Ngũ Đại Tài Phiệt

Chương 30: Oan gia (3)


Chương trước Chương tiếp

1


Đi tới Khu ẩm thực, Ahim cùng Eri uể oải ngã nhào xuống ghế cũng không thèm quan tâm tới ánh mắt người khác nhìn mình đánh giá. Ahim gác 1 chân lên chiếc ghế đối diện rồi dùng 2 tay ra sức đấm bóp. Việc làm đó lại càng khiến những người khách khác ở đây càng thêm xì xào bàn tán.

- "Chị coi kìa! Người đâu mà vô duyên hết sức!" - Một người phụ nữ ghé người nói với người bạn của bà ta.

- "Chị cứ coi như không thấy gì đi! Nhìn thôi cũng biết thuộc loại tiểu thư đỏng đảnh, không coi ai ra gì rồi!" - Người phụ nữ liếc qua phía Ahim, Eri bĩu môi nói.

- "Phải đó, nhìn thì đẹp mà không hiểu sao tính nết lại xấu như thế cơ chứ? Đúng là không nên "nhìn mặt mà bắt hình dong" mà!" - Nghe thế người phụ nữ kia cũng gật gù cảm thán.

Giọng của họ không lớn không nhỏ, vừa đủ để cho mấy người bọn họ nghe thấy toàn bộ. Tất nhiên người nổi giận chính là Ahim.

- "Nè! Bà bảo ai vô duyên hết sức hả? Tôi đẹp người không đẹp nết thì sao? Tôi nói, ngay cả cha mẹ tôi cũng không nói gì thì bà có quyền gì mà bình phẩm tôi hả?"

Người phụ nữ kia thấy cô gái mình vừa nói chạy ra bàn bà ta lớn tiếng thì cũng chịu thua kém:

- "Cô gái này! Bộ cô nghe thấy là tôi đang nói cô sao? Ở đây bao nhiêu người, điều tôi nói chưa chắc đã là ám chỉ cô. Là cô tự cảm nhận thấy mình là người như vậy sao? Ai da! Thật ngại quá vì điều tôi nói khiến cô ngộ nhận!"

- "Bà... Tôi nói cho bà biết bà đừng có ở đây mà giảo biện. Không ngoại trừ tôi mà họ cũng nghe thấy. Bà còn dám ở đây mà vừa ăn cướp vừa la làng sao?" - Eri chống nạnh cãi bướng.

- "Làm ơn đi! Người vừa ăn cướp vừa la làng là cô có được không? Còn nữa tôi mới có 45 tuổi, mong cô đừng có bà này bà nọ được không?" - Người phụ nữ kia lườm Eri.

- "Ha! 45 tuổi? Tôi còn tưởng là 50 tuổi cơ đấy. Lão vu bà!" - Eri khoanh tay trước ngực nhếch môi.

- "Cô! Hôm nay tôi phải thay bố mẹ cô dạy dỗ cô mới được!" - Người phụ nữ nghe thế liền sa sầm mặt mày. Bà ta xắn tay áo lên chống nạnh, nghiến răng nghiến lợi.

- "Với bà?" - Eri nhíu mày hỏi. Tiếp đó cô nhướng người về phía người phụ nữ từ từ phun ra từng chữ tiếng - "Bà không xứng!".

- "Được lắm! Đừng có thách tôi!" - Nói rồi người phụ nữ xông về phía Eri vò đầu tóc của cô rối tung lên.

Eri vì không ngờ tới bà ta sẽ làm vậy mà không kịp trở tay. Vì vậy ngoài nắm chặt tay bà ta hòng kéo ra cũng không còn cách nào để phản công. Đám người Mone đang xem náo nhiệt cũng giống Eri không lường trước được việc này nên lúc chạy tới giúp Eri thì cũng quá muộn. Đúng lúc đó thì:

- "Các người đang làm cái gì vậy?"

Tất cả mọi người đều bị tiếng gắt lớn đó làm cho giật mình. Và tiếng gắt đó đã thành công làm cho sống lưng Eri lạnh toát.

- "Tôi hỏi rốt cuộc là các người đang làm cái gì vậy hả?" - Shizuka đang đứng ở cửa. Có trời mới biết cô bị tình huống trước mặt làm cho giật mình đến nhường nào.

Chỉ sau vài phút ngắn ngủi, chỉ đơn giản là cô vào WC, lúc đi ra bắt gặp Quản lí khu ẩm thực ở hành lang, rồi 2 người nói chuyện một lúc. Nếu cô không nhầm chỉ vỏn vẹn có 15 phút. Vậy mà cả cái khu ăn uống đều loạn hết cả lên. Bàn ghế đổ nghiêng ngả, khăn giấy cũng rớt đầy sàn. Rồi còn có một đám người bu vào nhau lôi lôi kéo kéo. Không khó để nhận ra tâm điểm gây ra vụ này chắc chắn liên quan tới đám bạn của cô. Chính vì vậy mà cô hết giật mình lại đến tức giận. Bọn họ nên hiểu rõ vụ việc này sẽ gây ra họa gì cho SMG? Vậy mà họ lại còn dám làm loạn như vậy. Cô thật sự là đau đầu đến chết đi.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...