Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 60: Suy tính sâu xa


Chương trước Chương tiếp

Buổi chiều, khi Diệp Tri Thu và Điềm Mật về thành phố D thì Bạch Thiệu Đông cũng đến bệnh viện tiếp tục công việc của mình. Anh là phó viện trưởng ở nơi đây, đáng lẽ ra chuyện tiếp nhận sinh viên y khoa đến thực tập thường do đích thân viện trưởng xem xét. Bởi vì ông ta là người khó tính, yêu cầu rất cao, không muốn trong bệnh viện danh tiếng của mình xuất hiện bất kì ‘hạt sạn’ nào.

Hôm nay trùng hợp ngày ông nhận lời mời từ trước của trường đại học Y dược thành phố C đến thuyết giảng, nên công việc này lại gieo lên đầu của Bạch Thiệu Đông. Không sao, anh vốn rất yêu đời, thân thiện, nên lúc nào cũng có thể gặp những phần tử mới mà không làm cho họ có áp lực hay bất kì ý kiến nào với bệnh viện cao cấp này.

Tuy nhiên, không đồng nghĩa anh là người dễ để cho người khác ‘qua ải’, nếu xét về khó tính trong công việc thì Bạch Thiệu Đông đúng là truyền nhân có một không hai của ngài viện trưởng đáng kính kia!

Vào lúc 13 giờ 30 phút, Bạch Thiệu Đông đến văn phòng. Anh đã xem hết số hồ sơ tài liệu mà các thực tập sinh hôm nay sẽ trình diện. Anh chỉ cần xem xét, phỏng vấn chuyên môn, cũng như kiểm tra luôn thái độ nghề nghiệp hay thường gọi là y đức của một bác sĩ đối với các thành viên mới hôm nay.

Đến đúng 14 giờ, anh cho mời lần lượt từng người vào phòng trong để ‘đối thoại” thoải mái với mình, anh cho họ nói tất cả những gì họ biết, cũng như điều họ muốn nói, họ tâm huyết. Như một buổi trò chuyện bình thường, cũng không thiếu những tiếng cười sảng khoái theo phong cách của Bạch Thiệu Đông, nhưng bảng điểm thống kê của mỗi thực tập sinh lại có điều khác biệt.

Hai người vào đầu tiên là hai chàng trai, họ xem như đã có những giây phút rất thoải mái nói, nói và nói. Đến ngươi cuối cùng được mời vào văn phòng là một cô gái, mà trên tập hồ sơ ghi tên Tô Uyển Thanh. Một cái tên thật kiều diễm, và không cần bàn cãi, người bước vào là một người còn mĩ lệ hơn tên gọi.

Cô mặc chính trang lịch sự, tóc dài thẳng tắp được vén lên gọn gàng sau gáy. Môi đỏ mê người nổi bậc giữa làn da trắng muốt tinh khôi như một nụ hồng vừa hé nở. Đôi mắt hút hồn, không lớn lắm nhưng hơi xếch, lộ vẻ thông minh nhưng có phần hơi lạnh lùng. Từ cái nhìn đầu tiên, Bạch Thiệu Đông nhận xét về cô gái đơn giản chỉ có vài từ: Quyến rũ nhưng không lả lướt!

Bạch Thiệu Đông chào cô trước, đứng dậy giơ tay bắt lấy tay cô một cách lịch sự. Bàn tay của một bác sĩ giỏi có khác – Bạch Thiệu Đông nghĩ thầm như thế. Cô trả lại anh bằng một nụ cười thật nhẹ, như có như không phảng phất xuân phong lướt qua tâm hồn người đối diện, làm sao kiềm lòng cho được! Anh đã bị cô làm cho say đắm rồi. Đa tình cũng thật khổ đó chứ!

Bạch Thiệu Đông vẫn giữ được tinh thần trấn định. Anh mời cô ngồi, và bắt đầu cuộc ‘trò chuyện’.

Bạch Thiệu Đông hỏi: “Vì sao cô chọn không chọn Khoa mắt, hay Khoa thần kinh mà lại là Thần kinh nhãn khoa?”

Tô Uyển Thanh môi đẹp mở ra, phát âm bằng giọng nói ngọt ngào: “Vì một lời hứa!”

“Ủa… Kì lạ quá! Cô đã hứa với ai? Không phải là vì mơ ước của bản thân nên cô mới chọn ngành này sao?” Bạch Thiệu Đông bị gây chú ý vì câu trả lời ngắn gọn đến khó hiểu của cô.

Bình thường nếu người nào được hỏi vì sao chọn ngành học đó, họ có thể trả lời là bỏi vì tôi thích; bởi vì nhà tôi chỉ đủ điều kiện lo cho tôi học ngành này, hoặc giả là vì bố mẹ tôi muốn điều đó. Để xem cô gái sẽ trả lời như thế nào.

Tô Uyển Thanh vẫn duy trì bình tĩnh, dù đối mặt với người phỏng vấn mình, đương nhiên biết người này rất có uy lực nơi đây, nhất định ảnh hưởng đến cơ hội tiến thân sau này của mình, nhưng cô chưa hề có ý định nịnh bợ hay sợ hãi.

Vẫn thái độ khiêm tốn cùng tao nhã, cô nói: “Lời hứa với một người xa lạ. Nhưng tôi thiết nghĩ, đây là chuyện riêng của tôi, tôi có thể không cần trả lời được không, thưa thầy Bạch?”

“Hả, cô biết tên tôi?” Bạch Thiệu Đông ngớ ra.

Tô Uyển Thanh chỉ về phía cái bảng tên đeo trên chiếc áo trắng của anh và nói: “Tất cả đều ở trên đó!”

Bạch Thiệu Đông phá lên cười, đúng là cô gái kì lạ. Lãnh đạm đến đáng giận, nhưng anh lại cảm thấy đáng yêu đó chứ! Khẩu vị trước giờ của anh luôn nặng như vậy, người bình thường làm sao nhập được mắt của anh, thật thú vị!

“À, đúng rồi, đừng gọi tôi là thầy. Già lắm! Tuổi tôi cũng không quá lớn, gọi là anh cho thân thiện được không? Dù gì chúng ta cũng sẽ hoạt động chung trong một bệnh viện, xưng hô là chuyện thường ngày, sửa ngay từ đầu sau này không phải ngượng miệng. Cô thấy thế nào?” Bạch Thiệu Đông không hiểu vì sao mình không phải ra lệnh cho cô nàng, mà là giống như ‘xin chỉ thị’.

Tô Uyển Thanh khẽ mấp máy đôi môi động lòng người, lên tiếng: “Tôi nghĩ cũng chỉ là xưng hô, không quá cần thiết phải đến mức thân thiện. Tôi biết ngài là người rộng rãi, mong muốn sự bình đẳng. Nhưng bối phận vẫn không thể quên. Vậy tôi xin gọi ngài là Phó viện trưởng. Gọi cách này thể hiện ngài là người có địa vị cao trong xã hội, mặt khác cũng không quá già như ngài đã lo ngại!”

Bạch Thiệu Đông cứng họng, như anh mong muốn rồi sao. Trời ạ, cô gái này lần đầu tiên gặp mặt đã không nghe lời anh rồi. Xem sau này anh sẽ xử lí cô như thế nào! Hừ.

Các cô gái khác đối với lời mời mọc tương tự này của anh sẽ mừng đến mất ăn mất ngủ, còn cô luôn lịch sự nhưng xa cách, làm cho anh có cảm giác trong lòng dường như mới trồi lên một cây gai nhọn, cào cào ngứa ngáy khó chịu.

Đối với Diệp Tri Thu không nghe lời đã là ngoại lệ, nhưng cô gái đó quá ngây thơ, anh không chấp. Còn Tô Uyển Thanh từ chối khéo léo, hợp tình hợp lí đã cho anh hết lời bàn cãi, chẳng những anh không giận mà còn cảm thấy có phần tư vị. Đợi anh nhé băng sơn mĩ nhân, có một ngày em sẽ ngoan ngoãn nói “Em yêu anh!”.

----------------------------------

Diệp Tri Thu về đến thành phố D, nơi quen thuộc đối với cô, tuy ở thành phố C có rất nhiều thứ chi phối tâm tư của cô, nhưng cô vẫn bồn chồn nhớ về nơi đây không thôi. Có lẽ cô quý sự yên bình nơi này, cái lãng mạn mà thành phố D mang đến rất tinh tế. Cô ước mơ được cùng người yêu của mình nắm tay nhau dạo chơi nơi rừng thông bạt ngàn, hay ngồi hàng giờ bên dòng hồ thu trong xanh sóng gợn lăn tăn. Đơn giản và bình dị thế thôi, nhưng bao giờ mới trở thành hiện thực?

Buổi sáng thức giấc, Diệp Tri Thu sững sờ nhìn đến bên cửa sổ một bóng hình cao lớn, rèm cửa sổ đã rộng mở từ lâu, nhưng vì bóng lưng dài rộng này đã che mất ánh sáng mặt trời. Quen thuộc biết bao làm sao Diệp Tri Thu không nhận ra cho được. Người mà hàng tháng trời cô mới có thể gặp mặt một lần – đó là ba ba của cô.

Trèo xuống giường êm ái, cô nhẹ nhàng bước đến sau lưng Diệp Hoài Sơn. Hành động rón rén chậm chạp cố gắng không để ba ba nhận ra mình đã thức giấc. Nhưng âm mưu của cô gái đã bị vạch trần tức thời khi Diệp Hoài Sơn quay mặt sang mỉm cười với cô.

Diệp Hoài Sơn: “Con gái, định hù dọa ba ba sao? Thức dậy mà không một tiếng động, tưởng ba không biết à? Lém lĩnh quá!”

Diệp Tri Thu chu môi, gãi gãi tóc dài, ngồi trở lại trên giường hai chân bắt chéo đung đưa và thân mình cũng lúc lắc, cô nói: “Ba ba. Ba hù dọa con mới đúng. Biết mà không chịu nói à. Làm con tốn công đi nhẹ nhàng… ”

Lúc này Diệp Hoài Sơn đã đến ngồi bên cạnh con gái, ông vuốt mái tóc mới ngủ xong còn rối bời của con, giọng nói tràn ngập yêu thương: “Bé con, con quá tinh nghịch thôi. Sao hả, ba ba tháng trước không về con có nhớ ba ba không đó?”

Diệp Tri Thu bắt lấy cánh tay Diệp Hoài Sơn lắc lắc, mái đầu ngã vào trên vai ông, làm nũng: “Nhớ muốn chết người ta luôn. Ba ba, sao tháng trước ba không về vậy? Công việc bận lắm sao ba?”

Từ trước đến giờ Diệp Tri Thu chưa bao giờ hỏi qua ba ba cô làm gì ở thành phố C, chỉ biết ông làm trong một công ty cũng khá lớn gì đó, cũng có chức vụ đáng kể vì đã gắn bó với công ty rất lâu năm. Ngay cả ba ba làm ở công ty nào mà cô cũng không biết, cô nghĩ nếu cô biết tên nó đi nữa thì cũng không có tác dụng gì hết a, có lẽ quay tới quay lui rồi cô cũng quên mất, nên rốt cuộc cũng không có hỏi đến.

Diệp Hoài Sơn âu yếm nhìn con gái: “Không có gì đâu con. Bây giờ là thời đại kinh tế thị trường cạnh tranh khốc liệt lắm, nên công ty ba làm có một số vấn đề cần giải quyết gấp, phải tăng ca thôi. Haiz! Ba ba không phải muốn kiếm thêm nhiều tiền một chút để cho cô công chúa của ba được sống sung sướng sao? Con hiểu cho ba đừng trách ba nhe con!”

“Đương nhiên rồi ba ba à! Con đâu có trách ba đâu. Con chỉ mong ba đừng quá lo chú tâm làm việc rồi ảnh hưởng sức khỏe thôi à… nhe ba!” Cô bé lại nhõng nhẽo.

Diệp Hoài Sơn ôm con gái vào lòng, ánh mắt lại hiện lên một tia tâm cơ khó lường. Ông vốn đang sống với cái xác không hồn mà thôi. Từ khi vợ ông chết đi, ông lúc nào cũng muốn đến cõi vĩnh hằng mà bà đang ở để tìm kiếm bà. Để nơi đó, bà không thể gặp lại người mà ông ghét cay ghét đắng, là hắn, chính hắn đã cướp đi người yêu của ông… Cố kiềm nén cảm xúc, không để lộ ra một chút sơ hở nào để tránh cho con gái ông phát hiện.

Diệp Hoài Sơn cúi đầu hôn vào tóc của con gái: “Con gái yêu! Con nên nhớ ba ba làm mọi chuyện đều vì con. Vì yêu con, yêu mẹ con! Sau này ba ba cũng không thể sống đời với con, nên ba phải tạo cái lồng bảo vệ cuộc sống của con yên ổn hạnh phúc suốt đời mới được.”

Diệp Hoài Sơn sớm đã tìm ra người có thể gửi gắm con gái yêu của ông. Đó chính là con trai người bạn thân Sở Đạo – Sở Lăng Khiêm. Ông sống hơn nửa đời người, đương nhiên biết chàng trai này tâm tư sâu xa, là một người bá đạo, mưu mô và có tâm chiếm hữu rất mạnh. Tính cách hắn rất giống Diệp Hoài Sơn năm xưa, yêu cuồng nhiệt và muốn cho người mình yêu cả thế giới.

Đứng ở khía cạnh của người có cùng quan điểm, nên Diệp Hoài Sơn biết chắc chắn rằng người đàn ông như vậy mới có thể bảo vệ con gái ông tốt nhất. Vì vậy ông không cần cho con gái tiếp thu sản nghiệp, mà ông muốn Sở Lăng Khiêm phải có bản lĩnh giành được sản nghiệp từ tay của ông, lúc này những gì ông làm đều ‘tiếp tay’ cho Sở Lăng Khiêm làm chuyện đó.

Nói như vậy, đương nhiên ông đã biết âm mưu của hắn ta từ lâu. Sở Lăng Khiêm là loại người muốn có cả giang sơn và mĩ nhân. Tính cố chấp đến cực đoan như vậy nhất định sẽ một mực chung tình chỉ yêu một mình con gái ông thôi, tựa như năm xưa ông yêu người đẹp Lý Thu Nguyệt…



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...