Ngoài Dự Đoán Mọi Người

Chương 6


Chương trước Chương tiếp

"Là dây rốn quấn quanh.

Nhìn, dây rốn vòng qua tay phải em bé, quấn lấy cổ." Bác sĩ chỉ vào màn hình siêu âm nghiêm giọng tuyên bố:

"Phải lập tức giải phẫu, nếu không em bé sẽ có nguy hiểm hít thở không thông." Vẫn không có thể kịp phản ứng, tôi liền bị y tá theo như ở trên giường đẩy mạnh bàn mổ.

Không phải là mộng, thật sự, em bé lập tức sẽ phải sinh! Trong lòng giống như là có trống trận đang không ngừng gõ, chấn đến màng nhĩ tôi phát đau.

Tất cả trong tầm mắt cũng là màu trắng lạnh lùng, đèn giải phẫu chói mắt, giường, bàn mổ, vách tường...

Ngay cả đồ đựng dụng cụ giải phẫu ở bên cạnh phát ra tiếng va chạm cũng lạnh như băng.

Làm sao bây giờ? Em bé sẽ phải sinh! Tôi lục thần (sáu hồn) vô chủ, tay càng không ngừng run rẩy, hàm răng không ngừng mà đánh nhau, khẩn trương đến không kềm chế được.

Đột nhiên, cửa phòng giải phẩu bị đẩy ra, một người vội vã chạy tới bên cạnh tôi, dồn dập thở hổn hển.

Phục hồi tinh thần lại, tôi định thần nhìn lại, ánh mắt lập tức ướt át, khóc hô:

"Nhiễm Ngạo!

Nhiễm Ngạo cúi người xuống, ôm tôi thặt chặt, dùng thanh âm dịu dàng mà kiên định an ủi tôi:

"Đừng sợ, anh tới rồi." Chẳng biết tại sao, vừa nhìn thấy Nhiễm Ngạo, sợ hãi cùng lo lắng trong lòng phun trào ra, nước mắt tôi rơi như mưa, khóc không thành tiếng:

"Nhiễm Ngạo...

Bác sĩ nói con gặp nguy hiểm!

"Sẽ không." Nhiễm Ngạo cầm tay của tôi, trấn định nói:

"Có anh ở đây, em cùng con cũng sẽ không gặp nguy hiểm." Ngực của anh ấm áp mà an toàn, tôi tựa đầu vào trong đó, từ từ khôi phục lại bình tĩnh.

"Hừ hừ!

Vào lúc này một cái thanh âm vang lên, nhắc nhở tôi nơi này chính là phòng giải phẫu không thích hợp nói chuyện yêu đương trình diễn tiết mục nhu tình, vội vàng đẩy Nhiễm Ngạo ra.

Ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời trợn mắt hốc mồm, đàn ông chất lượng tốt đứng trước mặt đẹp trai đến khiến trời đất biến sắc, nhật nguyệt vô quang (không ánh sáng), chỉ liếc mắt nhìn, liền bị anh hút đi bảy hồn sáu phách.

"Tôi là bác sĩ chính của cô Vũ Không." Anh đẹp trai dùng thanh âm dồi dào từ tính nói.

Tôi nghe đến ngây dại, thẳng tắp nhìn anh đến gần, nhìn một cái tay của anh đáp lên bả vai Nhiễm Ngạo, nhìn anh quăng cho Nhiễm Ngạo ánh mắt mập mờ, nhìn anh chuyển hướng tôi, nháy mắt mấy cái:

"Đồng thời cũng là tình địch của cô." Ma chú lập tức phá giải, tôi thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi, Hồ Nghi Dĩ mới đi, Vũ Không lại tới, chẳng lẽ Nhiễm Ngạo nhà tôi nam nữ ăn sạch? ! Chỉ thấy Nhiễm Ngạo không để lại dấu vết tránh ra tay của anh, nhẹ giọng mà nghiêm túc nói:

"Đừng dọa cô ấy." Vũ Không khẽ mỉm cười, giải thích:

"Nói giỡn, cậu ta và em trai của tôi là bạn học, trước kia thường xuyên tới nhà của tôi chơi.

Bất quá những năm gần đây mất đi liên lạc, không nghĩ tới hôm nay gặp mặt dưới tình huống như vậy." Thì ra là như vậy, thiếu chút nữa bị sợ chết.

"Ngạo, cậu phải ở chỗ này với cô ấy?"

Vũ Không hỏi.

Nhiễm Ngạo gật đầu, nắm chặt tay của tôi.

Lúc này, tôi đột nhiên nghĩ đến trước đó vài ngày xem phim phóng sự thấy máu tanh kinh khủng, nhất thời toàn thân lên nổi da gà, nói giỡn, chẳng lẻ muốn để cho Nhiễm Ngạo xem tôi bị giải phẫu máu chảy đầm đìa? Không được, tôi không có dũng khí đó.

"Nhiễm Ngạo, em không cần theo, mau đi ra chờ!

Tôi ra lệnh.

"Đồ anh đầu tư tại sao anh không thể nhìn thành phẩm?"

Nhiễm Ngạo khó chịu.

"Không được là không được, nếu không em không sinh." Tôi đánh ra đòn sát thủ.

Quả nhiên, Nhiễm Ngạo chán nản, không thể làm gì khác hơn là thở dài một tiếng:

"Anh liền ở ngoài cửa." Nhìn Nhiễm Ngạo tâm không cam tình không muốn rời đi, tôi thở phào một hơi.

Lúc này, Vũ Không đến gần bên cạnh tôi, hai tay ôm ngực, mặt không chút thay đổi ngó chừng tôi.

Tôi bị nhìn có chút lúng túng, vội vàng cười làm lành:

"Bác sĩ, có thể bắt đầu chưa?"

Anh không trả lời, chẳng qua là cúi người xuống, vén lên một luồng tóc đen của tôi, cúi đầu khẽ ngửi thật sâu.

Tôi bị cử chỉ cổ quái đột nhiên xuất hiện của anh làm hoảng sợ không dám nhúc nhích, đây là một tuồng diễn sao? Vũ Không ngẩng khuôn mặt lên, sâu trong đôi mắt màu nâu tràn đầy lạnh lùng cùng buồn hận, thanh âm của anh nhẹ đến chỉ có tôi có thể nghe thấy:

"Tôi yêu Nhiễm Ngạo, đây là thiên chân vạn xác, cô tốt nhất tin tưởng." Tôi hít một hơi lạnh, ánh mắt của anh, mười hai vạn phần thật tình, tôi không thể không tin.

Tôi sớm nên nghĩ đến, đàn ông đẹp trai như vậy nhất định là GAY a! "Anh muốn thế nào!

Tôi sợ hãi hỏi, thật là tự gây nghiệt a, tại sao đuổi Nhiễm Ngạo đi chứ? Anh không để ý tới tôi, phân phó người truyền thuốc mê vào tĩnh mạch của tôi.

Tôi nhất thời không có khí lực, ánh mắt dần dần khép lại, giãy dụa hỏi:

"Rốt cuộc...

Anh muốn thế nào?"

"Cô cứ nói đi?"

Anh ở bên tôii tôi nhẹ nhàng nói:

"Khi cô có thể tùy ý xử lý tính mạng của tình địch của cô cùng em bé, cô sẽ thế nào?"

Tôi không có khí lực trả lời, thậm chí không có khí lực để sợ.

Tôi chỉ nhớ tới một câu nói:

người là dao thớt, tôi là thịt cá.

Ý thức từ từ bắt đầu mơ hồ, trước mắt một mảnh hỗn độn, đầu óc của tôi dừng vận chuyển, thậm chí ngay cả mình cũng không cách nào cảm giác được...

Không biết qua bao lâu, một chút thanh âm huyên náo truyền đến, ý thức khôi phục từng chút từng chút, nhưng vẫn như cũ không rõ người ở chỗ nào, mí mắt nặng tựa như chuỳ sắt ngàn cân, không cách nào mở ra.

Đột nhiên, tôi nghe thấy một trận tiếng khóc, thanh thúy mông lung dễ nghe...

Thật giống như đứa bé đang khóc nỉ non.

Đứa bé...

Cục cưng của tôi?! Hồn phách một chút liền trở về cơ thể, nhưng đầu óc còn chưa hoàn toàn thanh tĩnh, tôi nghe thấy thanh âm của mình:

"Là nam hay nữ?"

"Là bé trai hài tử thật xinh đẹp!

Bên cạnh có người tán thưởng nói.

Một người khác nhàn rỗi nói:

"Đương nhiên, mặc dù nó có loại mẹ này, nhưng dù sao cha của nó là Nhiễm Ngạo." Thanh âm chủ nhân tôi tự nhiên biết, chính là Vũ Không làm cho người tôi vừa yêu vừa hận! Thật không biết tôi đắc tội anh chỗ nào, mới vừa rồi anh đe doạ tôi còn chưa tình sổ, bây giờ còn cách chức tôi như vậy, diện mạo của tôi có chỗ nào không xong, lại lộ ra giọng điệu tôi sẽ là tôii họa đời sau, làm cho người tôi phát hỏa lớn.

Vốn định chống đỡ đứng dậy mở miệng đánh trả mấy câu, vào lúc y tá này đem hài tử bao bọc tốt ôm đến bên cạnh tôi.

Nhìn thấy hài tử, tôi lập tức mừng cực mà khóc, một viên thịt nhỏ phấn điêu ngọc mài, khả ái tới cực điểm, quan trọng nhất là --- béo mập a, rụt rè giống như củ sen, không uổng công lúc mang ngươi mẹ ngươi ăn nhiều như vậy, xem ra không có lãng phí.

Một kích động, liền đem chút thể lực mới vừa rồi thật không dễ dàng khôi phục tiêu hao hết, duy trì không được, ánh mắt từ từ nhắm lại.

Trong lúc mơ màng, cảm thấy hài tử bị ôm đi, tôi thì bị đẩy ra phòng giải phẩu.

Vừa ra cửa, Nhiễm Ngạo lập tức chạy tiến lên đây, cầm tay của tôi, trong thanh âm gặp nạn lấy ức chế kích động:

"Cô ấy không sao chứ?!

"Nhiễm Ngạo, có tôi ở đây." Người hai mặt Vũ Không thong dong nói.

Nếu như tôi có khí lực, nhất định đứng lên vạch trần ác ngôn ác hành (hành động và lời nói độc ác) của anh, nhưng dư âm của thuốc tê khiến cho tôi ngủ say, chỉ có thể tùy ý cho tiểu nhân vô ích có một xác ngoài hoàn mỹ này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Chờ tôi chân chính tỉnh táo lại, ngoài cửa sổ đã một mảnh đen nhánh, đêm khuya thanh vắng.

Mở mắt, liền nhìn thấy Nhiễm Ngạo thủ ở bên cạnh tôi, trên mặt tràn đầy nhu tình cùng cảm kích:

"Tịnh Nhã, cực khổ." "Em ngủ bao lâu?"

Tôi hỏi, thanh âm có chút khàn khàn.

"Thật lâu, " Trong mắt Nhiễm Ngạo tràn đầy tơ máu màu đỏ:

"Lâu đến tôi nghĩ ngươi sẽ không tỉnh lại." Tôi nhẹ nhàng cười một tiếng, giơ tay lên vuốt gương mặt của anh:

"Chẳng qua là sanh con mà thôi, làm như sanh ly tử biệt." Nhiễm Ngạo nắm chặt tay của tôi, trong mắt có chút hoảng hốt:

"Em mới từ phòng giải phẩu đẩy ra, trên mặt không có có một tia huyết sắc, suy yếu như là không có hô hấp.

Anh thật rất sợ...

Anh rất hối hận, anh hẳn là phụng bồi ngươi." "Bây giờ anh biết phụ nữ bọn em vĩ đại cỡ nào chứ." Tôi kiêu ngạo mà nói:

"Anh cho rằng giống như đàn ông các anh, tùy ý truyền bá mầm móng thì xong chuyện sau đó chỉ cần chậm đợi thành quả." "Sau này anh không bao giờ...

để em sinh nữa." Anh hôn bàn tay của tôi:

"Không bao giờ...

để em thụ loại tội này nữa." Ánh trăng nhẹ nhàng tán lạc tại trên mặt Nhiễm Ngạo, khiến anh nổi bật lên càng thêm tuấn mỹ tuyệt luân, tôi đột nhiên cảm thấy hết thảy cũng đáng giá, dù sao có thể đem người máy tốt như vậy bảo lưu lại cũng là một công đức.

"Cục cưng đâu?"

Nghĩ đến hài tử, tôi tước dược đứng lên:

"Em muốn nhìn con một chút." "Ở trong phòng giám hộ đựa bé, bây giờ thân thể em suy yếu như vậy, không thể di động." Nhiễm Ngạo đè tôi lại.

"Nhưng em thật rất muốn nhìn." Nói giỡn, một cục thịt trong bụng, sao lại không quải niệm.

"Như vậy, anh lấy camera đi chụp tới cho em nhìn." Nhiễm Ngạo trấn an tôi.

"Nhanh lên một chút nhanh lên một chút." Tôi khẩn cấp muốn nhìn đứa con mập đô đô của tôi.

"Em chớ lộn xộn, anh trở lại ngay." Nhiễm Ngạo có chút không yên lòng, nhưng ao bất quá tôi, dặn dò xong lập tức ra cửa.

Tôi nằm ở trên giường, nhắm mắt dưỡng thần, mặc dù trên người cắm đầy cái ống, vết thương từng đợt phỏng, nhưng trong lòng vẫn là cao hứng, cuối cùng đem cục cưng bình an dẫn tới thế giới, nhiệm vụ hoàn thành viên mãn (tốt đẹp).

Bất quá, cuộc sống sau này thì không thế nào sống khá giả, phải bận rộn giảm cân, không thể ỷ vào trong bụng có hài tử, biển ăn biển uống nữa.

Nghĩ tới đây, tôi không khỏi thở dài.

"Than thở? Thật hy vọng cô mắc chứng u buồn sau khi sinh." Một đạo tiếng chế nhạo đột nhiên vang lên.

Cảnh giác mở mắt nhìn, lại là Vũ Không đáng ghét kia! "Anh tới làm gì?"

Giọng nói của tôi không thân thiện.

"Tôi là bác sĩ, dĩ nhiên phải tùy thời chú ý tình huống của bệnh nhân." Anh khẽ mỉm cười, đuôi lông mày ở khóe mắt như muốn đoạt hồn người.

Tôi phải dùng ý chí rất mạnh mới có thể tỉnh táo lại, cười nhạt:

" giả bộ ! Anh mà quan tâm tôi, tôi xem anh ước gì tôi xảy ra việc ngoài ý muốn!

"Tôi dĩ nhiên quan tâm cô." Vũ Không ngồi vào trên giường bệnh, hai tay chống ở hai bên đầu tôi, chợt cuối người xuống, cả trương tuấn nhan cứ như vậy hiện ra ở trước mắt, tôi thậm chí có thể rõ ràng cảm giác được hô hấp ấm áp của anh, mặt đột nhiên nóng lên một trận.

"Bởi vì Nhiễm Ngạo, " anh chậm rãi nói, trong mắt có chút thống khổ:

"Cho nên tôi phải quan tâm cô." "Tại sao? Anh cùng Nhiễm Ngạo đến tột cùng là quan hệ như thế nào?"

Mặc dù có chút sợ, nhưng tôi còn không nhịn được đặt câu hỏi.

"Không liên quan tới cô." Anh lạnh lùng nhìn tôi :

"Cô chỉ cần biết, anh ấy chỉ yêu một mình cô là tốt." Tôi bị anh hù, nuốt xuống nước bọt, trừng mắt nhìn anh.

Đột nhiên, Vũ Không vươn ra ngón cái vuốt ve môi của tôi, ánh mắt dần dần dịu dàng, từ nghệ nói:

"Môi này, Nhiễm Ngạo hôn qua a." Không đợi tôi kịp phản ứng, anh liền hôn xuống, nhưng chỉ là cánh môi đụng nhau, vuốt phẳng, giống như là muốn tìm cái gì trên môi của tôi.

Tôi khiếp sợ vô pháp nhúc nhích, đây là trạng huống gì? Tôi vừa mới sinh hài tử xong a! Vũ Không ngẩng đầu lên, giấu đi dịu dàng trên mặt, dùng âm điệu lạnh như băng làm cho người tôi run rẩy nói:

"Nếu như cô khiến cho Nhiễm Ngạo thương tâm, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.

Nghe hiểu không?"

Tôi chỉ có thể ngây ngốc gật đầu.

"Còn nữa, chuyện ngày hôm nay không cho nói cho Nhiễm Ngạo, hiểu chưa?"

Anh tiếp tục nhìn gần tôi.

Tôi gật đầu như bằm tỏi.

"Rất tốt, ngủ ngon." Anh hài lòng cười, sau đó hôn mặt tôi nữa, tiếp theo như không có việc gì đi ra phòng bệnh.

Tôi khóc không ra nước mắt, tại sao có thể có người như thế đây, thừa dịp tôi hấp hối hết sức, đối với tôi muốn làm gì thì làm.

Nhưng ngoài tức giận...

Tôi lại còn có chút đắc chí, xong, xong, tôi hết thuốc chữa! Quá mức kích động, dùng sức quá mạnh, không cẩn thận liên lụy đến vết thương, đau đến tôi méo miệng, che vết thương buồn bã kêu ra tiếng.

"Tại sao? !

Nhiễm Ngạo trở lại, nhìn thấy bộ dáng này của tôi, lập tức sợ hãi.

"Không cẩn thận xé đến vết thương." "Tôi không ...

không ...

Ở ngươi liền ra chuyện." Nhiễm Ngạo nhíu mày:

"Tôi đi gọi bác sĩ." "Không cần, mau cho em xem con." Tôi đã đợi không kịp.

Nhiễm Ngạo đem máy ảnh đặt trước mặt tôi, trên màn hình hiện ra rõ ràng một đứa trẻ mới sinh nho nhỏ, mập mạp, hai mắt nhắm nghiền, đang ngủ say rất là đáng yêu.

Đúng vậy, đó là con tôi.

"Xem, đang ngủ miệng còn động đậy, rất giống em." Nhiễm Ngạo chỉ vào màng hình với vẻ mặt vui vẻ.

Tôi nhìn về phía Nhiễm Ngạo, do dự không biết có nên hỏi anh Vũ Không hiện ở đâu hay không? Kỳ thật tôi đại khái cũng biết phát sinh cái gì.

Dù sao thì trên hết là tôi yêu chính đàn ông kia, không phải quan tâm chuyện xưa của anh, chỉ có chút đặc biệt là hai bên đều là đàn ông.

Bất quá suy nghĩ cẩn thận lại tuy Vũ Không vài lần làm tôi sợ nhưng cuối cùng cũng không tạo thương tổn gì cho tôi.

Hơn nữa anh lại chạy tới uy hiếp tình địch, là tôi, phải đối đãi thật tốt với đàn ông anh yêu, loại khí phách này thật sự không tầm thường, có thể thấy được anh thật sự yêu thương Nhiễm Ngạo.

Còn có khi anh nhắc đến Nhiễm Ngạo với ánh mắt cô đơn và đau buồn, hiện tại nghĩ lại còn thấy đau lòng.

Quên đi, cứ cho là anh nói đúng, tôi cũng chỉ cần biết Nhiễm Ngạo thật sự yêu một mình tôi là tốt rồi.

Có đôi khi, biết đựơc ít cũng là một việc tốt.

"Làm sao vậy?"

Nhiễm Ngạo thấy tôi xuất thần, nghi hoặc hỏi "Nên đặt tên con là gì?"

Tôi hỏi "Em nghĩ sao?"

"Phải đặc biệt, lại có ý nghĩa".

Tôi nhanh trí :"Kêu Thánh Đản, kỷ niệm con sinh ra vào lễ Giáng sinh".

Nhiễm Ngạo nhẹ cười, vuốt đầu tôi:

"Vẫn là từ từ nghĩ đi" "Tên này vì sao không tốt?"

.

Tôi không phục Nhiễm Ngạo vẻ mặt bình tĩnh:"Anh không muốn làm chính con mình hận anh cả đời" "...

..." "Thánh Duyên" "Cái gì?"

Thịnh Hạ giương mắt lên hỏi tôi "Con mình tên là Nhiễm Thánh Duyên, bồ cảm thấy thế nào".

Tôi cõi lòng chờ mong nhìn cô "Cũng không tồi".

Thịnh Hạ gật đầu.

"Nghĩ thế nào ra tên này?"

"Vốn nghĩ muốn gọi Thánh Đản, nhưng Nhiễm Ngạo không đáp ứng, cũng chỉ thay đổi một chút kêu Thánh Duyên".

Tôi nhún nhún vai nói.

Thịnh Hạ đang uống cà phê, nghe thấy những lời này thiếu chút nữa bị sặc, kịch liệt ho khan.

"Bồ cẩn thận một chút".

Tôi vội vỗ sau lưng cô.

Cô trở lại bình thường , liếc tôi một cái "Loại tên này cũng chỉ có bồ mới có thể nghĩ ra, thật may mắn khi bé không sinh ra vào ngày 8-3".

"Tên này thật đặc biệt nha".

Tôi không đồng ý, ôm lấy đứa trẻ trong xe, cầm lấy cánh tay nhỏ bé, học ngữ điệu của tiểu hài tử hướng Thịnh Hạ chào hỏi:

"Dì à, tôi tên Nhiễm Thánh Đản.

Bỏi vì tôi ra đời vào lễ Giáng Sinh ".

Thịnh Hạ bất đắc dĩ lắc đầu:"Bồ sao lại đem cục cưng của mình ra đùa giỡn".

"Con mình đùa giỡn tốt lắm, không sợ người lạ".

Tôi đem Thánh Duyên đưa cho cô :"Ôm một cái xem".

Thịnh Hạ không nguyên ý nhưng bất quá vì tôi đành phải cẩn thận ôm Thánh Duyên, thấy cô chân tay lúng túng tôi cực vui vẻ, không thể tưởng tượng được Thịnh Hạ luôn không sợ trời , không sợ đất nhưng lại sợ trẻ con.

"Tốt lắm, không làm cực khổ bồ".

Tôi tiếp nhận lại Thánh Duyên từ tay cô.

Nó như trút được gánh nặng, hỏi:"Khi nào thì đi làm?"

.

"Ngày mai.".Tôi đem Thánh Duyên nhẹ nhàng bỏ vào xe trẻ con.

"Sao không nghỉ ngơi nhiều một chút?"

Thịnh Hạ hỏi "Còn nghỉ ngơi, mình đều chán chết" Thịnh Hạ đánh giá tôi một phen, hỏi tiếp:"Gần đây không vui sao?"

Tôi suy sụp bả vai, thở dài một tiếng.

"Làm sao lại than thở" Thịnh Hạ tò mò hỏi.

Tôi mặt mày ủ dột nói:" Vốn mình tính sinh xong Thánh Duyên liền giảm béo, nhưng cho tới giờ chưa thành công".

"Như thế nào ? Bồ không phải một mực đi phòng tập thể thao sao?"

Thịnh Hạ khó hiểu nói.

"Đi, chính là vận động sau khi trở về liền ăn uống thả cửa, kết quả vẫn không có hiệu quả".

Tôi nhíu mày "Rõ ràng là bụng không đói, nhưng lại nhịn không được vẫn muốn ăn cái gì đó".

"Mình xem bồ áp lực quá." Thịnh Hạ nháy mắt máy cái:"Chẳng lẽ Nhiễm Ngạo có ý kiến với vóc người bồ?"

"Ảnh còn không có cơ hội thấy" Tôi thấp giọng nói Thịnh Hạ trợn tròn mắt "Chẳng lẽ các người còn không có...

cái kia?"

Tôi buồn rầu gật đầu "Như thế nào lại như vậy? Đứa nhỏ đã 6 tháng".

Vẻ mặt cô không tin:"Nhiễm Ngạo nhịn được?"

Tôi rầu rĩ nói:" Ảnh thật ra ám chỉ rất nhiều lần, nhưng mình hiện tại thật không tự tin với dáng người nên mỗi lần đều tìm cớ từ chối".

Thịnh Hạ nhắc nhỏ tôi:

"Cứ như vậy không chừng Nhiễm Ngạo đi tìm phụ nữ khác".

"Không nên nói" Tôi tựa đầu vào bàn kêu to:" Tôi không muốn nhanh như vậy liền ly hôn".

"Kỳ thật Nhiễm Ngạo sẽ không để ý dáng người bồ, chỉ cần bồ tâm tình thoải mái là tốt rồi.

Đồng nghiệp mình cũng gần một năm mới khôi phục lại đây." Thịnh Hạ an ủi tôi.

"Tốt! Từ giờ tôi sẽ ăn uống điều độ, nhất định phải đem thịt béo giảm xuống, khôi phục lại dáng người yểu điệu."Tôi sôi sục ý chí chiến đấu, lớn tiếng tuyên bố.

Nói là nói như vậy nhưng khi rời quán cà phê, trên đường về nhà đi ngang qua quầy điểm tâm, thấy tủ kính có bánh chocolate hương thơm mê người, lại giống như bị mê hoặc tôi đi vào rồi.

Phục hồi tinh thần đã thấy tôi ở trong nhà, trước mặt là đĩa bánh ngọt trống trơn.

Xong rồi 1300 calori, thật muốn giết chính mình, tôi ngã ở sôpha, ý chí tinh thần sa sút, cũng không có sức lực để vận động.

Lúc này, Nhiễm Ngạo tan tầm về nhà, gặp tôi rầu rĩ không vui, liền ngồi xuống bên người tôi, buông cà vạt hỏi:"Sao em lại mất hứng?"

Tôi không ra tiếng, trông đầu nghĩ đến trên người toàn là chỗ thịt béo.

Thật hi vọng thời gian có thể trở lại lúc trước khi ăn khối bánh ngọt kia.

"Mua bánh ngọt? Sao lại không để cho anh một chút?"

Gặp tôi không để ý đến anh, Nhiễm Ngạo tự nhiên nói.

"Anh không phải không thích ăn đồ ngọt sao?"

Tôi kỳ quái nhìn anh.

"Đột ngột muốn ăn, không được sao?"

Anh chậm rãi tới gần tôi.

"Ngày mai mua cho anh"Tôi đứng lên chuẩn bị đi vào phòng bếp nấu cơm.

Ai ngờ vừa đứng dậy, tay đã bị Nhiễm Ngạo giữ chặt, tôi không tự chủ ngã vào trong ngực anh.

Kinh ngạc ngẩng đầu tôi đã bị ánh mắt mê người đầy dục vọng làm cho kinh sợ, không dám hé răng.

"Hiện tại anh muốn ăn"Nhiễm Ngạo đem tôi chặc chẽ cố định trên ghế sô pha, thật sâu nhìn tôi.

"Nhưng hiện tại đã đóng cửa".Nhìn thấy ánh mắt anh , toàn thân tôi căng thẳng.

"Không quan hệ" Nhiễm Ngạo nâng mặt của tôi lên, mặt mày hiện ra phong tình đặc thù làm cho ngừơi tôi bị mê hoặc trong đó, anh mị hoặc cười:"Anh đây ăn em là được" Anh hôn tôi, dùng đầu lưỡi từng chút từng chút nhắm nháp dư vị chocolate trong miệng tôi, động tác mềm mại nhưng mập mờ, thân thể tôi xụi lơ, không hề phản kháng.

Dần dần, hô hấp của Nhiễm Ngạo dồn dập, mà tôi cũng cảm thấy rõ ràng anh xúc động, Anh bắt đầu cởi bỏ cúc áo trên áo tôi.

Trước ngực cảm thấy lạnh lẽo làm tôi tỉnh táo lại, tôi vội vàng đẩy anh ra.

Trong mắt Nhiễm Ngạo đậm dục vọng,nắm chặt nắm tay để kiềm chế sau đó nhẹ giọng hỏi:

"Làm sao vậy?"

Tôi tránh ánh mắt anh:

"Thánh Duyên đã tỉnh, em đi xem con." Nói xong, tôi vội vàng chạy lên lầu, rất nhanh chạy vào phòng trẻ con, dựa vào cửa vỗ ngực.

Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, xém chút nữa làm cho toàn thân béo hiện ra trước mặt anh.

Nhưng nghĩ lại không khỏi ảm đạm, tránh được nhất thời nhưng không trốn được cả đời.

Quyết định, ngày mai bắt đầu nhất định khống chế cái miệng mình, vì Nhiễm Ngạo, vì mình, nhất định phải cố gắng.

Đi vào trước gường trẻ con thấy tiểu thánh duyên đang ngủ thật ngọt ngào, miệng còn mút ngón tay của chính mình, lông mi vừa dài vừa cong, giống như búp bê.

Tôi béo béo hai má anh nhẹ nhàng nén giận nói:" Xú tiểu tử, đều là vì con, đem hạnh phúc của mụ mụ phá huỷ.

Về sau trưởng thành không đựơc chọc mẹ tức giận biết không?"

Đột nhiên, Thánh Duyên chớp chớp lông mi một cái.

Tôi lập tức ngừng thở, không xong, chẳng lẽ đánh thức nó.

Quả nhiên, Thánh Duyên mở đôi mắt ngập nước vô tội nhìn tôi, theo sau "oa" một tiếng khóc lên.

Tiếng khóc khinh thiên động địa, uỷ khuất tới cực điểm.

Tôi lập tức hoảng hồn, đưa tay ôm con,vỗ:"Cục cưng, đừng khóc, mẹ thật sự không làm gì con, là con sinh ảo giác, ngoan ngoãn tiếp tục ngủ." Nhưng Thánh Duyên vẫn là uỷ khuất khóc, tôi hết đường xoay sở.

"Để cho anh." Nghe thấy đứa nhỏ khóc, Nhiễm Ngạo đi vào phòng, tiếp nhận Thánh Duyên từ trong tay tôi vỗ nhẹ phía sau lưng anh.

Thánh Duyên khóc nhỏ dần rồi cuối cùng cũng im lặng, đầu tự vào vai Nhiễm Ngạo chìm vào mộng đẹp, trên lông mi còn chưa lau đi nước mắt.

Tôi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng lập tức lại bất bình:"Đứa nhỏ này không lương tâm, rõ ràng từ trong bụng em ra, lại cố tình thân cận ngươi." "Đó bởi vì tôi không nhằm lúc anh ngủ mà đánh thức anh."Nhiễm Ngạo dò xét tôi, đem Thánh Duyên đặt lại giường, đắp kín chăn.

Tôi tự biết đuối lý, nhưng như cũ cãi chày cãi cối:"Ai kêu mặt anh giống cái bánh bao, nhìn thấy là muốn cắn." "Chính em lúc đó chẳng phải giống nhau sao?"

Nhiễm Ngạo trở lại béo mặt tôi.

"Đau" Tôi kêu to đánh tay anh, theo sau nhắc nhở anh:" Buổi sáng ngày mai em sẽ đem Thánh Duyên đưa đến nhà ba mẹ, tan tầm anh nhớ đón con trở về." "Em có việc sao?"

Anh hỏi "Em đi làm mà, mấy ngày hôm trước mới nói cho anh" Tôi nói Nhiễm Ngạo lúc này mới nhớ nhưng lập tức nhíu mày:"Không thể không đi sao?"

"Đương nhiên không được" Tôi nói như đinh đóng cột:"Em cùng tạp chí thảo luận tốt rồi." "Mệt mỏi như vậy, em có sao không? Trong nhà cũng không thiếu tiền để cần tiền lương của ngươi" Nhiễm Ngạo khuyên.

"Em nào có yếu ớt như vậy.

Em đi làm cũng là vì em.

Em ở nhà nhàn rỗi sẽ không có việc gì làm, cả ngày đều nghi ngờ anh bên ngoài cùng phụ nữ phát sinh quan hệ, một ngày 24 giờ giám sát anh, kiểm tra quần áo anh, biến thành người phiền toái, thấy em liền chán ghét đến cực điểm.

Kế tiếp, chúng ta mà bắt đầu cãi nhau, sau đó đánh nhau, cuối cùng li hôn, nhưng vì tranh đoạt quyền nuôi nấng tiểu tử này mà đầu rơi máu chảy.

Nghĩ lại xem, đây là cảnh tượng đáng sợ".

Tôi tinh tế vì anh phân tích lợi hại "Kịch truyền hình xem hay hơn" Nhiễm Ngạo liếc tôi một cái "Em mặc kệ, dù sao anh đã đáp ứng em sẽ không ngăn cản em công tác" Tôi nóng nảy "Anh lại chưa nói không được, nhưng em phải đáp ứng một điều kiên của anh.

"Nhiễm Ngạo gian xảo nhìn tôi "Điều kiện gì?"

Tôi đề phòng "Sáng mai anh đưa em đi làm" Nhiễm Ngạo nói Tôi xác nhận:

"Cứ như vậy? " "Em cho là cái gì?"

Nhiễm Ngạo nhún nhún vai :"Anh là lo cho em không quen dậy sớm, sẽ muộn" Trong lòng tôi thầm áy náy,tôi trách lầm anh.

Nhưng thực tế là tôi trách nhằm chính mình.

Sáng sớm hôm sau, Nhiễm Ngạo đưa tôi tới chỗ làm, tôi xuống xe, đang chuẩn bị xoay đi thì anh gọi lại "Em làm ở lầu mấy?"

Nhiễm Ngạo hỏi "Lầu 12, làm sao vậy?"

tôi hỏi "Không có gì, tuỳ tiện hỏi thôi" Anh dời đi ánh mắt Tôi nghi hoặc nhìn Nhiễm Ngạo, không rõ anh muốn làm gì? "Nếu không đi lên sẽ bị muộn" Nhiễm Ngạo lành lạnh nói Lần này anh nhắc nhở tôi, không xong, gần đến giờ! Tôi không hề để ý đến anh, chạy nhanh vào trong.

Quả nhiên, còn chưa ngồi xuống đã bị chủ biên kêu vào văn phòng thao thao bất tuyệt giảng giải thủ tục của công ty, chú ý hạng mục công việc làm tôi choáng voáng không thôi.

Thật vất vả mới chờ chủ biên nói xong, tôi đi ra văn phòng, đang ngồi nghỉ xả hơi, vừa nhấc mắt lại phát hiện thiệt nhiều ánh mắt tò mò nhìn mình.

"Này".

Tôi nhếch miệng xấu hổ cười.

Trong lòng nảy sinh nghi ngờ.

"Vệ tinh nhã, vừa rồi ông xã em tới đưa em chìa khoá" Phụ nữ ngồi bên cạnh nói.

Ông xã?! Tôi mãnh liệt hít ngụm khí lạnh "Anh ấy còn nói buổi chiều sẽ đi đón con về nhà cho em yên tâm công tác" Đứa con?! Đầu tôi quay cuồng Sợ làm cho đồng nghiệp ngạc nhiên, tôi tính toán đem chuyện tôi có chồng và đã có một con giấu kín nhưng ai ngờ mới ngày đầu tiên đã bị bại lộ.

"Vệ tinh nhã, ông xã em rất tuấn tú, các người có học cùng đại học không? Kết hôn sớm như vậy." "Đúng vậy, em không phải mới tốt nghiệp đại học sao? Làm sao còn có đứa con, có phải khi còn đi học đã mang thai không?"

"Hôn lễ cử hành ở nơi nào? Kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây Âu? Ông xã ngươi đang làm gì?"

Các vấn đề đặt ra liên tiếp làm tôi trả lời không kịp, tôi trả lời qua quít cho các cô.

Tôi chạy ra khỏi văn phòng, gọi điện khẩn cấp cho Nhiễm Ngạo, tôi hét to:"Anh là cố ý nói rõ cho mọi người biết là em kết hôn và sinh con".

Biết anh có âm mưu, tối hôm qua tôi đã lấy chìa khoá bỏ vào trong giỏ, nhất định là anh lấy ra, sau đó coi như cái cớ để đến vạch trần tôi.

Chỉ nghe anh bình tĩnh nói:"Để ngừa nam đồng nghiệp hiểu lầm em chưa kết hôn, không an phận mà ôm hi vọng".

Tôi kêu một tiếng, anh đúng là nghĩ qúa nhiều Anh vừa lòng nói:"Tốt lắm, hiện tại em cứ yên tâm làm việc." "Có thể yên tâm chính là anh".Tôi nhìn lên bầu trời, cảm thấy không biết làm sao, bị đám phụ nữ ở văn phòng tò mò vây quanh, tôi còn có thể làm việc sao? "Đừng tức giận, tối nay về sớm một chút, chúng ta ra ngoài ăn cơm".

Anh dường như không có việc gì.

"Em bị anh chọc tức đến no rồi" Tôi ngắt điện thoại.

Nói thì nói vậy, nhưng tôi vẫn đi vào nhà ăn bên cạnh toà soạn kêu một phần cơm cà ri gà.

"Tịnh nhã"Đang lúc cầm đũa cắm vào thịt gà thì một người ở cổng nhà ăn đi vào kêu tên tôi, dẫn tới mọi người đều ngẩng đầu nhìn, tôi vội lấy tay che mặt, mặc kệ là ai, dám làm chuyện mất mặt như vậy, nhất định không để cho người khác biết tôi quen biêt anh.

Người nọ đi đến trước mặt tôi:"Tôi đã thấy cô, đừng trốn" Tôi ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt tươi cười, nhìn kỹ, thiếu điều thét chói tôii, Hành Bình.

Chính là đầu sỏ làm tôi mang thai Thánh Duyên "Tại sao cậu ở trong này?"

Tôi hoảng sợ lên tiếng "Tôi đi làm ở gần đây".

Hành Bình xoay người chỉ toà nhà quen thuộc kia:"Thấy không? Chính là toà nhà kia, ' toà soạn Khám Tinh'." Tôi biết, sao lại không biết được, tôi vừa mới từ trong đó ra.

Tôi nheo hai mắt, tiểu tử này, trong trường hại tôi trốn đông trốn tây, chẵng lẽ hiện tại muốn giở trò cũ? "Lí Hành Bình!

Nhớ tới mấy năm bị tra tấn, tôi không muốn bị lặp lại, tôi hung hăng trừng mắt anh "Sao.....Sao?"

Anh không rõ ý tôi "Tôi chẳng phải nói với cậu rất nhiều lần? Phải gọi tôi học tỷ!Học tỷ!

Tôi đập bàn, lấy tay chỉ vào mũi anh, cao giọng nói"Còn nữa, tôi đã kết hôn, sinh con, cậu không có hi vọng, về sau không được quấn quít lấy tôi, bằng không tôi xử đẹp ngươi".

Hành bình lùi ra sau mấy bước, lúng túng nói:"Chính là........Tôi không có định quấn quít lấy ngươi." "Vậy thì vì cái gì ngươi lại theo tôi vào cùng một toà soạn?"

Tôi theo dõi ánh mắt anh "Ba tôi là ông chủ của ' Toà soạn Khám tinh', đương nhiên tôi phải làm việc ở đây" Anh gãi đầu nói:"Hơn nữa tôi vào đây trước, tại sao lại biến thành tôi theo cô?"

Đúng rồi, trước kia nghe nói anh là con trai của ông chủ toà soạn, nhưng không nghĩ tới lại là ' toà soạn khám tinh' "Tinh nhã, cô yên tâm, tôi đã sớm buông tha ngươi", Hành Bình hai tay đặt trước ngực ở tư thế "không",ý nói" Tranh giành thê tử của người khác, loại việc xấu xa này tôi coi thường, đây là nguyên tắc của tôi" Thấy tình trạng này tôi thở ra nhẹ nhõm, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác mất mác.

Hành bình nói vậy nhưng tôi thấy nhất định là sau khi sinh xong sức hấp dẫn của tôi giảm hẳn, cho nên anh mới đối với tôi không có hứng thú.

Chẳng lẽ, Nhiễm Ngạo cũng....

"Tinh Nhã, sao mà khi tôi nói buông tha ngươi lại thất vọng như vậy?"

Hành Bình cười đến nheo mắt:"Có thể nào cô đã có tình cảm với tôi?"

"Tình cảm cái đầu cậu!

Tôi dùng sức đánh đầu anh, giả bộ dáng vẻ hung dữ:" Lần sau để tôi nghe được cậu kêu tên tôi, tôi liền vặn đầu cậu, nghe thấy không?"

Thiếu chút nữa tôi cắn đầu lưỡi mình:" Ba ngươi không phải ông chủ sao? Sao lại cho ngươi làm ở vị trí phóng viên nhỏ này?"

"Ba tôi nói muốn tôi bắt đầu ở đây, thăng chức bằng thực lực của bản thân mình.

Tôi số khổ, cả ngày mệt chết." Anh duỗi thắt lưng, sau đó ngoắc phần cơm trưa.

Tôi suy sụp, đang định đi cửa sau, lại gặp phải ông chủ nhỏ rất bình dân, xem ra chỉ còn cách thành thật mà làm việc.

"Đúng rồi, buổi sáng cậu chạy đi nơi nào, tôi không thấy cậu?"

" Đến sân bay phỏng vấn dàn nhạc F.

Bọn họ mới từ Thuỵ Điển về, 9 giờ sáng xuống máy bay.

cô biết không, sân bay rất tấp nập, tất cả đều là phóng viên và người mê ca nhạc, tôi thiếu chút nữa là bị biển người đè bẹp." Hành Bình ăn ngấu ăn nghiến, xem ra rất đói bụng.

" Dàn nhạc F rất nổi danh sao?"

tôi hỏi Hành Bình khoa trương che ngực:" Không thể nào, ngay cả bọn họ cô cũng không biết?"

" Tôi không biết nhiều người" Tôi xem thường thái độ ngạc nhiên của anh.

" Gần đây bọn họ nổi tiếng tột đỉnh, tạp chí và ti vi đều đưa tin, sao cô lại có thể không phát hiện?"

Hành Bình trừng mắt lớn nhìn tôi.

Tôi ngồi thẳng thân mình" Ngươi nghĩ tôi và cậu giống nhau sao? Gần đây tôi vừa chăm lo cho con vừa giảm béo, làm gì có thời gian mà quan tâm vấn đề khác.

Đừng thừa nước đục thả câu, mau nói cho tôi biết." Hành Bình buông đũa nói:" F dàn nhạc là một đôi song sinh.

Hai người chất giọng đều hay, diện mạo xuất chúng, và còn rất trẻ tuổi" " Kiểu như vậy cũng có nhiều, có gì mà phải ngạc nhiên đâu?"

Tôi khó hiểu.

Hành Bình đã sớm biết tôi sẽ hỏi vậy nên cho tôi giải đáp ngay:" chỗ đặc biệt của dàn nhạc F không phải là cặp song sinh mà là bọn họ chuyên sử dụng nhạc của Funeral sáng tác" Tôi vui vẻ:" Funeral không phải ý là lễ tang sao? Sao lại có người lấy tên này?"

"Âm nhạc của anh ta đúng là rất chán nhưng Funeral lại đạt được đúng mức" "Funeral là ba đầu sáu tay hay là siêu nhân? Có gì lợi hại?"

"Anh ta là kỳ nhân, tuy là người sáng tác nhạc nhưng bộ dáng rất anh tuấn, so với các nam minh tinh chỉ có hơn chứ không kém.

Hơn nữa anh rất thần bí, trừ biết anh là con lai và tốt nghiệp học viện âm nhạc Wien, còn lại đối với tên tuổi, gia đình anh thì hoàn toàn không biết, không biết được anh là thần thánh phương nào?"

"Có phải sự thật không? Trên thế giới này có người hoàn mỹ như vậy, tôi không tin" Anh đẹp tới mức nào?"

Anh thản nhiên nói:" Đẹp trai cùng đẳng cấp với tôi." Tôi xem qua, áo sơ mi màu lam, quần bod, còn có trên cổ đeo một vòng cổ bằng kim loại, tóc nhuộm màu nâu,để hơi dài, khuôn mặt anh tuấn,Hành Bình này quả thật làm các cô gái thích ngay.

Nhưng cũng có khi rất đáng ghét.

" Ngươi xem, là bọn họ"Hành Bình chỉ tay vào ti vi đang phát tin tức" 9 giờ sáng nay, dàn nhạc F đã về nước, sân bay bởi vì có gần 2000 fan mê nhạc nên đại loạn, đội bảo vệ sân bay phải sử dụng biện pháp để phân tán." Hình ảnh toàn là đầu ngừơi, phần đông là các cô gái cầm lễ vật, biểu ngữ đợi dàn nhạc F xuất hiện, trên mặt hiện vẻ lo lắng cùng kích động.

Rốt cục, ở cửa ra sân bay cũng xuất hiện hai người có khuôn mặt hoàn toàn giống nhau, tươi cười vui vẻ.

Song sinh thật tốt, nếu hai bộ dáng điều tốt, với vẻ ngoài xinh đẹp của bọn họ có thể thành công nhiều hơn gấp bội.

Hiện trường xuất hiện tiếng kinh động.

Thấy tình trạng này tôi hối hận, nếu như Thánh Duyên có anh em song sinh thì tốt rồi, hai anh em anh sau này lớn lên không biết mê chết bao nhiêu phụ nữ, nói không chừng có thể trở thành ngôi sao quốc tế, lúc đó tôi muốn sống trong các khu nhà cao cấp, mùa xuân đến Paris, mùa hè đến Manhattan, mùa thu đến Ai Cập, mùa đông đến Thuỵ Sĩ.

Đang có ý nghĩ kỳ quái đó thì màn ảnh xuất hiện một người khác, toàn bộ đều xôn xao, một tiếng "Funeral" thiếu chút nữa làm thủng màng nhĩ tôi, mọi người đều đứng lên.

Màn ảnh được chiếu gần lại, tôi tinh tường thấy gương mặt người đó, nhất thời kinh diễm, cái mũi thẳng như thần Hy Lạp, đôi môi có hình dáng hoàn mỹ, cằm trên có một chỗ lõm nho nhỏ.

Làm người tôi khó quên là ánh mắt thâm thuý lạnh lùng, cô tịch rất xinh đẹp, chân chính là mày kiếm mắt sáng.

"Đây là Funeral?"

Tôi thì thào hỏi "Đúng.

Anh có thể xem như linh hồn của dàn nhạc F, tất cả các ca khúc của dàn nhạc F đếu là do anh viết, thật là tài hoa hơn người.

Còn nữa, cô nhất định phải nghe anh diễn tấu đàn dương cầm, âm thanh thật sự rất tự nhiên", vẻ mặt Hành Bình say mê.

Ngũ quan thâm thuý, tóc xoăn, Funeral đúng thật là con lai, nhưng tóc và mắt đều là màu đen, cho nên nhìn qua cũng có nét Phương Đông Hành Bình nâng cầm, vẻ mặt hướng tới:

"Nếu có thể làm rõ thân phận của anh, tôi sẽ nổi tiếng" "Tốt lắm, không cần nằm mơ" Tôi đập tỉnh anh "Ăn cơm nhanh lên rồi về đi làm" Hành Bình khúm núm Quay đầu nhìn về phía tivi, đã thấy phát đến phần tin tức, tôi nhún nhún vai, cúi đầu ăn cơm.

Buổi chiều trở lại văn phòng, chủ biên lại giao xuống không ít việc, tôi ngay cả thời gian uống nước cũng không có.

Về đến nhà tôi lập tức tiến vào phòng tắm ngăm mình trong hương thơm thảo dược, thư thả cơ bắp đau nhức một chút.

Rất thư thái, tôi nhắm mắt lại, tôi rất muốn ngủ luôn trong này "Đã về?"

Cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, Nhiếm Ngạo đi đến.

Tôi lập tức đem thân mình giấu dưới nước, tuyệt đối không cho anh thấy chân mập mạp và cái tay tròn tròn của tôi.

"Hôm nay thế nào? Có mệt chết hay không?"

Nhiễm Ngạo ngồi bên cạnh bồn tắm, tay nghịch nước trong bồn "Tốt, không phải, không...

không có" Tôi khẩn trương, nói năng có chút lộn xộn Nhiễm Ngạo nhìn tôi, trong mắt có ý nghĩ sâu xa khác, tôi cúi đầu, thầm kêu không tốt.

Đột nhiên anh đặt tay lên vai trần của tôi, tôi nhất thời run rẩy " Tôi giúp ngươi mát xa một chút" Thanh âm của Nhiễm Ngạo dần dần trầm thấp khàn khàn, tôi đương nhiên biết anh không phải chỉ mát xa đơn giản như vậy, tim tôi đập bịch bịch.

Quả nhiên, tay anh từ vai của tôi trượt xuống nhẹ nhàng vỗ về cánh tay của tôi, giả bộ vô tình đụng vào ngực tôi, tôi cứng người không dám nhúc nhích.

Tiếp theo, anh kề miệng vào tôii tôi, nhẹ giọng hỏi han:

"Thế nào, thoải mái không?"

Tôi rốt cuộc nhịn không được, rụt người xuống càng thấp, vội vàng nói:

"Nhiễm Ngạo, tôi nghe thấy Thánh Duyên khóc, ngươi đi xem một chút đi." Nghe vậy, Nhiễm Ngạo không thèm nói lại, tay anh bất động, lòng bàn tay nóng rực muốn thiêu đốt da thịt tôi, tôi cắn môi, không biết phải làm sao.

Qua một hồi lâu, Nhiễm Ngạo chậm rãi nói:

"Được , tôi đi xem".

Sau đó đi ra khỏi phòng tắm.

Nghe thấy tiếng đóng cửa tôi mới thả lỏng thân thể, lập tức ngã vào bồn tắm Rốt cuộc cũng không có tâm tình tắm tiếp tôi đứng dậy mặc áo ngủ, đi đến phòng ngủ, thả người trên giường Còn có thể trốn bao nhiêu lần nữa đây? Trong lòng tôi không ngừng hỏi Trong lòng phiền loạn, tôi lấy gối che đi khuôn mặt, sự mệt mỏi của ban ngày dần trở lại, tôi dần dần chìm vào mộng đẹp.

Mơ mơ màng màng, tôi có cảm giác có người đang giúp tôi cởi quần áo, thông ko kiên nhẫn mở mắt ra, kinh hoảng thấy Nhiễm Ngạo ngồi bên cạnh tôi, đang cở bỏ dây lưng áo ngủ của tôi.

Tôi định đẩy anh ra nhưng không hiểu sao cả người mệt mỏi chỉ có thể hỏi:

"Anh làm gì?"

Nhiễm Ngạo nhìn tôi, vẻ mặt u oán:

"Tịnh Nhã, vì sao em không cho anh đụng vào em?"

"Nhiễm Ngạo, hôm nay em mệt lắm , để lần sau đi" Tôi định ngồi dậy nhưng lại phát hiện tôi không thể động đậy, đầu đổ đầy mồ hôi.

"Nhưng, hiện tại anh muốn em" Nhiễm Ngạo không để ý đến sự phản kháng của tôi, tiếp tục cởi áo ngủ của tôi, thân thể tôi cảm giác một trận lạnh lẽo.

Tôi vừa giận vừa vội, chỉ có thể nhắm mắt tuỳ ý anh nhưng trong lòng không yên tới cực điểm.

Làm sao bây giờ? Nhiễm Ngạo sẽ thấy thân thể tôi, canh có thể ghét bỏ thịt béo của tôi hay không? Nhưng qua hồi lâu, anh không có động tĩnh, tôi mở mắt ra thấy Nhiễm Ngạo nhìn tôi với vẻ kinh hoàng:

"Em, sao em lại biến thành như thế này?"

Tôi chán nản, tuy rằng tôi béo nhưng không đến nỗi doạ người khác chứ.

Theo ánh mắt của anh nhìn lại, tôi mãnh liệt hút lãnh khí, chỉ thấy thân thể tôi sưng như cái khí cầu, chiếm cả giường, mở di động suy sụp bên trong lớp da, như là tuỳ thời đều có thể bị thủng, cực kỳ khủng bố.

Lúc này, toàn thân Nhiễm Ngạo run nhè nhẹ, lui về phía sau, chán ghét nhìn tôi, che ngực, giống như sắp nôn mửa.

Tôi gắp đên độ khóc lớn, liền kêu lên:

"Nhiễm Ngạo, đừng đi, đừng đi" "Tịnh nhã? Tỉnh lại! Tịnh Nhã!

Tôi mạnh mẽ trợn mắt thấy Nhiễm Ngạo vẻ mặt lo lắng nhìn tôi:

"Anh đương nhiên không đi" Nhiễm Ngạo xoa nhẹ trán đã đầy mồ hôi của tôi, dịu dàng an ủi tôi:

"Ngoan, em chỉ là nằm mộng" Tôi tựa đầu vào vai anh, chậm rãi bình tĩnh lại, mới ý thức được thật ra là ác mộng.

Quả thật, ban ngày có nhiều suy nghĩ thì ắt hẳn đêm sẽ nằm mộng.

" Em mộng cái gì? Nói cho anh biêt." Nhiễm Ngạo nhẹ nhàng hỏi han " Em...

không nhớ rõ." Tôi cúi đầu, làm sao có thể nói cho anh biêt đựơc.

Nhiễm Ngạo nhìn tôi, ánh mắt sáng rực:

"Là không nhớ rõ hay không muốn nói?"

"Thật sự không nhớ rõ".

Tôi đi qua anh đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, lấy tay xoa xoa mặt,ánh mắt nhìn vào gương ngắm Nhiễm Ngạo.

Chỉ thấy anh đi về phía tôi, xoay người tôi lại hỏi:

"Vì sao lại trốn anh?"

"Em không có" lòng tôi trống rỗng đảo mắt:

"Do anh quá đa nghi" "Thật là do anh đa nghi?"

Thanh âm Nhiễm Ngạo nhẹ nhàng lại càng làm tôi khó chịu "Em đi xem Thánh Duyên" Tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi trận tra hỏi này.

Nhiễm Ngạo giữ tôi lại, tay nhấc cằm tôi lên, bực mình nhíu mày:

"Thánh Duyên ngủ rất ngon, không cần lấy cái này làm lý do, nói cho anh biết gần đây em đến tột cùng là làm sao vậy?"

Tôi cắn chặt răng, ngậm miệng không nói.

Tôi làm sao nói ra đây? Thấy tình trạng này, Nhiễm Ngạo thu hồi tức giận, do dự hỏi han "Có phải do kinh nghiệm sinh sản rất kinh khủng, cho nên...

sợ hãi?"

Tôi lắc đầu "Vậy là vì cái gì?"

Nhiễm Ngạo khó hiểu Dù sao cũng trốn tránh không được, tôi đơn giản thông suốt ra ngoài, lấy tay che mặt tôi thẳng thắng nói:

"Dáng người của em so với trước kia kém một chút....

Tốt lắm, cũng không phải chỉ kém một chút mà là vô cùng thê thảm! Anh sẽ không có hứng thú đâu!

"Vì như vậy?"

Nhiễm Ngạo nghi ngờ nhìn lại tôi "Không cần coi là chuyên nhỏ như vậy, em thấy còn lớn chuyện hơn cả trời sập" Tôi kích động lên "Nhưng đối với anh mà nói không có giá trị nhắc tới" Trong mắt Nhiễm Ngạo tràn đầy dịu dàng.

"Đó là vì em không có tận mắt thấy mới có thể nói như vậy" Tôi phản bác.

Nhiễm Ngạo gương mắt lên, ngồi ở mép giường, dùng âm điệu hơi khiêu khích nói:

"Vậy cho anh xem" Tôi bị chọc giận, cắn răng, nhắm mắt lại, thả mạnh áo tắm, để cho thân thể của mình trắng trợn hiện ra trước mặt Nhiễm Ngạo.

Mặc kệ, muốn sợ muốn chạy trốn hay không tuỳ anh.

Nhưng, một hồi lâu cũng không có động tĩnh, Vụng trộm mở mắt ra một đường nhỏ, thấy Nhiễm Ngạo nhìn cơ thể của tôi không chớp mắt, ánh mắt nóng bỏng, tôi mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng không thôi.

"Rất béo, không nên nhìn" Tôi vội vàng cầm quần áo mặc vào, Nhiễm Ngạo đột nhiên tiến tới, giữ chặt tay tôi, dùng âm thanh khàn khàn tràn ngập tình dục nói:

"Với anh mà nói, vừa vặn tốt" Không đợi phản ứng của của tôi, Nhiễm Ngạo đẩy tôi xuống giường, mà anh thì nhanh chóng cúi người đè lên người tôi, hôn môi, hôn cổ tôi sau đó chậm rãi trượt xuống, lưu luyến ở bộ ngực của tôi.

Lưỡi anh có kỹ xảo, theo đường vân da thịt của tôi trượt xuống, dẫn đến từng đợt khoái cảm run rẩy cho tôi.

Tôi cắn răng nhẫn nại cái cảm giác kỳ dị như sóng nước đánh lại này.

Dần dần, môi anh đã đến bụng tôi, cảm giác càng thêm mãnh liệt, tôi không khỏi rên rỉ ra tiếng, theo bản năng đưa tay ngăn cản:

"Không cần...

có vết mổ, rất khó xem" Nhiễm Ngạo lấy tay của tôi ra, ngẩng đầu lên, mắt sáng như đuốc:

"Em vì sinh hạ con của chúng ta mà chịu không ít cực khổ, anh không phải không biết" Anh cúi đầu hôn lên vết sẹo:

"Vết sẹo này anh sẽ không bao giờ chán ghét, anh chỉ thêm cảm kích, bởi vì em cam tâm tình nguyện chịu thống khổ để sinh hạ Thánh Duyên cho anh" "Nhiệm Ngạo..." Tôi cảm động vì được an ủi, nhưng vẫn cảm thấy phải có nghĩa vụ nhắc nhở anh:

"Em không phải cam tâm tình nguyện, anh đã quên, em là bị anh xếp đặt mới có Thánh Duyên." Nhiễm Ngạo hít sâu hơi lạnh, hung hăng mà bất đắt dĩ nói:

"em người phụ nữ này sao cho tới bây giờ đều thích sát phong cảnh (có nghĩa làm hư cảnh đẹp anh chị đang có) vậy?"

"Em là ăn ngay nói thật" Tôi nhận:" Cho dù anh có khen thịt béo trên người em như thịt gấu mèo trân quý, em cũng không thích nó sinh trưởng ở trên người em" "Một khi đã như vậy" Nhiễm Ngạo tiến đến bên tôii tôi, âm thanh tràn đầy tình dục "Vậy anh giúp em được rồi" " Anh....

muốn làm gì?"

Tôi mở to hai mắt nhìn anh, trong lòng có chút lo sợ "Có loại vận động thật là rất giảm béo" Trong mắt Nhiễm Ngạo chợt loé tinh quang, không đợi tôi phản ứng lại, liền cúi xuống đem tôi bao phủ trong tình dục.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...