Ngự Linh Sư Thiên tài

Chương 107: Theo bổn tọa đi quang minh thành


Chương trước Chương tiếp

Editor: ChieuNinh

Mắt thấy hai tay của mình nổi lên gân xanh, móng tay cũng biến thành như móng vuốt bén nhọn, Ân Lang thoáng lộ ra nụ cười vẻ dữ tợn mà hả hê, ngay cả đau đớn khổng lồ trong cơ thể bởi vì máu huyết cấp tốc chuyển hóa thành lực lượng mang tới, hình như cũng giảm bớt rất nhiều.

”Chịu chết đi ——”

Quả đấm của Ân Lang phồng to lên như cái đấu lần nữa đánh úp về phía Phượng Vũ. Đấu khí quanh quẩn ở giữa cánh tay cũng tới mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào so với lúc trước! Khí thế càng thêm chưa từng có từ trước đến nay, Hoành Tảo Thiên Quân, ánh sáng đốt cháy mãnh liệt thậm chí đâm vào người ngay cả mắt cũng không mở ra được.

Thấy thế, mọi người đang ở dưới đài đều cất tiếng hô kinh ngạc. Cho dù là ai đều nhìn thấy được, một quyền này là Ân Lang dùng hết toàn lực, mặc dù không biết vì sao hắn đột nhiên xuống tay nặng như vậy, nhưng rõ ràng, Phượng Vũ nhất định không phải là đối thủ của hắn.

Tất cả mọi người ngừng thở, gắt gao nhìn chăm chú vào trên đài, chờ đợi một kết quả theo dự đoán.

Nhưng, trước khi quả đấm của Ân Lang còn chưa đánh trúng Phượng Vũ, trên đài đột nhiên cát bụi bay lên. Cát bay đá chạy ùn ùn kéo đến từ trên trời giáng xuống, hoàn toàn che đậy tầm mắt mọi người, không ai có thể nhìn rõ xem trên lôi đài rốt cuộc xảy ra chuyện nữa gì.

—— chẳng lẽ Phượng Vũ muốn lợi dụng bão cát che đậy để chạy trốn? Nhưng ở trước mặt Đấu Khí bài sơn đảo hải của Ân Lang, nàng thoát được sao?

Mọi người ôm nghi vấn trong lòng, dùng sức mở to hai mắt muốn nhìn đến kết quả cuối cùng, nhưng bụi mịt mù, ngăn cách ánh mắt tò mò của mọi người.

Trong bụi mù, Ân Lang thấy cát đá đột nhiên nổi lên, cũng cho là Phượng Vũ là muốn mượn cơ hội bỏ chạy, không cưỡng nổi đắc ý cười dài nói: “Đừng tưởng rằng dùng chút mánh khóe nhỏ đùa bỡn là có thể trốn thoát được!”

Trả lời hắn, là giọng nói lạnh lùng của Phượng Vũ: “Ai nói ta muốn chạy?”

Lời còn chưa dứt, một ngọn lửa nóng thuần túy dâng lên từ trong lòng bàn tay Phượng Vũ, thẳng tắp bay tới Ân Lang.

Cùng so sánh với biển lửa ùn ùn kéo đến lúc trước, chút ngọn lửa này quả thật là nhỏ đến thương cảm, nhưng màu sắc của nó cũng không tươi sáng đỏ tươi, giống như một chút tinh hoa được hái từ cốt lõi nhất của ánh mặt trời, mới có thể hồng đến xán lạn như thế.

Ngọn lửa nho nhỏ trực tiếp đón lấy quả đấm của Ân Lang, chỉ đổi được một tiếng cười lạnh khinh thường của hắn: thật là chuyện cười, chỉ bằng vào vật nhỏ này mà muốn đối phó hắn? Diendanlequydon~ChieuNinh Một khi ngọn lửa đến gần cũng sẽ bị Đấu Khí hộ thân văng ra!

Chỉ ở trong chớp mắt, ngọn lửa đụng vào quả đấm của Ân Lang, lại không có thể giống như hắn mong muốn bị Đấu Khí chấn thành tro bụi, mà lúc ấy đột nhiên nhập vào trong cơ thể hắn.

—— chưa từng nghe nói pháp thuật Hỏa Hệ có thể trực tiếp công kích được trong cơ thể con người, đây là yêu thuật gì?

Nghi vấn mới vừa quay một vòng ở trong lòng Ân Lang, hắn lập tức phát giác biến hóa: bắt đầu từ địa phương bị ngọn lửa xâm nhập, cảm giác đau đớn bén nhọn đột nhiên bộc phát, thời gian ngắn ngủn trong một cái hô hấp, cảm giác đau đớn liền lan tràn toàn thân!

Lúc này, trường quyền của hắn đã cách chóp mũi của Phượng Vũ chỉ còn kém một chút. Nhưng chính là khoảng cách rất nhỏ giống như hạt cải này, lại giống như hố to trùng điệp, hắn dùng hết toàn lực lại cũng đánh không tới được nửa phần! Cảm giác đau đớn bén nhọn trong cơ thể giống như từng sợi dây thừng vô hình, mạnh mạnh mẽ mẽ trói toàn thân cao thấp của hắn, thân thể không bị khống chế giống như không còn thuộc về mình nữa!

Hắn không biết đây là lần đầu Phượng Vũ thử sử dụng một chiêu thức nào đó trên bí tịch Ngự Linh, lợi dụng ngọn lửa xâm nhập thân thể con người, đốt đứt đoạn kinh mạch huyết khí trong cơ thể kẻ địch, đoạn tuyệt sức sống của chúng. Mà sử dụng Thổ Hệ pháp thuật, chỉ là vì ngăn trở tầm mắt mọi người, không để cho bọn họ nhìn được chiêu thức bản thân mà thôi.

Đối với tất cả Ân Lang không biết chút nào, chỉ có thể tuyệt vọng nghĩ ở trong lòng: yêu thuật! Nhất định là yêu thuật!

Ân Lang yếu ớt gào thét, còn muốn liều mạng thử một lần nữa, lại cảm giác thân thể nhẹ bẫng, hai chân lại cứ như vậy mà rời khỏi mặt đất. Hắn không hiểu cúi đầu, lại thấy Phượng Vũ cũng là vẻ mặt khiếp sợ nhìn chăm chú vào phía trên bầu trời.

Bầu trời, có cái gì?

Ân Lang ngẩng đầu nghi ngờ, lại chỉ nghe được một cơn gió lớn thổi qua, chỉ một thoáng nâng lên bụi đất che khuất bầu trời. Diendanlequydon~ChieuNinh Phía sau cát vàng cuồn cuộn, mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao lớn khoát áo trắng như tuyết. Hắn mở to mắt còn muốn nhìn lại rõ ràng chút, cát vàng càng ngày càng dày đặc lại hoàn toàn che chắn hai mắt của hắn.

Phượng Vũ cũng nhìn thấy rất rõ ràng: ngay một khắc khi nàng sắp lấy tính mạng Ân Lang kia, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung, đưa tay hư hư vừa nhấc, Ân Lang lại vì vậy mà được kéo lên không trung, bay đi về phía phương hướng của hắn.

Chỉ một cái nhấc tay nhẹ nhàng hời hợt như thế, người tới nhất định là cao thủ không thể nghi ngờ! Nhưng lúc trước mình lại không cảm nhận được hơi thở của hắn chút nào, vậy tu vi của hắn phải kinh khủng bực nào đây?!

”Ngươi là ai?” Phượng Vũ cảnh giác quát hỏi.

Người tới không nói gì.

”Giả câm vờ điếc?” Phượng Vũ cười lạnh. Nàng chú ý tới, nam tử đang ra tay trước đó từng khống chế bão cát điên cuồng, thậm chí còn lan đến gần thính phòng, để cho mọi người cũng bị vây hãm ở trong gió cát, không mở mắt ra được, tự nhiên cũng sẽ không thấy rõ tình hình trên đài.

Mà người này làm như vậy, không thể nghi ngờ là không muốn bại lộ hành tung!

”Ngươi là đồng đảng của hắn?”

Nghe nói như thế, cuối cùng nam tử chậm rãi mở miệng, giọng nói lành lạnh, lại mang theo vẻ cao cao tại thượng trời sanh, giống như chúng sanh đều là con kiến hôi dưới chân hắn, không xứng với để cho hắn nhìn nhiều:“Không phải.”

”Hả? Vậy tại sao ngươi muốn cứu hắn?”

”Bổn tọa muốn xác nhận một chuyện, người này là nhân chứng rất quan trọng.”

Lời của nam tử rơi vào trong tai Ân Lang, quả thật còn êm tai hơn so với tiếng nhạc tiên đẹp nhất trên đời. Hắn lập tức liên tục không ngừng nói: “Chỉ cần các hạ giúp ta trừ khử tiểu nha đầu này, ta nhất định biết gì cũng sẽ nói hết không giấu diếm.”

Làm lính đánh thuê nhiều năm như vậy, hắn mua bán dĩ nhiên không bị hạn chế trong hộ vệ và hộ giá, cũng đã từng âm thầm làm không ít chuyện không thể lộ ra ánh sáng. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Hắn hoàn toàn cho là nam tử thần bí này tới đây là vì một khách hàng cũ nào đó, kết quả mới vừa nói xong, liền nhận được thoáng nhìn lạnh lùng của nam tử thần bí: “Ngươi thật lắm chuyện, bổn tọa còn chưa có hỏi tới ngươi!”

Theo lời nói lạnh lẽo của nam tử thần bí, tiếp theo quanh người hắn tản mát ra một trận uy áp vô hình. Phượng Vũ hoảng sợ phát hiện tu vi của người ấy hẳn là thượng giai cấp sáu! Ước chừng cao hơn chính mình một cảnh giới!

Bị nam tử thần bí không cố kỵ chút nào phóng ra uy áp cao cấp, chẳng những Ân Lang đứng mũi chịu sào răng run cầm cập nói không ra lời, ngay cả Phượng Vũ có Tinh Thần lực đủ biến thái cũng lảo đảo muốn ngã, liều mạng bóp bàn tay của mình, mới không đến nổi để cho hai chân của mình thuận theo nhũn ra ngã xuống đất không dậy nổi.

Phượng Vũ cắn răng nói: “Chuyện ngươi muốn xác nhận, có phải có liên quan tới ta hay không?”

Lần này nam tử cũng không có trách cứ, ngược lại thoáng kinh ngạc nói: “Không tệ, ngươi rất thông minh.”

Lấy được xác nhận, trái tim Phượng Vũ thẳng tắp hạ xuống: chẳng lẽ người này là kẻ thù của Luci? Truy theo mùi vị của Ban Tư tìm tới mình?

”Bổn tọa hỏi ngươi, bí tịch Ngự Linh của ngươi từ đâu mà có? Mấy tháng trước, vì sao ngươi phải sát hại tế ti Cam Ma La ở Tu Tháp?”

Cam Ma La!

Nghe một cái tên đã lâu, rốt cuộc Phượng Vũ bừng tỉnh hiểu ra: “Ngươi là người của Quang Minh thần điện!”

Bão cát thổi tới cả vùng đất vẫn luôn thổi từng trận từng trận như cũ, nhưng thế đi của cát vàng trên bầu trời lại có chỗ hòa hoãn. Xuyên thấu qua bão cát, Phượng Vũ thấy đối phương vén vành nón áo choàng lên, lộ ra khuôn mặt anh tuấn đường cong bén nhọn, đường nét như điêu khắc, vẻ mặt nhìn như lạnh nhạt bình thản, lại kì thực cao cao tại thượng không ai bì nổi.

Không biết tại sao, Phượng Vũ cảm giác khuôn mặt này vô cùng quen thuộc, thậm chí còn có mấy phần cảm giác thân thiết. Nhưng nàng tin chắc, mình chưa từng gặp qua người này!

”Bổn tọa, là Quang Minh Chi Tử.”

Theo hắn nhẹ nhàng phun ra những lời này, tim Phượng Vũ nhất thời té xuống đáy cốc: tình huống xấu nhất, rốt cuộc xảy ra.

Nhưng nhận mệnh chưa bao giờ là bản tính của Phượng Vũ. Hồi tưởng câu hỏi mới vừa rồi của hắn, đột nhiên hai mắt Phượng Vũ tỏa sáng: hắn chỉ hỏi mình chuyện bí tịch và giết chết Cam Ma La, lại không có hỏi tới Ma Quân, có lẽ, hắn cũng không biết quan hệ của mình và Luci!

Ý thức được điểm này, Phượng Vũ quyết định đánh cuộc một cái: “Cam Ma La giết chết một người bạn vong niên của ta, còn muốn xuống tay với bằng hữu của ta, ta tự vệ giết người, làm sai chỗ nào?”

Giọng điệu của nàng không tốt lắm, Quang Minh Chi Tử lại không có tức giận, ngược lại thấu hiểu gật gật đầu: “Cam Ma La làm việc cực đoan tàn nhẫn, vận khí không tốt chết ở dưới tay của ngươi cũng không có gì kì lạ. Như vậy, bí tịch Ngự Linh của ngươi lại từ đâu mà đến?”

”Ta không có bí tịch.”

Ngay sau đó Quang Minh Chi Tử đưa ánh mắt về phía Ân Lang. Còn không đợi hắn đặt câu hỏi, Ân Lang liền cố nén khổ sở vượt lên trước mở miệng nói:“Nàng dùng là đúng là chiêu thức Ngự Linh Sư. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Ngày hôm qua nàng dùng một chiêu giết chết một thuộc hạ của ta, lúc ấy ở chỗ đó có một người nghiên cứu tinh túy của Ngự Linh Sư, là người ấy nói cho ta biết. Vốn ta còn có chút hoài nghi, nhưng mới vừa rồi đối chiến với nàng, bản thân ta đã lãnh giáo, nàng đúng là Ngự Linh Sư! Ma Pháp Sư bình thường căn bản sẽ không có lực công kích cường hãn đó.”

Hắn vốn cho là mình sảng khoái làm chứng, Quang Minh Chi Tử ít nhiều sẽ đối xử với mình khá hơn một chút, nhưng đối phương vẫn không có buông lỏng kiềm chế đối với hắn như cũ, chỉ chuyển mắt nhìn về phía Phượng Vũ: “Trở thành Ngự Linh Sư, lại là chuyện vinh quang nhất Tát Lan Ca, tiểu thư cần gì phải phủ nhận?”

Đã đến tình cảnh này rồi, phủ nhận nữa cũng không còn ý tứ. Phượng Vũ trấn định nói: “...... Thật sự ta không có bí tịch, là Chu Tước Hỏa Linh dạy cách thức cho ta.”

Trận chiến mới vừa rồi hẳn là toàn bộ đã rơi vào trong mắt đối phương, Phượng Vũ tin tưởng hắn nhất định nhìn ra được mình phải có Chu Tước Linh. Không bằng trước đẩy chuyện này tới trên người Chu Tước, lại nhìn xem phản ứng của hắn thế nào.

Quang Minh Chi Tử khẽ nhắm mắt, tựa như đang trầm tư. Chỉ chốc lát sau, hắn bỗng nhiên nhìn thẳng Phượng Vũ: “Đã như vậy, kính xin tiểu thư theo bổn tọa đến Quang Minh thành một chuyến, ở trước mặt Thánh Tế tư đại nhân, giải thích rõ chuyện này.”

”Mới vừa rồi ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao?”

”Sự tình liên quan trọng đại, tốt hơn tiểu thư nên đi theo bổn tọa mới được.”

Thật ra thì Phượng Vũ cũng biết, thừa nhận giết chết tế ti Quang Minh Thánh thành phái ra, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình. Giải thích này nọ, chỉ là lời khách khí mà thôi. Chờ đi đến Quang Minh thành, nhất định là có nhà tù và roi da chờ đợi mình.

Nàng dĩ nhiên sẽ không ngồi chờ chết: “Ta không rãnh.”

”Ngươi nói là còn phải tỷ thí với hắn sao?”

Chẳng biết từ lúc nào trong tay Quang Minh Chi Tử nhiều thêm một trường tiên toàn thân đen nhánh, cũng không thấy hắn động tác như thế nào, liền cách không hung hăng đánh tới dưới chân Ân Lang. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Ngọn roi lập tức giống như có ý thức mà cuốn lấy cổ Ân Lang, chỉ nghe mấy tiếng khanh khách xương cốt vỡ vụn, đầu Ân Lang liền dễ dàng nghiêng qua một bên mà lúc còn sống lúc tuyệt đối không có khả năng làm được góc độ đó, trong miệng hé mở còn muốn cầu xin tha thứ, đầu lưỡi trực tiếp rủ xuống, hẳn là đã bị mất mạng!

Mặc dù mình cũng không có ý định bỏ qua cho người biết được bí mật này, nhưng thấy Quang Minh Chi Tử không hề có điềm báo trước mà động thủ giết người như thế, trong lòng Phượng Vũ vẫn rét run. Nàng rõ ràng, đây là phương pháp đối phương giết gà dọa khỉ có hơn phân nửa là cho nàng xem.

Quả nhiên, một kích thành công, Quang Minh Chi Tử cũng không thu hồi trường tiên nói: “Chuyện đã kết, tiểu thư hẳn là rãnh rỗi rồi chứ? Ngoài ra, bổn tọa bình sinh hận nhất là người lề mà lề mề ăn ở hai lòng, hi vọng ngươi không phải là thứ người như thế.”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...