Cô tự nhủ thầm phải bình tĩnh và bình tĩnh, chẳng phải ba năm nay cô không có đàn qua sao? Dù sao trước đây cô cũng đã từng điên cuồng luyện tập cả một năm. Sau khi hít thở thật sâu, Hứa Tử Ngư đưa hai tay ra chậm rãi bắt đầu gảy đàn. Đó chính là bài hát mà cô đã không ngừng luyện tập qua hàng ngàn hàng vạn lần rồi, Kanon.Hứa Tử Ngư vẫn cảm thấy tiết tấu của bài Kanon cùng tình yêu là có chút tương thông, âm nhạc vừa bắt đầu, mở đầu có hai loại âm phù, một loại nặng nề trầm thấp còn một loại thì nhẹ nhàng uyển chuyển, hai loại chậm rãi từ từ hòa vào nhau. . . . . . Lúc vừa bắt đầu còn có chút cứng, dần dần ngón tay của cô như tìm được tiết tấu, bắt đầu lưu loát đánh. Nhạc dạo đi qua, Hứa Tử Ngư theo giai điệu của nhạc mà cất tiếng:
"Nếu kiếp sau chúng ta có thể gặp nhauChỉ muốn cùng anh gặp nhau một lầnChỉ vì giây phút hàng tỉ năm ánh sáng đóTrong một giây đó tất cả ngọt ngào cùng buồn rầuVậy thì hãy để mọi chuyện phát sinhTrong giây phút đó đều xuất hiện điEm cúi đầu cảm tạ tinh cầu cùng mọi tương trợĐã để cho hai chúng ta gặp nhauKhông bao giờ ly biệtHoàn thành bài thơ sở tác của Thượng ĐếSau đó chậm rãi cùng nhau đến đầu bạc"Đoạn giữa có hai câu, giọng của Hứa Tử Ngư có chút cứng. Lúc học đại học cô thích nhất bài thơ Tịch Mộ Dung này, lại cảm thấy câu thơ "Để cho hai chúng ta gặp nhau, cùng anh ly biệt" là không hay, mỗi lần đọc đến đoạn này, cô càng muốn sửa thành "Để cho hai chúng ta gặp nhau, không bao giờ ly biệt" . Thích Uy cười nói cô trẻ con, không cảm nhận được thâm ý của tác giả, cô thế nào lại không hiểu điều ấy chứ. Nhưng đó chính là mối tình đầu của cô, thời điểm đó cô cũng hiểu tại sao bài thơ kinh điển ấy lại đọc thành ra như vậy, hận không được trong một đêm đầu liền bạc, vĩnh viễn không chia lìa. Cô không muốn, không muốn phải biệt ly.Đáng tiếc lời của tác giả giống như lời tiên đoán giữa hai người bọn họ vậy, mặc kệ cô đã thay đổi như thế nào, mặc kệ cô đã cố gắng đọc bài thơ ấy bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì cuối cùng bọn họ cũng phải chia tay.Hứa Tử Ngư nhắm hai mắt lại, tâm hồn cô giống như đang bay bổng quay trở về nơi cách chỗ này ngàn dặm, quay trở về trường nghệ thuật hội đàn dương cầm. Ánh mặt trời ấm áp theo cửa sổ chiếu lên trên người của cô, người đứng sau lưng cô chính là người cô yêu thích nhất. Hai tay của hắn nhè nhàng đặt ở trên vai cô, mỉm cười nhìn cô vụng về đang gảy đàn bài hát này, giọng ôn nhu mà nói :"Từ từ thôi, thời gian của chúng ta vẫn còn nhiều mà, Tiểu Ngư đừng nên gấp gáp."Lời thơ đã kết thúc nhưng âm nhạc vẫn còn tiếp tục. Lắng nghe hai loại âm phù hòa lẫn vào trong hô hấp của cô, giống như đang đuổi theo bước chân của người ấy, cho đến nốt cuối cùng, rốt cuộc cũng dừng lại.Sau khi tiết mục đàn kết thúc, toàn bộ không khí trong hôn trường đều im lặng, Hứa Tử Ngư mỉm cười đứng lên nói :"Đây là món quà mà tôi đại diện các bạn trong lớp gửi tặng hai nhân vật chính trong ngày hôm nay. Xin mời hai người bạn của chúng ta —— Cũng chính là cô dâu và chú rể hãy trao nhẫn cho nhau."Ánh đèn dần di chuyển đến giữa sân khấu, cô dâu chú rể mở cái hộp tinh xảo mà vừa nãy Tống Lương Thần đưa qua, bắt đầu màn trao nhẫn. Hứa Tử Ngư vội vã bước xuống sân khấu, sau đó theo lối cửa phụ mà đi ra ngoài. Hôm nay là ngày vui của Bạch Hinh, không thể khóc và không được khóc, sau khi đóng cửa lại cô lập tức ngẩn cao đầu lên, cố gắng giữ lấy cảm xúc bản thân, ép buộc nước mắt chực trào trong hốc mắt trở lại vào trong. Tại sao lại nhớ tới người đó chứ? (diepdiep: Chị Ngư học đàn vì muốn đàn cho người đó nghe, nhưng sau đó lại xảy ra nhiều chuyện, từ đó về sau chị Ngư không bao giờ đàn nữa, lần này thì bản nhạc đó khiến chị ấy nhớ đến người yêu cũ, sau này các bạn sẽ được nghe về mối tình đầu của chị Ngư đó. ) "Hứa Tử Ngư, làm sao thế?""Tống Lương Thần" Hứa Tử Ngư kinh ngạc quay đầu, thấy Tống Lương Thần vội vã từ cửa phụ đi ra.Cô không trả lời vấn đề của Tống Lương Thần, chỉ đứng lẳng lặng ở đó. Cho đến khi Tống Lương Thần không nhịn được một lần nữa mở miệng hỏi thăm, thì khi đó cô mới ngẩng đầu lên hỏi :"Làm sao cậu lại biết tôi biết đàn dương cầm?""Là . . . . . Bạch Hinh nói." Tống Lương Thần xoay mặt, khi nói chuyện có chút chột dạ."Cô ấy không biết." Hứa Tử Ngư lạnh lùng nói, sau đó tiếp tục quan sát hắn.Tống Lương Thần bị nhìn thấu nên vô cùng rối rắm, rốt cuộc cũng cắn răng dậm chân một cái mà nói :"Thật ra thì. . . . . .""Lương Thần, a phụ dâu cũng ở đây sao" Tiểu Ngô ở công ty Hôn Khánh mở cửa, nhìn thấy hai người bọn họ nên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói :"Cô dâu chú rể phải đi thay lễ phục, hai người giúp một chút đi.""Biết rồi, cậu cứ đi trước đi, lát nữa chúng ta gặp lại." Tống Lương Thần quay qua nhìn Hứa Tử Ngư mà nói :"Chuyện này, lát nữa mình nói với cậu sau.""Ừh" Hứa Tử Ngư trả lời, trong lòng cô cũng biết hiện tại cũng không phải là thời điểm so đo, nên thở dài một cái rồi nói :"Chúng ta đi thôi.""Đợi một chút." Tống Lương Thần đi tới trước mặt cô."Gì thế?""Góc mắt trái của cậu, có một mảng đen thui.""Chỗ nào?" Hứa Tử Ngư đưa tay lau lau ở góc mắt."Ah cũng đã lớn như vậy rồi, bên trái với bên phải cậu cũng không phân biệt được à?" Tống Lương Thần nhìn thấy người phụ nữ này chà chà lau lau góc mắt bên phải, thở dài một tiếng vừa nói vừa tiến lên giúp cô một tay.Hắn cúi đầu đưa ngón tay cái ra nghiêm túc lau cho cô, bởi vì vóc dáng của cô tương đối nhỏ bé và thấp hơn hắn nhiều, Hứa Tử Ngư không thể không ngẩng đầu lên để phối hợp. Vị trí này vừa vặn nhìn thấy hai hàng lông mi của hắn đang rũ xuống, thì ra lông mi của hắn lại dài như vậy, nhìn kỹ có chút giống như hai cái cánh màu đen có chút rung rung. Dường như đang cảm nhận được ánh mắt của Hứa Tử Ngư vậy, Tống Lương Thần chợt nâng mắt lên, gương mặt trầm tĩnh cùng ánh mắt trong suốt dưới ánh đèn khiến cho tim của Hứa Tử Ngư không tự chủ mà đập nhanh một nhịp, cô ý thức được mình có chút thất thố, nên cô vội vàng lui về sau một bước.Mặt của Tống Lương Thần không hề thay đổi mà nói :"Được rồi.""Vậy chúng ta đi thôi." Hứa Tử Ngư có chút chột dạ vội vàng từ mở cửa phụ ra mà đi vào, Tống Lương Thần đi theo sau cô, hai người cùng nhau đến phòng thay quần áo.