Ngốc! Em Là Của Anh
Chương 35: Thương lượng
Ngoại trừ có một người uỷ khuất buồn sầu là Kim Lâm cô nương mà thôi.
Chẳng là, cô và Như Tùng là 2 người được bình chọn là đôi nhảy đẹp nhất, được giải thưởng là du lịch một tuần trên Sapa thơ mộng hữu tình… Cô tất nhiên thì rất mong đợi, khổ một nỗi Như Tùng “thủ tiết” kinh quá, trước sau ko chịu cùng cô đi tham quan hưởng thụ, mà giải thưởng là như vậy, công ty ko có cho phép quy ra tiền hay là 1 trong 2 người tự đi…. thế nên cô đành ngậm ngùi mà ra về, có giải cũng như ko ah.
Hạ Dương cực kì thông cảm với bà chị Lâm này, cũng nhiệt tình động viên chia buồn, trách sao được, người ta là hoa đã có chủ rồi…?
Kể cũng hay, người nào nghĩ ra cái trò này cũng miễn cưỡng gọi là sáng tạo thông minh đi. Thử nghĩ xem, nếu là 2 người có tình ý với nhau thì chẳng phải nói gì nhiều, quả là cơ hội tốt đúng ko? Nếu mà 2 người ko thể “đến với nhau”, công ty vẫn giữ trong tay phần thưởng, chẳng ai được hưởng lợi cả chỉ có thêm một danh hiệu mà thôi?
Ai nha, đúng là hảo kế sách mà.
Lại nói linh tinh mà quên chuyện chính rồi, haiz…
Sau khi để Như Tùng đưa Khiết Linh về khách sạn, Như Phong thành công giữ chân đưa “bà xã” cùng nhau trở về, để mặc ông Long cùng phu nhân bắt taxi đến khách sạn, hoàn toàn ko có ý kêu 2 người phụ mẫu cùng trở về nhà.
Đứng trước cửa công ty đợi xe, Hạ Dương than thầm đau khổ. Biết vậy mình cứ thế mặc luôn quần ở trong váy ha, giờ thì lạnh cóng chân rồi.
Vừa kịp lúc, Như Phong đứng bên cạnh nàng, thuân tiện khoác cho nàng cái áo dạ đen dài đến đầu gối, 2 tay vẫn ung dung đút túi quần mắt hướng thẳng phía trước, ko nói thêm lời nào.
-Cảm ơn thầy ah! Mắt long lanh quay sang cảm tạ Phong ca, cũng có lúc biết quan tâm đến nữ nhi cơ đấy.
-Bà xã ko cần để ý nhiều thế nha, Như Phong nhắc khéo nàng, tay cũng giang rộng ôm eo người ta kéo sát về mình, đỡ lạnh ko?
Nhìn ánh mắt trìu mến của người nào đó, Hạ Dương run cầm cập ko tự giác, da gà gai ốc thi nhau nổi lên tranh giành làm bá vương, khẽ nhích ra xa một chút:
-Ko phải đóng kịch nữa thầy ah, bà xã cái gì…, ghê! Cảm thán một câu, Hạ Dương cố dùng sức thoát ra khỏi móng vuốt của “quỷ”.
Ai dè…
Người ấy ko có buông tha nàng, tay càng chặt hơn nè, Hạ Dương ko cam chịu mà nghiến răng nghiến lợi đẩy cơ thể kia ra, đôi bàn tay chạm ngang hông Như Phong mà cách li. Ko ngờ đến lúc ấy Như Phong lại chủ động thả tay, quay sang nàng cười 1 cái đến… điêu khiến nàng mất đà, chân loạng choạng cạch một cái.
Xong đời!
Cứ tưởng sẽ bất thình lình mà ngã xuống ko thương tiếc, ai đó đã kịp thời đỡ nàng trong tay, miệng lên tiếng cằn nhằn:
-Cái thằng này, vợ mày mang thai mà ko cẩn thận thế hả? Lại còn đi giày cao gót thế kia? Bà Hoa trừng mắt khảo chàng đến tội nghiệp.
-Con ko cố ý mà…, Như Phong xuống nước kéo Hạ Dương lại vào lòng, có bị trẹo chân ko, để anh xem. Rồi chẳng để ý đến ai, tự nhiên ngồi xuống kéo chân nàng cởi giày ra xem xét.
-Ah, ko có sao, chưa ngã mà. Xua xua tay phản kháng, chân cũng co lại.
-Sao ba mẹ còn chưa đi? Như Phong yên tâm đứng dậy hỏi chuyện mẹ mình.
-Đang đón taxi đây, ai bảo tôi đẻ ra toàn quý tử đến nỗi ko được chén trà mà còn bị bỏ rơi đây. Bà Hoa nguýt dài ra chiều trách mắng đứa con vô tâm đứng trước mặt.
Cùng lúc đó, xe Như Phong cũng được mang đến, chàng nhanh chân bước lên, đương nhiên ẵm theo Hạ Dương lên xe, ko ngần ngại mà đáp:
-Ba mẹ về sau nhá, con đi trước đây.
-Ah thằng tiểu quỷ, ko đưa ba mẹ về khách sạn hả? Bà Hoa nói với theo, buồn rầu nhìn sang ông Long, con trai ông thật là hư đốn, có vợ quên mẹ a.
-Ko phải tại bà chiều nó sao? Ông Long nhíu mày, rất nhanh lôi tay bà đi, ngồi trên taxi rồi mới nhàn nhã, đi theo chiếc xe đó.
Bà Hoa khó hiểu nhìn sang chồng:
-Ko về khách sạn nghỉ ngơi, ông đi theo nó làm chi? Nó sẽ ko mời ông vô nhà nằm đâu.
-Để xem con trai bà sống ở đâu, nếu mà sống chung với con bé đó thì tôi còn tính.
-Tính gì????
-Đặt tên cho cháu nội nha, bà ko muốn ah?
-Ha, ông nói phải, tôi thích cháu gái ah, đặt tên là Hoàng Kim cũng hay.
-Sặc, bà còn thiếu tiền hả? Ta thích cháu trai, gọi là Vũ Vương có hay ko?
-Xí, ông lộn thời àh? thế kỉ 21 rồi….
-Bà cũng có hâm ko? Ăn cơm trước kẻng thường là con trai mà? hừ
-Lí luận ở đâu đấy? Khoa học chứng minh àh? Là con gái!
-Con trai!
-Con gái!
-Con trai.
-Con gái….
2 ông bà nhà này ngồi trên taxi ra sức tán nhảm tán nhí, tranh luânh cùng nhau mãi đến khi có sự góp ý của người tài xế mới chịu im miệng, phía trước, “đôi vợ chồng trẻ” cũng ko ngừng phụ hoạ:
- Giờ mới biết thầy rất là … hư đốn nha, cái gì mà cãi mẹ chem chẻm ý.
Được một lát nàng mới nhớ ra, hỏi:
- Mà thầy lợi dụng em hơi bị nhiều, tính đền bù thế nào đây?
- Lấy thân báo đáp được ko? Như Phong lúc này mới lên tiếng đáp lại nàng.
Giật mình, lấy thân báo đáp a?
-Thầy cũng đọc tiểu thuyết nhiều vậy sao? Học hỏi nhuần nhuyễn như vậy?
-Ko đồng ý sao? Chê thầy ah? Nói cho em biết thầy có rất nhiều vệ tinh đấy nhé, người ta muốn còn ko được nữa là…
-Âyza, biết sao được, ko đủ tiêu chuẩn của em mà… khẽ thở dài
Bên cạnh, Như Phong khẽ động mình, cau mày khó chịu:
-Ko đủ tiêu chuẩn sao? Giọng nghe có vẻ khác rồi, âm độ xuống thấp nha.
-Phải! Hạ Dương gật đầu ko run sợ, khảng khái giải thích, thầy chỉ mới đạt được 1G thôi.
-1G?
-Ừ, em thích xài 3G cơ..
Cái gì mà lại đem người ra so sánh với dịch vụ viễn thông thế này? Như Phong thắc mắc đặt dấu chấm hỏi:
-3G là gì? điện thoại ấy hả?
-GIÀ- GIAN- GIÀU đó ạh, Hạ Dương cười thích thú, Như Phong đã bị nàng dắt mũi rồi, sướng ghê.
Sock toàn tập, Như Phong giật mạnh khoé môi, quay sang nàng:
-Mẫu người tình trong mộng của em đấy hả?
-Ừa, trào lưu mới đó, thây ko biết hả? Nói cũng phải ah, người ta có già thì mới gian, có gian thì giàu nhỉ.
-Muốn ko? Thầy giúp em tìm là được chứ gì? Như Phong cong vành môi dào dạt “ẩn tình”.
-Thật sao? Thầy tốt vậy tự nhiên ko thấy quen nha.
-Vì thầy đang nợ em một ân tình mà? Thấy chú Phụng như thế nào hả em?
-Phụng nào?
-Thì cái chú đã đứng ra giải thích nguyên do vòng 2 của em ý, Như Phong cười như ko cười nhắc lại cho nàng.
-Ah, ông già đó ấy hả? Hạ Dương đã hồi phục trí nhớ, gật gù, thì sao hả thầy?
-Đủ tiêu chuẩn của em đấy, hàng 3G xịn hẳn hoi. Như Phong cố tình nhấn mạnh chữ kia, chút nữa khiến Hạ Dương nàng thổ huyết.
-Ông chú hói đấy hả? Hét lên tá hoả, có 5 đứa con đếm chẳng hết rồi, em ko thích về làm mẹ kế người ta đâu, thầy tìm người độc thân đi. Hạ Dương uể oải.
-Em bị làm sao? Chú Phụng là em trai bố thầy, chưa vợ chưa con đâu, hàng dán tem đảm bảo, vừa già, vừa gian, căn bản lại giàu, vượt quá tiêu chuẩn của em đấy chứ? Như Phong đắc ý chọc ghẹo nàng.
Giật giật khoé miệng, Hạ Dương nói ko ra tiếng, lộ rõ chút hãi hồn:
-Em…m..m trai..i..i trai bố thầy?
-ừ. Gật đầu một cái rồi chăm chú lái xe, để xem biểu tình của em như thế nào.
Thảo nào mà khi ấy thấy ông chú xông ra giúp nàng giải thích, lại còn ngọt giọng kêu cháu dâu…, hoá ra là…
Vậy ko phải là đang chơi khăm mình sao? Nhìn vẻ mặt Như Phong khoái chí, Hạ Dương cơ mặt co lại, mặt đỏ phừng phừng:
-Tính làm chuyện loạn luân hả? Đem vợ 2 tay dâng đến chú ruột mình sao?
-Ko có ah, em ko phải vợ thầy mà? Em là người thầy mang ơn mà, giờ phải đền ơn đáp nghĩa là đúng thôi, có đi có lại chứ.
-Vẫn chưa hết đêm àh, lời đã nói ra ko sửa đổi mới là chính nhân quân tử chứ? Hạ Dương vênh mặt buộc tội Như Phong đáng chết. Hôm nay mới phát hiện mình cũng có chút năng khiếu mồm mép.
-Ý em là em vẫn là vợ thầy cho đến hết đêm nay ah? Như Phong buồn cười nhìn nàng chậm rãi phát ra từng tiếng một.
-Ko phải ý em, là thầy nói, Hạ Dương nhiệt tình đính chính ko biết mình đang buộc thòng lọng cho mình.
Đến khổ…
Cô bé ngốc này…
-Vậy xem ra ko ổn nhỉ? Hay là thôi, tìm cách khác đền ơn em vậy? Như Phong thăm dò ý kiến.
-Cũng được, tuỳ thầy thôi.
-Một bữa cơm được ko?
-Công lao của em “rẻ” như vậy thôi sao? Dù gì cũng là em mang tiếng để đổi lại tự do cho thầy, làm sao cho hợp tình hợp lí mới là người lớn chứ?
-Khó nhỉ? Vậy em muốn gì? Như Phong cũng ko so đo với nàng.
-Cái gì nhỉ? giờ còn chưa nghĩ ra ah, tạm thời kí sổ cho thầy nợ em 3 yêu cầu, tuỳ hứng em muốn thầy phải làm cho em. Hạ Dương âm mưu ra giá.
-Được! Gật đầu cái rụp, Như Phong vô tư vì nàng, chỉ cần nàng muốn chàng đều có thể hoàn thành hết ah.
Thấy Như Phong đáp ứng nhanh quá, Hạ Dương nghi ngờ mình xài chưa đủ “đô”, chỉnh giá:
-Mà ko, 3 hình như hơi ít, 5 được ko? Ah mà số 5 ko đẹp, để số 8 đi, số 8 là “phát” đó. Hạ Dương lau cha lau chau nhanh miệng.
-Quyết định là bao nhiêu? Như Phong ko kiên nhân hỏi nàng, cô bé này quả được đằng chân nâng đằng đầu, anh đã chiều nàng quá rồi chăng?
Coi bộ lão xì khói rồi nha, Hạ Dương tâm tình sung sướng nhìn bản mặt của Như Phong bị mình chọc tức, kết giá chốt phiên giao dịch:
-Thôi được rồi, hạ thủ lưu tình, dù gì cũng là thầy trò lại là hàng xóm nữa, mà lại mang danh vợ chồng 1 đêm, em “nể” thầy, chốt lần cuối cùng, 6 yêu cầu được ko?
-Được rồi, OK! cũng biết chọn số đẹp nữa. Như Phong ai oán ko nhìn cô nàng biểu cảm ra mặt.
Nói chuyện phiếm chẳng bao lâu thì về đến nhà rồi.
Thấy Như Phong dừng xe trước cửa ngôi nhà 3 tầng, nhìn người nào đó đang mở cửa, Hạ Dương thầm làu bàu, có mấy bước chân mà cũng bắt người ta đi bộ về nữa ah, ghét.
Cũng chẳng mong đợi người ta sẽ galăng mà ra mở cửa xe cho mình giống như trong phim hàn, nàng tự động mở cửa xe tính bước xuống.
Ấy vậy mà…
Như Phong đã kịp lúc, như thế nào mà cúi người xuống, nhấc bổng nàng lên trong tay, hướng nhà mình thẳng tiến.
Đấm thùm thụp vào ngực Phong ca, Hạ Dương tức giận:
-Thả em xuống, em tự đi được, ko dưng đưa em vào nhà thầy làm gì?
Cười một cái bí hiểm, Như Phong nháy mắt, đen tối nhìn nàng:
-Ko phải nói đêm nay vẫn là vợ chồng sao?
-Ah? Hạ Dương lạnh phát run, ko phải là muốn ta làm… chứ? Hại chết mình rồi, Hạ Dương lắp bắp quên cả việc nhảy xuống, ko phải giả vờ sao?
Biết đã thành công hù doạ nàng một phen, Như Phong cười hớn hở ghẹo nàng:
-Nghĩ đen tối ah? Hay là em muốn làm thật?
Lời nói khiến nàng ko chủ động mà xấu hổ, cúi mặt, lí nhí:
-Thôi đi, diễn cho ai xem chứ, thả em xuống. Dứt lời liền động tay động chân.
-Im! Như Phong nhẹ giọng quát nàng một tiếng, rồi cúi thấp hơn, bố mẹ thầy đang nhìn kìa. Bị theo dõi đó.
-Ah? Hạ Dương chột dạ, bị theo dõi nữa sao, nghé mắt qua bờ vai Như Phong, quả nhiên thấy cái đầu lấp ló trong cái xe cách đó ko xa, rùng mình nhún vai một cái, dài giọng, ừ thì im….m.
-Khoác vai thầy đi. Công khai đặt yêu cầu 1 cách trơ trẽn mà vẫn hợp tình hợp lí, khiến Hạ Dương nàng ko tình nguyện làm theo.
-Cười lên! Thánh chỉ ban xuống, Hạ Dương tức giận bắt buộc thay đổi khuôn mặt nhăn nhó, mẽo xệch bằng nụ cười bẽn lẽn, xấu hổ.
Yên tâm bồng theo thỏ con vào nhà, lướt mặt hai người lớn tuổi, Như Phong thoải mái sải chân rộng hơn, nhìn có vẻ gấp gáp.
Phía sau…
-Haiz…, thì ra là ở chung thật ha, lại còn làm nũng thế kia nữa? thảo nào… Bà Hoa nhìn ông Long than thở rồi hỏi, ông nói xem, nên để đẻ xong em bé rồi tổ chức hay là giờ giục nó cưới luôn đi?
-Khỏi phải hỏi cũng biết là đáp án đầu tiên. Ông Long ngáp dài rồi kêu lái xe rời đi.
-Sao ông chắc chắn như vậy?
-Còn ko hiểu sao? Nó sợ vợ nó mang bầu mặc váy sẽ ko đẹp. Nhìn xem, mới 2 tháng mà bụng đã như thế… ?
Bà Hoa bên cạnh gật gù xem như đã thông, thằng con mình cũng sâu sắc như vậy thật sao?