Ngục Thánh
Chương 9: Xích Tuyết
Mặt trời chói lọi trên nền xanh trong vắt rải nắng xuống biển mây phía dưới phi thuyền. Từng cuộn mây muôn hình vạn trạng như sóng vỗ trào tới những ô cửa. Vô Phong đang đi tuần. Hắn mất hai ngày mới thông thuộc đường đi lối lại. Trục chính Thần Sấm chia ra nhiều tầng, hắn hiện đang ở tầng sáu. Trung tâm điều khiển đặt tại đây; nó trải dài và phân tách không gian thành hai hành lang chính, mỗi hành lang có nhiều phòng với các chức năng đơn lẻ. Nơi ăn chốn ở của phi hành đoàn tập trung tại tầng năm. Đặc quyền phòng riêng chỉ dành cho công chúa, ba hộ vệ thánh sứ, ngài Tây Minh và thuyền trưởng Nhất Long, còn tất cả phải sinh hoạt chung. Ngoài hệ thống vũ khí dày đặc, phi thuyền sở hữu cơ sở vật chất đáp ứng mọi nhu cầu thiết yếu. Tuy vậy cá nhân Vô Phong không ưa Thần Sấm. Nghĩ cảnh quanh năm suốt tháng chồn chân trong khối sắt thép to vật vã này, hắn muốn phát bệnh.
Buồn chán, Vô Phong dừng chân, đôi mắt chú tâm… đọc sách. Mới nghe ngỡ tưởng chuyện khôi hài nhưng đúng là hắn đang đọc thật. Nguyên nhân bắt nguồn từ việc Độc Trùng phát hiện hắn hổng kiến thức phổ thông trầm trọng. Ví dụ như hắn biết Vạn Thế song lại hỏi một câu ngô nghê “Hỗn Nguyên là cái khỉ gì?”. Hỏi rằng Phi Thiên Quốc ở đâu, hắn ú ớ mãi rồi bịa chuyện tùm lum trên trời dưới biển. Ngay sau đó Vô Phong được lệnh phải tự bổ túc văn hóa qua sách vở và dĩ nhiên là đi kèm kiểm tra. Hoặc là nhồi nhét chữ nghĩa hoặc là nhịn ăn, tùy hắn lựa chọn.
Cuốn sách trên tay Vô Phong tập hợp thông tin cơ bản về Tâm Mộng thế giới. Ngó thấy phần lịch sử ngồn ngộn chữ, hắn bỏ qua rồi nhảy sang vấn đề tôn giáo. Một hình vẽ minh họa Vạn Thế cùng tiểu sử ngắn gọn lần lượt đi vào bộ nhớ của hắn:
“Cổ thụ Vạn Thế nằm trên Hỗn Nguyên, gốc rễ xuyên qua mọi tầng đất đá, năm nhánh rễ dài nhất tỏa đi năm hướng tạo thành năm tòa tháp chống đỡ vòm trời. Vạn Thế tạo ra Tâm Mộng, tạo ra sự sống, bảo hộ mọi sinh linh, người đời tôn sùng gọi là “cây mẹ”. Vạn Thế là biểu tượng tôn giáo thiêng liêng nhất trong mọi tín ngưỡng bất kể màu da hay sắc tộc. Một ngàn năm trước, các Quỷ Vương sống dậy, chúng chiếm đoạt năm tòa tháp nhằm biến thế giới thành địa ngục. Có tám người từ nhiều xứ sở đã tập hợp thành một nhóm. Họ hiến dâng tuổi thanh xuân, sức lực cũng như trí tuệ để phong ấn linh hồn Quỷ Vương, bảo vệ sự bình yên cho đại lục. Sau khi chết, họ không trở về biển linh hồn (Tụ Hồn Hải) mà trở thành những linh hồn bất tử bảo vệ Vạn Thế, gọi là Bát Đại Hộ Vệ.”.
“Thiếu mỗi cảnh nhân vật nam chính cạp mỏ nhân vật nữ chính là kết thúc có hậu!” – Hắn nghĩ. Bằng những ngôn từ lộng lẫy, Vạn Thế hiện lên trong tư thế của đấng toàn năng. Vô Phong lắc đầu; với hắn, Vạn Thế chỉ là cái cây vô tri vô giác. Nếu nó bảo hộ mọi sinh linh thì đời hắn đã chẳng lận đận mấy năm liền trong chợ rác. Hắn không phải trẻ ranh mà dễ dàng tin mấy truyện cổ tích.
-Ái chà, đọc sách cơ đấy! Chăm chỉ nhỉ?
Giọng nói lảnh lót của Tiểu Hồ bất ngờ chen ngang tâm trí Vô Phong. Hắn định lẩn trốn nhưng Tiểu Hồ đã chặn đường. Vô Phong nhận ra cô nàng đã thay đổi sau lần đụng độ đầu tiên: vẫn mái tóc vàng ấy song được tết lọn cầu kỳ vắt bên vai một cách tinh nghịch, áo đồng phục hộ vệ thánh sứ không kéo khóa lộ váy ngắn kẻ ô màu đỏ tươi. Hắn nhìn một lượt, lòng tự hỏi con nhỏ này muốn biến Thần Sấm thành sàn diễn thời trang? Vô Phong đi bên nào, Tiểu Hồ chặn bên đó, hắn bực mình:
-Xin lỗi, tôi phải làm việc.
-Việc gì chứ? – Tiểu Hồ chun mũi – Này, trời đâu có lạnh, sao cứ đội mũ thế?
Mấy ngày nay, Vô Phong luôn kè kè chiếc mũ bịt mặt vì sợ Tiểu Hồ phát giác bản mặt trộm cắp của mình. Cô gái ngó nghiêng:
-Sách gì đây? “Tâm Mộng thế giới – kiến thức cơ bản”, ôi Vạn Thế ơi, anh bao nhiêu tuổi mà đọc cái này?
Tiểu Hồ cười sặc sụa. Vô Phong nóng mặt, bực bội nói:
-Tôi đọc giải trí thôi! Xin lỗi cô, tôi bận!
Vô Phong rời đi nhưng Tiểu Hồ chạy theo. Nàng ta ngọt nhạt:
-Đúng ngày quốc khánh tôi bị một gã lưu manh cuỗm mất ví tiền!
Vô Phong giả đò cảm thông:
-Thật đáng tiếc! Lẽ ra cô nên cẩn thận mới phải. Bọn trộm cắp bây giờ táo tợn lắm!
Tiểu Hồ lừ mắt, giọng nói lạnh ngắt:
-Đúng thế! Và tóc của gã đó có màu đỏ!
-Trùng hợp vậy à? – Vô Phong nói – Buồn cười thật! Té ra có người thích nhuộm tóc đỏ!
Tên tóc đỏ nói láo không biết ngượng, chút thiện tâm trong hắn biểu tình dữ dội. Tiểu Hồ nghiến răng ken két:
-Thú vị là giọng nói của gã đó và anh giống hệt nhau! Bỏ mũ ra!
Tiểu Hồ vươn tay đến. Vô Phong gạt tay cô ta và quay đầu chạy. Tiểu Hồ đuổi theo, miệng không ngừng gào thét như thể đang bắt trộm. Tên tóc đỏ thì ngoạc mồm gào rõ to như thể hắn là người bị hại:
-Cứu tôi! Giết người! Giết người!
-Ai giết ngươi? Đồ lắm mồm! Đứng lại!
Hai người rượt nhau tới cuối hàng lang. Ngay lúc ấy, Vô Phong bắt gặp một ông già trong y phục trắng toát đi tới. Hắn dừng chân, vội vã cúi chào:
-Đại thánh sứ!
Người đó không ai khác là ngài Tây Minh. Trông thấy đại thánh sứ, Tiểu Hồ luýnh quýnh ngừng chạy, suýt nữa đâm sầm vào lưng Vô Phong. Ông già nhăn trán dòm hai người trẻ tuổi, nói bâng quơ:
-Ai đó vừa la hét náo loạn…
-Con xin lỗi! Nhưng tất cả là tại hắn! – Tiểu Hồ gắt.
Ông già chỉ Vô Phong:
-Anh chàng này? Vì sao?
Tiểu Hồ chưa kịp nói, tên tóc đỏ đã cướp lời:
-Cô ta đòi tôi cởi mũ nhưng tôi không chịu, thế là cô ta đuổi đánh tôi!
Tiều Hồ tức xì khói:
-Ai đánh ngươi bao giờ?
Tây Minh cười với Vô Phong:
-Cậu đúng…
Nói rồi ông quay sang Tiểu Hồ:
-…con sai. Mau xin lỗi người ta.
Cô gái quay ngoắt đi vẻ bất mãn và không chịu xin lỗi. Vô Phong chẳng mong nàng ta nhận sai, chỉ cần cô nàng đừng lảng vảng xung quanh là hắn biết ơn lắm. Tên tóc đỏ lễ phép chào đại thánh sứ, sau chuồn thẳng. Hắn ngoái về phía sau, đôi mắt hấp háy trêu ngươi Tiểu Hồ. Cô nàng nhìn theo, lòng tức anh ách, tay nắm chặt như muốn ăn tươi nuốt sống gã lính nhố nhăng kia.
Từ chiếc máy bộ đàm bên vai, Vô Phong nhận lệnh tập trung tại phòng sinh hoạt. Trên đường hắn bỗng gặp Độc Trùng bèn tranh thủ hỏi han:
-Này, cậu biết Tiểu Hồ không? Cái con nhỏ to mồm, ăn mặc màu mè như tắc kè hoa ấy?
Độc Trùng gật đầu. Gã rất rành loại thông tin này do thường xuyên thu thập hồ sơ cá nhân. Qua lời gã, Vô Phong đã có cái nhìn sơ lược về Tiểu Hồ. Cô nàng bằng tuổi công chúa, năm mười tám tuổi được đích thân hoàng đế chỉ định làm hộ vệ thánh sứ. Tuy nhiên Độc Trùng không rõ lý lịch khai sinh của Tiểu Hồ. Ngài Tây Minh gọi cô là “con gái” nhưng kỳ thực giữa hai người không tồn tại quan hệ huyết thống. Có thể hiểu rằng cô ta và công chúa đều chung một người cha đỡ đầu. Một điều lạ là Tiểu Hồ không theo học thánh sứ như công chúa mà lựa chọn con đường “kiếm thuật sư”. Độc Trùng nói:
-Cô ta dữ dằn lắm đấy, chớ động vào!
Tên tóc đỏ gật gù:
-Tất nhiên rồi! Thằng nào dám cặp kè con nhỏ hung dữ đó?
-Thằng nào á? Nhiều lắm, ông bạn à! Có cả tá thằng như thế ở Phi Thiên thành xếp hàng chầu chực trước cửa nhà cô ta đấy?
-Thật á? – Vô Phong trố mắt – Chúng nó bị khùng tập thể hả?
Độc Trùng cười ngất đoạn tiếp lời:
-Dù sao, cái ý “dữ dằn” của tôi là Tiểu Hồ khá mạnh. Trình độ cỡ cậu…
Gã bỏ lửng câu nói. Vô Phong nóng máu:
-Tôi thua con tắc kè hoa đó?
Gã đội phó cười sặc vì từ “tắc kè hoa”, sau tiếp lời:
nguồn .
-Phải. Đừng buồn, chẳng gã quân nhân hạng thường nào đấu nổi cô ta chứ đừng nói lính mới như cậu.
Vài phút trước, Vô Phong tính cho Tiểu Hồ một bài học nhớ đời, ước mơ nho nhỏ ấy giờ đã thành tương lai xa vời. Tên tóc đỏ thở dài chán nản. Thua kém phụ nữ ở lĩnh vực mình đang theo đuổi luôn ám ảnh những gã đàn ông. Tự ái nổi lên, Vô Phong tự hứa sẽ luyện tập chăm chỉ bất kể nắng mưa đau ốm. Một lời hứa mà hắn sẽ quên ngay tức khắc khi bị lôi khỏi tấm chăn ấm áp vào sáng sớm.
Tại phòng sinh hoạt, đội Thổ Hành tập hợp đông đủ ngoại trừ Thú - gã đó vẫn đang thực thi nhiệm vụ riêng. Không giống thường lệ, hôm nay thuyền trưởng Nhất Long thay Hắc Hùng chủ trì cuộc họp. Sau màn ca cẩm điệp khúc trễ giờ, Nhất Long mang ra một chiếc máy hình bầu dục to hơn lòng bàn tay chút ít. Đây là máy chiếu ba chiều – một vật rất phổ biến ở thế giới Tâm Mộng. Nó có chức năng hiển thị tài liệu như ảnh chụp, giấy tờ, địa đồ, bản đồ tác chiến hay mô hình cấu tạo máy móc dưới dạng ảnh ba chiều, ngoài ra còn ứng dụng vào hệ thống truyền hình hoặc máy tính. Mọi thao tác dựa trên nguyên tắc cảm ứng không gian, rất tiện lợi cho người sử dụng.
Trên tay thuyền trưởng là chiếc thẻ trong suốt gồm các tài liệu đã được số hóa. Ông đặt chiếc thẻ vào ổ máy, đoạn nói:
-Sáng nay, phó thống lĩnh Lục Thiên đã gửi…
Hắc Hùng ghé đầu nhắc nhở:
-Thống lĩnh Lục Thiên.
-À, ờ… thống lĩnh Lục Thiên! – Nhất Long sửa sai – Chúng ta có tin tình báo: một tổ chức khủng bố đang rục rịch hoạt động, tôi tin vài người ở đây biết chúng.
Cỗ máy phóng một tia sáng nhỏ màu xanh lục. Tia sáng nở rộng bao trùm căn phòng, các hình ảnh ba chiều xuất hiện và lơ lửng giữa không trung. Nhất Long khoát tay, dưới sự điều khiển của ông, những tài liệu lần lượt dàn hàng ngang trước mặt trung đội. Chúng bao gồm những bài báo nhỏ lẻ đề cập tới một tổ chức khủng bố tự xưng là “Xích Tuyết”. Độc Trùng thở phì:
-Biết ngay mà…
Vô Phong kéo một tờ báo lại gần; từng hàng chữ theo tay hắn rung nhẹ như sóng nước. Hắn đọc lướt và nhanh chóng nắm bắt những thông tin cơ bản.
Xích Tuyết ra đờ khoảng hai mươi năm trước, tổ chức này tập hợp những kẻ điên cuồng bất tuân luật lệ Vạn Thế. Mục tiêu của tổ chức thường là giáo đường – nơi dân chúng hay lui tới cầu nguyện. Vài cường quốc như Lưu Vân quốc của lục địa Hoa Thổ hay Băng Hóa quốc của lục địa Băng Thổ từng bị chúng tấn công. Chúng cũng lập kế hoạch bắt cóc thánh sứ, thậm chí cả đại thánh sứ. Nhưng trái với các tổ chức khủng bố khác, Xích Tuyết không đòi tiền chuộc mà hành quyết thánh sứ. Đã có ba mươi thánh sứ và bốn đại thánh sứ bị chúng giết hại. Bóng đen Xích Tuyết lan ra thế giới khiến người dân sống trong sợ hãi suốt một thời gian dài. Mọi việc chỉ kết thúc khi Hội Đồng Liên Hiệp An Ninh Thế Giới gọi tắt là Đại Hội Đồng thông báo rằng họ đã tiêu diệt tổ chức này. Từ đó trở đi, mọi hoạt động khủng bố biến mất, cái tên Xích Tuyết dần chìm vào quên lãng.
-Mười năm trước, Xích Tuyết bất ngờ tấn công đất thánh. – Nhất Long nói – Ý định lật đổ Vạn Thế của chúng bất thành. Liên quân Đại Hội Đồng thắng thảm, quân số mất gần hết, họ còn để sổng thủ lĩnh Xích Tuyết. Dĩ nhiên Đại Hội Đồng không công bố chi tiết trận chiến, báo chí sẽ dìm họ xuống bùn mất!
Nhất Long chuyển tay, một xấp ảnh bay tới thế chỗ đống tài liệu, ông lựa chọn một tấm rồi phóng to. Trong ảnh là một người đàn ông gầy gò đội mũ trùm, khuôn mặt xương xương, cằm chẻ lún phún râu. Thoạt nhìn, gã giống một chính trị gia năng nổ. Vô Phong không thể nhìn Liệt Giả quá nửa giây bởi gã có một ánh mắt chết chóc luôn sẵn sàng đưa người ta đến tận cùng đau đớn. Thuyền trưởng hất hàm về bức ảnh:
-Liệt Giả, thủ lĩnh Xích Tuyết. Phi Thiên chúng ta đã truy bắt hắn nhiều lần rồi, gần đây nhất là một năm trước. Và gã vẫn trốn thoát. Hồ sơ của hắn khá hạn chế, gã như từ dưới đất chui lên vậy.
Vị thuyền trưởng nhìn Độc Trùng đầy ẩn ý. Gã đội phó nhún vai:
-Hắn mạnh lắm, thuyền trưởng à!
Nhất Long thở dài, tay xoắn bộ ria bàn chải vĩ đại:
-Phải. Hiếm ai dám đánh tay đôi với Liệt Giả, may ra có đại thánh sứ Tây Minh.
Hắc Hùng hỏi:
-Vậy chúng tôi phải tìm kiếm Liệt Giả?
-Không. Bên tình báo sẽ lo việc đó. Vài tiếng nữa công chúa sẽ tới đất thánh, tôi cần hai người đi cùng. Những thành viên khác ở lại phi thuyền chờ đợi tin tức. Giải tán!
Lát sau, đội trưởng quyết định hai người đi theo công chúa là Độc Trùng và Vô Phong. Lính mới như tên tóc đỏ thường không bao giờ được nhận nhiệm vụ bảo vệ nhân vật quan trọng. Nhưng đất thánh Hỗn Nguyên vốn được bảo vệ kỹ lưỡng, giao việc cho lính mới cũng chẳng hại gì. Hắc Hùng nghĩ chuyến đi này sẽ giúp Vô Phong tích lũy kinh nghiệm, còn tên tóc đỏ nghĩ đây là dịp ngắm nghía công chúa thỏa thích.
Độc Trùng không quan tâm mấy đến công chúa hay đất thánh. Gã đang đang chăm chú đọc lại những tập tài liệu, nét mặt trầm tư suy tính. Nhớ lại thái độ bất thường của gã, Vô Phong hỏi:
-Cậu có vấn đề với bọn Xích Tuyết hả?
-Phải. Đó là nhiệm vụ cuối cùng của Ái Nữ. – Độc Trùng trả lời.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp