Nghĩa Nữ Của Thành Vương
Chương 61: “Nhược Nhi...Ta Khó Chịu...!”
-“Chàng nói xem thân thích của Liễu thừa tướng có những ai? Có chức vụ gì quan trọng trong triều không?” Nhược Yên vẫn cứ không yên lòng hỏi.
-“Tính ra Liễu thừa tướng cũng không nhiều thân thích lắm, các chi các nhánh đời trước cũng chỉ hai, ba người con. Nhưng không ai thọ cả, điều bệnh tật chết trước ba mươi tuổi, không con cháu gì nối dòng. Phụ thân Liễu thừa tướng cũng chỉ là chức quan chi huyện nhỏ nhoi, đến năm bốn mươi tuổi mới được một mình Liễu thừa tướng.
Khi hắn đậu trạng nguyên thì phụ mẫu hắn cũng qua đời hết rồi, bản thân hắn thì có ba người con, hai nữ một nam. Con gái lớn là Liễu Tâm Liên, đã tiến cung, hiện nay là Liễu Quý Phi đứng đầu hậu cung. Con trai độc nhất của hắn là Liễu Mộc Nguyên, Liễu tổng binh, nắm trong tay một phần ba binh lực trị an của kinh thành. Người cuối cùng thì nàng đã gặp qua, Liễu Lan Nhiên, đang là hòn ngọc quý trên tay hắn, cũng là mồi câu duy nhất mà hắn dùng để chiêu mộ thế lực.” Triệu Doãn chậm rãi liệt kê vây cánh của Liễu thừa tướng cho Nhược Yên biết, vừa cầm lấy sợi tóc mềm mại của nàng thưởng thức.
Nhược Yên ngồi nghe Triệu Doãn nói vừa chìm trong suy nghĩ của mình, chợt cảm giác cổ mình ngưa ngứa, mới phát hiện gương mặt hắn đã kề sát vào cổ nàng, hơi thở hắn phả vào da nàng nóng rực.
Tim nàng khẽ run lên, trong đầu hiện ra một biển báo nguy hiểm! Liền xoay người lại nâng tay vỗ vào ngực hắn một cái nói:” Chàng lại trêu chọc ta, không sợ phát hỏa hay sao? Lỡ chàng không nhịn được ta không chịu trách nhiệm với chàng đâu!”
Triệu Doãn nghe nàng cảnh cáo, bật cười một tiếng, sau đó ôm chặt nàng vào người, môi hắn áp vào vành tai nàng nhẹ giọng nói:” Nếu ta vẫn bắt nàng chịu trách nhiệm thì sao?”
Giọng nói hắn ám muội, hơi thở nóng rực phả vào tai nàng, Nhược Yên rùng mình một cái vội vàng trốn tránh, nàng gấp gáp la lên:” Chàng... chàng đừng làm bậy, ta.. ta còn chưa có trưởng thành đâu! Chàng tuyệt đối đừng làm càn a!”
Nhìn nàng quẩn bách, Triệu Doãn bật cười thật to, sau đó ôm lấy nàng thả lên giường, cúi đầu kề sát tai nàng nhỏ giọng nói:” Nàng yên tâm đi, ta không cầm thú đến mức xâm phạm nàng khi nàng chưa trưởng thành đâu, chỉ là như hoàng huynh có nói, ăn một chút đậu hũ cũng không có vấn đề gì!”
Vừa dứt lời, hắn đã dùng môi chặn lấy môi nàng, mạnh mẽ hút vào. Trong lòng Nhược Yên hết sức nghi ngờ khái niệm “một chút” của hắn, cũng thắc mắc không biết Triệu Huân đã chỉ vẽ gì, mà Triệu Doãn điên cuồng như muốn nuốt nàng vào bụng như thế! Hắn không sợ lát nữa phải tắm nước lạnh hay sao?
Dù không biết Nhược Yên nghĩ gì, chỉ biết nàng không chuyên tâm, Triệu Doãn bất mãn bóp mạnh eo nàng một cái, môi hắn vẫn còn dán trên môi nàng nói:” Lúc này mà Nhược Nhi còn nghĩ đến chuyện khác, có phải trách ta không đủ nhiệt tình không?”
Nhược Yên bị đau khẽ “a” một tiếng, nhìn lại thấy mình đã bị hắn lột sạch không biết từ lúc nào. Mặt nàng lập tức đỏ lự, không dám nhìn hắn nữa, vòng tay ôm lấy hong hắn, giấu mặt vào lồng ngực nóng ấm của hắn nhỏ giọng kháng nghị:” Chàng còn nói mình không cầm thú, đã nói không xâm phạm ta thì lột sạch ta làm gì? Lại còn nhìn ta với ánh mắt sói đói như vậy, làm ta sợ a!”
Triệu Doãn đưa tay nâng mặt nàng lên, ép nàng nhìn thẳng vào mắt mình, gương mặt tuấn mỹ của hắn hiện lên nét nhu hòa dụ hoặc, hắn dịu dàng dụ dỗ nói:” Ta chỉ muốn hôn nàng thôi, nàng biết ta sẽ không làm tổn thương nàng mà.”
Phải nói càng lúc Triệu Doãn dùng “sắc dụ” càng lợi hại, Nhược Yên nhìn hắn một cái, khẽ nuốt nước miếng, ánh mắt hắn nóng bỏng như thiêu đốt nàng, bờ môi đỏ quyến rũ làm Nhược Yên muốn cắn một cái, trên trán cao lấm tấm mồ hôi gợi cảm đến tột cùng, lại còn giọng nói trầm thấp ngọt ngào như ủ mật. Làm bao nhiêu sự kháng cự của nàng tan biến hết.
Thấy nàng thất thần nhìn mình đăm đăm, Triệu Doãn biết nàng đã bị hắn mê hoặc, mới chậm rãi cúi đầu xuống, mút lấy bờ môi thơm ngát của nàng. Đầu lưỡi xâm nhập sâu vào miệng nàng, khẽ mút mát. Nhược Yên mê man đáp lại, vòng tay câu lên cổ hắn, để cơ thể hai người dính chặt vào nhau. Hai người quấn lấy nhau, ma sát, vuốt ve, không biết là ai cởi, hay từ khi nào, quần áo trên người Triệu Doãn cũng rơi xuống đất. Môi lưỡi hắn trườn khắp người Nhược Yên, để lại vô số những đó hoa đỏ rực.
Trên giường, một bóng dáng cường tráng to lớn và một thân hình bé nhỏ như đan vào nhau.
Bàn tay hắn lần mò, môi hắn hôn lên tất cả những điểm nhạy cảm trên cơ thể nàng, Nhược Yên chỉ còn cách nhắm nghiền mắt, cố gắng không thành công khi kìm nén tiếng rên rỉ phát ra từ miệng mình. Chợt Triệu Doãn bắt lấy bàn tay đang nắm chặt ga giường của nàng, đưa xuống hạ thân hắn, chạm vào một thứ nóng rực, Nhược Yên hoảng hồn rút tay lại, thì bị hắn đoán được nên đè chặt lại, kề môi vào tai nàng, giọng khàn khàn gọi:” Nhược Nhi...”
Nhược Yên xấu hổ đến mức muốn đâm đầu vào tường chết quách cho rồi, bây giờ nàng hiểu được Triệu Huân dạy hắn cái gì rồi! Với tri thức của một người hiện đại, làm sao nàng không biết hắn đang muốn nàng “giúp” hắn chứ! Nhưng biết là một chuyện, còn “làm” lại là chuyện khác a! Mặt nàng đâu có dày đến mức này cơ chứ!
Một tay nàng vẫn bị hắn kìm chặt với thứ nóng bỏng kia, một tay nàng che lấy mặt mình lúng túng nói:” Chàng... chàng thật vô sỉ! Chàng tự mà làm lấy đi, ta không biết đâu!”
Triệu Doãn vẫn không buông nàng ra, mà còn chà sát thứ kia vào tay nàng, giọng nói gần như rên rỉ:” Nhược Nhi... ta khó chịu...”
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp