"Thật sao?" Tiếu Tình đương nhiên là không tin rồi: "Gọi điện trễ như vậy, chỉ là chuyện này thôi sao?"
"Vậy còn có thể có chuyện gì nữa" Dương Minh cười gượng nói, nói: "Đầu năm hơi bận, nên không gặp chị."
"Nói cái gì vậy, chị cũng đâu phải con nít đâu, em có việc thì cứ làm. Gần đây chị thấy có nhiều tin tức bất lợi cho công ty châu báu của em, ccha con gọi cho chị, hỏi chị rằng gần đây em thế nào, có cần ông hỗ trợ hay không, không ngờ em đã giải quyết xong" Tiếu Tình nói.
"Đúng rồi, chị Tiếu Tình, lễ tình nhân chị có muốn gì không?" Dương Minh hỏi.
"Lễ tình nhân? Haha" Tiếu Tình nghe xong, cười nói: "Em thật sự muốn hỏi chị muốn cái gì sao?"
Dương Minh cũng sợ trong lòng Tiếu Tình không thoải mái, nên mói hỏi, nhưng hắn cũng biết, không có khả năng mặc kệ Trần Mộng Nghiên để đi chơi với Tiếu Tình được.
Nghe Tiếu Tình hỏi như vậy, làm cho hắn nhất thời xấu hổ, lúng túng nói: "Đúng vậy."
"Đến lúc đó rồi tính, ha ha, em đi với Trần Mộng Nghiên đi, chị không muốn bị người ta mắng, hơn nữa, hai ta làm sao mà ra ngoài được? Lễ tình nhân làm như là lễ hội vậy, em muốn cha mẹ biết à?" Tiếu Tình nói.
"Haha." Trong lòng Dương Minh thả lỏng, thầm nghĩ vẫn là Tiếu Tình hiểu mình, chẳng qua ngoài miệng vẫn nói: "Sợ cái gì chứ?"
"Được rồi, không cãi với em, lễ tình nhân chị có hẹn rồi, cho dù em có hẹn chị đi chơi, chị cũng không rãnh" Tiếu Tình nói.
"A? Hẹn?" Lúc này, đến lượt Dương Minh sửng sốt, tuy rằng hắn không thể đi chơi với Tiếu Tình trong ngày lễ tình nhân làm cho áy náy, nhưng nếu Tiếu Tình đi chơi với người khác, trong lòng Dương Minh cảm thấy dễ chịu hơn sao?
"Đúng vậy, em không thể đi với chị, chị đây không thể đi cùng người khác sao?" Tiếu Tình hỏi ngược lại.
"Chị. đi với ai thế?" Dương Minh khẩn trương hỏi.
"Không nói cho em biết" Tiếu Tình cố ý chọc Dương Minh: "Chị cũng muốn có chút riêng tư chứ? Hơn nữa, bây giờ chị là chị nuôi của em, chứ đâu phải là bạn gái của em"
Dương Minh lắc đầu, Tiếu Tình hiếm khi nào chịu đùa giỡn với mình, chẳng qua, Dương Minh biết thái độ làm người của Tiếu Tình, biết nàng vẫn còn lý trí, không có khả năng tùy tiện ra ngoài với đàn ông, chẳng lẽ là đi với cha mẹ nuôi?
Nghĩ đến đây, Dương Minh liền vội hỏi: "Có phải chị đi với cha mẹ nuôi hay không?"
"Đương nhiên không phải!" Tiếu Tình phủ nhân: "Được rồi, không cần đoán, chị đi ngủ đây, mệt muốn chết, bái bai"
"Được rồi. vậy chị ngủ ngon." Trên đầu Dương Minh xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng, bất dắc dĩ cúp máy.
.
Lễ tình nhân.
Tối hôm qua Dương Minh đã giao ước với Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận, rằng sáng hôm nay hắn sẽ đến đón các nàng, sau đó cả ba đi ra bờ biển chơi, nhưng không ngờ rằng, Điền Đông Hoa gọi điện đến, hỏi Dương Minh có kế hoạch gì cho lễ tình nhân không, hắn muốn rủ đi chơi.
Nếu Điền Đông Hoa đã lên tiếng, Dương Minh cũng không thể từ chối được, huống chi, bản thân hắn quả thật cũng không có kế hoạch gì cả, cho nên đồng ý lời mời của Điền Đông Hoa, dù sao thì nhiều người cũng náo nhiệt mà.
Điền Đông Hoa đương nhiên là muốn đi chung rồi, nên Dương Minh đành phải tính thêm hắn vào.
Xe đậu trước nhà của Trần Mộng Nghiên, nàng xuất hiện theo đúng giờ hẹn, hôm nay, Trần Mộng Nghiên mặc ngay cái áo khoát ngày trước lúc còn đi học, lúc cùng Dương Minh nói chuyện phiếm, Dương Minh ngẫu nhiên nhắc đến, hồi trung học thấy nàng mặc cái áo này nhiều lắm, nhưng sau này lại chẳng thấy mặc, Dương Minh còn đang buồn bực là tại sao nhĩ?
Trần Mộng Nghiên liền giải thích, cái áo này thoạt nhìn có vẻ già quá, không giống học sinh, cho nên sau này không mặc nữa. Nhưng mà, bây giờ đã lên đại học rồi, cũng không cần phải lo lắng nhiều như vậy.
Vì thế, ứng với yêu cầu của Dương Minh, cho nên bữa nay Trần Mộng Nghiên đã mặc cái áo này đi chơi.
Trần Mộng Nghiên chạy lại xe của Dương Minh, mở cửa xe ngồi vào vị trí kế người lái, dù sao hôm nay cũng không cùng lên xe với Lâm Chỉ Vận, nên Trần Mộng Nghiên cũng không cần phải ngồi đằng sau làm gì.
"Bộ đồ này đẹp không?" Sau khi lên xe, Trần Mộng Nghiên liền hỏi.
"Quần áo thì có gì đẹp?" Dương Minh bĩu môi, Trần Mộng Nghiên vừa nghe xong, xém tí đã tức chết, chuẩn bị phát tác, thì lại nghe Dương Minh nói thêm một câu: "Mấu chốt là người đẹp mới được, Mộng Nghiên nhà ta mặc quần áo gì mà chả đẹp"
"Coi như anh thức thời." Trần Mộng Nghiên liếc nhìn Dương Minh một cái.
"Chẳng qua, không mặc càng đẹp hơn" Dương Minh chọc lại một câu.
"Anh đi chết đi!" Trần Mộng Nghiên dở khóc dở cười, Dương Minh này nói chuyện là nói bậy, lúc còn đi học cũng thế.
Đến đầu hẻm nhà Lâm Chỉ Vận, Dương Minh liền gọi điện cho nàng biết, muốn kêu nàng đi ra, kết quả là Trầm Nguyệt Bình nghe máy: "Alo, Dương Minh à, dì đây!"
"Dì Trầm, Chỉ Vận đâu?" Dương Minh kì quái hỏi, tại sao Trầm Nguyệt Bình lại nghe điện thoại?
"Dương Minh, Vận nhi sáng nay đột nhiên bị đau bụng, chỉ sợ không thể đi chơi với con thôi." Trầm Nguyệt Bình nói.
"A? Đau bụng? Sao thế? Có nặng không dì? Ngày hôm qua còn khỏe mà" Dương Minh cả kinh nói.
"Không có gì, chỉ là của con gái." Trầm Nguyệt Bình ám chỉ: "Vận nhi vừa mới ngủ, dặn rằng nếu có điện thoại, thì nhờ dì nói giùm."
"Như vậy." Dương Minh nhíu mày một hồi rồi nói: "Vậy được rồi, vậy dì nói Chỉ Vận nghỉ ngơi tốt nha"
"Ừ, lát nữa Vận nhi tỉnh lại, dì sẽ kêu nó gọi cho con." Trầm Nguyệt Bình nói.
"Vậy được rồi." Dương Minh thở dài cúp điện thoại.
"Sao thế?" Trần Mộng Nghiên ngồi bên cạnh cũng nghe đại khái: "Em Lâm bị đau bụng? Chúng ta đi xem sao?" " Cũng không có gì đâu." Dương Minh nhíu mày, đại khái đã đoán ra tâm tư của Lâm Chỉ Vận: "Chỉ Vận không muốn đi chung với chúng ta."
"Vì sao? Em đối với nàng rất tốt mà." Trần Mộng Nghiên sợ Dương Minh hiểu lầm, vội vàng giải thích.
"Anh biết, chỉ là tính cách của Chỉ Vận." Dương Minh do dự một hồi rồi nói: "Được rồi, hai ta đi thôi, hôm khác anh sẽ đi với nàng"
Quả nhiên, Dương Minh đoán không sai, một lát sau, Lâm Chỉ Vận liền gửi đến một tin nhắn, nội dung viết rằng: "Em không sao, anh không cần lo lắng, anh và chị Mộng Nghiên đi chơi vui vẻ nha"
Dương Minh đưa điện thoại cho Trần Mộng Nghiên, Trần Mộng Nghiên cũng trầm mặc luôn, biết Lâm Chỉ Vận sợ ba người cùng đi sẽ không tốt, cho nên cố ý tìm cớ không tham gia.
"Vậy. chờ chúng ta trở về, anh mang em Lâm đi chơi nha" Trần Mộng Nghiên nói.
"Anh biết rồi" Dương Minh gật đầu: "Được rồi, tính của Chỉ Vận là vậy đó, chúng ta cứ đi chơi vui vẻ đi, phỏng chừng Điền Đông Hoa đã đến"
Kế hoạch là để cho Điền Đông Hoa thuê một chiếc du thuyền nhỏ, mặc dù là mùa đông, gió biển phải nói là lạnh thấu xương, chẳng qua, ở trên du thuyền ngắm biển cũng là một loại hưởng thụ. Khi Dương Minh đi đến bến tàu, đã nhìn thấy xe của Điền Đông Hoa ở đó.
Điền Đông Hoa lát chiếc Toyota giấy phép Đông Hải, mặc dù Dương Minh không thích loại xe này, nhưng mà, phải nói rằng loại xe này tương đối không tệ.
Không biết chuyện của Điền Đông Hoa và Vương Tuyết thế nào rồi, chẳng qua, hôm nay xem ra hai người ít nhất là không có gì khác thường, vẫn là bộ dáng ân ân ái ái.
"Dương Minh!" Điền Đông Hoa xuống xe, vẫy Dương Minh đến.
"Tới sớm vậy!" Dương Minh cầm tay Trần Mộng Nghiên, cùng đi về hướng Điền Đông Hoa.
Rồi gật đầu chào Vương Tuyết, mặc kệ thế nào, nàng cũng là bạn tốt của Chu Giai Giai, hơn nữa, cho dù Vương Tuyết có đi với trai sau lưng Điền Đông Hoa, thì cũng là chuyện gia đình của Điền Đông Hoa, không có quan hệ với Dương Minh.
Bốn người đi về hướng bến tàu, đi đến chổ cho thuê.
"Tôi là Điền Đông Hoa, ngày hôm qua tôi đã thuê một chiếc du thuyền, bây giờ chuẩn bị lên thuyền." Điền Đông Hoa nói.
"Chờ tôi kiểm tra một chút." Người này gật đầu, bắt đầu kiểm tra trên máy tính, một lát sau, ngẩng đầu lên, kì quái hỏi: "Xin lỗi, tiên sinh, ngày không có đăng kí sao?"
"Tôi không đăng kí? Sao c1o thể?" Điền Đông Hoa sửng sốt, móc cái biên lai trong túi ra, nói: "Anh cẩn thận kiểm tra lại giùm tôi"
"Được!" Người nhân viên nhìn thoáng qua mã số trên tấm biên lai, sau đó đối chiếu với máy tính, nói: "Tiên sinh, chiếc thuyền mà ngài thuê là do người khác đăng ký, cũng không phải tên ngài!" Điền Đông Hoa nhíu mày, chỉ vào tờ biên lai, nói: "Biên lai của tôi không phải giả chứ? Các người không lầm?"
Người nhân viên cẩn thận nhìn tờ biên lai trong tay của Điền Đông Hoa, trên mặt còn có con dấu, hẳn là không giả, chỉ là, trong máy tính không có số liệu! Người nhân viên lúc này mới xoay lại, kêu quản lý.
"Quàn lý, bên này có khách thuê nhưng trong máy tính không có số liệu, ông xem nên làm sao đây?" Người này hỏi.
"Ồ? Để tôi xem" Một người đàn ông bụng phẹ đi ra, cầm lấy tờ biên lai, nhìn một cái sau đó nói: "Cái này, tôi biết rồi, thuyền của hắn đã bị người khác thuê, trả tiền thế chấp lại đi"
Điền Đông Hoa vừa nghe xong, mặt mày lập tức xám xuống! Thuyền là do hắn thuê, bây giờ làm trò này trước mặt nhiều người, nhất là Vương Tuyết, không khác nào tự vả vào mồm cả, sao có thể bỏ qua được! Đại thiếu gia Điền gia tuy không kiêu ngạo bằng Nhị thiếu gia Điền gia, nhưng cũng không khá hơn đâu, nếu năm đó không vì một con nhỏ thì cũng không đánh người khác nằm liệt giường nửa năm!
"Trả tiền thế chấp là được? Thuyền của tôi đặt trước, ông lại cho người khác thuê, có biết trước sau hay không?" Điền Đông Hoa lúc này đã không vui, nghiêm mặt chất vấn.
"Thuê hay không thuê thì sao, thuyền là của tôi, tôi không cho cậu thuê thì sao?" Người quản lý cũng không coi Điền Đông Hoa ra gì.
"Đúng vậy, thuê hay không thuê là chuyện của ông, nhưng hôm qua ông không nên đem thuyền cho tôi thuê, rồi lại cho người khác thuê được!" Giọng nói của Điền Đông Hoa đã lộ vẻ tức giận, nhìn là muốn phát tác rồi.
"Hừ, được rồi, tôi biết cậu có ý gì, không phải là muốn nhiều tiền hơn sao? Được rồi, tiểu Trương, trả cho cậu ta hai lần tiền thế chấp, coi như là đền bù!" Quản lý nói.
"Tôi không cần tiền thế chấp, hôm nay nếu ông không giải quyết chuyện này, thì tôi không để yên đâu!" Điền Đông Hoa lạnh lùng nhìn chằm chằm thằng cha quản lí.
"Mẹ kiếp!" Quản lý mắng một câu: "Không để yên thì sao? Tôi làm theo quy định trong hợp đồng, trả lại hai lần tiền, cho dù cậu có kiện ở đâu thì cũng như không"
"Tôi kiện ông làm gì?" Điền Đông Hoa khinh thường nói: "Tôi lập lại một lần nữa, trong vòng mười phút mà không giải quyết, chúng ta chờ mà xem!"
"Mẹ mày, tao sợ mày à?" Quản lý cười chế nhạo Điền Đông Hoa: "Mày cứ tùy tiện! Nhưng mà tao nói cho mày biết, bây giờ tao đang vui nên trả lại hai lần tiền cho mày, mày không muốn thì đừng trách người khác!"
Nói xong, quản lý cũng không phản ứng gì nữa, xoay người vào trong, chỉ để lại người nhân viên với bộ dáng khó xử.
"Được!" Điền Đông Hoa buồn bực móc điện thoại ra, bắt đầu dò trong danh bạ của mình, chuẩn bị gọi điện, Dương Minh cũng đầy hứng thú nhìn qua Điền Đông Hoa, nếu kêu người từ Đông Hải đến thì không được rồi, không biết hắn có quen biết gì ai ở Tùng Giang không? Trong lúc Điền Đông Hoa đang chuẩn bị gọi điện, thì cách đó không xa, một thằng thanh niên mặc đồ sặc sỡ đi đến, nhìn thấy Điền Đông Hoa, khuôn mặt nhất thời lộ ra vẻ kì quái: "Ơ, đây không phải là Điền đại thiếu gia sao? Sao lại rãnh rỗi chạy đến đây vậy?"
Điền Đông Hoa quay đầu lại nhìn, nhíu mày, cũng không trả lời hắn, người này cũng là dân xã hội đen, chẳng qua, luôn nghĩ cach đối phó với Điền gia, phương diện này đương nhiên là có duyên cớ của Tôn gia rồi, bởi vì đây chính là người mà Dương Minh đã chặt tay tại ngay nhà của Tôn Hồng Quân, Âu Dương Quân Viên, nhị thiếu gia của Âu Dương gia hắc đạo tỉnh P!
Có lẽ bởi vì bây giờ Dương Minh mặc một bộ đồ bình thường, bên cạnh lại không phải Tôn Khiết, cho nên Âu Dương Quân Viễn không chú ý đến hắn.
"Chuyện không phải của mày, muốn làm gì thì đi làm đi" Điền Đông Hoa bây giờ đang suy nghĩ cách giải quyết vấn đề, cho nên không có rãnh tranh cãi với Âu Dương Quân Viễn.
Âu Dương Quân Viễn lần này đến Tùng Giang, đương nhiên là vì buổi trình diễn của Thư Nhã, chỉ là, hắn vốn có một công ty điện ảnh truyền hình, đang cân nhắc xem nên tạo quan hệ với Thư Nhã thế nào để được âu yếm, chẳng qua, sau vài lần tiếp xúc với nhân viên công tác bên cạnh Thư Nhã, vẫn không có cơ hội để phát triển.
Không phải chuyện của tao? Haha, mày vì chuyện chiếc thuyền mà làm ầm ĩ lên sao?" Âu Dương Quân Viễn trêu tức Điền Đông Hoa, sau đó móc trong túi áo ra một tấm biên lai, giơ lên nói: "Thuyền của mày đã bị tao bao rồi, ha ha ha!"
Lúc Âu Dương Quân Viễn thuê thuyền đã không còn chiếc nào, chẳng qua, vốn hắn cũng chẳng có hứng thú gì nhiều, chuẩn bị bỏ đi, thì chợt thấy trên bàn đăng kí có tên của Điền Đông Hoa, lập tức tìm cho được quản lý, nói sẽ cho hắn nhiều chổ tốt, rồi cuối cùng thuận lợi lấy được chiếc thuyền của Điền Đông Hoa.
Điền Đông Hoa nghe Âu Dương Quân Viễn nói xong, nhất thời tím mặt, náo loạn cả nửa ngày, thì ra là do tiểu tử này làm khó dễ! Chẳng qua, mình không thể gọi điện được nữa rồi!