“Lâm Nhạc, tại sao nàng luôn giữ khoảng cách với ta? Chẳng lẽ những gì ta làm chẳng hề lọt vào mắt nàng? Trái tim nàng có phải làm bằng băng tuyết? Nàng cho ta hi vọng sau đó lại dập tắt nó một cách tàn nhẫn... Nhạc Nhi…Nàng trả lời ta, có phải vì Văn Hạo? Nàng yêu đệ ấy, đúng không? …” Hắn gào lên.
Nhìn dáng vẻ đau khổ của hắn, tim nàng như thắt lại…đôi tay muốn lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt kiên nghị đó, nhưng lí trí của nàng đã ngăn lại. Nhân lúc cả hai còn chưa lún sâu thì đau một lần còn hơn đau day dứt cả đời.
Nàng gạt tay hắn, lạnh lùng nói “Phải, người ta yêu là Văn Hạo, ngay từ ban đầu ta chỉ yêu chàng ấy. Ta xin lỗi!”
“Thì ra…chỉ có ta tự tưởng tượng, chỉ có ta cho rằng trong lòng nàng có một vị trí cho ta…chỉ có ta ngu ngốc không nhận ra, mình chỉ là người dư thừa. Uổng cho một người được xưng là Minh đế…Ha ha…” Tử Hạo ngữa mặt cười lớn
“Tử Hạo…”?
“Đừng gọi tên Trẫm…”?
“Xin lỗi!” Nàng cúi đầu nói.
“Người đâu, ban lệnh của Trẫm. Trường Nhạc quý phi không được phép ra khỏi cung Trường Nhạc nữa bước” sau đó phất tay áo bỏ đi. Đến cuối cùng, hắn vẫn không nhẫn tâm làm tổn hại nàng…
Suốt đêm hôm đó, Lâm Nhạc bị nhốt trong Trường Nhạc cung mà không hề biết rằng… Có một người, đã đợi nàng cả đêm ở ngự hoa viên, cũng có một người thức trắng đêm trong thư phòng vì nàng.
_____?
Cuộc sống bị cấm túc của nàng trôi qua cũng xem như thoải mái, ngoại trừ việc không được đi ra khỏi Trường Nhạc cung, và thỉnh thoảng lại có vài vị nương nương rãnh rỗi nào đó đến chế giễu thì cũng không có gì đặc biệt khác. Chỉ có điều dạo này nàng cảm thấy trong người thường xuyên có cảm giác mệt mỏi, nên thời gian trong ngày việc nàng làm nhiều nhất là ngủ.
“Nương nương, nương nương, có Thái hậu đến, người đừng ngủ nữa” Thu Mộng vọt vào phòng lôi kéo vị nương nương nào đó đang còn ủ trong đống chăn.
“Ừm, Thái hậu gì chứ, mặc kệ… Hả? Thái hậu?” Nàng nhãy dựng “Sao ngươi không nói sớm?”?
“Nô tì đã gọi nương nương từ nãy giờ, a, người đừng gấp… này này…phải chải đầu chứ. Woah, nương nương, giày…người chỉ mới đi một chiếc a~ Nương nương…còn nữa, thắt lưng, thắt lưng” Thu Mộng hớt hải chạy theo vị nương nương đang cuống quýt trong phòng.
Khi nàng đến nơi thị đã thấy Thái hậu đang uống trà, nét mặt vẫn mang vẻ hiền từ, bên cạnh có một vị mama hầu hạ. Thấy nàng, Thái hậu mĩm cười “Nhạc Nhi, mau đến đây cho Ai gia nhìn xem”
“Thần thiếp tham kiến Thái hậu” nàng hành lễ sau đó bước đến bên cạnh Thái hậu.
“Quả đúng là một nha đầu xinh đẹp, Hoàng thượng thật có mắt nhìn. Hôm trước ở cung yến ai gia chưa có dịp nói chuyện với con, sau đó thì lại nghe tin con bị giam lỏng. Nói ai gia nghe xem, hai con có chuyện gì?” Thái hậu ôn hòa nói
“Bẩm Thái hậu, là do nô tì không cẩn thận chọc tức Hoàng thượng, nô tì xứng đáng chịu phạt, da tạ Thái hậu đã quan tâm.”
Thái hậu thở dài “Ta chăm sóc Hoàng thượng từ nhỏ, hắn cũng là người ở bên cạnh ta nhiều năm. Trong các huynh đệ, Hoàng thượng là người có vẻ ngoài lạnh nhạt nhất, nhưng cũng có tấm lòng ấm áp nhất. Ta biết Hoàng thượng rất thích con, nếu không nó sẽ không làm nhiều việc đến vậy”?
“Thần thiếp hiểu, là do thần thiếp không tốt, đã khiến Thái hậu nhọc lòng…A…” Nàng bỗng thấy choáng váng, tim đập mạnh.
“Con không khỏe? Để ai gia truyền thái y” Thái hậu lo lắng
“Tạ Thái hậu, thần thiếp không sao, chắc là do ăn uống không đủ nên thiếu chất, không cần phiền thái y” mấy ngày hôm nay nàng cũng thường hay cảm thấy váng đầu, ăn uống cũng không ngon miệng, có lẽ tâm trạng không tốt gây nên.
“Con phải biết lo cho bản thân, có chuyện gì thì lập tức truyền thái y, không nên chủ quan. Có chuyện thì cho người thông báo ai gia.” Nói xong nàng ra hiệu cho mama đỡ mình dậy “Ai gia thấy hơi mệt”?
“Cung tiễn Thái hậu”
Vừa ra khỏi Trường Nhạc cung, Thái hậu lên tiếng “mama cho người dò la xem, mấy ngày hôm nay Trường Nhạc quý phi có dấu hiệu gì bất thường thì báo cho ai gia. Ai gia thấy con bé có vẻ mệt mỏi”
“Nô tì tuân lệnh”
__________ Ta lại xuất hiện, đường phân cách đáng ghét_________
Khang Bình vương phủ
“Vương gia, nô tài đã dặn người không được hoạt động quá sức, vậy mà ngài lại đi đứng trong ngự hoa viên hứng gió hứng sương cả đêm…Vết thương của người vì lần trước vốn đã trở nặng, cứ dai dẵn thế này thì đến thần y cũng bó tay” Hạn Trực thở dài nói
“Ta đã biết” Văn Hạo vẫn đang còn say sưa ngắm món quà của nàng tặng hắn.
“Vương gia, nô tài có một lời muốn nói…”?
“Có việc gì?”?
Hạn Trực quỳ xuống trước mặt hắn “Vương gia, người là Tướng quân, là Chiến thần của Minh triều, trụ cột của hàng vạn binh sĩ. Nô tài xin người hãy bảo trọng sức khỏe, Dương cô nương đã trở thành nữ nhân của Hoàng thượng, dù vì lý do gì đi chăng nữa, điều đó cũng không thể thay đổi… Vương gia, đừng vì một nữ nhân mà làm mất đi giang sơn xã tắc”?
Choangggg…..
Văn Hạo đập vỡ ly trà đang cầm trên tay “Vậy theo ngươi, vì giang sơn ta thậm chí không thể yêu một người? Ta không cần nàng hồi đáp, cũng không cần nàng biết… Chẳng lẽ ta cũng không được phép?”
Hạn Trực dập đầu “Nô tài không dám”
“Lui ra đi, việc của ta, ta sẽ tự biết cách giải quyết”?
Những ngày sau đó, Thái hậu và Văn Hạo cũng thỉnh thoảng ghé thăm Trường Nhạc cung, duy chỉ có Tử Hạo là chưa thấy mặt lần nào. Thái Hậu khi ghé chổ nàng còn mang theo một ít điểm tâm, hai người nói cũng hợp nhau nên nàng rất thích Thái hậu. Văn Hạo cũng ghé hai lần, nhưng chỉ trò chuyện đôi ba câu thì bị thị vệ nhắc khéo mời về.
Lâm Nhạc đang chăm sóc những chậu hoa Lavender trong vườn thì bắt gặp một tiểu thái giám đang lén lút bước về phía mình
“Nương nương, Nhị vương gia ngày mai đã phải trở lại biên ải, có lẽ hơn một năm sau mới trở lại, người có dặn nô tài chuyển lời tới người. Tối nay giờ tí, tại ngự hoa viên, không gặp không về” sau đó lập tức cáo lui.
Lâm Nhạc đắn đo suy nghĩ, nhưng cuối cùng cũng quyết định sẽ đến gặp Văn Hạo, hơn một năm sau hắn mới trở lại, lúc đó thì nàng đã về nhà, có lẽ lần gặp này cũng là lần sau cùng. Đối với Văn Hạo, nàng rất quý hắn, như một người bạn tri kỉ, một người anh trai tốt bụng, hắn là người đầu tiên nàng tiếp xúc khi đến thế giới này, cũng là người đầu tiên giúp đỡ nàng, dạy cho nàng những kiến thức ở đây. Nàng không phải không nhận ra tình cảm của hắn, nhưng nàng cứ vờ như không biết, hắn luôn lặng lẽ dõi theo nàng, quan tâm nàng, điều đó khiến nàng rất cảm động.?
Tối đó nàng dặn bọn Đông Tuyết đi nghỉ sớm, lên giường đắp chăn, đến khi không còn động tĩnh gì thì mới lén lúc thay quần áo bước ra ngoài.?
Đông Tuyết lặng lẽ bám theo…
“Văn Hạo…” vừa bắt gặp dáng người quen thuộc, nàng gọi nhỏ.
Văn Hạo bất ngờ quay lại, trong ánh mắt không giấu được vẻ vui mừng.
“Nhạc Nhi” hắn mĩm cười xoa đầu nàng, ánh mắt tràn đầy sủng nịch.
“Văn Hạo, ta nghe nói ngươi sắp rời khỏi kinh thành?”
“Phải, tình hình biên ải vẫn chưa ổn định, ta được nhận lệnh lập tức trở về… Tại sao nàng lại biết việc này?”?
“Không phải ngươi cho một tiểu thái giám hẹn ta sao?” Nàng bất ngờ hỏi lại.
“Không có, ta chỉ định ngày mai tiến cung sẽ gặp nàng thông báo” Chết tiệt, lúc chiều hắn nhận được lời nhắn của một cung nữ trong Trường Nhạc cung nên lập tức tới gặp nàng, niềm vui sướng trong phút chốc đã che mờ lý trí của hắn.
“Chết tiệt, chúng ta bị thiết kế rồi…” Hắn nắm chặt tay nàng nhanh chóng rời khỏi ngự hoa viên.
“Hoàng huynh…hãy nghe đệ giải thích…” Văn Hạo sựng lại khi thấy Tử Hạo đang thâm trầm đứng phía sau. Vết thương khiến nội lực của hắn giảm một nữa, thậm chí cả khi Tử Hạo đến gần cũng không kịp phát hiện.
“Không cần, Trường Nhạc quý phi, Khang Bình vương…hai người thật khiến cho Trẫm thất vọng” Nói xong hắn lạnh lùng phất tay áo bỏ đi.?
Tìm kiếm với từ khoá:??
????????
?14.08.2016, 01:59
pechon
Thủ quỹ
Ngày tham gia:?21.06.2015, 06:29
Bài viết:?73
Được thanks:?44 lần
Điểm:?7.55
?Re: [Xuyên Không - NP] Ngàn Năm - Vạn Năm - Trúc Lam - Điểm:?10
Ôi ngược!!! Ngược từ nam chính tới nữ chính, ngược tới độc giả a~?T.T
Chương 24: Trúng độc
Hôm sau Văn Hạo mang theo hiềm oan lên đường trở về biên ải theo lệnh, nàng chỉ có thể ở trong cung âm thầm mong hắn bình an. Tạm biệt Văn Hạo, lần sau ngươi có trở lại, có lẽ cũng sẽ không còn gặp ta, cảm ơn những kỉ niệm tốt đẹp ngươi đã dành cho ta, những tình cảm đó suốt đời này Dương Lâm Nhạc sẽ không bao giờ quên…
Ba ngày sau, Thái hậu cho người triệu kiến Lâm Nhạc đến Vĩnh Ninh (*) cung.
“Thần thiếp tham kiến Thái hậu, thái hậu kim an” nàng vừa đến đã hành lễ.
Thái hậu thâm ý nhìn nàng, sau đó cho cung nữ thái giám lui ra, bao gồm cả Đông Tuyết, chỉ giữ lại mama thân cận.
“Trường Nhạc quý phi, con có biết ai gia gọi con đến vì việc gì?”
Lâm Nhạc cúi đầu “Thần thiếp ngu muội, mong Thái hậu chỉ bảo”
“Con thân là quý phi, có thai chẳng lẽ còn giấu”
Đoànhhhhh…..
Nàng nghe như tiếng sét, mang thai? Từ khi nào, tại sao nàng lại không hề biết chuyện đó? Chẳng lẽ là lần duy nhất đó hay sao? Không…không thể nào…nàng không muốn có con với Tử Hạo.
“Thái hậu, tại sao người lại chắc chắn việc đó?” Nàng dò hỏi, dù có một phần trăm hi vọng là không phải nàng cũng muốn nắm lấy.
“Tuy ai gia không có con cái ruột, nhưng trong hậu cung không biết có bao nhiêu phi tử, từ lần trước gặp con ai gia đã nghi ngờ nên cho người theo dõi những hoạt động thường ngày của con. Bên cạnh con tuy là những nha đầu rất chăm chỉ, nhưng chúng cũng chưa từng làm mẫu thân, những việc như thế này dĩ nhiên không thể biết” Thái hậu giải thích.
Lâm Nhạc dập đầu
“Thần thiếp mạn phép xin Thái hậu một thỉnh cầu”
“Đứng lên đi, con đang mang long thai, cẩn thận thân thể” Thái hậu đỡ nàng dậy.
“Nếu người không đồng ý, thần thiếp xin được quỳ mãi ở đây” nàng kiên quyết.
Thái hậu thở dài gật đầu “Được rồi, con đứng lên đi”
“Thiếp cầu thái hậu, đừng cho ai biết thần thiếp mang thai, đứa bé trong bụng thiếp có thể dùng tính mạng đảm bảo đó là cốt nhục của Hoàng thượng…nhưng…thiếp chỉ còn sống ở đây được một thời gian rất ngắn nữa…cầu người…thái hậu, hãy xem như tâm nguyện của thần thiếp…” Nàng một lần nữa dập đầu.
“Tội gì con phải tự làm khổ mình như thế? Ai gia không biết con có nỗi khổ gì, nhưng đứa nhỏ là cốt nhục hoàng thất, ai gia tuyệt không thể để nó lưu lạc nhân gian. Ai gia cho con thời gian một tháng, một tháng sau, dù con có nói thế nào, ai gia cũng sẽ bẩm báo với hoàng thượng…” Thái hậu xoa thái dương “con lui ra đi”
“Tạ Thái hậu” nàng hành lễ sau đó rời khỏi Vĩnh Ninh cung. Lát sau, một bóng đen nhanh chóng xuất hiện trước mặt Thái hậu
“Nô tài tham kiến Thái hậu, đây là những tư liệu về Trường Nhạc quý phi mà người muốn”?
Thái hậu sai người lấy tư liệu trong ta người mặt áo đen, lướt qua những dòng chữ trên giấy, ánh mắt lập tức nhíu lại.?
……………………………?
Lâm Nhạc thẩn thờ bước ra khỏi Vĩnh Ninh cung, Đông Tuyết gọi nàng nhưng cũng không thấy đáp lời đành lặng lẽ theo sau.
Nàng có thai? Chẳng những thất thân với nam nhân cổ đại, nàng còn mang trong mình cốt nhục của hắn, có phải ông trời đang trêu đùa nàng? Nàng chẳng qua chỉ muốn bình an mà sống trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở thế giới này, sau đó yên ổn trở về thời đại của nàng, nàng không ham vinh hoa phú quý, cũng không cầu giàu sang quyền thế. Nàng tuyệt đối không hi vọng trở thành một trong những nữ nhân u sầu trong cung cấm, hằng ngày chỉ có một việc là chờ đợi ân sủng. Nàng phải nhanh chóng rời khỏi đây, nàng phải đi tìm lão nhân đó. Lâm Nhạc nắm chặt cẩm nang cùng ngọc bội âm thầm ra quyết định.
Từ sau khi biết việc mình mang thai. Nàng hành động càng cẩn thận hơn, cung cấm là nơi giết người không thấy máu, hài tử trong bụng lại còn quá nhỏ, nàng không thể đẩy nó ra nơi đầu sóng ngọn gió được.?
Suốt hai tuần liên tục, nàng nghĩ mọi cách để rời khỏi hoàng cung nhưng đều thất bại, cuối cùng nàng nghĩ đến một biện pháp “Khinh khí cầu”. Hoàng cung canh gác tứ phía, tường thành lại rất cao, muốn ra khỏi bằng đường bộ thì nghĩ cũng đừng nghĩ, nàng cũng không có thời gian và sức lực để suy nghĩ những biện pháp khác. Có thể biện pháp này sẽ làm tiết lộ kĩ thuật của tương lai, nhưng thời gian Thái hậu cho phép nàng chỉ còn hơn mười ngày, nếu Tử Hạo biết nàng có thai, với tính khí của hắn, tuyệt đối sẽ không cho phép nàng rời khỏi.
Nghĩ sao làm vậy, nàng bắt tay vào làm khinh khí cầu, mặc dù bị cấm cung, nhưng những tì nữ, thái giám trong Trường Nhạc cung cũng chưa từng bị cắt giảm, ăn mặc cũng là thượng đẳng…nàng biết, đó là lệnh của hắn, đối với những phi tử bị thất sủng, việc bị cắt xén chi phí là chuyện thường, nhưng ở cung của nàng thì lại không xảy ra, việc đó khiến nàng lại càng cảm thấy có lỗi với hắn, thậm chí con mình, hắn cũng chưa từng biết nó đã có mặt trên đời…
Thời gian ngày càng gấp rút, Khinh khí cầu của nàng cũng đã gần hoàn thiện, chỉ còn một vài công đoạn nhỏ. Theo như nàng lên kế hoạch, thì tối ngày mốt, gió thổi theo hướng Tây, cũng là nơi cách xa kinh thành, đường núi lại khó đi, không dễ đuổi theo. Dù còn tận gần 1 năm mới đến hẹn với lão nhân đó, nhưng có lẽ nàng sẽ tìm một nơi gần chân núi Côn Sơn mà chờ đợi.
“Nương nương, có chuyện xảy ra rồi” Thu Mộng hớt hải chạy vào thông báo
“Chuyện gì?”
“Thái hậu trúng độc, hiện giờ chưa qua cơn nguy kịch, những thái y đều được triệu kiến. Nương nương, người mau trốn đi” Thu Mộng quỳ xuống nói.
Lâm Nhạc khó hiểu hỏi lại “Tại sao ta phải trốn?”
“Nương nương, thái y nói thái hậu trúng là Mạn đà la, một loại độc mãn tính, thời gian trúng là khoảng hai tuần trước. Mama hầu cận nói trong thời gian đó người chỉ tiếp một mình ngài, hơn nữa còn có nhân chứng chỉ tội người đã hạ độc Thái hậu. Hoàng thượng đang rất khó xử, văn võ bá quan đang quỳ trước điện Thái Bình xin xử tử người. Nương nương, dù thời gian chúng ta hầu hạ người không lâu, nhưng tính tình người thế nào bốn người chúng ta hiểu rất rõ. Nhưng nay nhân chứng vật chứng đều hướng đến người, ta biết nương nương không phải người bình thường, người sẽ có cách rời khỏi đây. Đợi khi hoàng thượng tra rõ ngọn ngành, trở về cũng không muộn…” Thu Mộng lo lắng giải thích.?
Bốn người Đông Tuyết, Hạ Vũ, Xuân Hoa, Thu Mộng đồng loạt quỳ xuống “Xin nương nương mau rời khỏi đây”
Lâm Nhạc rưng rưng đỡ từng người dậy, thâm tình nói “Ta cảm ơn các muội đã tin tưởng ta, ta sẽ có cách rời khỏi nơi này. Nhưng trước đó, ta muốn gặp Hoàng thượng lần cuối. Hai ngày sau, ta sẽ vĩnh viễn biến mất…”
“Nương nương….”
________Đến đoạn gay cấn thì ta lại thích xuất hiện…..ta là dãy phân cách a______
“Tử Hạo” Nàng nhìn bóng lưng quen thuộc đang đứng phía trước.
Hắn xoay người, khuôn mặt anh tuấn phản chiếu trong mắt nàng. Bạc thần mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại không nên lời.?
Hắn rõ ràng đã gầy đi, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm. Hắn chăm chú nhìn nàng, cuối cùng thốt lên “Nàng có thể giải thích cho ta…những việc đó, không phải do nàng, ta sẽ tin tưởng nàng, chỉ cần nàng nói không phải. Những kẻ định tội nàng, ta sẽ trừng trị tất cả”
Lâm Nhạc giật mình nhìn hắn, trong một phút hắn nói ra, tim nàng như ngừng đập, lý trí suýt chút nữa buông tha cho việc rời đi. Đã hơn một lần nàng nghĩ ở lại bên cạnh hắn, nhưng đó là việc không thể. Hít một hơi thật sâu, nàng trả lời?
“Tất cả đều là ta tự nguyện, ta không hề có cảm giác gì với ngươi, tất cả đều là ngươi tự mình đa tình. Ta yêu Văn Hạo, cả đời này cũng sẽ chỉ yêu chàng ấy”?
“Nàng…” Hắn nắm chặt tay.
Phụt…
“Hoàng thượng…” ám vệ nhanh chóng vọt tới đỡ lấy Tử Hạo đang lung lay sắp ngã. Mấy hôm nay hắn tất bật không ăn không ngủ để tìm chứng cứ minh oan cho nàng, cộng thêm đả kích tinh thần, khiến nội lực phản phệ, kình khí công tâm.
Lâm Nhạc run run nắm chặt bàn tay định đưa ra, có lẽ hắn đã chết tâm với nàng, cho dù sau này nàng biến mất, hắn cũng sẽ nhanh chóng quên nàng. Lâm Nhạc lạnh lùng quay đầu bước đi, không ngoảnh mặt một lần, đến một đoạn xa mới cho phép bản thân bật khóc. Tạm biệt Tử Hạo…
(*): Nơi ở của Thái Hậu