Từ phòng tắm đi ra, Eri đã thấy Bùi Vân Hiên quần áo chỉnh tề ngồi trên ghế đọc báo. Thấy cô đi ra, Bùi Vân Hiên đặt báo xuống rồi nói.
- "Ăn sáng đi! Chốc tôi chở em đến SMG".
- "Hả?"
- "Em bị ngốc sao?"- Bùi Vân Hiên thấy cô ngớ người ra thì lấy tay búng lên trán cô 1 cái rồi tặc lưỡi.
- "Không đúng, tại sao anh lại đưa tôi đi làm? Tôi cũng có xe, tự tôi có thể đi!"
- "Tùy em!" - Bùi Vân Hiên cũng lười cãi nhau với cô nên đành thỏa hiệp - "Ăn sáng đi!".
- "Là anh gọi sao?" - Eri nhìn bánh quẩy ở trên bàn thì nhíu mày hỏi anh. Cô không nhớ là trong nhà có thứ này nha.
Bùi Vân Hiên nghe cô hỏi cũng không trả lời mà chỉ ngồi nghiêm túc ăn bữa sáng của mình. Thấy thế Eri cũng không nói gì thêm nữa mà ngoan ngoãn ngồi xuống ăn sáng. Cô vừa ăn vừa cảm thấy có gì đó không đúng. Ăn được nửa bữa thì cô bỗng bị nghẹn tắc cổ rồi ho sặc sụa.
- "Em sao vậy? Ăn từ từ thôi, tôi cũng có cướp đồ ăn của em đâu?" - Bùi Vân Hiên thấy cô bị nghẹn thì nhanh tay rót nước cho cô. Anh vừa vỗ lưng cô vừa nhíu mày hỏi. Nhưng Eri không trả lời mà chỉ lắc đầu liên tục.
Eri bị nghẹn là vì trong đầu cô đang dần hiện lên những ký ức vụn vặt của đêm say rượu hôm qua. Thêm vào đó là lời lên án của mấy người bạn của cô trước kia là khi say rượu cô rất quậy phá và có chút điên khùng. Nhớ trước kia lúc say xỉn, cô đã cao hứng làm vỡ chiếc bình gốm mà Shizuka thích nhất, kết quả là khiến cho cô ấy giận đến tím mặt, rồi hôm sau Shizuka đã lôi cô ra dần cho 1 trận nhừ tử. Rồi cả cái lần say hôm trước, cô còn nôn lên cả người Mone khiến cho cái người luôn dịu dàng, bình tĩnh như cô ấy cũng tức đến lộn ruột, cuối cùng tuy cô không bị đánh nhưng cũng bị Mone đòi mất chai rượu quý. Nghĩ đến đây, Eri lại càng ho dữ hơn. Chắc cô sẽ không làm gì quá đáng với người đàn ông này chứ?
Sau khi nuốt được cơn nghẹn xuống, Eri nuốt nước bọt rồi lén nhìn Bùi Vân Hiên đang ngồi ăn ở đối diện.
- "Tôi đẹp trai lắm đúng không? Nếu không em đã chẳng nhìn tôi đắm đuối như vậy" - Bùi Văn Hiên cũng không thèm ngẩng đầu lên mà trực tiếp vạch trần cái người đang nhìn lén kia.
- "Tôi.... Nào có nhìn anh chứ? Anh cũng bớt tự luyến đi, mèo khen mèo dài đuôi!" - Eri bị anh vạch trần thì chột dạ chu mỏ.
- "Có gì thì nói đi!" - Bùi Vân Hiên tức cười nhìn cô gái đang xù lông kia.
- "Anh... À... Tôi.... Chắc tối qua tôi không làm gì anh chứ?" - Eri ậm ừ dù nhìn Bùi Vân Hiên.
- "À! Chuyện đó.... Umk! em cũng không có làm gì tôi cả!"
"Phù!". Nghe anh nói vậy Eri cuối cùng cũng trút được gánh nặng liền thở dài 1 hơi.
- "Chỉ là có.... dùng tay đấm vào ngực tôi khiến tôi đau rát 1 hồi. Rồi còn rất sảng khoái mà nôn lên áo khoác và áo sơ mi của tôi. Ban đêm em còn giả ma hù tôi 1 trận, lại còn tưởng tôi thành trộm mà dùng gối đánh tới tấp lên người tôi. Không những thế, em còn dùng dây thừng trói tôi lại như giò heo rồi ngoáy mông đi về phòng ngủ thẳng cẳng cho đến sáng" - Bùi Vân Hiên thấy cô thở dài nhẹ nhõm thì môi hơi nhếch lên. Anh dựa lưng ra thành ghế, 2 tay khoanh trước ngực rồi từ từ "dội cho cô từng gáo nước lạnh".
- "Hả?"- Có lẽ từ sáng đến giờ, từ "hả" được cô nói khá nhiều - "Không thể nào? Sao tôi có thể làm ra những chuyện đó cơ chứ? Làm sao tôi có thể trói anh chứ? Anh nói bậy!" - Eri không tin vào chính mình có thể làm ra những chuyện khó tin đến vậy. Tuy cô rất quậy khi say nhưng nào có đến nước loạn cỡ đó.
Bùi Vân Hiên nghe cô hỏi 1 tràng giang đại hải thì cũng không nói gì mà chỉ nhún vai như hỏi rằng "em thử nghĩ xem?". Rồi anh đưa tay chỉ về hướng ghế sofa. Thấy vậy, Eri lấy làm lạ liền chạy ra đó xem thử. "Ôi trời ơi! Quả thực là có dây thừng nè! Chẳng lẽ mình trói anh ta thật sao? Thật đúng là hoang đường!". Nhìn thấy sợi dây đó mặt của Eri lại càng vừa đen vừa đỏ. "Ông trời ơi, ai có thể cho cô miếng đậu hũ để cô đập đầu chết quách đi cho rồi! Thật không còn chút mặt mũi nào cả!".
- "Tôi ăn xong rồi! Tôi đi trước đây!" - Bùi Vân Hiên điềm tĩnh lau tay, lau miệng rồi đi lại phía cô. Anh cầm chiếc áo khoác đang vắt lên thành ghế rồi vỗ vai cô.
- "Ê! Khoan đã!" - Khi anh đi đến cửa thì bị Eri gọi giật lại.
- "Ê cái gì mà ê? Tôi có tên mà!" - Bùi Vân Hiên bị cô gọi vậy thì không vui nhíu mày.
- "Bùi Vân Hiên. Tôi cảnh cáo anh không được nói những chuyện xảy ra hôm qua cho ai biết hết, rõ chưa?" - Eri đứng trước mặt anh ngẩng đầu thị uy. Vì chiều cao chênh lệch nên cô gần như phải ngửa cả đầu ra để nhìn anh.
- "Hửm? Hình như là tôi nắm được thóp của em mà! Sao giờ lại trở thành em ra lệnh cho tôi vậy?" - Bùi Vân Hiên tựa tiếu phi tiếu nhìn cô cáo mượn oai hùm ra lệnh cho anh.
- "À không! Bùi tổng, anh tiểu nhân không chấp nhặt quân tử tôi. Mong anh đừng nói chuyện này với người khác, có được không?" - Eri thấy anh không vui thì lập tức tươi cười lấy lòng.
- "Cái gì?" - Bùi Vân Hiên nhướn mày hỏi cô. Anh không nghe lầm chứ? Cô kêu anh là tiểu nhân sao? Cô còn tự xưng mình là quân tử nữa cơ chứ.
- "Á... Tôi nói nhầm. Là Bùi tổng đại nhân đại lượng không chấp nhặt tiểu nhân tôi" -Nhận ra mình đã nói sai, Eri ngay lập tức chữa lời, nụ cười bên môi còn tươi hơn.
- "Tôi sẽ suy nghĩ điều kiện để em mua được sự im lặng của tôi"
- "Điều kiện?"
- "Đúng vậy! Nói chính xác hơn là 3 điều kiện"
- "Cái gì? 3 điều kiện lận sao? Anh đừng có mà được voi đòi tiên" - Eri nghe thế thì phồng mang trợn mắt với anh.
- "Em xù lông cái gì chứ? Không đồng ý thì thôi. Khổ nỗi cái miệng của tôi khép không được chặt mấy đâu" - Bùi Vân Hiên lắc đầu cảm thán.
- "Không, không. Miệng anh khép chặt mà! Đừng nói là 3 điều cho dù là 300 điều tôi cũng chấp nhận!" - Eri tức muốn xì khói đầu. Cô gần như là nghiến răng nghiến lợi để thỏa hiệp.
- "Ha ha. Tốt! Cứ quyết vậy đi! Đợi khi nào tôi nghĩ ra điều kiện thứ nhất sẽ tìm em sau. Tôi đi đây" - Bùi Vân Hiên hài lòng khi thấy cô thỏa hiệp. Sau đó rất nghênh ngang đi khỏi tầm mắt của cô.
- "Khốn khiếp! Tên họ Bùi chết bầm. Tôi thề nhất định sẽ báo thù. Tôi sẽ chỉnh anh cho đến chết. Nếu không Eri tôi sẽ theo họ anh" - Eri thấy anh đi khỏi thì rống lên. Rồi dùng chân đá thật mạnh vào tủ giày ở bên cạnh.
- "Ê ê ê! Cái tủ này có đắc tội gì với cậu sao?" - Đúng lúc đó Ahim đi vào nhà. Cô vừa xoa xoa bả vai đau nhức vừa trêu chọc Eri.
- "Con nha đầu Ahim kia, hôm qua cậu dám chạy trốn, đã thế còn giao mình cho cái tên chết tiệt kia. Cậu đúng là đồ trọng sắc khinh bạn" - Eri thấy Ahim về thì lập tức vạch tội cô ấy.
- "Này! Cái gì mà "trọng sắc khinh bạn" chứ? Chẳng phải cậu còn nguyên vẹn đó sao? Hơn nữa anh ta nào có cơ hội để làm gì cậu chứ? Chắc chắc là anh ta bị con ma men cậu đây hoành hành đến sống dở chết dở thì có. Còn nữa hôm qua có việc gấp nên mình mới vạn bất đắc dĩ mà giao cậu cho Bùi Vân Hiên!" - Ahim bị cô bạn vô tâm vô phế kia định cho tội danh "trọng sắc khinh bạn " thì chỉ biết cười khổ. Cô dùng 2 tay véo mạnh vào 2 má của Eri coi như là trừng phạt.
- "Hừ! Nhưng mà có chuyện gì vậy?" - Eri giận dỗi gạt tay Ahim ra. Nhưng hình như cô ấy vừa nói là cô ấy việc gấp nên Eri hơi khẩn trương hỏi.
- "Haiz! Tiểu Vân (*) bị sốt cao. Tối qua mình phải bồng dỗ nó cả đêm" - Ahim thở dài đi về ghế sofa ngồi xuống rồi nói. Nhưng lại thấy có gì vướng sau lưng, sau khi lôi ra mới ngớ người - "Sao lại có dây thừng ở đây?".
- "À! Hà hà, không có gì đâu. Đừng quan tâm đến nó. Giờ tiểu Vân sao rồi, đã đỡ sốt chưa?" - Eri giựt vội sợi dây trên tay Ahim ngượng ngùng giấu sau lưng rồi đổi chủ đề.
Chút biến hóa trên mặt Eri sao có thể qua được mắt Ahim chứ. Cô đoán tám chín phần là liên quan đến vụ say xỉn hôm qua của Eri. Nhưng cô cũng không vạch trần cô ấy.
- "Tiểu Vân bị viêm phổi nên dẫn đến sốt cao. Hôm qua thím Tuệ đưa nó vô bệnh viện khám nhưng do nó quá quấy khóc nên mới gọi cho mình. Kết quả bị nó hoành cho rã rời cả người. Nhưng cũng may là giờ đã ổn. Mình định về tắm rửa rồi đến bệnh viện lại"
- "Mình đi cùng cậu" - Eri cũng rất lo lắng cho đứa em nhỏ này nên dù đang còn đau đầu nhưng vẫn muốn đến thăm nó - "Phải rồi, đám người Shizuka bên kia đã biết chưa?".
- "Chưa. Giờ cậu ấy đang bận bù đầu. Nếu nói cho cậu ấy biết thì cậu ấy lại càng lo lắng hơn" - Ahim xoa huyệt thái dương.
- "Đúng vậy. Shizuka bọn họ rất quý tiểu Vân. Nếu biết nó ốm có khi còn bỏ dở công việc để về đây mất. Haiz!" - Eri thở dài rồi chợt nhớ ra 1 việc - "Phải rồi, Luka đâu?"
- "Không biết. Hình như trong nhà có chuyện!"
- "Vậy à? Vậy cũng đừng nên nói với cậu ấy! Cậu cũng mau đi tắm đi rồi còn đến bệnh viện nữa!" - Eri gật gì rồi kéo Ahim dậy.
- "Được rồi! Mình đi tắm trước đây! À phải rồi, lời thề ở cửa khi nãy của cậu, mình đã nghe thấy hết rồi nên mình đây sẽ rất vinh dự được làm người minh chứng cho lời thề đó. Cậu cẩn thận không sẽ phải đổi họ đấy, Eri. À không, là Bùi Song Đình!" - Nói xong, Ahim ba chân 4 cẳng chạy vội về phía phòng tắm đóng cửa lại để tránh bão.
- "Con nha đầu chết tiệt kia!" - Eri bị Ahim trêu chọc thì chỉ biết rống lên theo bóng lưng của cô ấy thôi. Có trách thì trách cô kết giao với bạn đểu.
(*) Tiểu Vân là Bạch Vân. Bé con mà đám người Shizuka vừa mới nhận làm em ở chương 46, 47 nha các bạn!
Ngũ Đại Tài Phiệt
Chương 50: Xấu hổ (3)