Ngọc Quan Âm

Chương 17


Chương trước Chương tiếp

Thiết Quân đã bế đứa bé đi Nam Đức thật.

Thời điểm xảy ra sự việc đó chỉ cách ngày sinh nhật hai mươi tám tuổi của Thiết Quân đúng một tháng. Một người đàn ông sinh trưởng trong gia đình danh gia thế tộc, cuộc đời luôn thuận buồm xui gió như anh ta, tuy bản tính hiền lành và lương thiện nhưng một khi gặp phải sự đả kích về danh dự và tình cảm thì sẽ dễ dàng trở nên yếu đuối và cực đoan. Hoàn cảnh sống của tôi cũng giống với Trương Thiết Quân nên tôi có thể phần nào hiểu được tâm trạnh của anh ta. Nhưng tình trạng của Thiết Quân còn trầm trọng hơn tôi nhiều. Tôi cũng từng nghĩ, nếu một ngày nào đó, tôi và An Tâm kết hôn với nhau, sau đó tôi phát hiện con trai chúng tôi thực chất lại là con của em với kẻ khác, tôi cũng sẽ chấp nhận nuôi nấng nó đến khi trưởng thành... Nhưng Thiết Quân thì không làm được như vậy.

Anh ta không muốn để thằng bé ở trong nhà mình thêm một phút nào nữa. Trên đường đến nhà ga, thằng bé khóc thét lên, anh ta cũng không buồn dỗ. Nó cứ khóc đến khi mệt là rồi lại thiếp đi, suốt chuyến tàu đến Nam Đức.

Trong lòng Thiết Quân như có lửa đốt, anh ta chỉ nghĩ đến lúc gặp An Tâm rồi, việc đầu tiên là sẽ cho em một cái bạt tai. Tất cả ái ân, trách nhiệm, ràng buộc đều sẽ chấm dứt từ ngày hôm đó, rồi đường ai nấy đi.

Trên tàu đông người, Thiết Quân chỉ mua được vé đứng, đi được một đoạn mới đổi được sang vé ngồi. Ngồi xuống rồi, anh ta mới nhìn đứa bé kĩ hơn, ngoài khuôn mặt tròn thì mũi, mắt, miệng chẳng có chỗ nào giống anh ta cả. Thằng bé ngủ say đến nỗi chảy cả nước dãi, Thiết Quân thấy ghê tởm, không thèm lau cho nó. Càng nghĩ anh ta lại càng thấy ghê tởm. Anh ta tin chắc rằng chỉ có mình và mẹ không biết chuyện của An Tâm và Mao Kiệt, còn những người ở Nam Đức, bao gồm cả đội Phòng chống ta túy đều biết tất cả, nhưng họ bao che, giấu giếm cho đôi gian phu dâm phụ đó.

Sắp đến Nam Đức thì đứa bé thức dậy, lúc đầu còn ngơ ngác nhìn ngó xung quanh, sau thì khóc thét lên. Thiết Quân kiểm tra tã của thằng bé, thấy nó ướt hết rồi, bèn lột ra vứt vào thùng khác. Anh ta cứ thế tay không bế thằng bé đi, chẳng mang quần áo hay sữa cho nó. Đứa bé đói quá, càng khóc to hơn. Những người xung quanh đều nhìn anh ta bằng ánh mắt e ngại và ngờ vực. Thiết Quân bực mình quá, phát vào mông nó một cái, quát: “Nín ngay!” Thiết Quân đánh thằng bé khiến những người xunh quanh cảng tỏ ra phản cảm, đúng lúc đó, anh ta thấy đùi mình nong nóng, thì ra thằng bé lại tè dầm.

Tè xong, tiếng khóc của đứa bé cũng dừng lại, nó chớp chớp đôi mắt đen lấy nhìn Thiết Quân. Anh ta lai cáu tiết đánh vào mông nó, mắng: “Mày, dám tè này.”

Thằng bé lại khóc thét lên. Lúc đó, cặp vợ chồng ngồi cạnh mới lên tiếng: “Này anh, anh không nên đánh nó. Nó còn nhỏ thế, không chịu được đâu.”

Người vợ tiếp lời: “Anh phải dỗ nó chứ! Chắc là nó đói đấy, anh có mang theo sữa bột không? Tôi pha giúp cho. Anh mà cứ để nó khóc thế này là không được đâu.”

Thiết Quân ngây ngốc nhìn vợ chồng nhà đó. Đứa con gai tầm tám, chín tuổi của họ và những hành khách khác đều đang nhìn anh ta với vẻ mặt trách cứ. Thấy Thiết Quân không nói gì, người chồng bỗng hỏi một câu: “Này, đứa bé này là con anh à?”

Thiết Quân há hốc miệng hồi lâu, không biết phải trả lời thế nào.

Người vợ hỏi lại: “Anh là bố nó à?”

Lần này thì Thiết Quân không chút do dự, trả lời: “Không phải!”

Anh ta không phải là bố đứa bé. Câu hỏi vừa rồi đã đâm trúng vào nỗi uất ức và phẫn nộ trong lòng Thiết Quân. Đứa trẻ đó không những không phải là con anh ta mà con là đại diện cho sự thù hận của anh ta.

Tuy nhiên câu trả lời “Tôi không phải là bố đứa bé” càng gây ra nhiều phiền phức hơn. Hành khách trên toa dường như đứng hết cả dậy, dồn dập hỏi: “Thế anh là ai, đứa bé này có quan hệ gì với anh? Anh làm nghề gì, ở đâu, đi đâu?” Thiết Quân không chống lại được bảy, tám chiếc lưỡi, lại nghĩ mình không có nghĩa vụ phải trả lời họ, thế là anh ta bế đứa bé lên định bỏ đi. Có điều, nghĩa khí và tính thích lo chuyện bao đồng của người Vân Nam không hề thua kém người phương Bắc, ngay lập tức có người chặn anh ta lại, nói: “Này, anh khoan đi đã. Nói rõ xem đứa bé này rốt cuộc là gì của anh.”

Thiết Quân quay phắt lại, tức giận hét lên: “Các người tránh ra hết!”

Không ai tránh ra, ngược lại họ càng vây chặt hơn. Đúng lúc đó, cảnh sát trên tàu đi tới, nhìn Thiết Quân một lượt, sau đó hỏi: “Đứa bé này là con của anh à?”

Thiết Quân nhìn xung quanh, nén giận đáp: “Phải.”

Mọi người liền xì xào: “không phải, lúc nãy anh còn nói không phải con mình, sao giờ lại bảo là phải?”

Anh chàng cảnh sát ra hiệu cho mọi người im lặng, hỏi tiếp: “Anh có mang theo chứng minh thư không?”

Thiết Quân đưa tay sờ túi hồi lâu, nói: “...Tôi...quên mang theo rồi.”

Anh cảnh sát nhìn đứa bé trên tây Thiết Quân, nói: “Thằng bé dễ thương quá, nào, nín đi...” Anh ta thuận tay ôm lấy đứa bé, giao cho người phụ nữ bên cạnh, sau đó nghiêm nghị nói với Thiết Quân: “Anh đi theo tôi!”

Dưới tia nhìn soi mói của hành khách trên tàu, Thiết Quân đi theo viên cảnh sát. Sau lưng anh ta là những lời xì xào bàn tán không ngớt.

Cảnh sát dẫn Thiết Quân tới toa ăn uống, người phụ nữ kia cũng bế đứa bé theo sau, ở đó có sữa cho trẻ em. Được ăn no, thằng bé thôi không khóc nữa. Lúc này, cảnh sát mới tra hỏi Thiết Quân từ đâu tới, làm nghể gì, hộ khẩu ở đâu, có quan hệ gì vơi đứa bé...Đến lúc đó, Thiết Quân mới vỡ lẽ, người ta tưởng anh ta là tội phạm buôn bán trẻ em. Anh ta vội vàng giải thích, gượng gạo thừa nhận đứa bé là con trai của mình, tên Trương Tục Chí, anh ta đang bế đứa bé đến Nam Đức tìm mẹ. Mẹ nó là cảnh sát ở Nam Đức. Nhưng cảnh sát không tin anh ta, lạnh lùng nói: “Thế này đi, chẳng phải anh nói vợ anh làm ở Sở Cảnh sát Nam Đức sao, thế thì lát nữa tới Nam Đức, chúng tôi sẽ tiện thể dẫn anh tới trụ sở Sở Cảnh sát, để anh gặp vợ nhé.” Thiết Quân im lặng hồi lâu, anh ta vốn định bế đứa bé đến vứt trả An Tâm rồi cho em một cái tát. Nhưng như thế cũng tốt, cả Sở Cảnh sát Nam Đức sẽ biết anh ta đến.

Cảnh sát không cho Thiết Quân quay lại toa khách, cũng không cho anh ta bế đứa bé mà phải ngồi chờ ở toa ăn uống. Đứa bé được mấy cô nhân viên trên tàu nựng nịu, cười khanh khach. Thiết Quân nhìn họ vui đùa với đứa bé và rỉ tai nhau những lời không hay về mình. Anh ta không rõ tâm trạng mình lúc đó là thù ghét hay yêu thương thằng bé nữa. Từ khi nó sinh ra, anh ta đã bế ẵm nó, chơi đùa với nó, ôm hôn nó. Anh ta có chút không tin đó không phải là con mình.

Cuôi cùng thì tàu cũng đến Nam Đức.

Cuối cùng thì tàu cũng đến Nam Đức.

Trời vừa tối. Trương Thiết Quân bị giao cho cảnh sát thành phố Nam Đức. Hình như trước đó họ đã thông báo cho cảnh sát nên khi đoàn tàu vừa vào ga thì đã có hai cảnh sát một nam, một nữ đi đến, nhìn Thiết Quân bằng ánh mắt lạnh băng. Nữ cảnh sát nhận đứa bé từ tay nhân viên nhà ga rồi đi trước. Viên cảnh sát còn lại lấy ra một chiếc còng số tám, chẳng nói chẳng rằng tròng nó vào tay Thiết Quân. Anh ta vội hét lên: “Sao lại còng tay tôi, tôi có tội gì? Anh có quyền gì mà còng tay tôi?” Thiết Quân muốn gọi người cảnh sát trên tàu đến làm chứng cho mình, nhưng người đó đã đi mất. Đoàn tàu cất lên một hồi còi rồi tiếp tục đi về phía trước.

Viên cảnh sát kia nhanh nhẹn nhưng có phần thô bạo vặn hai tay Thiết Quân ra sau, khiến anh ta đau đến nỗi nhăn nhó mặt mày, rồi đẩy anh ta bước đi. Cú đẩy mạnh khiến Thiết Quân chúi người về phía trước, suýt ngã. Anh ya tức giận uy hiếp: “Tôi sẽ kiện các anh, sẽ kiện tới cùng.” Viên cảnh sát chẳng thèm để ý, đẩy anh ta đi tiếp.

Thiết Quân bị dẫn về đồn cảnh sát, nhốt trong một phòng tối, khoảng hơn nửa tiếng sau mới có người dẫn anh ta đến một căn phòng có giường rồi hỏi anh ta: “Vợ anh ở đơn vị nào? Đội Phòng chống ta túy hả? Anh có số điện thoại của cô ấy không? Cô ấy tên là gì?”

Thiết Quân lạnh lùng nói tên và số điện thoại của An Tâm. Sau đó, cảnh sát đi ra ngoài và khóa cửa lại. Anh ta bị nhốt trong căn phòng đó khoảng môt tiếng, cho đến khi bên ngoài vang lên giọng nói của ai đó, rồi tiếng mở khóa vào phòng. Người đó chưa bước vào phòng, anh ta đã nhận ra giọng nói của An Tâm.

An Tâm cùng với mấy cảnh sát bước vào phòng giam. Trên người em là bộ đồng phục cảnh sát, trên tay là đứa bé. An Tâm nhìn thấy Thiết Quân, liền hỏi: “Thiết Quân, sao anh lại đến đây? Có phải chiều nay anh gọi điện cho em không? Em vừa nhấc máy thì anh đã dập máy. Anh làm gì mà bị bắt vào đây?” Nghe giọng nói của em, không biết là đang ngạc nhiên, vui mừng hay trách móc.

Viên cảnh sát dẫn giải Thiết Quân lúc nãy thấy hai người đúng là vợ chồng, không khỏi cảm thấy áy náy, vội xin lỗi Thiết Quân rồi giải thích: “Người của nhà ga gọi điện đến, nói là bắt được kẻ buôn bán trẻ em, gọi chúng tôi đến điều tra xem sao. Không ngờ anh đúng là chồng của đồng chí An Tâm. Đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn, bắt nhầm người nhà rồi. Xin lỗi anh nhé. Chắc anh chị chưa ăn cơm nhỉ? Vậy thì ăn luôn ở đây đi, chúng tôi cũng chưa ăn đâu.”

Thiết Quân bỏ đi một nước. Mặc dù buổi trưa anh ta chưa ăn gì, bụng cũng đang đói cồn cào nhưng làm sao anh ta có thể ăn cơm trong đồn cảnh sát cùng với An Tâm và đám cảnh sát vừa mới lúc nãy thôi còn hung hăng còng tay mình.

An Tâm thấy anh ta tức giận bỏ đi, liền xin lỗi mấy người cảnh sát kia, cảm ơn họ rồi bế đứa bé đuổi theo Thiết Quân. Lúc đuổi kịp anh ta, em nói: “Anh đến đây làm gì? Hai ngày nữa là em về rồi.”

Thiết Quân không đáp lời, chỉ hậm hực bước đi. An Tâm vừa đuổi theo vửa cười hỏi: “Có phải anh nhớ em không? Hay sợ em nhớ con? Anh cũng thật là... Có phải chiều nay anh gọi điện cho em không?”

Thiết Quân đứng sững lại, nhìn chằm chằm vào An Tâm, cười khẩy, hỏi: “Rốt cuộc thì có bao nhiêu thằng đàn ông gọi điện cho em hả?”

An Tâm nghĩ anh ta lại lên cơn ghen. Trước đây, thấy sếp Phan quan tâm đến An Tâm, anh ta cũng ghen bóng ghen gió, còn suýt nữa cãi nhau với em. Thế là em bực bội trách: “Ở đây thì có ai gọi cho em chứ. Em không quen ai hết. Chỉ là đồng nghiệp nói có một người đàn ông gọi điện đến tìm em, em nhấc máy lên thì anh ta dập máy, nên cứ tường là anh. Anh có chuyện gì thế, sao bỗng dưng lại đến đây, anh đã cho con ăn chưa?”

Thiết Quân quay mặt đi, không muốn nhìn An Tâm và đứa bé nữa, vì càng nhìn anh ta lại càng muốn khóc. Anh ta gằn giọng, nói: “Tìm chỗ nào đó nói chuyện cho rõ ràng!”

An Tâm nhìn chằm chằm vào mặt Thiết Quân, nhưng trời tối quá, em không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh ta. Em vẫn nghĩ anh ta đang tức giận vì bị cảnh sát còng tay, tuy cảnh sát làm thế là hơi quá đáng nhưng là đồng nghiệp với nhau, em không tiện trách cứ họ.

Em nói: “Anh giận cảnh sát làm gì chứ? Việc này cũng không hoàn toàn trách người ta được...”

Thiết Quân lạnh lùng ngắt lời em: “Rốt cuộc có chỗ nào để nói chuyện không? Nếu không có thì về ký túc xá của cô đi!”

Nói xong, anh ta đi như bay về phía ký túc xá của An Tâm. Em đi theo anh ta, luôn miệng hỏi: “Anh ăn cơm chưa? Có cần ghé vào đâu ăn chút gì lót dạ không?” Thiết Quân không thèm trả lời.

An Tâm tin chắc anh ta đang giận vì bị nhốt trong phòng lâu như vậy nên cũng không nói gì nữa, chỉ biết bế con đi theo Thiết Quân.

Bất ngờ được gặp chồng con, An Tâm không giấu nổi sự vui mừng. Lúc ở trên xe buýt, em đùa với thằng bé, hỏi: “Ai đây nào?” Thằng bé bập bẹ nói không rõ nhưng vẫn nghe ra được chữ “mẹ”. An Tâm liền cười nói: “Đúng, mẹ là mẹ của con” rồi lại chỉ sang Thiết Quân đang ngồi bên cạnh, hỏi: “Thế đây là ai?” Thằng bé vẫn trả lời là “mẹ”. An Tâm cười, nói: “Không phải, đây là bố con, nhớ chưa?” Thiết Quân không thèm quay sang nhìn, An Tâm lại hỏi: “Thế con tên là gì?” Thằng bé nhoẻn miệng cười rất đáng yêu. An Tâm nói: “Con là Tục Trí, Trương Tục Trí, nhớ chưa nào?” Bấy giờ, Thiết Quân mới quay sang, nhìn mẹ con em bằng ánh mắt đầy hận thù và khinh bỉ. An Tâm cũng nhìn anh ta, nghĩ bụng chắc anh ta vẫn ghen, đợi về nhà rồi em sẽ dỗ dành sau vậy.

Ky túc xá nơi An Tâm ở không xa nhà ga lắm, mười phút sau đã tới. Đã lâu rồi Thiết Quân không đến đó, nhưng vừa bước vào đã thấy một mùi hương quen thuộc, dù gì họ cũng có một quãng thời gian ngọt ngào và ấp áp ở đó.

Căn phòng không có gì thay đổi ngoại trừ việc có thêm một chiếc ti vi mười hai inch. An Tâm đặt con trai đang ngủ say lên giương, đắp chăn cho nó rồi bật ti vi lên. Em nói chiếc ti vi là của sếp Phan cho, sau đó hỏi Thiết Quân có muốn ăn gì không. Thiết Quân đáp không muốn nhưng An Tâm vẫn bật bếp nấu mì cho anh ta.

Mặc dù phải ngồi tàu hỏa mấy tiếng liền, mệt mỏi rã rời nhưng Thiết Quân vẫn không ngồi xuống ghế. Anh ta nhìn An Tâm đang tất bật nấu nướng dưới bếp, lại nhìn đứa bé đang ngủ say trên giường, thấy giống như một bức tranh gia đình hạnh púc, nhưng không hiểu sao, anh ta chỉ muốn khóc. Nó khiến anh ta nhớ về quãng thời gian hạnh phúc trước đây, quá khứ càng tươi đẹp thì hiện tại càng tàn khốc. Anh ta đã sống trong giấc mộng đẹp suốt thời gian dài, nên khi bắt buộc phải tỉnh lại, cảm giác như có nỗi đau đang cào xé trong lòng. Anh ta muốn gào thét, mắng chửi An Tâm, muốn ngay lập tức chấm dứt cuộc hôn nhân của hai người. Suốt quãng đường đi, anh ta đã nghĩ phải nói sao cho thật cay nghiệt, sắc bén, khiến An Tâm phải đau đớn thấu tận tâm can, sống không bằng chết. Anh ta muốn tuyên bố rằng tình yêu giữa họ, gia đình, hạnh phúc, tất cả đều kết thúc ở đây.

Tiếng nói từ ti vi làm Thiết Quân càng thêm rối bời, anh ta định tắt nó đi thì bất chợt nghe thấy một từ được thốt ra, giống như một nhát dao đâm thẳng vào tim anh ta: “ADN”. Thì ra ti vi đang chiếu một chương trình khoa học gì đó, người dẫn chương trình đang phỏng vấn một bác sĩ. Trương Thiết Quân giật mình, bàn tay khựng lại, anh ta chăm chú lắng nghe người dẫn chương trình nói. Đúng lúc anh ta muốn đoạn tuyệt tình cảm với An Tâm thì ti vi lại nói đến vấn đề này, nói thế nào thì sự trùng hợp ấy cũng mang đến cho anh ta cảm giác bi kịch này đã được sắp đặt từ trước. Đó không phải là sự ngẫu nhiên mà chính là vận mệnh. Vận mệnh không cho phép anh ta được lựa chọn.

Thiết Quân nhìn An Tâm, thốt ra từng từ sắc nhọn như dao: “Rốt cuộc thì cô đã làm những chuyện xấu xa gì hả? Cô giấu tôi bí mật gì hả?”

An Tâm ngẩn người, đang định đập trứng gà liền dừng lại. Ngữ điệu ấy, trước đây An Tâm chưa từng nghe thấy, nó khiến em cảm thấy lạ lẫm và sợ hãi. Em nghi hoặc nhìn Thiết Quân, mắt anh ta vằn đỏ tia máu, nhìn chằm chằm vào em. Chưa bao giờ anh ta nhìn em bằng ánh mắt đó cả. An Tâm hỏi: “Thiết Quân, hôm nay anh làm sao vậy, em đã làm gì mà anh tức giận đến vậy?”

Mặt Thiết Quân đỏ phừng phừng, giọng nói nghẹn ngào như muốn khóc: “Tôi hỏi cô, rốt cuộc cô đã giấu tôi chuyện xấu xa gì?”

Câu hỏi này, thái độ này khiến An Tâm liên tưởng ngay đến chuyện giữa em và Mao Kiệt. Cuối cùng thì cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra. Tuy vậy, em vẫn cố trấn tĩnh, giả vờ tức giận, hỏi ngược lại: “Thiết Quân, anh sao vậy? Rốt cuộc có chuyện gì, anh nói đi.”

Nước mắt Thiết Quân chảy dài, anh ta không muốn khóc nhưng nhìn thấy An Tâm, nhìn thấy căn phòng từng có nhiều kỷ niệm đẹp giữa hai người, anh ta biết thứ đẹp đẽ nhất cuộc đời mình đã tan vỡ, không thể nào hàn gắn lại. Anh ta không thể nào tưởng tượng được mình sẽ sống thế nào khi không có An Tâm, không có đứa bé, cũng không thể nào biết được liệu mình có thể thoát khỏi nỗi đau khổ này không.

Thiết Quân vừa khoc vừa nói: “An Tâm, cô tưởng tôi đến đây vì ghen sao? Cô tưởng trời đất không biết chuyện xấu xa mà cô đã àm ư? Sao cô không nghĩ xem, tôi lặn lội tới đây, để bọn cảnh sát còng tay lại chỉ để ghen tuông thôi hả?”

An Tâm biết không thể che giấu được nữa, bỗng chốc cảm thấy sợ hãi tột cùng. Em bật khóc, nói: “Thiết Quân, em yêu anh thật mà. Anh nghĩ em không yêu anh, em đã phản bội anh sao...”

Thiết Quân nghiến răng đáp: “Đúng, cô nói đúng, cô đã phản bội tôi.”

An Tâm oà khóc nức nở. “Đó là chuyện đã qua rồi, em có lỗi với anh. Thiết Quân, anh nghe em giải thích có được không?”

Thiết Quân xua tay, kiên quyết nói: “Tôi không muốn nghe! Tôi không muốn nghe những chuyện xấu xa của các người, tôi không muốn nghe! Tôi không muốn nó làm bẩn tai tôi. Từ hôm nay, chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Tôi không còn là chồng của cô, không còn là bố của đứa bé nữa!”

Chiết bát trên tay An Tâm rơi xuống đất, vỡ tan. Em ôm chầm lấy Thiết Quân. Anh ta đẩy mạnh một cái, em ngã xuống đất, nhưng vẫn bò tới ôm lấy chân anh ta.

“Thiết Quân, anh không cần em cũng được, nhưng anh không thể nào không cần con, đứa bé này không phải con của một mình em. Nể tình con, anh tha thứ cho em đi, thằng bé không thể không có bố!”

Thiết Quân lại một lần nữa đẩy An Tâm ra, chữ “bố” đã chọc sâu thêm vào vết thương lòng của anh ta. Sự phẫn nộ, nỗi uất ức tưởng như đã luồn qua từng kẽ răng, biết thành lời nói.” Cô... cô mang nó đi tìm bố đẻ của nó đi. Bố nó ở đâu, cô có biết không, biết không hả? Không biết à, được, tôi nói cho cô biết. Tòa phán hắn vô tội, đã thả hắn ra rồi. Có khi cô và hắn đã từng gặp nhau rồi cũng nên. Đừng có nói là cô không biết. Đừng có giả vờ với tôi!”

An Tâm quỳ sụp dưới đất, nhìn Thiết Quân qua làn nước mắt, thết lên: “Anh điên rồi sao, Thiết Quân? Thằng bé là con của anh, là con của anh! Anh đừng nghe người ta nói lung tung, thằng bé đương nhiên là con của anh rồi. Anh nhìn xem, nó giống anh...”

Thiết Quân giơ ngòn trỏ lên, run run chỉ vào chiếc ti vi, hằn học hỏi: “Cô có biết ADN là cái gì không? Tôi có kết quả xét nghiệm ADN của thằng bé, nó có thể phanh phui tất cả những chuyện xấu xa, những bí mật ghê tởm nhất, không tin thì cô nghe đi.”

An Tâm mở to mắt, cuối cùng thì em đã hiểu tất cả những lời anh ta nói. Nước mắt em không ngừng rơi, em nhìn Thiết Quân, nhìn đứa bé đang ngủ, cảm thấy mọi thứ như đã vỡ vụn. Em không nói được gì, dường như sắp phát điên. Chuyện đáng sợ nhất, không nên xảy ra nhất...đã xảy ra rồi. Em và Mao Kiệt đã chung chăn gối ba lần, ngoài lần đầu thì hai lần sau đều dùng biện pháp tránh thai. Sau này, An Tâm không chỉ một lần nói với tôi rằng, đời người con gái, đừng nên phạm sai lầm dù chỉ một lần, vì có những sai lầm đủ để hủy hoại cả một đời người.

Lúc đó, An Tâm đã nhận ra một điều, cuộc đời, sự nghiệp, gia đình, tương lai... tất cả đã hết rồi. Em bất lực buông chân Thiết Quân ra, trân trân nhìn anh ta đi đến bên giường, cất tiếng nói lẫn trong tiếng nấc nghẹn: “Đây là con của cô, tôi trả lại cho cô.” Em biết, đó là lần cuối cùng anh ta nhìn mặt thằng bé.

Một phút im lặng trôi qua, cuối cùng An Tâm cũng đứng dậy được. Em bế đứa bé lên, mở cửa chạy đi. Giây phút ôm lấy đứa bé, nước mắt em tuôn như mưa, không phải vì bị Thiết Quân ruồng rẫy mà là vì đứa bé. Cho dù em đã mất hết tất cả, cho dù đầu óc đang cực kỳ hỗn loạn, em vẫn phải ôm lấy sinh mệnh nhỏ nhoi này.

Ra khỏi nhà, An Tâm không biết mình nên đi đâu. Em biết mình đã không còn nhà để về nữa rồi. Không thể quay về quê nhà ở Thanh Miên được, em còn mặt mũi nào quay về gặp bố mẹ, còn mặt mũi nào đi gặp lãnh đạo và đồng nghiệp nữa. Khuôn mặt duy nhất mà em có thể đối diện chính là khuôn mặt ngây thơ và thánh thiện của con trai.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...