ngất đi, nhưng đến khi tỉnh lại, vừa mới định tra tấn, cô nàng lại hôn mê bất tỉnh. Ba lần như vậy, Dương Lăng liền đoán rằng cô nàng cũng giống như Vương Long, đều biết bí thuật tự thôi miên.

Đến khi tỉnh lại lần thứ ba, Liễu Phi Vũ thấy Dương Lăng tự cởi trói đưa mình xuống giá, trong mắt không khỏi có tia đắc ý. Dương Lăng ngồi trên ghế, vắt chéo chân, tay cầm chén trà, mỉm cười:

- Khá lắm, biết dùng cách đó để tránh cực hình. Đáng tiếc, bản quan giỏi nhất là đối phó với phụ nữ như cô.

Đoạn y hất hàm sang bên cạnh nói tiếp:

- Khoan hãy ngất đi đã! Đó, có nhìn thấy không, cái thùng nước đó đó.

Liễu Phi Vũ thấy bên cạnh đặt một thùng gỗ cao ngang nửa người, bên trong chứa đầy nước. Nhất thời nàng đoán không ra dụng ý của Dương Lăng, nhưng bản năng lại cảm thấy y không hề có ý định tốt đẹp gì, bèn biến sắc hỏi:

- Ngươi muốn làm gì? Ngươi là quan viên triều đình, không phải là sơn tặc thổ phỉ! Nếu ngươi ô nhục ta, ngôn quan ngự sử cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!

Dương Lăng bật cười thật to một hồi, rồi đáp:

- Mồm mép lợi hại lắm! Thế nhưng bản quan sẽ không để cho kẻ khác có cơ hội chỉ trích bản quan mượn cớ thẩm vấn mà dâm nhục nữ tù đâu.

Lúc này, hai tay phiên tử bê hai cái sọt thật to được trùm kín bằng vải bố toả mùi tanh hôi cực kỳ, chạy vào bẩm:

- Đại nhân, ti chức đã mang đồ tới rồi. Hà! Huy động một đám huynh đệ, đã bươi sạch ở chỗ nước bẩn sau bếp rồi ạ. Ti chức thấy một đống to trên xẻng mà còn thấy nổi da gà nữa là!

Dương Lăng bịt mũi hạ lệnh:

- Được rồi, được rồi! Mau bỏ nó vào thùng đi. Quả thật là chịu không nổi cái mùi này.

- Dạ!

Hai tay phiên tử đáp lời, rồi chạy đến trước thùng nước mở bao vải, bắt đầu trút cái thứ nhìn trông giống như hạt đậu vào thùng. Trong phòng đèn đuốc sáng choang, Liễu Phi Vũ mở to mắt ra nhìn đã thấy rõ thứ bên trong sọt. Lập tức nàng liền muốn ói mửa tại chỗ, toàn thân nổi da gà, cả người toát mồ hôi lạnh.

- Trời ạ!

Bên trong cái sọt là một nùi những thứ màu đỏ sậm quấn lại với nhau, có cái to bằng ngón tay út, dài dài, quấn lại như sợi chỉ, có trắng có đỏ. Chúng quấn vào nhau lúc nhúc, nhơm nhớp. Khi bị thả vào trong thùng nước, chúng mau chóng tản ra, rồi từ từ chìm xuống.

Vào mùa thu Liễu Phi Vũ từng theo cha ra bờ sông câu cá, cũng từng lấy giun làm mồi, nhưng nàng thật sự chưa từng nghĩ một sọt nhung nhúc những con giun lại có thể khiến người ta muốn lộn mửa đến vậy.

Mặt cô nàng trắng bệch, vừa lẩy bẩy chỉ tay vào trong thùng vừa mím chặt môi, không dám mở miệng sợ rằng sẽ nôn ra hết.

Thấy mình cũng hơi độc ác, nhưng Dương Lăng vẫn vờ ra vẻ biến thái cười to:

- Chẳng phải là cô thích ngất đi lắm sao? Ngất đi rồi sẽ không còn thấy đau nữa, thống khổ cỡ nào cũng sẽ không còn biết nữa.

Ừm, được lắm! Thấy thế nào? Cô yên tâm, nước không hề nóng, nhưng cũng không lạnh, cô sẽ không chết cóng đâu. Nếu cô vẫn không khai, bản quan sẽ mặc kệ cô ngất hay mê mà quẳng cô vào trong thùng, đợi khi cô tỉnh lại, những con giun này có thể đã chui vào chỗ nào rồi không biết. Có thể lúc đó chúng sẽ bò từ trong tóc cô ra, cũng có thể sẽ bò vào mũi cô, vào váy cô, vào trong ống giày của cô...

Dương Lăng nháy mắt ra hiệu. Hai tay phiên tử liền nhấc bổng Liễu Phi Vũ lên, nâng về phía thùng nước. Liễu Phi Vũ gần như phát điên, nào còn dám tự ngất nữa. Những thứ đó khiến ai thấy cũng đều sợ đến gần như điên loạn, nếu quả thật bị bỏ vào trong thùng, biết rõ là chúng đang ở trong đó song lại không thể nhìn thấy, nỗi sợ hãi đó quả thật sẽ có thể khiến cho nàng điên lên ngay mất.

Tấm thân yêu kiều yếu đuối của Liễu Phi Vũ chợt bùng phát sức mạnh kinh người. Bốn tên phiên tử giữ tay giữ chân cô nàng rồi cũng phải mất rất nhiều sức lực mới đưa cô nàng lên tới miệng thùng, cố đè cô nàng xuống nước. Khi mông còn cách mặt nước khoảng gang tay, Liễu Phi Vũ đã hoàn toàn suy sụp. Cô nàng bật khóc thét, vừa la hét vừa khẩn cầu:

- Ta khai, ta sẽ khai hết! Xin ngài hãy tha cho ta, ngài muốn ta làm gì cũng được, đừng thả ta vào trong đó. Ta xin ngài... hu hu hu...

Dương Lăng gật đầu! Vừa thấy y ra hiệu, đám phiên tử liền thả cô nàng xuống đất. Liễu Phi Vũ thân thể rã rời, nằm bệt ra đất mà khóc rống, hai tay bấu chặt vào nền đá không nhúc nhích lấy một bước.

"Ôi!" Dương Lăng than thầm trong bụng. Đứng dậy quay đầu lại, thấy mặt đám người Liễu Bưu và Ngũ Hán Siêu đều hiện vẻ không đành lòng, ánh mắt nhìn mình cũng có phần quái dị, y đành vê mũi, nghĩ bụng: "Mụ nội nó chứ, cứ hễ mỹ nữ là được ưu ái! Cũng là tà giáo mà lại được đối đãi khác nhau, ngay cả một người như Liễu Bưu cũng nổi lòng thương xót. Chẳng phải là vì mình không muốn tiểu cô nương hoa mềm lá mịn này bị trầy da tróc thịt nên mới hù dọa một chút thôi sao? Sao bọn họ lại nhìn mình như một kẻ biến thái vậy trời?"

*****

Dưới sự uy hiếp và hù doạ đáng sợ gấp trăm lần cái chết, Liễu Phi Vũ rốt cuộc đã thật tình thú nhận, khai hết toàn bộ.

Tuy những gì nàng biết là có hạn, nhưng đối với Dương Lăng lại hết sức hữu dụng. Mặc dù cô nàng không biết ở Đại Đồng còn có những ai là người Di Lặc giáo nữa hay không, song từ những cuộc trò chuyện thường ngày với cha và Hồng Cô, Liễu Phi Vũ cũng biết được rằng những gian tế quan trọng mà Di Lặc giáo cài ở Đại Đồng đều đã bị trừ bỏ, hiện tại trong đám quan viên văn võ Đại Đồng đã không còn nhân vật quan trọng của tà giáo nữa. Vì vậy y cũng đã có thể an tâm giục xin Hoàng thượng lập tức phóng thích toàn bộ quan viên bị bắt.

Còn như dân chúng bình thường ở tầng chót gia nhập Di Lặc giáo thì trải khắp thiên hạ, không thể diệt trừ hết được. Hơn nữa không có chỉ huy cầm đầu, trừ khi bọn họ tụ tập tạo phản, còn không cũng khó làm nên trò trống gì, cho nên tạm thời có thể bỏ qua không tính.

Vả lại, y cũng biết được vì sao Di Lặc giáo lại bày ra mỹ nhân kế với mình. Với địa vị và danh phận hiện tại của y, nếu biết rõ là có kẻ thù tiềm ẩn nhưng lại không biết đích xác thân thế và mục đích của người ta thì khó tránh làm gì cũng sẽ phải cẩn thận quá mức. Lúc đó y luôn phải cảnh giác đối với những quan viên khác, sẽ có nhiều phán đoán sai lầm ảnh hưởng đến mọi hành động của y, thậm chí vì vậy mà tạo nên nhiều kẻ thù không cần thiết. Còn giờ thì y đã có thể thoải mái hơn rất nhiều rồi.

Dương Lăng cũng thẳng thắn nói rõ với Liễu Phi Vũ về cái chết của Liễu Quang và Hồng Cô, đồng thời báo cho nàng ta biết đó là hành động giết người diệt khẩu của Di Lặc giáo, và y vẫn đang tiếp tục điều tra. Có điều y chỉ nắm được mấy tên cai ngục trong vòng nghi vấn, rất khó tìm ra hung thủ thật sự đứng đằng sau.

Liễu Phi Vũ biết Dương Lăng không cần phải gạt mình, lại nhớ tới Hồng Cô hạ độc trong trà vì ngại nàng lâm trận trở giáo nên đã tin y đến tám phần. Thấy cả nhà mình trung thành với thánh giáo nay lại ra nông nỗi này, bản thân mình lại sa vào chốn lao ngục, nàng cũng chỉ biết nức nở khóc hận không thôi.

Bệnh của Đường Nhất Tiên vẫn lúc thì tốt lên lúc lại xấu đi. Có điều ban ngày lúc nào cũng nóng lạnh bất thường, ban đêm ngủ được một giấc, sáng sớm ra là lúc tinh thần khoẻ khoắn nhất. Chính Đức hết sức quan tâm đến nàng, chăm sóc chu toàn. Chàng trai luôn được người ta chăm nom và che chở từ bé nay cũng đã biết quan tâm săn sóc người khác.

Sáng sớm nay hắn đã chạy đến phòng Đường Nhất Tiên, xem hai cung nữ hầu hạ Đường Nhất Tiên ăn uống. Hắn đang dỗ dành trò chuyện với Đường Nhất Tiên thì Dương Lăng đã chạy vội chạy vàng tới.

Đầu hôm thì tiêu hồn kiệt sức trên gối, cuối hôm thì lại chạy đông chạy tây không nghỉ, hai mắt Dương Lăng đã đỏ lừ. Y mới vừa hay tin trong doanh xảy ra "doanh khiếu" khiến mấy nghìn binh sĩ bị chết và bị thương, biết rằng chuyện này trọng đại, nếu không mau chóng xử lí sẽ rất có thể dẫn tới phản ứng dây chuyền. Năm trước mới vừa xảy ra chuyện binh biến, quân sĩ giết chết tổng binh trấn thủ. Nếu giờ có tướng lĩnh cao cấp bất mãn mà lại xảy ra binh biến, có tướng lĩnh ngấm ngầm thêm dầu vào lửa thì có trời mới biết sẽ có hậu quả gì.

Y bèn vội vã thăm hỏi bệnh tình của Đường Nhất Tiên, rồi mượn cớ có việc quân cần xử lí mà lôi Chính Đức về thư phòng.

Chính Đức nghe thấy có chuyện "doanh khiếu" thì cũng lấy làm ngạc nhiên. Dương Lăng đã được quan trung quân do Dương Nhất Thanh phái tới kể rõ việc này, bèn thuật lại một lượt cho hắn rõ, kèm với ý kiến của Dương Nhất Thanh. Sau đó, y tâu:

- Hoàng thượng! Lần này đại quân Thát Đát từ xa đến, chẳng những binh lực vượt xa mọi năm mà thời gian chiến đấu liên tục cũng quá dài. Quân đội phải trường kỳ ứng chiến, không được nghỉ ngơi và chỉnh đốn, sớm đã mệt mỏi vô cùng.

Nay triều đình đại thắng, lòng quân mới vừa hơi được thả lỏng, nội bộ lại có chuyện lão tướng trong quân bị bắt bớ gần hết sạch, tân quan nhậm chức đấu đá lẫn nhau, binh sĩ rất oán hận trong bụng. Rõ là tâm tình mới vừa được buông lỏng thì lại căng cứng nên rất dễ bề nổi nóng. Vì vậy chỉ cần một binh sĩ nửa đêm thét lên vì sợ hãi, hoặc thậm chí chỉ một con chuột rớt lên người khiến người ta hoảng hồn tỉnh giấc, cũng đều có thể khiến cho doanh trại bùng nổ. Do vậy Dương tổng chế cho rằng trước tình hình hiện tại, không thể không quyết định dứt khoát. Nếu đã để xảy ra binh biến, việc dẹp loạn sẽ tổn thất khó mà ước lượng được.

Chính Đức vẫn không hiểu được tại sao đang yên lành mà quân đội lại nổi điên, song thấy Dương Lăng nói một cách thận trọng như thế, hắn lại tín nhiệm Dương Lăng một cách vô điều kiện bèn vội hỏi:

- Theo ý của ái khanh, trẫm nên làm thế nào?

Dương Lăng đáp:

- Theo ý của thần, hoàng thượng nên lập tức phóng thích toàn bộ quan viên bị bắt, khôi phục toàn bộ chức tước. Trước hết ra lệnh cho quan viên địa phương khao thưởng cho những binh sĩ và tướng lĩnh chiến đấu có công, đồng thời ban lệnh sau khi hồi kinh sẽ lệnh cho triều đình ban thưởng và phong quan tiến tước tùy theo công trạng!

- Được! Cứ theo ý khanh mà làm, còn gì nữa?

Chính Đức nhướng hàng lông mày, gật đầu ưng thuận.

- Thứ hai, điều đại quân vào phía sau trường thành, cho luân phiên nghỉ ngơi và chỉnh đốn, để những đội quân mệt mỏi có cơ hội nghỉ ngơi.

- Được! Việc này cũng theo ý ái khanh vậy. Còn gì nữa?

- Thứ ba, thứ ba... nên cách chức để xét xử, nghiêm khắc trừng trị người đã gây nên oán hận và bất mãn của toàn thể quan viên Đại Đồng. Điều này để lòng quân an ổn và làm dịu sự phẫn nộ của dân chúng, biểu thị rõ thái độ của Hoàng thượng và triều đình.

- Việc này...,

Chính Đức lưỡng lự hồi lâu, không đáp.

Dương Lăng thở dài:

- Hoàng thượng! Nếu như không thể có thưởng có phạt, thưởng phạt phân minh thì lòng quân khó mà yên ổn. Dương tổng chế đã chạy đến doanh trại xảy ra chuyện, lời này là do ông ta bảo quan trung quân mang tới. Nếu không phải do sự tình quá nghiêm trọng, chắc chắn Dương tổng chết sẽ không đưa ra điều kiện có phần quá đáng như vậy. Ông ta cầm binh lâu năm, hiểu rõ quân đội hơn chúng ta nhiều, chúng ta không thể không xem trọng ý kiến của ông ta đâu.

Chính Đức nhăn nhó mặt mày bảo:

- Ái khanh, không phải là trẫm không muốn trừng trị Cốc Đại Dụng. Thế nhưng nô tài đó đã theo trẫm nhiều năm, nếu cứ vậy mà bắt giữ không trọng dụng lão ta nữa, há chẳng phải sẽ làm thương tổn tấm lòng của lão? Không phải trẫm không muốn xử lí lão, trẫm chỉ đang nghĩ cách chức lão ta rồi, sẽ để ai thế vào chỗ này đây, và sẽ đưa lão ta đi đâu? Mấy người bọn Khấu Tụ ắt sẽ lại tới làm phiền trẫm cho coi. Lão Đại Dụng ấy... chao ôi!

Dương Lăng ngẩn người: “Hoá ra là Hoàng thượng đang nghĩ đến chuyện này, còn chưa trừng trị mà đã suy nghĩ làm sao để không khiến lão ta đau lòng rồi. Người này... chậc! Hoàng thượng này, thực không có tí quyết đoán sát phạt của vua-tôi gì cả, nặng tình hơn là nặng lý. Nhưng mà... chẳng phải chính bởi tính tình không giống như một ông vua của hắn mà mình mới càng chân thành quan tâm và che chở cho hắn đó ư?”

Nghĩ ngợi một lúc, chợt nảy ra ý hay, Dương Lăng bèn thưa:

- Hoàng thượng! Đới Nghĩa nguyên là người trong Ti Lễ giám, quen thuộc sự vụ của Đông xưởng, lại hết lòng trung thành với Hoàng thượng, song lại bị bọn người Vương Nhạc làm liên lụy nên mới bị giáng chức lưu lạc Kim Lăng. Sao Hoàng thượng không điều lão ta về nhậm chức xưởng đốc Đông xưởng? Khi ấy đám người Khâu Tụ sẽ không thể mò vớt được gì, mà cũng sẽ không nảy sinh hiềm khích hay có lời oán hận với nhau.

Còn về phần Cốc công công... Một khi triều đình bãi bỏ bế môn tỏa cảng, điều thiếu thốn nhất chính là người đắc lực mà Hoàng thượng có thể tin tưởng được. Chi bằng Hoàng thượng phái Cốc công công đi đến đó chủ trì công việc nhằm đoái công chuộc tội? Công việc đó cũng là một vị trí béo bở, Cốc công công đang mang tội trên người mà lại có thể tới nơi tốt lành như vậy, lão sẽ chỉ còn biết hết lòng cảm kích Hoàng thượng, há còn chạy tới khóc lóc van nài hay sao?

Chính Đức nghe xong liền mừng rỡ bảo:

- Hay lắm! Xử lí như vậy rất là thoả đáng! Dương khanh, hãy mau chóng đi tới quân doanh truyền đạt ý chỉ của trẫm. Việc ủy lạo quân đội, phóng thích quan viên, trừng phạt Đại Dụng sẽ do khanh toàn quyền phụ trách!



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...