Em cũng biết em không phải là người phụ nữ duy nhất được anh đưa chìa khóa nhà cho.
Nhưng em khẳng định em là người phụ nữ duy nhất được anh xây cho một phòng vẽ trong nhà anh.
Vì thế, em có thể mỗi ngày ở trong phòng vẽ của mình để vẽ tranh, chờ anh tan tầm trở về, cùng anh ăn cơm, cùng anh nói chuyện phiếm, cùng anh nghe nhạc.
Một hôm, khi em đang ở trong phòng vẽ tranh thì anh tan ca về sớm, lặng lẽ tiến vào phòng, nhìn em say đắm.
Trước kia em chưa gặp qua loại ánh mắt này của anh. Anh tự giễu nói:
“Tôi nhất định điên rồi. Trước kia tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác không thể ngừng nhớ nhung một cô gái, đến mức lập tức muốn bắt xe vội vã trở về để nhìn cô ấy như thế này.”
Tin Sinh, em vẫn luôn yêu anh, yêu anh là số phận của em.
Nhưng, trước nay anh nào có yêu ai bao giờ, em không biết anh sẽ yêu em bao lâu.
Cuối cùng anh yêu em, là bởi vì anh cảm thấy chính mình không còn trẻ nữa? Hay là vì em đã xuất hiện khi anh đang ngã lòng?
Thứ anh yêu là em, hay là thời thanh xuân đã mất của mình?
Thật khó trả lời, vĩnh viễn sẽ không có đáp án.
Nhưng, nếu không có anh, thanh xuân của em chỉ là chuỗi ngày vô nghĩa