Ngũ Hành Thiên

Chương 143: Của nợ


Chương trước Chương tiếp

Dịch: Hàn Lâm Nhi

Ngay Sư Tuyết Mạn thấy Ngải Huy cũng cảm thấy bất ngờ. Sao mỗi lần tới quán mì đều gặp phải gia hỏa này vậy? Song nghĩ thì nghĩ thế còn nàng vẫn không biểu lộ gì ra mặt cả, chỉ tìm một chỗ trống ngồi xuống, bên kia Tang Chỉ Quân cũng ngồi xuống theo.

Tang Chỉ Quân chưa từng ăn ở quán lề đường như thế này, thế nên nàng rất tò mò, lại thêm mùi vị thơm phức trong không khí và những tiếng động khi ăn uống của hai học viên nam kia làm nàng càng cảm thấy đói bụng hơn. Nàng quay qua thì thấy trước mặt hai học viên nam kia đã chất đống một chồng bát chén làm nàng thầm táp lưỡi, hai nam sinh này quả là ăn nhiều. Nàng chưa từng thấy ai ăn nhiều như vậy, các bạn học xung quanh nàng ăn uống lịch sự nho nhã hơn nhiều.

Đối với nàng thì chuyện lần này chính là một thể nghiệm kỳ lạ.

Nhưng điều làm nàng ngạc nhiên chính là một nữ thần trong lòng các nam nữ học viên lại tới ăn ở một quán lề đường như vậy.

Sư Tuyết Mạn thấy ánh mắt của Tang Chỉ Quân cũng đại khái đoán được suy nghĩ của nàng nhưng cũng không giải thích mà chỉ khẽ cười.

Bên kia, hai nam sinh đang chăm chú ăn, căn bản không thèm để ý tới người khác.

Cuối cùng mập mạp cũng thoát khỏi mỹ vị của những sợi mì, thốt lên: "Thật là thoải mái! Đây mới là nhân sinh chứ. A Huy, sao ngươi lại tìm được quán mì này, ngươi thật là lợi hại, A Huy, ta quyết định rồi."

Câu cuối cùng mập mạp còn nói thật to, làm hai người Sư Tuyết Mạn và Tang Chỉ Quân giật nảy mình.

Ngải Huy không thèm phản ứng, chỉ tiếp tục ăn mì, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên nói: "Quyết định trả tiền ư?"

Mập mạp bình thản nói: "Không phải, ta quyết định sau này sẽ đi theo ngươi. Ta đã hỏi kỹ rồi, khi học đến năm thứ hai ở Cảm Ứng Tràng thì sẽ có cơ hội đổi viện, đương nhiên nếu đổi thì cần phân viện tiếp nhận kia đồng ý nữa. Với khả năng của ta thì phân viện các ngươi không phải vẫn mong chờ ư?"

"Trước hết ngươi cứ trả hết nợ đi đã." Ngải Huy cũng bình thản không kém, hắn chuyên tâm ăn mì, cứ như những lời vừa rồi chỉ do mập mạp kích động phân tán sự chú ý của hắn mà thôi.

Mập mạp trợn mắt: "Sao ngươi lại thực tế như vậy chứ?"

"Ý ngươi là không trả tiền?" Ngải Huy không thèm ngẩng đầu, chỉ hỏi ngược lại một câu, hoàn toàn không bị lời của mập mạp làm ảnh hưởng.

"Trả..." Cuối cùng mập mạp vẫn không dám nói là không trả, tròng mắt gã xoay chuyển một hồi, quyết định đổi đề tài: "A Huy, ngươi nói xem bao giờ mới kết thúc lần Huyết tai này?"

Từ lúc vào cửa nhìn thấy Ngải Huy, điều đầu tiên Sư Tuyết Mạn nghĩ tới không phải là khoản nợ và việc tìm người mà là cây Tin Tức thụ kia, nàng đã mất khá nhiều công sức, thế mà không ngờ lại không tìm được chút thông tin nào về nó cả. Điều này làm cho nàng cảm thấy rất kinh ngạc, cây Tin Tức thụ cổ xưa như thế, vốn dĩ phải đăng kí trong danh sách mới phải, hơn nữa nàng còn tận mắt nhìn thấy cây trong sân đạo trường, không xuất hiện chút bệnh nào cả. Ngay chuyện Huyết độc bùng phát nàng cũng không nhớ tới nữa, chỉ một lòng nghĩ tới cây Tin Tức thụ kia. Lúc đó vì nó nàng còn vận dụng lực lượng gia tộc để điều tra đạo trường Binh Phong, song ngoài đại sảnh nhiệm vụ của thành Tùng Gian tra ra ủy thác từ đạo trường này thì không còn gì khác, mà người chủ nhân của đạo trường cũng có tên gọi khá xa lạ, Hoành Binh Phong. Lúc đó nàng đã tra xét kỹ càng cây Tin Tức thụ, cả đạo trường Binh Phong lẫn Hoành Binh Phong, vậy mà một chút tin tức cũng không có. Nàng còn hỏi qua gia gia của mình, vậy mà gia gia cũng chưa từng nghe về y. Giờ nhìn thấy Ngải Huy làm nàng tự nhiên lại nhớ tới chuyện đó.

Thế nên nghe thấy hai người đối thoại, nàng lập tức bị hấp dẫn. Ngay cả Tang Chỉ Quân cũng vậy, song nàng đã gặp nhiều nam sinh thích bốc phét nên cũng chẳng để chuyện này trong lòng. Còn Sư Tuyết Mạn đang đưa mình lên, nàng vừa cắm cúi ăn, lỗ tai vừa dựng thẳng lên, nàng rất muốn nghe một chút về suy nghĩ của Ngải Huy, tên gia hỏa này tuy thực lực kém một chút, thế nhưng lại là kẻ can đảm cẩn trọng, là người có kiến thức sâu rộng.

"Kết thúc?" Ngải Huy dừng đũa nói: "Không nhanh như vậy được."

Vốn dĩ chỉ định nói bừa mấy câu nhằm chuyển đề tài, mập mạp nghe vậy thì không khỏi sững sờ, đồng thời lại hiếu kỳ hỏi tiếp: "Vì sao vậy? Chỉ là huyết độc thôi mà, Cảm Ứng Tràng lớn như vậy còn không nghĩ ra cách ư?"

Mập mạp rất tin tưởng vào Cảm Ứng Tràng, mà không chỉ riêng gã, hầu như tất cả mọi người đều tin tưởng vào nó. Cảm Ứng tràng là một nơi phong bế, không có tranh đấu phe phái phức tạp, lại trên dưới đồng lòng, thực lực quả là hùng hậu. Mà quan trọng nhất là thực lực, bởi Cảm Ứng Tràng là nơi cách ly nhân thế, không có chuyện rối ren, vậy nên rất nhiều đại sư đức cao vọng trọng đều chọn nơi đây làm nơi quy ẩn. Ngoài ra, còn có các phu tử nghiên cứu về những điều kỳ lạ cổ quái, nơi này gần như là nơi tụ họp của các lưu phái, các lý luận học thuyết, và cả các phu tử có học thức cao rộng nữa. Thế nên chỉ là một loại Huyết độc thì sao có thể đánh bại Cảm Ứng tràng được.

Mập mạp cảm thấy thật khó tin, nếu như người khác nói, chắc rằng gã sẽ chỉ cười nhạt một tiếng, thế nhưng người này lại là Ngải Huy, làm cho tuy gã phản đối, nhưng trong lòng lại thầm tin tưởng.

"Không biết." Ngải Huy không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục vùi đầu ăn mì, chỉ chậm rãi nói, giọng nghe không rõ lắm: "Ta chỉ có cảm giác, lai giả bất thiện, thế tới rào rạt."

"Lai giả bất thiện, thế tới rào rạt..." Mập mạp chăm chú nhớ tám chữ này, chợt có cảm giác âm trầm đập vào mặt.

Lai giả bất thiện, thế tới rào rạt...

Sư Tuyết Mạn cũng thầm ngẫm nghĩ mấy chữ này.

Vốn dĩ đã cảm thấy hai kẻ kia đang nói phét, thế nên Tang Chỉ Quân vừa nghe mấy câu này thì chỉ cảm thấy bọn họ chỉ nói chuyện giật gân mà thôi. Vốn dĩ những cô gái như nàng thì vừa nghe Huyết độc gì gì đó đã cảm thấy sợ hãi rồi. Vậy nên Tang Chỉ Quân hoàn toàn chẳng muốn nghe hai người kia nói chuyện nữa, song nàng lại không tiện chủ động nói, chợt trong lòng nảy ra một ý, bèn mở miệng: "Lần này may có Tuyết Mạn, nếu không phải có hai ngàn vạn của bạn thì Chỉ Quân đã bỏ lỡ cơ hội trước mắt rồi."

Vốn đang trầm tư, Sư Tuyết Mạn nghe vậy thì chợt hồi thần, mỉm cười nói: "Chỉ là chuyện tiện tay thôi, Chỉ Quân đừng quá để ý."

"Thực sự không nghĩ tới một thành nhỏ như Tùng Gian lại có thể có mũi tên tốt như vậy." Tang Chỉ Quân nói tiếp: "Có điều tên của loại tên này hơi lạ, tên Thỏ hào, nghe thật kỳ quái. Vốn đã nghe Cảm Ứng tràng tàng long ngọa hổ, không ngờ địa phương hẻo lánh cũng có thợ tốt, lần này thật quá đáng giá."

"Đúng vậy, đây là nhờ Chỉ Quân may mắn." Sư Tuyết Mạn cũng vui vẻ thay Tang Chỉ Quân, bởi không phải mỗi gia tộc đều có khả năng đầu tư cho thành viên nhiều như nàng. Trừ khi gia tộc đã xác định người nối nghiệp đời thứ ba như Sư Tuyết Mạn, còn lại bất cứ một đệ tử nào, muốn đầu tư đều cần theo quy định rõ ràng, càng những gia tộc lâu đời lại càng nghiêm ngặt.

Muốn thu được nhiều thì cần tay làm hàm nhai.

Trong những gia tộc đông đảo đệ tử kia thì việc tốt nghiệp Cảm Ứng Tràng chỉ có ý nghĩa cho bước đầu trong quá trình cạnh tranh khốc liệt để phát triển và giành tài nguyên. Dưới sự đầu tư tương đối bình đẳng ban đầu, ai có thể giành được thắng lợi thì người đó mới có địa vị quan trọng trong việc kéo dài gia tộc. Cho dù ngươi không muốn vị trí người thừa kế, nhưng bao giờ quyền lợi và nghĩa vụ cũng đi kèm với nhau, một gia tộc không bao giờ đầu tư cho một đệ tử mà không có điều kiện, thế nên việc phục tùng gia tộc cũng là thứ mà những con cháu thế gia này cần giác ngộ.

Ngay cả việc cưới xin.

Bọn họ như một cái vòng vàng sáng quắc mà gia tộc đã tốn bao công sức, kim tiền và tài nguyên để mài dũa cho bọn họ tỏa sáng, lại đan thành một cái lưới hoa lệ, móc bọn họ vào với nhau. Xong nếu ngươi muốn thoát khỏi xiềng xích gia tộc, vậy thì cũng đơn giản, đó là để gia tộc thấy nhiều lợi ích hơn.

Một thiếu nữ như Tang Chỉ Quân nếu không muốn phục tùng hôn nhân gia tộc thì cần phải càng nỗ lực hơn để chứng minh vị trí của mình. Nếu nàng có địa vị cao, ví dụ như bộ thủ một bộ, vậy thì lợi ích nàng mang lại đã vượt quá việc thông gia, các lão bất tử kia sẽ không làm chuyện ngu xuẩn nữa.

Con đường này đã định trước là vô cùng gian nan.

Con cháu thế gia thông minh chưa bao giờ ngừng nỗ lực, bọn họ sẽ càng thêm tự lập, càng thêm cố gắng, sẽ luôn dùng mọi khả năng thể hiện tài hoa và năng lực của họ, bởi bọn họ muốn tự do.

Để trèo lên đỉnh cao, có rất nhiều kẻ liều mạng!

Cho dù không thể tới đỉnh cao thì chỉ cần tự do hô hấp thôi cũng là một điều tốt.

Sau khi tốt nghiệp, điều Tang Chỉ Quân đối mặt cũng như vậy. Thế nên bảo sao khi mua được hai trăm mũi tên Thỏ hào nàng lại hưng phấn như thế. Hai trăm mũi tên này, khi ra tiền tuyến, nếu không gặp quá nhiều chiến sự thì nàng có thể dùng trong hai năm, mà cho dù nhập đoàn săn bắn ở hoang dã thì số tên này cũng có tác dụng cực lớn với nàng.

Sư Tuyết Mạn đương nhiên cũng hiểu điều này, nàng cảm thấy Tang Chỉ Quân là một cô gái thông minh, đã biết bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ. So với những thiếu nữ trưởng thành sớm thì những nam sinh kia lại đơn thuần tới mức làm người ta giật mình.

"Có điều tới ba ngàn vạn, làm cho mình đau lòng quá." Tang Chỉ Quân buồn bã nói, gia tộc nàng chắc chắn sẽ không trả giúp nàng khoản nợ này.

"Mình không cần gấp." Sư Tuyết Mạn ôn nhu nói.

Song Tang Chỉ Quân chỉ cười đáp: "Vẫn phải trả chứ, chỉ là Chỉ Quân thích tiết kiệm tiền, thấy nhiều tiền là thấy vui vẻ, đây là lần đầu tiên mình tiêu nhiều tiền như thế, cảm thấy thật đau lòng."

Sư Tuyết Mạn giật mình, chợt nhìn nàng với đôi mắt khác xưa, một cô gái thích gom tiền, vậy mà khi phát hiện tên Thỏ hào lại có thể chi ra ba ngàn vạn đồng để mua tên mà không chút do dự, tâm tính quyết đoán này quả là không đơn giản.

Tên Thỏ hào...

Bên kia, Ngải Huy vừa nghe thấy tên Thỏ hào thì động tác không khỏi chững lại, thế nhưng lại mau chóng cảm thấy vui vẻ. Có thể nghe thấy người khác khen mũi tên của mình tốt làm hắn cảm thấy thoải mái, tuy rằng trong mũi tên đó chỉ có phần lõi là do mình làm mà thôi.

Chờ đã!

Ba nghìn vạn!

Đứa con gái này mua ba nghìn vạn tên Thỏ hào!

Đôi mắt Ngải Huy trợn lên, hận không thể vọt tới chỗ lão Lý ngay lập tức. Ba ngàn vạn đồng mua tên Thỏ hào, lần này hắn đã gặp thổ hào thực sự rồi.

Mập mạp cũng nghe thấy hai người nói chuyện, vừa ngẩng đầu nhìn thì trợn mắt ngơ ngác nói: "A... A Huy, thật xinh đẹp!"

Xinh đẹp?

Hiện giờ trong đầu Ngải Huy đang hiện đầy chữ tiền tiền tiền, hắn tùy ý ngẩng đầu nhìn qua rồi a một tiếng nói: "Ngươi nói ai?"

"Đều xinh đẹp." Hai mắt mập mạp tỏa sáng.

Ngải Huy vỗ mạnh vào gáy mập mạp nói: "Cho tiền mới xinh đẹp! Biết chưa?"

Vừa rồi ai khen Thỏ hào? Ai khen thì người đó xinh đẹp!

Không đúng, phải là vừa rồi ai mua ba ngàn vạn tên Thỏ hào? Ai mua người đó xinh đẹp!"

Mập mạp trợn mắt nhìn Ngải Huy: "Ngươi coi thường ta không có tiền phải không?"

"Đúng thế!" Ngải Huy gật đầu nói: "Có bản lĩnh thì ngươi lôi tiền ra đây!"

Mập mạp nghe vậy thì lập tức rũ xuống.

Ngải Huy thấm thía nói: "Mập mạp, ngươi phải nhớ cho kỹ, có tiền mới là vương đạo, không tiền thì ngay cả mì thịt bò cũng không có mà ăn đâu. Lần trước có cô bé đi ăn mì nhưng không đem tiền, là ta trả giúp. Thế nên ta phải nói thêm cho ngươi, đó là sau này nếu gặp phải con gái đi ăn cơm không mang tiền thì phải tránh thật xa ra!"

"Vì sao?" Mập mạp hoang mang hỏi.

"Vì đó là của nợ, ngươi hiểu chưa? Nếu ngươi trả tiền hộ nàng, vậy ngươi chết chắc rồi." Ngải Huy đau đớn nói: "Bỏ ra một trăm năm mươi đồng, kết quả phải đền hơn tám ngàn vạn, không phải của nợ thì là cái gì?"

"Tám ngàn vạn..." Mập mạp trợn mắt, vừa nghe tới con số quá lớn này gã đã sững sờ, không phản ứng kịp.

Tang Chỉ Quân thấy Sư Tuyết Mạn bất thường, vội quan tâm hỏi: "Tuyết Mạn, bạn sao vậy? Sắc mặt kém như thế, có phải bạn không khỏe không?"




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...