Nghe Nói Anh Yêu Em

Chương 35: CHUYỆN NĂM 2006 (Phần 1)


Chương trước Chương tiếp

Gần sáu rưỡi chiều, Lương Duyệt vẫn vùi đầu xử lý các loại hồ sơ. Kể từ khi dựa được vào Trung Thiên, cô đã bất ngờ cứu sống được Nghiêm Quy. Hồ sơ các vụ án cứ tới tấp gửi tới, tiền kiếm đựơc cũng mỗi ngày một nhiều hơn, ông chủ Hàn Ly xem ra phen này đến cả trong mơ cũng mỉm cười.

Sau mấy tháng điên cuồng như con thoi, xem ra đến lúc này ai cũng mệt rã rời, vì thế văn phòng phải liên tiếp tuyển người. Vì đã có tiếng tăm trong ngành nên chất lượng các ứng viên dự tuyển vào văn phòng cũng được nâng lên rất nhiều, các thạc sĩ ngành luật trước đây nhìn văn phòng của họ bằng nửa con mắt thì nay cũng lần lượt tới dự tuyển vơi vẻ tôn trọng hơn hẳn. điều này thực sự làm thỏa mãn lòng hám hư vinh của Lương Duyệt.

Vì có thêm mấy nhân viên mới nên khối lượng công việc vốn chồng chất như núi cũng đã giảm đi khá nhiều, nhưng Lương Duyệt vẫn thích tự mình xem xét mọi việc, giống như Luật sư Nghiêm năm nào.

Nhắc đến Luật sư Nghiêm, trong lòng Lương Duyệt dấy nên một niềm cảm kích. Một người phụ nữ đã đem toàn bộ tâm sức của mình vào một chuyện nào đó cũng không ngoài hai mục đích: một là sự nghiệp, muốn chứng minh thực lực của mình, như Lương Duyệt; hai là vì tình yêu, luôn theo đuổi mà không chút oán trách, giống như Luật sư Nghiêm.

Chị ấy là một người phụ nữ thông minh. Sau khi biết Hàn Ly chỉ một lòng một dạ nghĩ về Phương Nhược Nhã, chị ấy đã lựa chọn cách ra đi.

Ra đi một cách dứt khoát, đó là việc duy nhất mà chị ấy có thể làm được, và đó cũng chính là hành động khiến khi chia tay, Hàn Ly luôn im lặng, không thể nói được câu nào.

Tình yêu có lẽ là như vậy, chỉ có một người chiến thắng mà thôi.

Người thua cuộc, cho dù có nhận được sự day dứt từ phía đối phương thì cũng chẳng lấy gì làm vui vẻ, bởi vì thứ mà họ cần không chỉ có vậy.

Quá sáu giờ là cả toà nhà tắt điều hòa, mặc dù lúc đó Lương Duyệt đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại nhưng vẫn không ngơi tay. Hàn Ly đã đi công tác từ mấy hôm trước. Chỉ còn lại trợ lý mới tuyển Doanh Doanh vẫn còn ở lại. Lương Duyệt thầm tính, công việc có thể sẽ phải làm thâu đêm, trong khi cô trợ lý mới tuyển kia thì như hoa như ngọc, không thể bảo ngừơi ta thức đêm để làm thêm, vì thế cô bèn đứng dậy đi đến chỗ làm việc của Doanh Doanh, gõ vào tấm kính ngăn cách, nói: “Cô cứ về đi, để chìa khóa lên bàn, hôm nay tôi sẽ đóng cửa”.

“Không sao đâu ạ, hôm nay em cũng muốn học thêm đôi chút.” Doanh Doanh quả là một cô bé thuần khiết, những sinh viên vừa mới tốt nghiệp, mới bước chân vào xã hội luôn tràn đầy sức sống của tuổi thanh xuân, khiến người khác phải ghen tỵ. Lương Duyệt thấy vẻ mặt tươi rói của cô bé, bình thản nói: “Nếu cô muốn về, bây giờ vẫn còn kịp, nếu không thì đêm nay sẽ phải thức đến sáng đấy”.

Dù cô cố làm ra vẻ nghiêm nghị nhưng cũng không đuổi được Doanh Doanh, Doanh Doanh vẫn kiên trì đáp: “Không có vấn đề gì, em sẽ ở lại làm thêm”.

Lương Duyệt nhìn chằm chằm vào Doanh Doanh, cuối cùng mới cười rồi quay người đi vào phòng làm việc.

Trước khi đóng cửa, cô vẫn không quên dặn với lại: “Vậy thì nhớ gọi hai suất cơm hộp đấy, đói bụng là không làm được việc gì đâu.”

Doanh Doanh le lưỡi, cừơi, gật đầu rồi lấy điện thoại gọi đến cửa hàng cơm hộp ngay lập tức, còn Lương Duyệt ngồi ngả người xuống ghế, dáng điệu lơ đãng.

Cô nhẩm tính, từ ngày tốt nghiệp đến nay cũng đã bảy năm rồi, tinh thần và khí thế hừng hực không chịu chấp nhận thất bại năm xưa đã bị hiện thực làm cho biến mất sạch từ bao giờ. Doanh Doanh đã vượt qua rất nhiều ứng viên có trình độ học vấn cao, được tuyển vào hoàn toàn là bởi vì Lương Duyệt khao khát sức sống thanh xuân ấy ở cô bé.

Sức sống thanh xuân như không hề biết đến mùi vị của nỗi buồn.

Cô cũng đã từng có nó. Nhưng sau đó, nó đã bị một người mang đi, thế là từ đó cô xa mãi nụ cười rặng rỡ như ánh mặt trời, và hơn thế nữa, là những niềm vui đặc biệt và đầy ý nghĩa.

Khi chúng ta lớn lên, chúng ta sẽ phát hiện ra rằng, một nụ cừơi thực sự cũng là một thứ xa xỉ. Nó nặng hơn cả tiền bạc, không thể lấy thứ gì ra để đo đếm được.

Suất cơm hộp Doanh Doanh gọi về đã đựơc bày trên bàn, nhưng Lương Duyệt không hề muốn ăn, mãi cho đến khi có tiếng chuông điện thoại gọi đến. Cô dừng bàn tay gõ trên phím, mở điện thoại, đó là một số quen thuộc, số của Trịnh Hy Tắc.

Kết hôn đã mấy tháng rồi, cô vẫn luôn bận rộn, nhưng anh còn bận hơn cô.

Nếu như những người giúp việc trong nhà không nhắc nhở thì cô cũng quên mất rằng họ vẫn đang là cặp vợ chồng mới cưới. Nếu các thành viên tép riu trong hội đồng quản trị của Trung Thiên có ý làm phản như họ từng nghĩ, thì với uy tính của Trịnh Hy Tắc, cộng với sự trợ giúp của cô, cái ghế chủ tịch hội đồng quản trij cảu anh vẫn rất vũng vàng. Trịnh Minh Tắc không có nhiều động tĩnh như trước, an hem họ vẫn gặp gỡ nhau, thậm trí trước đám đông vẫn tỏ ra hòa hợp.

Không biết ai đã nói câu này: “Làm bung bét ra thì chỉ là hạ sách, và như vậy càng không thể tiếp tục trò chơi đựơc nữa.

Vì thế mà vẫn cứ tiếp diễn cái cảnh anh thì tỏ ra nhân từ, còn em thì tỏ ra khính trọng, Trịnh MinhTắc vẫn cứ làm tổng giám đốc, Trịnh Hy Tắc thì vẫn giữ lấy cái ghể chủ tịch hội đồng quản trị của mình, còn Lương Duyệt thì vẫn cứ là cố vấn luật cho Trung Thiên một cách thuận lợi.

Chính vì mối liên hệ giữa hai người phần nhiều là vì công việc, nên việc anh gọi điện cho co vào lúc tối muôn như thế này quả là một điều không bình thường. Cô suy nghĩ trong mấy giây rồi mới nhận điện thoại: “Chào anh, tôi, Lương Duyệt đây”.

“Tôi, Trịnh Hy Tắc. Tối nay cô làm thêm giờ à?”

Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn rất trầm, mỗi lần nghe thấy âm thanh ấy, Lương Duyệt đều cảm thấy người mình như căng ra.

“Vâng, ngày kia mở phiên tòa rồi, hôm nay tôi phải chuẩn bị một số thủ tục cần thiết.” Lý do của Lương Duyệt đưa ra từ trước đến nay luôn rất hợp lý.

Trong tòa nhà vẫn còn một số nơi sáng đèn. Bắc Kinh cuối tháng Bảy, thời gian trôi qua thật nhanh, cái nóng còn sót lại mang đến cho chốn phồn hoa này vẻ rực rõ cuối cùng. Mặc dù ánh đèn trong phòng rất sáng, nhưng cô vẫn ngẩng đầu lên nhìn ra phía cửa sổ, trên tấm cửa kính in một bóng người thấp thoáng, không một nụ cười, đó là một người vợ rất nghiêm nghị.

“ Ra ngoài ăn cơm được chứ? Hôm nay là sinh nhât cô.” Sau một hồi im lặng, anh tiếp tục.

Lý do này quả là rất tuyệt, đồng thời cũng khiến cho Lương Duyệt giật mình, vì hình như cô chưa hề hỏi đến ngày sinh của đối phương. Khi làm thủ tục đăng ký kết hôn, cô cũng đã xem qua hộ khẩu, chứng minh thư, trước đó cũng đã xem di chúc của anh và các giấy tờ công chứng, nhưng cô chẳng hề chú tâm gì tới những con số ghi trong đó. Lúc này, cô cảm thấy không thể nói được gì, vì như vậy hình như không được công bằng.

“Thôi, không cần đâu. Tôi đã bảo trợ lý gọi cơm hộp về đây rồi. Xin cảm ơn ý tốt của anh” Lương Duyệt lựa chọn cách khách sáo từ chối để chấm dứt sự áy náy trong lòng mình, sau đó vội tắt ngay điện thoại.

Anh nhớ tới ngày sinh nhật của cô?

Điều này đối với co quả không phải là một chuyện vui, cô càng khong có kiểu mừng thầm và cho rằng anh đang cố tỏ ra lấy lòng cô. Có lẽ chỉ vì anh cho rằng đôi vợ chồng xa lạ như họ cũng cần phải có dịp để giao lưu tình cảm, chỉ như thế mà thôi.

Cho nên, khi chuông điện thoại kêu lên một lần nữa, cô giật mình, chẳng khác gì cô con gái bị bố mẹ phát hiện ra tội yêu sớm, vội vàng mở máy, khẽ gắt lên: “Tôi đã bảo là không cần cơ mà. Tôi rất bận, thưa ông Trịnh”.

“Thưa bà Trịnh, người ta thường nói, gia đình có biến cố thì thường gây bất lợi cho sự nghiệp,đối với cô hay với tôi cũng thế. Hãy cùng nhau ăn một bữa cơm đi, mang việc về nhà làm. Hai mươi phút nữa tôi sẽ đến chờ cô ở bên dưới!”

Cách nói đầy vẻ công việc ấy khiến Lương Duyệt thấy nhẹ nhõm đôi chút, trong đầu cũng hiện lên hình ảnh anh nhíu chặt đôi mày. Từ trước tới nay anh không quen với việc bị phản bác, nếu cứ tiếp tục đôi co e rằng anh càng cứng rắn hơn. Vì vậy, Lương Duyệt cũng cố tỏ ra bình tĩnh nhẫn nại hơn, cô đáp lại bằng giọng nói rất lịch sự: “Nhưng, có thể tôi sẽ ra muộn năm phút đấy. Tôi phải trang điểm lại”.

“Được, tôi sẽ chờ cô”. Đầu dây bên kia không có nói tiếng gì nữa.

Lương Duyệt thở dài một cái rồi mới tắt máy. Cô nhìn dòng chữ đang gõ dở trên màn hìh, đành tắt máy tính, sau đó lục tìm mấy hộp mỹ phẩm ít ỏi trong túi xách và chạy vội về phía nhà vệ sinh trang điểm lại.

Đó là quy định mà sau khi lấy Trịnh Hy Tắc cô mới phát hiện ra. Các mệnh phụ phu nhân hay những phụ nữ quý phái đều có thói quen trang điểm, dù là béo hay gầy, dù là đậm hay nhạt thì khi xuất hiện trước đám đông, họ cũng cứ phải trang điểm một chút, để làm ra vẻ có giáp dục và hiểu biết lễ nghi. Lương Duyệt cảm thấy mình là người giản dị bẩm sinh, cho rằng nếu mình bắt chước họ thì chẳng khác gì Đông Thi học Tây Thi. Nhưng có một số người rỗi hơi đã nhắc nhở cô, mấy lần như vậy, cuối cùng cô buộc phải từ bỏ phần nào nguyên tắc của mình, rời khỏi đám đông “quần chúng lao khổ” và chú ý hơn đến việc trang điểm.

Vì sao đi gặp chồng mình lại phải trang điểm? Khi cầm thỏi son tô lên môi, Lương Duyệt thầm nghĩ. Tên của thỏi son này rất thú vị - “Nụ hôn kiêng kỵ”. Cô đã đắn đo, cân nhắc rất nhiều trước quầy mỹ phẩm. Đồ của hang Givenchy luôn rất đắt, đối với túi tiền của cô thì lại càng như vậy. Nếu không vì bắt buộc, sẽ chẳng bao giờ trong túi cô chứa những thứ đó. Nhưng đến khi chọn màu, cô lại phải cân nhăc một lần nữa. Giữa màu hồng phớt và màu đỏ quyễn rũ, cô đành lựa chọn màu đỏ theo sở thích của Trịnh Hy Tắc.

Vì rốt cuộc, người đàn ông thích màu hồng phớt cũng không thể nhìn thấy màu của thỏi son mà cô tô lên môi.

Lương Duyệt nhìh lên khuôn mặt với cặp lông mày đang chau lại của mình trong gương, đôi môi vừa mới tô xong và sắc màu nhợt nhạt cho thấy rõ tâm trạng của cô lúc này. Ai cũng có những tâm sự riêng trong lòn mà ngay bản thân họ nhiều khi cũng chẳng muốn tìm hiểu, chỉ hy vọng tới một ngày nào đó, khi nhắc lại, mình sẽ không phải khóc đến nhem nhuốc cả mặt mày, và khi đã có thể giải quyết nó một cách êm thấm, người ta mới có thể nói ra với người khác.

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Lương Duyệt bảo Doanh Doanh về nhà, Doanh Doanh không hiểu,vội nói rằng mình rất vui được ở lại làm thêm. Nhìn vẻ cuống quýt củ cô bé, Lương Duyệt nhẹ nhàng nói: “Tôi có việc bận, một mình cô ở lại làm thêm thì rất nguy hiểm. Hãy mang công việc về nhà làm, sáng mai tôi cần đến nó”.

Doanh Doanh có lẽ cũng đã rất mệt, nhưng vẫn phải cố chống đỡ để ở lại làm thêm cùng Lương Duyệt, nhưng bây giờ thấy Lương Duyệt nói vậy, cô cũng vui vẻ nghe theo ngay lập tức. Cô thu dọn đồ còn nhanh hơn cả Lương Duỵêt. Nhìn theo bước chân tíu tít của cô, Lương Duyệt đeo túi đựng laptop lên vai:” Đi nhanh đi, kẻo sàn nhà bị cô làm mòn bây giờ”.

Doanh Doanh có vẻ hơi ngượng nên cứ dùng dằng trong thang máy mãi, Lương Duyệt lại phải dùng biện pháp “mặt lạnh như tiền” mới có tác dụng. Cô chỉ nói một vài câu là Doanh Doanh đã im bặt.

Xe của Trịnh Hy Tắc đỗ ở cổng quảng trường, Doanh Doanh do dự một lát nhưng rồi cũng bước tới chào anh. Việc phải xưng hô như thế nào cho hợp cũng khiến cô bé thấy khó khăn, nếu là công việc thì gọi Chủ tịch Trịnh là đúng, nhưng lúc này người ấy đang sắm vai người chồng đi đón vợ, nếu cứ gọi như vậy thèi có vẻ không hợp cho lắm. Cuối cùng, cô đỏ bừng mặt, núp phía sau Lương Duyệt, khẽ cúi đầu, nói: “Em chào anh !”

Trịnh Hy Tắc và Lương Duyệt đều nhìn về phía cô bé, không khí giữa ba người bỗng trở nên rất ngột ngạt. Doanh Doanh ngẩn người ra một lúc rồi mới nhận ra mình đã lỡ miệng, nên vừa cười ngượng ngùng vừa thoái lui, đi được một lúc thì bắt đầu co cẳng chạy, đôi giày cao năm phân của cô bé khiến người ta nhìn thấy mà lo ngại, nhưng hình như nó chẳng ảnh hưởng gì tới bước chân thoăn thoắt của cô.

Lương Duyệt bước lên xe, Trịnh Hy Tắc khẽ cười : "Trợ lý của cô thật thú vị."

Lương Duyệt nhìn theo phía sau lưng Doanh Doanh, khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.

Phong cách nhà hàng nơi họ đến vẫn theo gu của Trịnh Hy Tắc, cả chất lượng và sự lãng mạn đều rất tuyệt.

Căn phòng được bao bọc bởi những tấm rèm lụa màu bạc, tạo thành một khoảng không gian riêng, chiếc ghế mềm mại thay cho loại ghế tựa vừa lạnh vừa cứng khiến cho người ta có cảm giác dễ chịu như đang ở nhà. Phía sau lưng mỗi người còn có cả mấy tấm nệm to đùng, nếu dùng để ôm trước ngực thì cũng rất chắc chắn. Đưa tay sờ vào lớp vải bên ngoài, Lương Duyệt không khỏi tặc lưỡi thầm khen, đây là hàng sợi dệt tay của hãng Carslan, thật là xa xỉ. Lần đầu tiên cô nhìn thấy lại hàng này là khi anh nhờ người khác mang đến tặng cô, nghe nói giá của nó chưa đầy một mét vuông đã là cả vạn tệ, thế mà chỉ trong khoảng không gian này có khoảng hơn chục cái.

May mà cô đã kịp trang điểm lại, tuy bộ váy công sở có vẻ chẳng ra thể thống gì khi ở giữa chốn xa hoa này, nhưng những mỹ phẩm được trang điểm trên mặt thì cũng có thể được coi là loại hàng cao cấp.

Trong khi Lương Duyệt cúi đầu suy nghĩ thì Trịnh Hy Tắc đã chọn xong món ăn. Anh luôn như vậy, không bao giờ hỏi lấy một câu xem cô muốn ăn gì, nhưng món nào mang lên cô cũng khó tìm được lý do để từ chối, vì vậy cô xũng đã quen với việc để anh tự quyết định.

"Đây là quà sinh nhật của cô." Giọng của Trịnh Hy Tắc thoảng đến tai Lương Duyệt.

Cô quay đầu lại, dưới ánh nến chập chờn, trên bàn là một chiếc hộp vuông xinh xắn.

Một phong cách rất độc đáo, với lớp viền vàng khảm trên nền tím. Anh đưa tay mở chiếc hộp ra, rồi kéo nó lên, đeo vào tay cô. Lúc ấy Lương Duyệt mới phát hiện ra, đó là một chiếc lắc tay rất tinh xảo, mỗi một mắt xích là một bông hoa có nạm kim cương, thật khó mà tả hết vẻ quyến rũ và sự tinh tế của nó.

Lương Duyệt ngẩng đầu lên, nói : "Chắc là đắt lắm, lần sau anh đừng tốn tiền như thế này nữa nhé."

Anh đáp : "Chỉ là thủy tinh thôi mà, đâu phải kim cương. Người phụ trách quầy nói rằng, những người sử dụng máy tính lâu, đeo nó thì sẽ giảm bớt được sự ảnh hưởng của bức xạ".

Lương Duyệt lập tức chê theo thói quen : "Như thế mà anh cũng tin à? Đó chỉ là lời nói dối thôi.

Trịnh Hy Tắc cười đáp : "Tôi cứ tưởng là sẽ lừa được cô nên đã mua đồ rẻ giả vờ là đồ tốt!"

Cô trừng mắt lườm anh. Thời gian chờ món ăn được mang tới mới làm cho người ta có cảm giác thèm ăn. Cô thở dài nói : "Ngày nào cũng phải nghiên cứu các hồ sơ vụ án, đến nỗi chẳng buồn ăn cơm nữa, nói gì nhớ tới ngày sinh nhật. Nếu biết được khi nào mình chết thì cũng quá tuyệt vời rồi."

Trịnh Hy Tắc rót cho cô một cốc rượu vang đỏ, đáp : "Việc của Trung Thiên nhiều đến thế hay sao?"

Trung Thiên có ba văn phòng cố vấn luật, Nghiêm Quy thuộc loại có quy mô nhỏ nhất, và vốn liếng cũng ít nhất. Nhưng kể từ khi ngón tay Lương Duyệt mang chiếc nhẫn mà Trịnh Hy Tắc đeo lên, thì hai cái miệng luôn há ngoác ra của hai văn phòng luật kia chỉ còn cách ngậm chặt miệng lại.

Rất nhiều, những ví dụ như vậy có rất nhiều. Phụ nữ có thể nhanh chóng thăng quan tiến chức, thì ngoài việc dựa vào năng lực vượt trội hơn hẳn nam giới cả mấy lần, thì phải còn dựa vào cả nhan sắc. Nhưng nhan sắc của Lương Duyệt lại thuộc loại bình bình, điều đó đã vượt ra ngoài dự liệu của bọn họ. Có lẽ, đó cũng chính là nguyên nhân khiến cho Trịnh Hy Tắc yên tâm bổ nhiệm cô. Rốt cuộc thì so với một minh tinh luôn tỏa sáng, một người vợ là luật sư sẽ càng có ích cho sự nghiệp của mình hơn. Chuyện mà bọn họ có thể làm để đối đầu với Nghiêm Quy, chỉ là cố gắng thâu tóm toàn bộ công việc, bài xích đối thủ để từ đó củng cố quyền lực của mình. Vì vậy mà Nghiêm Quy và Lương Duyệt cùng các cố vấn luật hàng ngày vẫn có thể lĩnh về một khoản tiền lương không nhỏ mà lại chẳng phải làm gì.

Lương Duyệt cười đau khổ : "Tôi đúng là một cố vấn luật sư ăn không ngồi rồi của Trung Thiên, hưởng lương mà chẳng làm gì. Tôi bận với những vụ án khác!"

"Nói cho tôi nghe xem nào!" Trịnh Hy Tắc liếc nhìn cô một cái rồi tiếp tục rót rượu.

"Thôi." Lương Duyệt đón lấy cốc rượu rồi uống cạn một hơi.

"Hôm nay là sinh nhật của cô nên tôi sẽ đáp ứng cho cô một nguyện vọng". Trịnh Hy Tắc nâng cốc lên chạm vào cốc của cô, rồi mỉm cười.

"Nguyện vọng? " Lương Duyệt hít một hơi thật sâu, nói : "Một nguyện vọng của Chủ tịch Hội đồng quản trị Trung Thiên thì to tới cỡ nào nhỉ?"

Anh nghiêng người dựa vào ghế, cổ áo sơ mi phanh ra, im lặng ngồi dưới ánh đèn mờ ảo.

"Tôi đã từng mơ có một chiếc nhẫn bằng thủy tinh rẻ tiền nhất, khoảng một trăm chín mươi lăm tệ. Đó là vào ngày sinh nhật tôi, tôi đã ngắm nghía nó cả nửa ngày mà vẫn không dám mua, bởi vì tôi lĩnh lương vào giữa tháng, đến cuối tháng thì phải trăn trở tính toán. Cuối cùng, chiếc nhẫn ấy đã bị người khác mua mất…"

"Cô muốn một chiếc nhẫn à?" Anh dốc cạn chỗ rượu trong cốc, hỏi.

Lương Duyệt ngừng lời trong giây lát, nhìn kỹ khuôn mặt của người bên cạnh dưới ánh nến.

Cô lại nhầm mất rồi. Người này là Trịnh Hy Tắc chứ không phải Chung Lỗi.

Đó là lần sinh nhật đầu tiên khi cô vừa tới Bắc Kinh, đối với những người mà mức lương chỉ có một ngàn tệ như họ, thì chiếc nhẫn giá hai trăm tệ quả là một món đồ xa xỉ, cho nên mong ước lúc đó của cô cũng biến thành nỗi khao khát không thể thỏa mãn được.

Sau đó, Chung Lỗi biết được mong ước ấy qua những trang nhật ký của cô. Anh đã chạy đi tìm khắp các cửa hàng trong thành phố, nhưng đáng tiếc là chiếc nhẫn ấy đã bị người khác mua mất từ lúc nào rồi, anh đành phải mua một chiếc khác, cũng với giá tiền như vậy và phải tiêu đến đồng tiền cuối cùng. Trong túi hai người chỉ còn lại có ba mươi tệ. Lương Duyệt đã đeo chiếc nhẫn đó và cùng Chung Lỗi chống chọi của một tuần. Anh đạp xe đi làm, cô thì cả đi lẫn về mất hai tệ, còn lại hai mươi tệ dành để mua thức ăn trong bảy ngày.

"Nhẫn ư ? Tôi đã có rồi. Chiếc nhẫn cưới đắt như vậy, cả đời tôi cũng không dám nghĩ tới, tôi còn đòi nhẫn làm gì nữa?" Lương Duyệt mỉm cười, cầm chai rượu lên rót thêm vào cốc cho anh, rồi cũng rót thêm cho mình.

"Thế còn nguyện vọng gì nữa?" Anh cố ý gợi chuyện.

Lương Duyệt nhấm nháp một chút thức ăn, uống hết chỗ rượu trong cốc, đầu óc cô bỗng trở nên rối bời, mắt cô như có một màn sương ở phía trước. Cô mỉm cười : "Ước muốn của tôi ư? Ước muốn của tôi là có một ngôi nhà thật to. Ước muốn của tôi là Nghiêm Quy và Trung Thiên mỗi ngày một phát triển. Ước muốn của tôi là mọi chuyện của anh luôn suôn sẻ."

"Thế còn cô thì sao?" Trịnh Hy Tắc nheo mắt, vẻ suy nghĩ và hỏi tiếp.

"Tôi ư ? Những ước muốn của tôi đều đã thực hiện được rồi, và tất nhiên là tôi rất vui." Lương Duyệt nói.

"Trong ước muốn của cô có tiền?" Trịnh Hy Tắc mỉm cười rồi lại rót thêm rượu vào cốc cho cô.

"Có!" Lương Duyệt kéo dài giọng. "Tất nhiên là có, anh chính là người cung cấp cái ăn cái mặc cho tôi, có anh thì mọi sự đều thuận lợi như ý, và tất nhiên tôi cũng sẽ nhờ thế mà luôn gặp may mắn. Nếu như anh không vui, thì làm sao tôi được toại nguyện?"

Trịnh Hy Tắc không hề tỏ ra tức giận mà chỉ bình tĩnh quan sát Lương Duyệt đang có phần hơi mất bình tĩnh.

Có lẽ đã nhận ra mình hơi lỡ lời, Lương Duyệt cúi đầu uống rượu. Khi anh vươn người tới, cô không hề hay biết. Và rồi nụ hôn ấy lướt bên tai cô. Đôi môi anh rất lạnh, có lẽ là vì họ đã ngồi dưới chiếc điều hòa hoạt động quá lâu. Lương Duyệt không dám ngẩng đầu lên, chỉ còn cách để mặc anh vuốt ve.

Sau cùng anh hạ giọng nói : "Ít nhất tôi cũng có thể thỏa mãn một trong số những ước muốn của cô."

Lương Duyệt cụp mắt, chăm chú nhìn vào ngón tay của mình và gắng sức nói : "Tùy anh, tôi thì thế nào cũng được."

Anh kéo cô đứng lên, tấm đệm phía dưới rất mềm mại, cô phải cố mấy lần mới đứng dậy được, cánh tay vững chãi của anh đưa ra đỡ cô. Chính vì vậy cô càng không dám ngẩng đầu lên.

Thấy vậy, anh nói : "Cô rất thông mình, biết rõ khi nào nên đón nhận, khi nào thì nên từ chối. Cô cứ như thế khiên tôi rất muốn hôn cô."

Nghe vậy, cô cội lùi về sau một bước, vẻ cảnh giác lộ rõ trên khuôn mặt.

Trịnh Hy Tắc thấy cô đã trở lại trạng thái bình thường bèn nói : "Như thế này mới đúng là Lương Duyệt mà tôi biết, vừa rồi tôi còn tưởng mình nhận nhầm người."

Để che giấu vẻ ngượng ngùng, cô cầm cốc rượu ở bàn lên và nói với anh : "Uống hết chỗ rượu này thì về nhà đi, tôi cò phải làm việc."

Anh cũng cầm cốc rượu của mình lên và nói : "Được thôi."

Chỗ rượu còn lại đã được uống hết rất nhanh. Lương Duyệt quay sang một bên và ngửa cổ uống cạn.

Sau đó họ người trước người sau bước ra khỏi nhà hàng, Trịnh Hy Tắc đã vi phạm quy định sau khi uống rượu không được lái xe, nhưng Lương Duyệt không ngăn anh, cô chỉ muốn mau chóng được về nhà. Về tới nơi, cô lập tức vào nhà tắm. Khi cô bước ra, tóc vẫ còn ướt, cô đã vội mở máy và bắt đầu làm việc. Một hồi sau, cô quay ra thì nhìn thấy Trịnh Hy Tắc vẫn ngồi đọc tài liệu trên ghế sô pha ở phòng làm việc.

Lương Duyệt gõ mấy chữ rồi ngẩng đầu lên hỏi : "Anh có việc gì à?"

"Không." Trịnh Hy Tắc không ngẩng đầu lên, trả lời với vẻ lạnh lùng.

Cô lại cúi đầu xuống tiếp tục công việc, nhưng không hiểu tại sao có một câu mà đánh tới bốn lần vẫn không xong, cô tức giận đập tay lên bàn phím, nhưng rồi lại ngẫm nghĩ, tức giận như vậy thì thật là vô lý. Cô kéo laptop lại tiếp tục làm việc, người ngồi trên chiếc ghế kia vẫn không tỏ ra thái độ gì.

Sau đó tâm trạng Lương Duyệt dần dần bình tĩnh trở lại, công việc cũng tiến triển tốt hơn, cô chẳng còn tâm trí nào để nghĩ tới anh nữa. Đầu cô cũng trở nên sáng suốt hơn, những tư liệu được chuẩn bị từ trước đều được cô vận dụng thành công vào phần biện hộ, phần kết thúc cũng rất hay, cô mỉm cười và lưu chúng lại rồi tắt máy. Lúc này, cô mới nhận ra là đã gần hai giờ đêm, nhìn qua bàn bên kia, anh đã tựa vào ghế và ngủ từ lúc nào.

Cô đến bên chiếc ghế, đứng nhìn anh và suy nghĩ.

Rất lâu, rất lâu…

Cuối cùng, cô khẽ thở dài, quay vào lấy tấm chăn mỏng định đắp lên cho anh. Nhưng đôi lông mi anh khẽ động đậy, cô do dự một chút rồi mới đắp chiếc chăn lên.

Có lẽ, họ không yêu nhau. Giữa hai vợ chồng cũng không cần đến sự rung động.

Có lẽ, mỗi người có một cuộc sống riêng, đó cũng là một kiểu hôn nhân.

Có lẽ…

Thẳng thắn, đó chính là điều quan trọng nhất. Để đối mặt với quá khứ, cần phải có dũng khí, nhưng để thẳng thắn thì còn cần nhiều dũng khí hơn.

Nhưng, giữa họ còn có một người, đó chính là lý do khiến họ không thể thẳng thắn với nhau được.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...