Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 165: Ta hi vọng có


Chương trước Chương tiếp

Màn đêm tịch liêu, từng đám mây trắng muốt lững lờ trôi nổi trên nền trời, một cơn gió nhẹ chốc chốc lại khẽ khàng lướt qua. Dưới bóng trăng, khuôn mặt thiếu niên của Sở Dương không ngừng biến đổi, khóe môi vẻ lên một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng đáp.

Mấy gã thiếu niên đều ngồi xuống xung quanh hắn, tay ôm gối, vểnh tai lẳng lặng lắng nghe. Không biết Kỷ Mặc và La Khắc Địch đã trở lại lúc nào, đang yên lặng ngồi nghe ở phía ngoài, đôi mắt người nào cũng sáng rực.

Mặt hồ Lưu Thúy nhẹ nhàng xao động, sóng vẫn ì oạp xô nhẹ vào bờ mà làm công việc như nó đã làm từ ngàn năm nay, sâu sắc mà ấm áp, bình thản mà vĩnh hằng.

"Huynh đệ là phải dùng máu và nước mắt của mình để đổi lấy, không phải chỉ là câu nói suông! "

"Tìm sáu gã huynh đệ tốt còn khó hơn là tìm một người vợ tốt!" Sở Dương cười nhẹ đáp: "Ta hi vọng ta sẽ có. Còn mọi người thì sao? "

"Chúng tôi cũng muốn có! " Mấy thiếu niên nở nụ cười tràn ngập ước mơ, đồng thanh.

Một đêm này, mọi người đều cảm thấy nó vô cùng mỹ diệu.

Bọn họ đều ngồi yên lặng. Mạc Khinh Vũ nhu thuận ngồi trong lòng Sở Dương, không hề động đậy. Ai cũng không nỡ phá vỡ bầu không khí tốt đẹp tràn ngập mộng tưởng ấy.

Mạc Thành Vũ lặng lẽ ngồi trên nóc nhà, tai nghe thanh âm nhàn nhạt của Sở Dương, đôi môi cũng không khỏi nở ra nụ cười tận đáy lòng. Hắn nhớ khi còn nhỏ, lúc gã cùng tu luyện với những huynh đệ của mình.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...