Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!
Chương 42: Con hát vô tình
“Ừ.” Trình Tâm Ngữ cười đáp lại.
Nguyễn Nguyệt Tư hừ một tiếng: “Con rốt cuộc cũng chịu về rồi sao? Ta còn tưởng ngay cả mặt mũi của người làm mẹ này mà cũng không mời nổi con đấy!”
“Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy?” Đông Phương Tín đỡ bà ngồi xuống, cánh tay dài ôm chầm lấy bả vai của bà: “Trong lòng con, không có bất cứ ai có thể so được với mẹ.”
“Bớt ở đây mà nói ngọt đi.” Nguyễn Nguyệt Tư đưa ngón tay chọt chọt trên trán anh: “Con đó chỉ giỏi được cái miệng thôi!”
Đông Phương Tín nắm lấy cổ tay của bà: “Con nói thật mà.”
Trình Tâm Ngữ cười một tiếng: “A Tín, sau này anh nên bớt đi công tác lại một chút, không có người nhìn chằm chằm bác gái, ngay cả thuốc bác cũng không chịu uống!”
“Thật sao?” Đông Phương Tín nhíu mày: “Mẹ, mẹ lại không chịu uống thuốc đúng giờ nữa à?”
“Lần nào mẹ cũng đi tái khám đúng hẹn, Tâm Ngữ nói tình trạng của mẹ hiện tại rất ổn định, không có gì đâu.” Nguyễn Nguyệt Tư không sao nói, ngay sau đó vỗ vỗ trên mu bàn tay anh: “Chuyện đó nói sau đi, tuổi của mẹ cũng không ít rồi, bây giờ chỉ mong con có thể sớm kết hôn, sanh cho mẹ một đứa cháu nội, như vậy mẹ đã thấy mãn nguyện lắm rồi.”
Lúc nói câu này, bà cố ý liếc mắt nhìn Tâm Ngữ một cái.
Đông Phương Tín theo ánh mắt của bà thoáng qua Trình Tâm Ngữ, nhìn người phía sau đang mang dáng vẻ cười như không cười. Anh không khỏi lắc đầu một cái, ôm sát bả vai Nguyễn Tháng Tư nói: “Mẹ, con và Tâm Ngữ chỉ là bạn bè thôi……..”
“Được rồi, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng.” Nguyễn Nguyệt Tư cắt ngang lời anh: “Tâm Ngữ vừa có ngoại hình, gia thế lại tốt, không có điểm nào không xứng với con. Mẹ đối với nó vừa nhìn là thích ngay, con lo mà suy nghĩ thật kĩ cho mẹ.”
Nghe lời nói rõ ràng của Nguyễn Nguyệt Tư, ánh mắt của Trình Tâm Ngữ liền trở nên ngưng trọng.
Chân mày của Đông Phương Tín cũng nhíu nhíu lại, đang định nói gì đó, mà vào lúc này, hình ảnh được phát trên màn hình ti vi lại làm anh phân tâm.
Trên màn hình, vị MC xinh đẹp đang hướng về phía ống kính cười một tiếng, từng lời từng lời dịu dàng nói ra: “Thưa các vị, hôm nay trương chình của chúng tôi đặc biệt mời đến một vị khách quý. Cô ấy là một siêu mẫu nổi tiếng trên quốc tế, không chỉ xinh đẹp hơn người lại vô cùng tài năng – tiểu thư Lâm Chiếu, xin mọi người cho một tràn pháo tay hoan nghênh.”
Sự chú ý của Đông Phương Tín đặt trên màn hình ti vi đang chiếu tới một bóng dáng yểu điệu, cô gái ấy có gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, lúc này Trình Tâm Ngữ nhìn thoáng qua Nguyễn Nguyệt Tư bên cạnh đang nhíu mày, đáy mắt còn hiện lên ánh sáng lạnh lùng. Trong lòng cô hơi trầm xuống, trong đầu lập tức ý thức được giữa hai mẹ con này, đối với điều gì đó lại đang có thái độ khác nhau mà cô không diễn tả được.
“Lâm Chiếu thật sự rất đẹp, mọi người nói có đúng hay không?” Trên màn ảnh, MC đang hỏi người xem bên dưới.
“Đúng----“ cả đám người bên dưới đồng thanh trả lời.
“Con gái xinh đẹp thì ở đâu cũng có, đáng tiếc con hát vô tình.” Nguyễn Nguyệt Tư nhấn vào điều khiển ti vi tắt nó đi rồi đặt xuống một cái “Bốp”, hai tay hai bên kéo Trình Tâm Ngữ cùng với Đông Phương Tín: “Đi thôi, đồ ăn cũng sắp nguội hết rồi, nhanh xuống ăn cơm.”
*Con hát: đây hình như là cách gọi chung những người đi hát, đi diễn kịch ở thời xưa hay sao đó. Ta nghĩ nên để vậy nghe mới giống cách nói của mấy bà già. ^^
“Mẹ, ngôi sao màn ảnh bây giờ không phải giống như con hát ngày xưa nữa đâu.” Đông Phương Tín vừa đi vừa nói.
“Con kinh doanh tập đoàn truyền thông, làng giải trí rối ren như thế nào, chắc là phải rõ ràng hơn so với mẹ.” Sắc mặt Nguyễn Nguyệt Tư trở nên lạnh lùng: “Đề tài này đến đây chấm dứt, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng ăn cơm của mẹ.”
Đông Phương Tín chỉ có thể im lặng, liếc nhìn Tâm Ngữ một cái.
Trình Tâm Ngữ xấu hổ cười cười.
Cô chợt có suy nghĩ, sau này ai gả vào Đông Phương gia làm thiếu phu nhân, chỉ sợ cũng chẳng sung sướng gì!