Ngây Thơ Và Phóng Đãng

Chương 2


Chương trước Chương tiếp

Gianni mặc nhiên nghe theo lời Meg. Anh quá mệt mỏi, mà thân thể rệu rã thì đầu óc cũng mụ mẫm theo. Để Meg ở lại tự lo liệu lấy, anh lê bước về dãy phòng của mình. Một cách hoàn toàn máy móc, anh đá văng đôi giày ra và ngã phịch xuống giường.

Điều tiếp theo Gianni nhận biết được là mặt trời rọi vào mắt và bụng đói cồn cào. Chộp lấy chiếc điện thoại bên cạnh, anh gọi quản gia mang thức ăn lên. Megan nói đúng, anh thầm nhủ. Anh cần giấc ngủ. Hẳn anh đã bị loại khỏi ‘vòng chiến đấu’ hàng giờ rồi. Sau hai mươi phút cạo râu, tắm táp và có cảm giác khá hơn, anh đi đến phòng ăn trong dãy phòng của anh. Một bữa ăn được dọn sẵn ngay giữa bàn. Đồng hồ sinh học của anh bảo rằng chắc đây là bữa tối, nhưng trông nó chẳng giống bữa tối chút nào. Thực ra, nó chẳng giống bất kỳ món gì trong loạt thực đơn của lâu đài Castelfino suốt ba mươi hai năm cuộc đời anh.

“Thức ăn này trông hấp dẫn đây,” anh nói một cách ngờ vực, cầm tờ báo La Repubblica xếp ngay ngắn trên kệ.

“Vâng, Signor. Hôm nay chúng tôi được mời ăn trưa ở ngôi nhà nhỏ trong khu vườn, người quản lý hoa viên cũng cho chúng tôi ăn món này.”

Chưa kịp hỏi thêm, Gianni chợt thấy có gì đó khác thường.

“Đây là báo thứ Hai. Có chuyện gì với Chủ nhật vậy, Rodolfo?”

“Nhân viên trong nhà có chỉ thị là không được làm phiền ông.” Người này còn nhấn mạnh từ ‘trong nhà’ một cách bất thường làm Gianni lập tức nghi ngờ. anh đi vòng quanh bàn ăn, quan sát từ mọi góc nhìn bữa ăn khác thường. Có nửa tá bánh sừng trâu, nhiều loại rau trộn và một đĩa thủy tinh đựng cái gì có màu sắc khá dịu ngọt.

“Món này giống món tráng miệng của Anh. Từ ngày rời trường học tôi không còn nhìn thấy nó nữa. Món này ở đâu ra vậy?”

“Cô quản lý hoa viên gợi ý thay đổi thực đơn cho ông đấy.”

Gianni thôi đi qua đi lại. Nhíu mày, anh xua xua ngón tay. “Ban nãy tôi đã định hỏi anh. Tôi không biết là chúng ta có quản lý hoa viên,” anh nói chậm rãi, phân vân không rõ mình biết chuyện này không nữa. Cô gái nọ đã tự vào nhà anh, biến thành con chim cu gáy ngay khi anh vừa quay lưng đi.

“Cô Imsey vừa mói đến đây, thưa ông.”

“ À,... là cô ta.” Gianni thều thào nói bằng giọng của người đàn ông có cả triệu nhân viên, bọn họ chỉ biết quấy nhiễu thôi. “Thôi, không sao cả. Cô la sẽ chẳng ở đây lâu được. Tôi thích những kỹ năng thực tiễn hơn là cái mớ bằng cấp. Những kẻ chỉ biết học hành, chả biết gì về cuộc sống luôn sợ làm việc cật lực.” Anh có những ý nghĩ khá tự tin, nhưng nét mặt của Rodolfo lập tức làm anh lại ngờ vực. “Ê, đừng nói là gương mặt, cặp giò, nụ cười của cô ta, suối tóc đó hay đôi mắt xanh trông như trẻ thơ ấy làm anh mụ mẫm nha.”

Giọng điệu Gianni yếu ớt đi bởi nhận thức tội lỗi. So áo khoác cho ngay ngắn lại như một anh luật sư bảo vệ trước toà, anh nhanh chóng quay về hàng ngũ của tổ tiên mình. Không ai trong đám nhân viên dược phép làm loạn nơi này. Bất kể cô ta xinh đẹp và quyến rũ thế nào đi nữa. “Hay... có gì hơn thế cũng không được.” Anh quả quyết. “Cô gái đó chỉ có thích một thứ thôi, cầm tiền lương. Chính cô ta nói với tôi chứ ai, ngay lúc vừa mới đến.”

Anh hầu bàn của Gianni chưa vội đi, rõ ràng là có điều muốn nói. Với tay lấy một cái bánh sừng trâu nữa, Gianni nhìn anh dầy uy quyền.

“Hình như anh có gì đó muốn nói với tôi thì phải, Rodolfo.”

Anh hầu húng hắng một cách lịch sự. “Có lẽ ông cũng muốn biết, bây giờ bà bếp trưởng đang mang bộ mặt của một quả chanh héo, thưa ông.”

Đang cầm cái kẹp từ mâm sang đĩa, Gianni dừng lại khi nghe mấy từ dó. Ý nghĩ Meg tỏ ra dễ thương với anh chỉ vì muốn kiếm tiền làm anh phát cáu. Nụ cười hằn học trên mặt anh quay trở về khi nghe cái tin nóng hổi rằng cô có thể làm cho bà bếp trưởng điềm đạm của anh bực bội.

“Chuyện này đâu không liên quan gì đến cô quản lý hoa viên phải không?” Anh vô tư hỏi.

“Có ạ, thưa Bá tước.”

“Và... tinh thần của những người trong bếp...?” Gianni dò xét, tay phủi phủi vụn bánh mì.

“Khá hơn rồi.”

“Tôi đã nói là gia đình Bellini luôn để cho những nhân viên ưu tú tự ý làm những gì mình thích,” Anh nói với chất giọng ấm áp, đầy vẻ hài lòng.

Cho anh hầu lui ra, Gianni ngồi thưởng thức bữa sáng. Anh ăn ngấu nghiến đến căng cả bụng.

Nếu anh nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên ở lâu đài Castelfino anh đẩy đĩa ăn ra vì no nê chứ không phải vì chán đến nỗi nuốt không trôi. Rồi anh nhận ra mình bắt đầu thấy khỏe khoắn hơn lúc nào hết trong suốt bao nhiêu năm qua. Vì bữa ăn được cải thiện, chỉ trong một ngày mà anh có thể ngủ ngon còn hơn ngủ cả tuần. Nhưng rồi thực tế đấm mạnh vào anh. Cha đã qua đời. Tương lai của hàng trăm hecta đất đai, hàng ngàn nhân viên trên toàn cầu đang nằm trong tay anh, đang trông cậy vào năng lực của anh - một Bá tước Castelfino. Giờ thì công việc kinh doanh của anh có thể bành trướng y như hoạch định.

Gianni vào phòng nghe nhạc, bật nhạc lên rồi ra ban công nối với phòng ăn riêng. Từ đây anh có thể nhìn bao quát toàn cảnh những lúc thư nhàn. Cả vùng đất đai ở phía dưới, những ngọn đồi hiên ngang trải dài mênh mông, giờ đây trở thành trách nhiệm mà anh phải gánh vác. Cho đến thời điểm cách đây vài ngày thôi, đồng nho của anh đã chiếm hơn một trăm hecta trên mảnh đất bao la này. Nó đã sẵn sàng để thay đổi. Gianni nhìn thẳng vào tương lai. Những đêm vui chơi quá đà giờ phải gác lại. Kể từ bây giờ, việc phát triển sự nghiệp làm rượu sẽ luôn hiện diện trong đầu anh những lúc tỉnh táo. Nó giúp anh tránh nghĩ đến một khía cạnh của cuộc sống vương giả như một đám bụi núi lửa che ngang cuộc dời. Anh không muốn là người đàn ông cuối cùng gánh vác cái tên và tước vị này, nhưng cũng không muốn thấy đứa con của mình chịu đau khổ vì chào đời trong gia đình Bellini. Dư vị ấy vẫn còn đắng chát trên môi anh.

Gianni ngồi xuống nhìn ngắm khung cảnh xung quanh, cố không nghĩ đến diều không thể tránh khỏi. Quang cảnh khá đẹp. Thực sự là trước kia anh chưa bao giờ nhìn ngắm khung cảnh này từ dãy phòng của mình. Nó vẫn tồn tại nơi đây bao đời. Bây giờ, mỗi dây nho, môi cây ô liu, cây bách đều thuộc về anh. Anh ngồi thư giãn một cách mãn nguyện.

Rồi Megan Imsey lọt vào giữa khung cảnh ấy, đang đẩy chiếc xe cút kít đầy những dụng cụ làm vườn. Cái nón râm rộng vành che hết khuôn mặt cô, nhưng Gianni vẫn có thể thấy được cô đang rất hứng thú làm việc trong nắng vàng. Trong khi anh ngắm nhìn cô thì cô hết quay dầu sang bên này rồi sang bên kia, nhìn đám cỏ khô phơi vung vãi trên khắp lối đi đầy cỏ dại. Hẳn là cô đang đi về phía bờ tường khu vườn, anh nhận thấy thế. Dự án cuối đời của cha anh đã chạy tốt. Đó là một cái nhà kính trồng hoa to khủng khiếp, đủ mức điên rồ để làm tiêu tan kho bạc của anh. Suy nghĩ của anh về cô trở nên khắt khe. Sao cô ta lại đến dó trong khi anh đã nói cho cô biết anh nghĩ như thế nào về dự án của cha rồi mà? Cô ta là loại người gì mà lại làm việc không cần thiết thế kia? Với ý nghĩ đó, Gianni mỉm một nụ cười khinh bỉ. Anh nghĩ đến những lần về nhà trong tình trạng ngật ngưỡng hơi men khi tia sáng đầu tiên bắt đầu ló rạng. Nhưng anh vẫn ghé qua cánh đồng nho để làm việc. Chính tinh thần đó đã tạo cho anh một sự nghiệp chói lọi trong ngành sản xuất rượu chỉ trong vài năm. Anh đã tự thân vận động để có được nó. Nếu muốn làm việc gì đó cho ra ngô ra khoai, thì phải tự làm. Gianni tự hỏi không biết cô Imsey có hứng thú trong việc kiểm tra chất lượng không. Có lẽ đây là thời khắc tuyệt vời nhất dể tìm ra câu trả lời. Trời hôm nay thật dẹp và anh có cảm giác may mắn...

* * *

Cái nắng ở Tuscan dính chặt vào da Megan. Nói nóng thôi thì chưa đúng, phải gọi là nóng kinh hồn. Bên dưới chiếc sơ mi trắng dài lay, rộng thùng thình từ đầu đến chân cùng cái mũ rơm rộng vành và cặp kính mát của cô là lớp kem chống nắng. Có thê như vậy là an toàn, nhưng cô muốn chết vì ngạt thở. Mặc dù cái nóng khiến cô sợ đến mức phải chạy bon bon trong vườn, nhưng cô vẫn luôn háo hức làm việc. Lâu đài Castelfino có một nét lạ vô cùng khiến nó trở nên thật sự đặc biệt. Cách đây một trăm năm, một Bá tước đã xây cho cô vợ trẻ người Anh một khu vườn có tường vây quanh để cô bớt nhớ nhà. Chẳng ai đụng đến nó qua bao năm tháng cho đến khi cha của Gianni ấp ủ dự án làm một nhà kính trồng hoa nghệ thuật thật lộng lẫy. Khu phức hợp mới hầu như đã xong, nhưng trong một buổi sáng nắng tươi thế này, Meg còn hứng thú làm tiếp những phần chưa xong của khu vườn. Nét buồn thảm dần tan biến của nó thực sự cuốn hút Meg. Mỉm cười, cô mở cổng khu vườn và để mình lạc vào giữa thiên đường rộng cả một hecta. Cô đứng một chốc để chiêm ngưỡng thành quả của mình. Đây là những gì mà cô đã dành mấy tháng vừa qua hoạch định và khảo sát trong những lần đến Ý. Một cung điện thủy tinh nằm giữa trung tâm khu vườn bí mật. Vẫn còn vài đường nét cần phải thêm vào, nhưng tòa nhà chính thì gần như đã hoàn thành. Sáng nay, toàn bộ mái nhà được mở toang để gió lùa. Trông nó như con thuyền chiến Tây Ban Nha đang căng buồm. Rạng ngời trước thành công của mình, Meg tự hỏi không hiểu sao Gianni có thể không ưa một thứ dễ thương như vậy chứ. Cô sợ hãi tự hỏi không biết làm cách nào để thuyết phục Gianni cho cô tiếp tục làm việc ở đây. Cô khó lòng chịu nổi khi nghĩ đến chuyện có ai đó can thiệp vào dự án vườn hoa xinh đẹp của mình. Thành công này làm tinh thần cô phấn chấn, còn hơn cả thành công trong việc cứu vãn nguy cơ phá sản cho ba mẹ.

Khả năng họ bị rơi xuống vực một lần nữa trong lúc vắng mặt cô cũng đủ làm cô ăn không ngon ngủ không yên. Sự tự tin trong cô chưa đủ mạnh, nên cô thấy lo lắng nếu dự án này thất bại.

Đế tự tưởng thưởng, Meg nhìn ngó hết những khu vực còn lại trong khu vườn. Ngày xưa, nó cung cấp toàn bộ thực phẩm cho lâu đài. Bị bỏ mặc hàng thế kỷ, giờ nó chẳng khác nào một bãi đất hoang um tùm cỏ và đầy cây ăn quả mọc tràn lan. Không được chăm sóc thường xuyên trong một thời gian dài, những nhánh cây uyển chuyển chĩa ra đủ hương, tạo thành một vùng bóng mát suốt ngày như mời mọc. Meg dựng cái xe cút kít ở một trong những chỗ khá mát, bên cạnh hồ nước cổ. Rồi cô quay lại và khoá cổng vườn. Ấy là để cho chắc ăn không ai quấy rầy cô. Đi lại chỗ chiếc xe cút kít đầy dụng cụ làm vườn và những thứ dự phòng, cô buộc một đầu dây thừng vào cổ chai nước. Thả nó xuống hồ nước để làm lạnh. Rồi bắt dầu làm việc.

Công việc chuẩn bị để vẽ cấu trúc trên nền đất cứng đã hoàn thành, vì thế việc còn lại là bắt tay vào phần quan trọng nhất. Meg vẽ những luống hoa và háo hức khởi công. Sẽ có những đường biên chạy quanh sát chân tường nhằm tôn lên những tòa nhà trong vườn. Cô đã cân nhắc điều này khá kỹ càng trong một thời gian dài. Giờ thì cô cần thấy nó xuất hiện trên nền dất để xem thực tế trông nó thế nào. Ngay khi có được những chi tiết rồi, cô có thể bắt dầu công việc được. Nghĩa là đến cuối tuần sẽ có thứ thú vị để nhìn ngắm. Càng làm cho Gianni ấn tượng thì càng có nhiều khả năng được anh ta cho ở lại làm việc. Đại loại là như vậy, cô hy vọng.

Meg bắt đầu đo đạc và vẽ phác, nhưng cô thấy vướng víu liền. Thứ đầu tiên phải tháo là đôi giày xăng đan. Đám cỏ lá kim lún phún dưới chân đôi chân trần làm cô nhột, Meg cười thích thú. Cô đang tạo ra một sự gắn kết giữa bản thân và mảnh đất tuyệt vời này, diều đó thật là vui! Meg tiếp tục ngo ngoe mấy ngón chân trong mặt đất nóng, đóng cọc và cột dây để tạo hình cho những luống hoa. Chẳng có tí gió nào lay động, cô cảm thấy ngột ngạt trong hơi nóng, mũ và áo sơ mi dính bết vào người. Meg lưỡng lự trong chốc lát, tự hỏi không biết mình có đủ can đảm dể lột hết mớ đồ này ra không. Cô liếc nhanh xung quanh rồi quyết định luôn. Không ai nhìn vào vườn dược. Làm việc trong bộ đồ lót không dến nỗi tệ hơn mặc bikini, và cô thường mặc đồ như thế khi làm việc ở nhà. Cánh cửa nơi trú ẩn của cô đã khoá. Không ai trông thấy cả. Nếu cô thận trọng không để bị cháy nắng thì sẽ chẳng ai biết hết.

Hào hứng, Meg cởi hết quần áo ngoài và quay lại làm việc. Khi mặt trời điên cuồng nung nóng làn da, cô lủi vào bóng cây và thưởng thức chai nước mát lạnh. Trong lúc đứng thẳng người lên để đánh giá những đường vẽ đang làm dang dở, cô bỗng giật bắn vì một giọng nói lạ đáng sợ.

“Đây là kiểu ăn mặc của tất cả những người làm vườn Anh quốc à, Megan?”

Meg xoay người lại, tim như ngừng đập. Là Gianni. Một con người thật sự, chứ không phải hình ảnh kiệt quệ cố đuổi cô về nước hai ngày trước, hôm nay trông anh quyến rũ y như lúc ở Triển lãm Hoa Chelsea. Meg như bừng tỉnh.

“Ông làm gì ở đây vậy?” Meg la lên, hai lay bất lực cố che miếng quần lót bé xíu không đủ ôm kín chỗ nhạy cảm.

Gianni hất đầu về phía lâu đài. “Tôi sống ỏ Castelfino mà, không nhớ sao?”

Meg hoàn toàn không lường trước được tình huống này. “Tôi xin lỗi... Sao tôi lại quên được kia chứ?” Cô thở hổn hển. Xấu hổ cũng chẳng chống đỡ được Gianni. Anh tiếp tục nhìn cô vói một niềm thích thú lộ liễu.

“Cô vừa mới quên đấy thôi.”

“Tôi không bao giờ nghĩ là sẽ có người tới quấy rầy. Cổng thì khoá. Chỉ mình tôi có chìa. Sao ông lại vào đây được?” Mặt cô đỏ lựng vì xấu hổ và giận dữ.

Đút một tay vào túi quần, Gianni thong thả đi về phía cây sơn trà già nơi Meg móc mũ và áo sơ mi. Anh kéo chúng ra khỏi nhánh cây như dang hái một quả ngọt hấp dẫn và tiến về phía cô. Anh đi thật ung dung. Meg thấy rõ rành rành rằng Gianni đang cô tình đủng đỉnh để cô phải chờ đợi. Meg chẳng còn tâm trí nào mà đùa cợt. Gianni vừa đến gần, cô liền giật lấy mớ đồ từ tay anh và mặc vào. Gianni nhìn cô với vẻ mặt gần như khoái trá. Rồi anh vung tay, lôi trong túi ra một cái chìa.

“Như tôi đã nói, tôi sống ở dây. Tôi có chìa dự trữ của tất cả các phòng.”

Tuy đi chân trần nhưng đã khá tề chỉnh, Meg trấn tĩnh lại.

“Điều đó chẳng lý giải được tại sao ông cần đến đây”

“Không phải là cần, mà là muốn. Tôi muốn gặp cô, Megan.”

Có gì đó như mê hoặc trong đôi mắt anh. Nó hấp dẫn đến mức Meg hầu như không dám nhìn thẳng. Sợ Gianni đọc dược những biểu hiện trên gương mặt mình, cô liếc xuống đám cỏ lá kim cưng cứng dưới chân. Đủ mọi hy vọng bắt đầu cựa quậy trong cô, nhưng cô chỉ dám diễn tả thành lời một trong số đó.

“Tôi hy vọng ông thấy khỏe hơn, Bá tước.”

Gianni nở một nụ cười rộng ngoác và tươi sáng như viên ngọc, tương phản với làn da màu đồng ấm áp của anh. “Vâng, tôi khỏe hơn rồi, nhưng cứ gọi tôi là Gianni.” Tim Meg lỗi mất một nhịp, nhưng cô mau chóng nhận ra anh ứng xử như vậy với tất cả nhân viên chứ chẳng phải riêng cô.

“Lý do tôi dến đây một phần là để cảm ơn cô,” Gianni tiếp tục. “Cô nói đúng. Hôm cô đến tôi đã quá mệt. Tất cả những gì tôi đã làm kể từ lúc đó là ngủ, và thưởng thức một bữa trưa muộn màng nhưng ngon tuyệt.”

“Tốt,” Meg nói, lòng nhẹ nhõm hẳn.

“Sau đó tôi đi xuống bếp, mới biết bữa ăn mà tôi rất thích là ý của cô. Điều gì khiến cô thách thức đầu bếp của tôi vậy?”

Meg ngước lên thật nhanh dể biết chính xác mức độ nghiêm trọng của chuyện cô vừa gây ra. Đáp lại, Gianni mỉm cười, nhướng mày ngầm tán thành. Nét mặt ấy khiến cô run rẩy, mặc dù trời nóng như đổ lửa.

“Trông ông đã rất mệt mỏi! Tôi biết ăn uống nằm ở hàng chót trong danh sách những thứ ông ưu tiên, nhưng khi thấy món bít tết trong thực đơn hôm nay, tôi nghĩ nó quá khó tiêu dưới thời tiết này. Tôi quyết định cho ông nếm thức ăn mà tôi làm, đoán rằng ông thích món gì đó nhẹ nhàng và quen thuộc. Nhờ chuyện trò với các nhân viên, tôi phát hiện ra rằng ông đã học nội trú ở Anh. Thật trùng hợp là dì tôi đang làm bếp trưởng ở đó. Tôi gợi cho dì và hỏi thường thì trường sẽ cho ăn gì vào lúc thời tiết như hôm nay.”

Meg không nói thêm là ai cũng thích món ăn dễ tiêu mỗi khi sức khỏe không ổn, nhưng có thể thấy Gianni cũng tự hiểu. Các sợi cơ quanh mắt anh chùng xuống đã nói lên điều đó.

“Việc này cho thấy cô có óc sáng tạo đấy, Megan,” Anh nói chắc nịch. “Đặc biệt là về những gì đã xảy ra khi cô gợi ý đầu bếp của tôi. Tôi vừa ở nhà bếp ra đây. Kiếm xong thức ăn, bà ấy sẽ đến để xin lỗi cô về những điều bà đã nói.”

Meg chớp chớp mắt nhìn anh. Cô đâu cần được xin lỗi trong tình huống thế này.

“Gì cơ?”

“Nhân viên tôi nói rằng đầu bếp cố dùng uy lực với cô, nhưng cô vẫn giữ vững lập trường của mình. Khá lắm! Cô là nhân viên đầu tiên dám cư xử như thế với bà ấy đấy.”

“Tức là anh không phiền lòng phải không?” Meg dè dặt hỏi. Những người đủ sức thuê người làm vườn thường không bao giờ mất công mở miệng tán dương nhân viên của mình.

“Tôi rất vui, Megan,” Anh kéo dài tên cô một cách du dương.

“Ông chắc là không thấy khó chịu đấy chứ?” cô phân vân. “Ý tôi là, tôi đến đây chưa được bao lâu thì đã làm cho bếp trưởng của ông nổi giận. Bà ấy là người làm trung thành của gia đình Bellini, còn tôi chỉ là người mới đến. Thế mà ông lại bênh vực lôi?”

Gianni nhìn mặt cô dò xét, nhận ra rằng cô không hiểu được điều anh nói. “Nhưng tất nhiên, đó là thái độ duy nhất buộc phải thể hiện. Bà ấy đã sai, cô đúng. Một trong những trách nhiệm đầu tiên mà tôi cần làm với vai trò Bá tước là xem xét lại thực đơn. Nhưng cô đã đi trước tôi một bước, chỉ thế thôi.” Nhận ra mặt cô đỏ ửng lên, Gianni lo lắng vươn ngay tay về phía cô. Đôi tay mạnh mẽ với làn da nâu chộp lấy cùi chỏ Meg để đỡ cô đứng vũng. “Megan, sao vậy? Chắc do nắng rồi. Đây, tôi sẽ giúp cô kiếm một chỗ ngồi.”

Meg nhìn xuống mấy ngón tay Gianni. Chúng trượt trên da cô, ôm chặt lấy cô, tạo cho cô cảm giác vui sướng y như cô từng thấy trong những lần tưởng tượng. Cảm giác thật tuyệt vời.

“Không cần đâu... tôi ổn mà.” Meg thở gấp, gần như hụt hơi. Niềm vui sướng trọn vẹn trước sự va chạm với anh khiến cô không thở nổi. “Tôi hơi ngạc nhiên, chỉ có vậy. Tôi... tôi cứ nghĩ những người đàn ông duy nhất không sợ đầu bếp chính là quản lý hoa viên” cô ứng khẩu thật nhanh.

Gianni bực mình, không chịu bỏ cuộc. “Tôi ra luật lệ ở đây. Tất cả. Kể cả việc thuê hay không thuê nữ quản lý hoa viên,” anh nói chậm rãi nhưng chất giọng thật đáng sợ.

Lập tức Meg cảnh giác. “Ý ông là sao?”

Cô thẳng thừng hỏi, nhưng có thể thấy Gianni không dễ bị dụ chút nào. Gianni sẽ không mạo hiểm với cô đâu. Bất kì ai có thể làm cho một đầu bếp phải dè chừng như cô đã làm thì đều đáng phải cẩn thận. Anh nhìn xuống mặt cô vài giây, lâu hơn mức cần thiết trước khi tặng cho cô một cái nhún vai đầy ý nghĩa.

“Hiểu sao cũng được.”

“Ơn Chúa, vì chức danh của tôi là Quản lý vườn ươm cây ngoại lai. Tôi không phải là quản lý hoa viên, mặc dù tôi đủ khả năng đảm nhận vị trí đó,” Meg nói thêm, “Nhưng khi chứng kiến những thứ ở đây, tôi biết là đầu bếp sẽ không vui lòng nghe gợi ý của người mới, vì thế tôi liều mình mượn cái chức đó một phút. Toàn bộ nhân viên nhà bếp liền xuống nước ngay.” Nói xong, cô cười ngượng nghịu.

Cô ngạc nhiên khi thấy nụ cười mê hồn của Gianni hồi sinh, nhưng anh thận trọng dập tắt ngay.

“Sáng suốt đấy. Cô là một cô gái sáng suốt và chủ động phải không? Cô sẽ tiến xa đấy, cô bé xấc xược!”

Mấy thớ cơ quanh khóe môi anh rung lên nhè nhẹ. Meg nhận ra Gianni đang cố nhịn cười. Cái dở ở đây là anh biết cô đã hiểu dược. Cô không muốn đẩy chủ mình vào tình thế đó. Đặc biệt khi ông chủ lại là Gianni Bellini, một người đàn ông chắc chắn có được bất kỳ cô gái nào anh muốn.

Cô lại ngoan ngoãn nhìn xuống đám cỏ để che giấu nụ cười, nhưng không định che giấu tham vọng của mình.

“Tôi đã làm được, thưa ông” Meg nói, cẩn thận che giấu giọng đùa cợt, “Tôi dẫn đầu toàn khối khi tốt nghiệp, cứu vãn công việc làm ăn sắp phá sản của cha mẹ, có một công việc hàng đầu ở đây. Và tôi chưa hoàn thành.”

“Tôi bắt đầu nhận thấy điều đó” Gianni nhỏ nhẹ nói, “Thế, cô Quản lý vườn ươm cây ngoại lai, những dự định của cô cho khu vườn của tôi là gì nào?”

Meg cảm nhận được Gianni đang cố làm cho giọng điệu mình nhẹ nhàng hơn. Dù thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt anh, cô vẫn quyết định đi một cách thận trọng cho đến khi chắc chắn về vị trí của mình.

“Tôi đến đây để thực hiện dự định của Bá tước quá cố, chứ không phải dự định của tôi” cô cẩn thận lựa lời. “Bây giờ, bộ sưu tập hoa cỏ nhiệt đới của ông ấy đã tràn lan, cái nhà nát ở cuối vườn rau không đủ sức chứa nữa. Chúng sẽ dược chuyển đi và bộ sưu tập sẽ sở hữu một khoảng trong nhà kính này ngay khi nó được hoàn thành.”

Cô bắt đầu đi thẳng tới cái tòa nhà dài nhưng thấp tọa lạc sát bức tường phía xa. Gianni không đi theo cô ngay. Anh chần chừ vài bước sau cô.

“Tôi đi nhanh quá hả, Gianni?”

“Không sao,” anh nói thoải mái. “Một ngày đẹp trời, và tôi đang có ‘cảnh dẹp’ đế ngắm, sao phải vội vã chứ?”

Cô ngoái lại nhìn và phát hiện anh đang ngắm cảnh đẹp loại nào.

“Signor!”

“Tôi đã nói với cô rồi mà, tên tôi là Gianni.”

“Làm sao mà ông thấy cảnh đẹp được trong khi bận nhìn mông tôi như thế?” Meg phản kháng, tuyệt vọng nhắc nhở bản thân rằng Gianni đã mua bao nhiêu hoa cỏ trong Triển lãm Hoa Chelsea cổt làm vui lòng những phụ nữ của anh. Cô không có ý định trở thành một phần của đám đông ấy, mặc dù tay chân cô như tan thành nước mỗi khi anh nhìn cô bằng ánh mắt mang đầy ý nghĩa...

Nhà trồng hoa nguyên thủy được xây mở ở mặt tiền. Sau đó, người ta lắp thêm kính vào cánh cổng hình bán nguyệt bằng đá để làm nhà kính trồng hoa. Meg mở cửa, đứng trước một rừng lá hoa tươi tốt đẹp đến nao lòng.

“Đẹp quá phải không?” cô sảng khoái hít một hơi căng đầy không khí ấm áp và ấm ướt. Một bầu không khí đậm đặc mùi thơm của vỏ cây và hoa nhiệt đới.

“Cô là phụ nữ thế kỷ 21, tôi hy vọng cô chỉ mỉa mai nhất thời thôi,” Gianni theo chân cô đến ngôi nhà và hờ hững nhìn quanh. “Để giữ cho cây cối lộng lẫy đến thế thì tốn kém lắm, cả tiền bạc lẫn tài nguyên. Máy lạnh không phù hợp, Megan à, đặc biệt là với hoa cỏ,” anh nghiêm nghị nói.

“Ô, tôi biết là nhà kính này quá to lớn và cũng lỗi thời rồi,” Meg âu yếm vuốt những cột đá được ghép từ nhiều mảnh vụn. “Đó là lý do tại sao Bá tước quá cố muốn xây cho mình một nhà kính trồng hoa tưởng niệm, để những loại cây mà ông yêu quý có điều kiện phát triển. Điều đó có nghĩa là không khí ở đây sẽ được máy móc điều khiển. Ông ấy muốn gộp cả trang thiết bị lẫn ý tưởng lại cùng nhau, để mọi thứ sẽ được hoàn hảo. Ông ấy có ý định biến đất đai của mình thành nơi trưng bày. Ý tưởng của ông là một phần đất đai Castelfino sẽ trở thành nơi thu hút thêm khách du lịch đặc biệt, và là một ví dụ về điều thực tế nhất.”

“Làm sao mà gọi nó là điều thực tế nhất được khi mà cái chỗ hầm hập hơi này ngốn không biết bao nhiêu năng lượng?” Gianni ngạo nghễ. “Cha tôi đã nghe đến biến đổi khí hậu bao giờ chưa nhỉ? Tôi ngạc nhiên là một người hiểu biết nhiều như cô lại không nhắc ông điều dó, Megan à. Cha tôi luôn sống trong quá khứ, ông không biết cũng đúng. Nhưng một phụ nữ học nhiều như cô chắc hẳn phải biết thông tin về những mặt trái của nó chứ.”

Meg hiểu đây chẳng phải là chỗ cho mình tranh luận, nhưng danh dự của cô như đang bị chà đạp. Cô cố găm một cái nhìn trân trân vào anh, nhưng thật không dễ chút nào khi anh ung dung né tránh ánh mắt của cô. “Dường như ông không mấy ấn tượng về trình độ chuyên môn của tôi thì phải, Signor.”

Mặc dù giữ vẻ bên ngoài bình tĩnh, nhưng Meg giận run người đến mức không nói thêm được lời nào nữa. Ánh mắt như xuyên thấu của anh khiến đầu óc cô trống rỗng. Thay vì nói, cô chỉ nhướng mày lên, đơn giản để nhận liếp những lời bình phẩm.

“Theo tôi biết thì người nào càng thành công trong các kỳ kiểm tra thì càng ít có khả năng phải để tay chân mình vấy bẩn. Tôi thích những người tự đi đến thành công theo cách mà tôi đã đi.”

“Cái cách không có sự hỗ trợ của tên họ hoặc địa vị của ông hay của cha ông ấy à?”

Giọng Meg châm biếm. Cô thấy hối tiếc ngay, nhưng hình như Gianni không để ý.

“Đúng thế!” anh nện một quả đấm vang dội lên nhà kính làm nó rung chuyển. “Cánh đồng nho Castelfino là đứa con tinh thần của tôi, từ lúc thai nghén cho đến lúc đoạt giải thưởng quốc tế. Tôi kiếm từng đồng một, chẳng có việc gì trên đời này mà tôi không thích tự mình làm, và tôi chưa bao giờ lấy một xu từ cha tôi. Hẳn cô phải biết điều đó rồi chứ?” anh nói cộc cằn.

“Tôi và Bá tước quá cố chưa bao giờ nhắc đến ông, Gianni. Cách đây mấy tiếng đồng hồ, tôi không hề biết ông có quan hệ với ông ấy, ông nhớ chứ?”

Mắt anh nheo lại thành hai rãnh đầy hoài nghi. “Ý cô là cha tôi chưa bao giờ than phiền về chuyện tôi chỉ muốn bỏ tiền vào những dự án mang lại lợi nhuận chứ không phải vào những sở thích của ông ấy? Tôi đang xem xét công việc cô đã làm cho ông ấy. Tất cả, và nó bao gồm những con số ngu ngốc được đưa thẳng đến các kế toán của tôi. Cô có dám chối cãi chuyện họ sắp ngăn cản không cho tôi tìm hiểu xem chính xác là cha tôi đã quăng bao nhiêu tiền cho cái... cái của này không hả?” Gianni cáu tiết, vung tay trỏ nơi trưng bày hoa lan ngoại lai và tán lá đầy màu sắc.

“Nó hoàn toàn hợp pháp. Những cố vấn tài chính của ông Bá tước quá cố luôn trình những con số chính xác cho kiểm toán. Vì nghĩ rằng ông sẽ phản đối dự thảo ngân sách của mình nên ông ấy đã tách riêng ra, phòng trường hợp ông cần kiểm tra. Chúng tôi không muốn khiến ông lo lắng, thế thôi.” Meg hất đầu lên cùng một cái nhìn đăm đăm như thách thức, nhưng dường như có gì đó đã xảy ra. Ánh mắt họ giao nhau, Meg biết đây là lúc cô phải tiếp tục, không thể thoái lui. Trong đầu cô lúc nào Gianni cũng tuyệt cả. Và lúc này đây, tia nắng vàng long lanh trong đáy mắt anh đẹp đến mức không ngôn từ nào diễn đạt được hết. Hơi thở như tắc nghẹn trong cổ, cô không thể nào thở được. Gianni biết rõ sức mạnh ẩn chứa trong đôi mắt mình. Khi Meg nhìn anh, anh hạ thấp mí mắt xuống một chút như cố mời gọi một âm thanh vô thức thoát ra từ đôi môi vô cùng bối rối của cô.

“Tôi hy vọng cha tôi không làm cô nghĩ rằng tôi là kẻ keo kiệt.” Giọng Gianni nhừa nhựa và chầm chậm tựa cơn gió đang thoảng qua nhà kính trồng hoa. “Ngược lại: tôi có thể là người đàn ông hào phóng nhất nếu công việc đó và... người phụ nữ dó đúng,” anh nói, lồng ám chỉ vào những từ cuối câu.

“Tôi biết. Khi ông ở London tôi đã cung cấp mấy bó hoa cho các cô bạn gái của ông mà, nhớ chứ?” Meg thở ra, cố giữ cho giọng nói bình thường. Cô thấy choáng váng, nhưng không phải vì thiếu oxy. Đứng gần Gianni trong gang tấc, giữa không gian tràn ngập ánh nắng, cô thấy choáng ngợp. Hương chanh nhè nhẹ của dung dịch cạo râu thật ngọt lành và mát rượi trong bầu không khí ngập mùi vỏ cây và rêu. Nó làm sống lưng cô tê rần như có nguồn điện chạy qua. Không còn nhận biết được nữa, cô nhẹ nhàng nhích lại gần Gianni, khao khát được tiếp xúc làn da của anh.

“Cô biết tôi định nói gì chứ?”

Môi Meg mấp máy, nhưng chẳng có âm thanh nào thoát ra. Cô biết điều mình muốn nghe, song cô vẫn lắc đầu.

“Cuối cùng tôi cũng quyết định nhà kính trồng hoa này sẽ là khu tưởng niệm cha tôi. Cô đã gợi ý đúng, rất sáng suốt, và rất... khiêu khích. Chẳng có nhiều phụ nữ thích chăm sóc cây cỏ như cô đâu.” Giọng anh chậm rãi và mời mọc như một dòng sông mát trong ngôi nhà nhiệt đới ngột ngạt vì hơi nóng. Meg thở phào khi nét mặt anh dịu xuống. Nhà kính trồng hoa mà cô coi như của chính mình đang tượng hình. Trông nó rất đẹp và cô có thể làm cho nó đẹp hơn thế nữa. Gianni đã nhận ra và cô như bị thôi miên.

Anh đang ngắm cảnh bài trí những bông hoa đầy màu sắc dịu nhẹ và những tán lá xung quanh chúng, nhưng được một chốc, anh chuyển ánh mắt tuyệt vời ấy sang cô... ít ra cũng được như vậy, cô ước thế.

“Cô sẽ làm tôi tốn bộn tiền đấy,” Gianni càu nhàu, Meg hầu như không thở nổi vì hồi hộp.

“Điều đó còn tùy ông muốn gì. Đây là Tuscany. Mọi thứ đều sẵn sàng để làm hài lòng ông.” Giọng cô khàn khàn.

“Và tất cả đều có giá của nó.” Anh nhìn cô một cách dè chừng, dò đoán xem sức ảnh hưởng của lời nói mình như thế nào.

Meg cố ngăn một tiếng thở dài. “Ông có thấy khó nghĩ như thế này đối với các cô nàng không?” Cô hỏi kèm theo một cái nhìn như biết tỏng.

“Tôi đâu có thấy khó nghĩ gì. Đơn giản chỉ là xem xét. Giá cả cho công trình này là vấn đề nhỏ tôi phải quan tâm. Phụ nữ là vấn đề quan trọng hơn nhiều. Đê cập đến tương lai gia đình tôi thì ngoài tiền bạc, còn có nhiều thứ đang bị đe dọa hơn. Dòng họ Bellini không thể tồn tại lâu đến ngày hôm nay nếu không biết cách chọn lựa đúng dắn. Bởi thế, cha tôi đã không tái hôn sau khi mẹ tôi qua đời, ơn Chúa!”

Meg chẳng nói chẳng rằng. Nhìn cách cô ngọ nguậy khó chịu trong bộ đồ của mình cũng đủ hiểu. Cô thấy nóng lên đến mức không chịu nổi, nhưng nhiệt độ đang tăng lên trong người cô chẳng hề liên quan đến ngôi nhà nhiệt đới này.

“Có lẽ cách nhìn nhận ấy hơi trái tai đối với cô, Megan, nhưng tôi hiểu rõ điều mình đang nói. Bàn đến vấn đề con tim thì cha tôi biết ông không thể nhìn nhận đúng đắn,” Gianni chăm chú nhìn những tán lá hình cánh bướm mềm mại quanh họ. Một cơn gió nhẹ nghịch ngợm xuyên qua cánh cửa nhà kính làm những lọn tóc xoăn đen nhánh của Giannni xoà xuống trán, khiến bộ dạng anh cứ như một tên cướp biển nguy hiểm. Meg bật cười, hơi ngượng ngùng.

“Cha ông chắc chắn đã làm một điều đúng đắn,” cô nhẹ nhàng nói. “Ông ấy sẽ rất tự hào về ông, Gianni à!”

Gianni từ từ quay lại, nhìn vào gương mặt Meg. Tắm mình trong ánh mắt đắm đuối của anh, cô cảm thấy trái tim xao xuyến. Kể từ giây phút đó, cô biết chỉ cần anh khẽ chạm vào cô thôi, là cô không cưỡng lại được nữa. Giấc mơ ấy tuy tuyệt vời, nhưng còn một thứ khiến cô không dám liều lĩnh. Công việc ở đây có ý nghĩa vô cùng đối với cô, và gia đình cô nữa. Cô không định đánh mất nó chỉ vì ý muốn nhất thời của chủ mình. Dù là một ông chủ hấp dẫn...

“Tôi hy vọng cha sẽ tự hào về tôi. Và đó cũng chính là điều tôi định làm. Tôi đã khiến ông đau buồn quá nhiều khi ông còn sống, Megan à. Bây giờ ít nhất tôi cũng nên tôn trọng ao ước của ông. Hy vọng tôi không phải chọn lựa giữa con tim và mớ tài sản thừa kế.” Như thể đang phải chống chọi với quỷ dữ bên trong con người mình, trán anh cau lại.

“Vì sao ông phải chọn lựa?” Meg ngây thơ hỏi, không biết mình đang tự dấn thân vào chuyện gì.

“Rất nhiều tiểu thư vùng này khao khát trở thành vợ của tôi,” Gianni thở dài. “Bản kế hoạch của gia đình Bellini nói rằng tôi nên chọn đối tượng hôn nhân từ số đó. Cô ta sẽ chính thức đặt chân vào một trong những ngôi nhà tôi đang sở hữu ở thị trấn với cương vị là vợ tôi, mẹ đứa con nối dõi của tôi. Rồi cô ta sẽ tận hưởng những thú vui cuộc sống. Nhưng kiểu sống ấy là của thế kỷ 15, nó không còn tồn tại nữa. Cuộc sống đang xoay chuyển, nhiều chuyện đã khác xưa. Hôn nhân không đơn thuần chỉ là trách nhiệm và danh dự. Còn có những thỏa thuận tiền hôn nhân chặt chẽ về mặt pháp lý nhằm bảo đảm từng thước đất cho một cuộc ly dị không thể tránh khỏi.”

Meg cảm thấy thất vọng, nghe anh ta nói về hôn nhân không khác gì bàn về thỏa thuận trong danh sách “những việc cần làm”.

“Sẽ chẳng có cuộc ly dị không tránh khỏi nào đâu! Chẳng ai kết hôn vì những thứ khác ngoài tình yêu cả,” cô quả quyết nói, đưa những ngón tay lên vuốt một chiếc lá dài, dẻo dai của một nhành lan Miltonia. Meg là người duy nhất sót lại ở đây dám trái ý chủ, nhưng có những lúc cần phải nêu ý kiến dứt khoát. “Ngày nay phụ nữ thường có công việc riêng của họ. Hôn nhân đối với họ không phải là thứ duy nhất trong cuộc sống này. Và chẳng phải ai cũng sống tầm gửi như ông nghĩ đâu.”

“Tôi yêu phụ nữ, đừng hiểu sai ý tôi,” Gianni nói nhanh. “Chỉ là tôi không thấy thích mẫu phụ nữ rặt Ý.”

“Anh sẽ tìm được người khác.”

“Sẽ chẳng có ai khác cả. Tất cả phụ nữ tôi gặp đều cố moi tiền của tôi. Nói thật đấy!”

Đang bận bịu sửa lại dây buộc bảo vệ nụ hoa, Meg đáp trả mà không buồn nghĩ ngợi. “Tôi không phải loại người như thế.”

Gianni thở dài “Bây giờ cô nói thế thôi. Nhưng tôi tự hỏi...” Giọng anh chùng xuống vì hôi hận. Một lời bình chân thành đến mức Meg phải đột ngột nhìn lên. Ngay lập tức dấu vết nụ cười trên khuôn mặt Gianni tan biến. Anh hoàn toàn nghiêm túc và tất cả những hình ảnh lả lơi nhất, cuồng dại nhất về Meg đang hiện lên trong mắt anh.

Cô hầu như ngạt thở. Cô không thể nhìn đi nơi khác và cũng không muốn thế.

Rồi đột nhiên, cô nằm gọn trong vòng tay anh.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...