Lận Khiêm mở rộng tay tùy ý hành động của cô, trên mặt lại lộ ra nụ cười vô lại: "Vội vã như vậy? Nhưng hiện tại có thể không làm được."
Tống Mộ Thanh lại trợn mắt to với anh lần nữa, ra tay tuyệt không lưu tình, nắm một chỗ nhéo một cái, đến khi anh bị đau nhăn mày lại mới buông tay.
"Đáng đời!"
Cô miệng thì mắng chửi, nhưng khi thấy một vòng băng gạc bọc kín eo anh thì lòng cứng rắn cũng mềm lại. Vành mắt ửng hồng, nước mắt lập tức rơi xuống.
"Cũng do bọn họ chuyện bé xé ra to thôi. Nhìn nghiêm trọng như vậy, nhưng thật ra chuyện gì cũng không có." Lận Khiêm thấy cô khóc lập tức quýnh lên, chống thân thể ngồi dậy lau nước mắt cho cô. Nhưng Tống Mộ Thanh giống như tạo bằng từ nước vậy, nước mắt lau như thế nào cũng không hết. Anh nhìn mà trong lòng đau từng cơn, ân cần hỏi thăm người mang cô đến nơi này nhiều lần.
Anh ôm cô vào trong ngực, giống như dỗ trẻ con trúc trắc vỗ sau lưng cô. Tống Mộ Thanh khóc thành không ra tiếng, vai co lại, nước mắt nước mũi lau hết lên ngực anh. Thỉnh thoảng còn thút tha thút thít mắng anh hai câu, Lận Khiêm đều ứng tiếng đáp lại.
"Được rồi được rồi, không phải là anh không có chuyện gì hay sao? Đừng khóc, còn có một chuyện quan trọng hơn chờ em giải quyết đấy."
Tống Mộ Thanh ngẩng đầu: "Chuyện gì?"
Lận Khiêm lúng túng ho khan một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thoáng qua về phía ngoài lều, không phát hiện động tĩnh gì, mới hơi hất cằm về phía chân giường.
Tống Mộ Thanh nghi hoặc nhìn theo tầm mắt của anh, lại quay đầu trông thấy biểu tình có chút khó chịu của anh, qua một lúc lâu mới "phụt" một tiếng bật cười.
"Nếu không phải vừa đúng lúc em đến đây, anh tính toán giải quyết như thế nào?" Lận Khiêm là người sĩ diện, ở phương diện này cố chấp muỗn chết. Loại chuyện này anh tuyệt đối sẽ không để cho người khác đến giúp, phải cho người biết rằng anh đường đường là đoàn trưởng, ngay cả việc đi tiểu cũng phải để cho người khác hỗ trợ, chẳng phải là tổn hại uy danh của anh hay sao?
"Nhịn!" Anh cắn răng nói.
Tống Mộ Thanh muốn nói, nếu anh trở thành quan quân đầu tiên của quốc gia từ xưa đến nay chết do nhịn đi tiểu chẳng phải là càng dọa người hay sao? Lại nhìn thấy bộ dạng khó chịu của anh đành phải nghiêng đầu sang chỗ khác, không dám giễu cợt anh.
Nơi dừng chân là cao nguyên cách mấy nghìn mét so với mặt biển, điều kiện gian khổ, lễ năm mới cũng có rất ít người trong gia đình đồng ý tới. Có quân nhân nhiều năm đã không được gặp người trong nhà mình. Cho nên tất cả mọi người thấy bọn tôi cũng như thấy thân nhân của mình vậy, đặc biệt thân thiết.
Lúc Tống Mộ Thanh xuống xe lộ khuôn mặt của mình, người người đều náo nhiệt đến xem, tiến đến gần cô, không ngừng gọi "chị dâu". Tuy trong lòng cô rất vui, trả lời người bằng nụ cười nhiệt tình hở hàm răng trắng muốt nhưng cũng có chút không chống đỡ được, cho nên từ khi vào trong lều sau đó cô không đi ra ngoài nữa.
Cô hỏi cậu nhân viên cần vụ tò mò tiến tới gần lều một chậu nước ấm, hâm nóng trên cái lò nhỏ trong lều, để sát bên giường gần chỗ Lận Khiêm nằm.
Cô cúi người, lọn tóc dao động tới lui ngay trên cổ Lận Khiêm. Anh giơ tay lên nắm lấy lọn tóc, thả bên mũi hít hà, ngón tay vòng tới vòng lui trên đó.
"Ba bốn ngày không gội đầu rồi, anh không ngại bẩn hả?" Cô đẩy tay anh ra, đoạt lại mấy lọn tóc, để ra đằng sau. Nhưng khẽ cong eo lại tuột xuống, đơn giản cầm một cây bút bên cạnh giường anh lên, bối tóc thành búi lỏng lẻo ở sau gáy.
"Anh đã hơn mười ngày rồi chưa tắm rửa, em cũng ghét bỏ anh sao?" Trong tay không có tóc, anh liền chơi đùa nút thắt trên áo. Nhưng chơi đi chơi lại rồi nổi lên tâm tư khác, ngón tay dò xét vào trong cổ áo, khẽ lướt qua trên cần cổ cô.
Tống Mộ Thanh vỗ một cái vào trên tay anh, trừng mắt liếc anh một cái. Luôn không thành thật như vậy.
Chậu inox được hun thành đồng màu vàng, vừa thay một lượt nước trong chậu đáy chậu liền nổi lên một tầng bọt khí. Lúc Tống Mộ Thanh vắt khăn không cẩn thận đụng phải cạnh bồn, bị nóng lập tức rút tay về, khăn xoạch một tiếng rơi vào trong nước, nước tung tóe bắn vào trong bếp lò, hơi nước xì xì bốc lên.
"Bị bỏng rồi hả? Đưa cho anh xem một chút nào." Lận Khiêm vươn tay kéo tay cô lại gần, đưa lên gần môi thổi một hơi.
Tống Mộ Thanh ngơ ngác nhìn anh. Cả khuôn mặt gầy đi một vòng, râu trên cằm mọc ra, đầu lông mày còn một vết thương nhỏ không dài lắm. Giây phút vừa nhìn thấy anh, cả người thoạt nhìn chật vật nhếch nhác, tựa lên trên chiếc giường đơn sơ, trên người đắp một cái áo khoác ngoài quân nhân đã không nhìn rõ màu sắc cũ.
"Lận Khiêm." Cô gọi anh. Anh ừ một tiếng, không ngẩng đầu, vẫn nắm lấy tay cô thổi hơi như cũ.
"Giây phút anh bò lên mui xe, từ trên xe nhảy xuống, còn lúc bị tuyết chôn anh có nghĩ đến em không?" Cô đè tay anh lại, ngăn chặn động tác của anh.
Lận Khiêm dừng một chút, sau một lát mới chậm rãi ngồi thẳng dậy nhìn cô. Vừa liếc, anh lập tức sửng sốt. Tống Mộ Thanh chưa từng dùng ánh mắt phức tạp như vậy nhìn anh.
Từ lúc bắt đầu cho đến về sau, trong ánh mắt của cô tràn đầy tự tin có chí thì nên, như một thanh kiếm sắc được rút ra khỏi vỏ,mũi nhọn cũng lộ ra. Ánh mắt như thế khí khiến cho anh phản cảm, nhưng trong lòng có một cảm giác dần dần hưng phấn khi gặp được đối thủ có năng lực tương đương, không tự chủ được bị hấp dẫn. Về sau, ánh mắt cô nhìn anh dần dần trở nên mềm mại, tràn đầy khiến cho anh cảm thấy sung sướng yêu thích và tình yêu.
Mà hiện tại ánh mắt như thế lại khiến cho anh cảm thấy hơi bất an. Anh biết rõ vấn đề ở chỗ nào, nhưng bất lực.
Từ khi mặc quân trang vào trên người, trên vai của anh đã gánh vác một phần trách nhiệm. Từ đó về sau đã quyết định, ngay cả anh là con của ai, chuyện vợ chồng con cái, đứng đầu vẫn là danh hiệu quân nhân.
Rất lâu mà Tống Mộ Thanh không nhận được câu trả lời, dần dần thu hồi ánh mắt nhìn thẳng vào anh, cúi đầu xuống.
Bàn tay bị anh nắm cũng hơi dùng sức rút trở về.
Không khí mới vừa rồi còn ấm áp thoáng chốc đã they đổu. Bên trong bếp lò không ngừng hát ra luồng nhiệt sưởi ấm, không khí trong lều có chút buồn bực. Tống Mộ Thanh cảm thấy rất khó chịu, rất khó thở, rất muốn thoát khỏi tay anh chạy ra bên ngoài, sau đó từng hơi từng hơi hít thở.
Lận Khiêm phát giác được cô hơi kháng cự, tay xiết chặt, lại vừa vặn nắm vào đầu ngón tay bị phỏng của cô, Tống Mộ Thanh không kịp chuẩn bị, nhẹ giọng khẽ rên. Anh lập tức buông ngón tay của cô ra, nhưng không buông tay, mà sửa lại bắt lấy cổ tay của cô.
“Mộ Thanh, anh là quân nhân.” Anh nói. Tiếng nói khàn khàn, không biết có phải do vài ngày đều không uống một giọt nước hay hay là do cực lực áp chế nội tâm cuồn cuộn bất an.
Trong lòng Tống Mộ Thanh chua xót một hồi, cô đã sớm đoán được anh sẽ nói như vậy.
“Em biết, anh có trách nhiệm.” Cô giơ tay lên khẽ lau khoé mắt: “Nói thật, nếu như anh là người lâm trận mà lùi bước không có một chút khí khái nam tử hán, chắc ban đầu em sẽ không yêu anh. Nhưng hiện tại em hi vọng anh đừng đội trời chân đạp đất như vậy, như vậy em sẽ sợ. Em sợ không biết có một ngày anh lại vì trách nhiệm của anh bỏ lại em, em còn sợ đến một ngày nào đó em sẽ oán anh.”
Trong lòng Lận Khiêm như bị một vật gì đó hung hăng đập vào, qua lại đung đưa, một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại. Ngay sau khi cô nói xong, thậm chí anh cảm nhận được nếu như có một ngày cô oán anh, trong lòng của cô sẽ khó chịu như thế nào.
Bởi vì sau khi anh dần dần biết rõ một chuyện, anh đã từng oán hận cha của anh.
Mẹ anh là sinh bệnh mà qua đời. Khi đó cha anh vẫn là một người cảnh sát bình thường, thường xuyên vì công sự mà đi sớm về muộn, thậm chí bận rộn mười ngày nửa tháng cũng không thấy được bóng dáng của ông. Ngày mẹ anh qua đời ông còn đàng chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, sau khi trở về để hạ táng, ngay cả nhìn mặt lần cuối cũng không được. Khi còn bé Lận Khiêm rất ít khi nhìn thấy ông, ấn tượng với ông chỉ có nghiêm khắc, có đôi khi một thời gian dài thậm chí lại quên ông trông như thế nào. Khi hiểu được nỗi đau và sự hâm mộ khi người khác có mẹ, anh thường thường nghĩ, nếu cha anh không bận rộn như vậy, không có coi trách nhiệm quan trọng hơn gia đình, có nhiều thời gian chăm sóc anh và mẹ, như vậy mẹ anh cũng sẽ không sinh bệnh mà ông cũng không hề phát hiện ra.
Anh vươn tay ôm Tống Mộ Thanh, ôm tấm lưng đưa về phía anh vào trong lồng ngực mình. Mà giờ phút tựa ên người anh này, Tống Mộ Thanh lập tức xoay người chôn đầu vào trong ngực của anh, hai tay khẩn trương vòng qua anh.
Trên người hai người đều mặc rất dày, cho dù là dùng sức ôm cũng giống như là cách một khoảng cách. Điều này làm cho cô cực kỳ mất mát, tay từ trong quần áo tham tiến dán lên eo anh, cảm giác được da thịt thân cận mang đến an ổn, trong lòng mới an tĩnh lại.
Lận Khiêm vùi mặt trên cổ cô, hít hà mùi thơm trên người cô, sau đó mới chậm rãi mở miệng.
“Thật xin lỗi. Anh không thể bảo đảm từ nay về sau lại không phát sinh chuyện như vậy, nhưng có chuyện như vậy nhất định anh sẽ hết sức bảo vệ anh toàn của mình! Anh sẽ không vứt bỏ em!”
**
Tống Mộ Thanh bình an đi qua tuyến đường từ Tứ Xuyên qua Tây Tạng, lúc đến nơi buổi tối có hơi phát sốt, mê sảng cả người cuộn lại thành một đoàn giống như tôm ở trong ngực Lận Khiêm.
Anh lo lắng ngồi dậy muốn dùng nước đá hạ nhiệt độ cho cô, lại bị tay cô ôm chặt, vừa động cô lại bắt đầu càn quấy khóc rống. Động tĩnh ồn ào này không nhỏ, kinh động không ít người, làm cho những người nghe lén kia không có ý tốt cười trộm.
Lận Khiêm không còn cách nào khác, đành phải gọi bác sĩ, ôm cô trong ánh mắt lúng túng soi mói của vài người.
Tam Tử kéo lê giày vội vàng chạy tới, vừa thấy sắc mặt của Tống Mộ Thanh ửng hồng không bình thường thiếu chút nữa gào lên, nén giận Lận Khiêm không chăm sóc cô cho tốt. Vừa nghĩ tới cô có thể bị lạnh ở trên giường liền chột dạ, giúp đỡ vắt khăn mặt đưa cho Lận Khiêm. Khi nhìn thấy Tống Mộ Thanh không hề đề phòng ỷ lại trên người Lận Khiêm, trong lòng của cậu không thoải mái giống như bị một trận đá rơi vậy, quăng khăn vào trong chậu, nước bắn tung toé.
Lận Khiêm thản nhiên nhìn cậu một cái, lấy cái khăn trên trán Tống Mộ Thanh đưa cho cậu ta, giọng không hề lên xuống nói: “Cám ơn.”
Tam Tử hừ một tiếng, hung hăng trợn mắt nhìn Tống Mộ Thanh trong lòng ngực anh ta, nhưng cô một chút phản ứng cũng không có. Phẫn uất túm lấy khăn mặt trong tay Lận Khiêm, nhận mệnh vắt.
Khi Tống Mộ Thanh tỉnh lại còn cảm thấy toàn thân khó chịu. Không nhịn được nóng, lại cũng bởi vì tay chân giống như bị trói lại, tuyệt không động đậy được. Cô không mở mắt ra, giãy nảy, cảm giác người bị một thứ gì đó nắm thật chặt , lúc này mới mở mắt ra.
“Đừng lộn xộn, đắp kín vào.” Lận Khiêm chống đầu nhìn cô, một tay xê dịch chân ở lưng cô, biết rõ cô bị quân không chút khe hở, chỉ lộ một cái đầu ở bên ngoài.
“Em nóng.” Cô vặn vẹo uốn éo.
“Em bị cảm.” Anh kiên trì.
Tống Mộ Thanh đanh phải buông tha, đôi mắt đen láy, uỷ khuất nhìn anh. Phát hiện dưới khoé mắt anh là một vòng quầng thâm, trong mắt còn có tơ máu. Lờ mờ nhớ tới lúc mình mơ hồ ngủ hình như có một người vẫn luôn ôm cô, nói chuyện này chuyện kia ở bên tai cô.
“Anh vẫn luôn không ngủ?” Cô hỏi.
“Ngủ không được.” Anh sờ lên tóc cô. “Mộ Thanh.”
Cô ừ một tiếng, xem như đáp lại anh. Đột nhiên ý thức được hiện tại giữa bọn họ là ôn hoà khó có được, mấy lần cùng giường chung gối ít ỏi kia, đều là thiên lôi đánh sấm sét. Cô xê dịch về phía anh, như bảo bảo quấn tằm vậy. Lận Khiêm cười cười, chụp tay tới, kéo cô lại bên cạnh.
Tống Mộ Thanh đang hưởng thụ ấm áp và yên tĩnh khó có được, đột nhiên nghe anh nói: “Đợi đến khi em khoẻ lại lập tức trở về đi.”
Cô gẩng đầu: “Anh thì sao?”
“Anh còn nhiệm vụ.” Anh đứng dậy, vươn tay bưng bát thuốc trên lò tới, đưa đến bên miệng cô.
Tống Mộ Thanh nhíu mày nhìn chằm chằm vào bát thuốc kia, ra sức lắc đầu, bên trong đen sì, còn tản mát ra một mùi thuốc nồng nặc khó ngửi. Lận Khiêm tiếp tục cầm bát thuốc đưa tới bên miệng cô, một bộ “Nếu em không uống thì anh tống hết vào trong miệng em.”
Cô ai oán nhìn anh, thấy anh bất vi sở động, do dự trong chốc lát, với tay của anh hùng hồn như hi sinh uống một hớp lớn, sau đó há miệng, khuôn mặt nhăn nhó không bao giờ uống nữa.
Lận Khiêm lập tức lấy nước cho cô súc miệng. Lúc này mới tự tay cô nhận lấy. Để cho anh một chiến sĩ tàn tần chăm sóc mình. Thật sự là có chút không đành lòng.
Nghĩ đến mấy lời kia của ông ngoại Lận Khiêm, cô nhìn anh vài lần, không biết nên hay không nên nói.
“Muốn nói gì thì cứ nói đi.” Lận Khiêm nhìn thấu cô muốn nói lại thôi.
Tống Mộ Thanh rủ đầu xuống, đợi đến khi Lận Khiêm ngồi đến bên cạnh mới lôi kéo góc áo của anh, nói: “Em đã gặp ông ngoại anh.”
Nhìn anh một cái, một chút biểu lộ ngoài ý muốn cũng không hề có. Nói thầm hai câu rồi lại nói tiếp: “Ông nói, nhiệm vụ lần này của anh là do ông cố ý an bài. Tối thiểu nửa năm mới có thể trở về.”
“Anh biết ông ai bài.” Anh cười bóp một cái trên mặt cô, cảm thấy lần đầu tiên cô ngẫu nhiên sinh bệnh cũng không tệ lắm. Đỏ mặt không tự giác lộ ra bộ dáng cô bé đang ỷ lại của cô, cực kỳ đáng yêu.
“Nhưng, không cần phải nửa năm.” Anh ý vị thâm trường nói.
Tống Mộ Thanh im lặng một lúc, như là suy nghĩ hiểu được cái gì đó, sáng tỏ cười.
“Vậy em chờ anh cùng trở về.” Cô ngửa đầu, dùng giọng điệu làm nũng của mình không hề phát giác nói.
“Không được!” Lận Khiêm lập tức giận tái mặt. Phát hiện giọng của mình rất nghiêm khắc lại hoà hoãn hạ xuống, nói: “Đây là đang ở trong hoàn cảnh ác liệt, thân thể của em không chịu được. Hơn nữa anh còn có chuyện muốn làm, em sống ở đây anh rất lo lắng.”
“Anh đều nghĩ như vậy rồi còn nói.” Cô oán giận nói.
“Yên tâm đi, cam đoan với em chuyện nay anh nhất định sẽ làm được.” Anh ôm cô, để cho cô an tâm: “Huống chi, báo cáo kết hôn anh đã gửi xong rồi, lúc trở về có thể lập tức được phê duyệt. Cho nên, em về trước chuẩn bị.”
Vốn dĩ khuôn mặt ửng hồng của Tống Mộ Thanh trở nên đỏ như sắp rỉ máu, mắt nhìn chằm chằm vào lồng ngực anh: “Em phải chuẩn bị cái gì?”
“Chuẩn bị gả cho anh!” Khoé miệng Lận Khiêm câu lên khẽ cười, vô cùng vui vẻ nói. Nói ra những lời này giống như tế bào toàn thân được thông thấu, cả người nhẹ như muốn bay lên.
Trán Tống Mộ Thanh chống ở trong ngực anh. Bởi vì vừa rồi quấn ở trong chăn, trong lều bạt bị lò lửa hun ấm áp, anh không mặc áo khoác ngoài nặng nề. Cô nghe thấy tiếng tim đập có quy luật của anh, từng nhịp từng nhịp, tiếng đập rõ ràng dị thường.
“Anh là nói thật, Mộ Thanh.” Anh một tay ôm cô cùng với chăn mền, một tyay đặt ở trên gáy cô, cằm chống trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng mè nheo: “Chúng ta kết hôn đi.”
“Ông ngoại anh không đồng ý.” Cô có chút lo lắng. Lúc cô nói ra những ời kia, cô không biết lão nhân gia kia bị cô dao động, hay là càng thêm không ủng hộ cô.
“Là anh cưới vợ. Ý kiến của ông chỉ có thể xem như tham khảo.”
Cô mỉm cười ngọt ngào ở chỗ anh không nhìn thấy. Không nói chuyện, một lát sau, Lận Khiêm nhéo nhéo sau gáy cô thái độ thúc giục.
“Anh lặp lại câu nói kia một lần nữa đi.” Cô nói ra một yêu cầu nho nhỏ.
“Chúng ta kết hôn đi!!” Anh nói còn lớn tiếng hơn lúc trước, càng thêm khẳng định.
“Được!”