Sở Dương cười lên ấm áp: “Tên của sư đệ ta liền tên Đàm Đàm”.
“Mà chúng ta chỉ cần xông qua tất cả cái này liền là quỳnh hoa sáng lạn, mặt trời mọc lên ở phương đông” Sở Dương mỉm cười: “Một vị anh em khác của ta thì tên là Tạ Ðan Quỳnh. Mà Sở Dương ta thì mặt trời mọc... chính là mặt trời mọc lên ở phương đông!”
Sở Dương nhàn nhạt cười, trong mắt lộ ra nhớ nhung thân thiết, nhìn Tử Tà Tình: “Ngươi nói, đây là không phải rất khéo?”
Tử Tà Tình nhịn không được kinh ngạc một chút, lập tức bật cười nói: “Thật là rất khéo”.
Trầm ngâm xuống nói: “Những người này đều là anh em thân nhất của ngươi?”
“Ừm, bọn họ đều là anh em tốt của ta!” Khẩu khí của Sở Dương rất là nghiêm túc.