- À, kết quả rất khó nói, võ công hai người đều là bá đạo dương cương, lấy cứng chạm cứng, có điều nội lực của A Thái không sâu, toàn dựa vào đao pháp tinh diệu, còn Điền Thăng đầu cuộc chiến khinh địch, tuy dùng tuyệt chiêu vãn hồi liệt cục, nhưng cơ hội trước kia đã mất, làm thế nào cũng không vãn hồi được nhiều, cuối cùng khó tránh khỏi lưỡng bại câu thương!
Nhạc Nhạc coi kỹ biến hóa trong trường, nhưng trừ trong bụi đất ngẫu nhiên có xoay chuyển một chút, chỉ nghe được ở bên trong tiếng kim loại va chạm dồn dập không ngớt, đành phải đợi bụi đất tan đi mới biết.
Do ngăn cản ngay đường chính, nên có không ít nhân sĩ võ lâm đã tụ tập ở chung quanh, xem trận quyết chiến kinh thiên động địa này, người có kiến thức đã la lên:
- Ha, Liệt dương đao đối địch với Bá vương kiếm, thật là trăm năm khó gặp, ê, lão bà mau đến xem đi!
Trong bụi đất hồng quang lại hiện, Quan Thái gào to:
- Liệt dương như huyết!
Khi hãm vào trong đao khí của gã, màn trời bị máu nhuộm hồng, tựa như thực có thể ngửi được mùi vị của máu, mặt trái của liệt dương có phải là hắc dạ không, máu chung quy có phải là kết cuộc của tính mạng không? Có điều khi hắc dạ vẫn chưa kết thúc, Điền Thăng đã huy kiếm chém tan huyết sắc trong vòng hai trượng, kiếm khí hộ thân, từng chút thành vòng, kết thành kiếm khí hộ thể hình dạng như áo giáp. "Binh tàng cửu địa" đây là chiêu duy nhất trong Bá vương kiếm dùng để hộ thân, liệt dương vẫn là liệt dương, huyết sắc cứ là huyết sắc, có điều Điền Thăng hệt như là đã biến mất, biệt tăm biệt tích trong huyết sắc.
Hốt nhiên huyết sắc tan biến, Điền Thăng cũng xuất hiện, áo giáp trên mình gã cũng không thấy nữa, có điều hai người cùng lúc phun ra một ngụm máu, đứng bất động, gió đã lặng, cát đã ngừng, chiêu đã tận.
Người xem nhãn lực kém không rõ nói"
- Đang đánh kịch liệt, sao không đánh nữa rồi!
- Ngươi ngốc quá, không thấy vừa rồi hai người liều mạng đánh ra một chiêu, đã khiến cả hai người đều bị thương rồi! Bá vương kiếm lại đánh ngang tay với người ta, quả là hiếm thấy!
- Đấy không phải là Quan Thái của đao cốc ư, nghe nói gã là đồ đệ của Quan Thành Phong, cùng với cốc chủ đao cốc hiện nay đối địch đấy, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, lại có thể liều lưỡng bại câu thương cùng Bá vương kiếm!
Nhạc Nhạc nhìn thấy rõ ràng, khi huyết dương ùn ùn kéo đến bao lên người Điền Thăng, bộ giáp trong suốt liền xuất hiện vết rạn, Điền Thăng cấp bách biến chiêu, chấn vỡ bộ giáp trong suốt, phản công huyết sắc chân khí, đánh liều một luồng chân khí dày đặc, chân khí bá đạo như nhau, bởi nội lực của Điền Thăng lúc đầu đã mất đi một phần ba, nên hai người mới đánh ngang tay, nếu lúc sớm nhất đánh chân khí ra, kẻ bại chắc chắn là Quan Thái.
Nhạc Nhạc thấy bọn họ đều không có ý đánh tiếp nữa, bèn thúc ngựa đi đến giữa bọn họ, cười nói:
- Hai vị đang yên đang lành đánh lộn làm gì? Dù muốn đánh cũng phải kiếm chỗ không có người chứ, các ngươi xem đây, rồi nhìn kia nữa, các ngươi cản trở quá nhiều người như vậy, chà chà, giờ đây người nào trong giang hồ, phẩm hạnh cũng kém cả, bình thường vô sự thì đánh loạn cả lên, A Thái, không được cùng gã quá chiêu nữa, không bị thương chứ, ồ, hết chuyện thì lên ngựa, chúng ta đi!
Bởi Nhạc Nhạc đã biết, trong lúc bọn họ đánh nhau, Yến Vô Song đã lặng lẽ rời khỏi, Nhạc Nhạc không cản nàng, hoặc giả nàng rời khỏi tự có lý do của nàng hẳn, cản nàng ngược lại là không hay.
Điền Thăng tức giận chút xíu thì suýt phun ra máu nữa: "ai vô sự thích đánh lộn, ta không phải truy nha đầu ấy ư, a, nha đầu ấy, nhân loạn chạy trốn rồi?"
- Xin lỗi, làm ơn, làm ơn, nhường đi! Nói ngươi đấy, đừng tưởng cầm đại kiếm thì giỏi lắm, này, đúng, đa tạ!
Nhạc Nhạc ngồi trên lưng ngựa, uy phong lẫm liệt hét Điền Thăng, mãi đến khi Điền Thăng lùi ra, hắn mới có "lễ độ" nói lời đa tạ.
Điền Thăng lần đầu nếm mùi thất bại, lại bị Nhạc Nhạc chọc giận không ít, đang bị bức cho tức giận, cũng không nghe rõ Nhạc Nhạc nói gì, có điều cảm thấy ngáng đường xác thực là không hay, nên cứ tự nhiên như vậy mà nhường.
Còn các nhân vật giang hồ ở mặt sau lại không cho là như vậy, ầm loạn một hồi:
- Chà, bạch y thiếu niên ấy là ai, mà lại gào hét Bá vương kiếm như vậy, ha, Bá vương kiếm quả thực nhường rồi, gã là ai nhỉ?
- Gã kêu bằng Vương Nhạc Nhạc, lai lịch dường như không nhỏ, nghe nói là nữ tế của Tiên Vu thế gia, nhưng mà đêm qua lại nghe người ta nói, gã là tên dâm tặc, có điều thực tình rất lợi hại, ngươi coi ba mỹ nữ cạnh gã, đều ngoan ngoãn nghe lời gã kìa, bà nương nhà ta nếu như xinh đẹp bằng nửa những nữ nhân ấy, ta cũng không ra đây rồi!
- Ca, tiểu nha đầu ấy lừa chúng ta rồi.
Mộ Dung Kỳ nói.
- Bị lừa chính là bọn nàng, không tính đến ta!
Nhạc Nhạc nâng mặt Thái Vân lên, hưởng thụ nụ hôn đến cực điểm trên miệng nàng, biểu tình y như chọc tức Kỳ Kỳ.
- Ca, sao ca có thể nói với ta như thế, ca?" Mộ Dung Kỳ mếu máo:
- Ta cũng muốn ngồi với ca!
Nói xong nàng đã nhảy lên, bay nhè nhẹ rơi tại sau lưng Nhạc Nhạc, đáng thương cho con ngựa nhỏ của Nhạc Nhạc, bị ép hí vang một tiếng, xíu nữa thì bò trên đất, có lẽ hai nữ nhân đều nhỏ nhắn xinh xắn, bằng không bạch mã của Nhạc Nhạc sớm đã từ trần khi gần tráng niên rồi.
Nhạc Nhạc vòng tay ra sau ôm eo ong của nàng, để cho nhũ phong của nàng dán chặt trên lưng mình, chỗ mềm ma sát lên xuống, chịu không nổi trước hết vẫn là Mộ Dung Kỳ, cơ thể mỏi nhừ, chỉ có thể ôm chặt Nhạc Nhạc, hô hấp đã không còn suôn sẻ nữa, hổn hển thở mạnh, mãi mới nói được: "Ca ca!" Hô lên không ngừng.
- A Thái, bữa nay ngươi biểu hiện không tệ, mấy chiêu đao pháp ấy, sao trước giờ ta chưa từng thấy?
- Nhạc Nhạc hỏi.
- Đó là bảy thức Liệt dương đao pháp chỉ chưởng môn đao cốc mới biết, hiện giờ ta chỉ biết một phần nhỏ, bởi vậy không hay dùng, hôm nay thấy gã lợi hại quá, nên đã không nhịn được sử ra, hiệu quả còn phải tốt hơn so với sự tưởng tượng của ta!
Quan Thái vẫn đang dư vị cuộc chiến ban nãy.
- Quả nhiên không tệ, đao cốc thừa kế mấy trăm năm, vẫn còn một số tuyệt chiêu, đáng tiếc cho ta quá, làm sao cái gì cũng không biết!
Nhạc Nhạc ngửa mặt thở dài.
Mộ Dung Kỳ an ủi:
- Ca, tối qua ca sử chiêu đó không phải là rất khoa trương ư? Sao ca nói cái gì cũng không biết vậy, chiêu đó rất đẹp mà, hệt như một đóa tử mai khôi (hoa hồng) nở rộ, một chiêu đã giết hai cao thủ rồi!
- Ta cũng muốn biết vậy, nhưng sau đó ta muốn dùng nữa, mà sử mãi cũng không ra được, ôi thật kỳ quái mà!
- Hở, sao có thể như vậy được nhỉ, lúc đó ca dùng nội công tâm pháp đặc biệt không ngờ, hoặc giả…….
Nhạc Nhạc trầm mặc rất lâu, rồi vỗ xuống đầu, kinh hãi nói:
- Đúng rồi, lúc đó khi ta cho rằng sắp chết, ta đã nhớ đến Nhược Tuyết, sau đó nàng khuyếch trương ở trong não ta, rồi tiếp đó một chiêu ấy cứ tự động phát ra, sau khi giết chết hai người ấy, ta mới minh mẫn, thế rồi lần sau khi ta muốn dùng nữa, nhớ tới hình dáng của nàng thì được rồi!
- Ôi, té ra là như vậy à, ca, lúc nào ca nhớ đến ta, sáng tạo ra một chiêu nhé!
Mộ Dung Kỳ chua chát nói.
- Phải đấy, còn có ta nà!
Tiểu Vi và Thái Vân lòng cũng mất cân bằng nói.
- Hô hô, ta cũng muốn tất cả bọn nàng biến thành chiêu thức đấy, vậy thì ta chính là thiên hạ vô địch rồi, thế nhưng cái này nhờ vào cơ hội, không phải cứ muốn thì ra đâu!
Nhạc Nhạc cười lớn nói.
- Hừ, chúng ta biết, nhưng ca nhất định phải nghĩ tới chúng ta nhiều hơn một chút, vậy mới có thể hòa chúng ta vào trong chiêu thức được.
Mấy người đều dùng mọi phương pháp, thuyết phục Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc nghĩ thầm, công pháp Ngự nữ tâm kinh của ta, lấy tình làm chủ, động tình rồi mới động công, tối qua sử ra chiêu mai khôi chi thích ấy, chính là trong dụng tình cực độ, vô ý sử ra, chứng minh chỉ cần có tình tồn tại, Ngự nữ công pháp sẽ tạo ra vô hạn tuyệt chiêu, chậc chậc, xem ra phải kiếm nhiều mỹ nhân hơn mới được.
Nhạc Nhạc vô sỉ, lấy luyện công để kiếm cớ, lại muốn động lòng hươu dạ vượn với đám mỹ nữ rồi.
Suốt cả mấy ngày, bọn họ đều không gặp Yến Vô Song, cũng không gây ra phiền phức nào, nghe nói Tư Đồ Tinh để không cùng đường với Nhạc Nhạc, đã chuyển sang đường thủy từ lâu, đường thiên lý dằng dặc, bọn Nhạc Nhạc đi được bảy tám ngày, mới đi được hơn nửa đường.
- Ca, phía trước chính là Nhữ Dương thành, nghe nói phồn hoa lắm đấy, bên trong có rất nhiều mỹ nữ à!
Giang Tiểu Vi hướng về Nhạc Nhạc cười nói.
- Tiểu Vi làm sao biết được vậy?
- Ca, người cả Phong Nguyệt quốc đều biết mà, ta chẳng tin ca chưa từng nghe: "Đến Nhữ Dương lại đi ba trăm dặm nữa chính là Ly Nhân hà rồi, sông chia nam bắc, hai bờ mỹ nữ, tình nhân ly nhân, cùng chung mộng sông nước, nước vào lam hải loan, ngư nhân như thiên tiên."
- Ngạn ngữ này cả đứa trẻ Phong Nguyệt quốc cũng từng nghe, sao ta có thể không biết nhỉ!
Tiểu Vi giận dữ, ngó chằm chằm vào mắt Nhạc Nhạc, muốn từ trong mắt hắn nhìn rõ tâm tư hắn, đáng tiếc nàng lại thất vọng lần nữa, Nhạc Nhạc chỉ gật gật đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:
- Té ra là thế, Tiểu Vi biết thực nhiều, muội muội đã từng qua Nhữ Dương ư?
Tiểu Vi nghe Nhạc Nhạc khen nàng, lòng như là ăn mật ngọt, gật gật đầu.
- Quen thuộc nơi đó hở?
Tiểu Vi khẽ cười rồi lại gật gật đầu.
- Nhiều mỹ nữ à?
Tiểu Vi vẫn khẽ cười, gật đầu.
- Giúp ca kiếm thêm vài cô nhé!
Tiểu Vi khẽ cười, gật gật đầu.
Mộ Dung Kỳ tỉnh ngộ, không chịu giận dữ nói:
- Tiểu Vi, ngươi đang làm gì vậy? Sao có thể giúp ca, giúp ca kiếm nữ nhân khác chứ?
Tiểu Vi vẫn đang mơ mơ màng màng, gãi gãi đầu, nhăn mày nói:
- A, ta, ta vừa mới nói gì?
- Trầm mặc rất lâu, phát ra tiếng kêu phẫn nộ kinh thiên:
- Ca, ca dụ hoặc ta, ca, ta không tha cho ca.
Nàng vỗ lên lưng ngựa một cái, tựa như bươm bướm bay lên vai Nhạc Nhạc, con ngựa đáng thương, suốt mấy ngày chở ba người, bây giờ lại thêm một mỹ nữ dáng người cao khều, cho dù là mỹ nữ cũng có trọng lượng chứ, thế là nó kêu khóc một tiếng, khuỵu chân xuống đất. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
"A!" Bốn người đều kinh hãi kêu lên lăn rớt xuống ngựa, chỉ có Thái Vân ở trong lòng Nhạc Nhạc là không rõ nguyên do, rơi xuống bãi cỏ mới tỉnh lại, lẩm bẩm như nói mê hỏi:
- Ca, ca lại muốn à, nhưng ta còn rất mệt
Hai nữ nhân kia đang trong cơn kinh hãi tức giận, vừa nghe lời nói của Thái Vân, phì một tiếng, đều hi hi cười lớn, Thái Vân sau khi khỏi đau, hết sức si mê sự chọc ghẹo của Nhạc Nhạc, mỗi ngày đều quấn lấy Nhạc Nhạc, không thể không ở trong cao trào hôn mê đi, lại thêm thói quen ngồi trong lòng Nhạc Nhạc, luôn luôn không thể tự mình cưỡi ngựa, khiến hai nữ nhân kia khá bất mãn, bây giờ tóm được cơ hội chế giễu một phen, lại cũng vui vẻ.
Quan Thái không hiểu việc này chút nào, an nhàn ngồi trên lưng ngựa, lấy làm lạ ngó đám mấy người làm loạn, nghĩ bụng:
- Rõ ràng có mấy thớt ngựa, nhất định chen lên một con làm gì, đè ngã cả ngựa, ngã xuống đất còn cười được, thực khó hiểu! Hà, một mình vẫn khoan khoái hơn!
- Có kẻ địch! Cảnh giới!
Nhạc Nhạc đột nhiên nhặt Truy Tâm kiếm dưới đất lên, nghe kỹ động tĩnh nhỏ nhặt từ bốn phương tám hướng, chỉ có sát ý cường liệt, hai mươi bảy người, có hai cao thủ, hơn chục người là cao thủ nhất lưu, số còn lại cũng không kém.