Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!
Chương 40: Thiên cơ bất khả lộ
“Chị, chuyện đáng mừng như vậy sao chị lại từ chối?” George hừ nhẹ một tiếng.
“Sao cậu tìm tới được chỗ này?” Sau khi nói ra lời này, Thích Nghi có chút hối hận.
Cô thật đúng là ngu xuẩn, lúc buổi sáng tiểu quỷ này đã biết tới tiệm rượu đón cô, sao lại không biết tra ra chỗ ở của cô? Huống chi, cậu ta cũng sẽ chủ động liên lạc với Thiên Nhiên!
George cười hì hì, nháy mắt với cô: “Trong lòng chị biết rõ ràng.”
Thích Nghi lườm cậu một cái.
“Cậu đã trở về.” Thiên Nhiên nhìn cô đi tới, cười với cô một cái: “Cả ngày hôm này đi nơi nào?”
“Đi ra ngoài xác nhận một ít chuyện.” Thích Nghi duỗi lưng một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh Thiên Nhiên, rồi liếc George một cái: “Cậu cho cậu ta đi vào?”
“Cho dù mình không cho, cũng không ngăn cản được cậu ta.” Thiên Nhiên giang hai tay ra, làm thành hình bất đắc dĩ.
Thích Nghi đưa tay nâng trán: “George, cậu trở về New York đi học đi.”
“Chị, chị biết rõ những kiến thức ở trường học em đã sớm hiểu hết, còn phải về bên kia học làm gì?” George gác hai chân lên thành bộ dáng của một đại gia, rồi nói: “Thay vì ở đó lãng phí thời gian, không bằng đến nơi này lãng phí thanh xuân.”
Lời của cậu còn chưa dứt, đã bị Thích Nghi cầm gối hung hăng đập một cái. Cậu giận quá hóa cười, nhìn Thích Nghi chân chó nói: “Chị, thời điểm chị tức giận thật đáng yêu.”
“Cút!” Thích Nghi xoay mặt đi.
Bình thường tính tình của cô rất là tốt, nhưng một khi gặp tên tiểu quỷ này luôn luôn dễ dàng kích động. Không chỉ có bời vì thái độ của cậu đối với cuộc sống này tương đối tán mạn, còn là vì những việc làm xấu xa của cậu. Cho nên, mỗi lần nhìn thấy cậu, cô đều không có sắc mặt tốt.
George đưa tay gãi đầu, cười rất đỗi ngọt ngào: “Em sẽ không cút, em muốn ở Ôn Thành cùng chị đáng giặc.”
“Đánh trận cái gì?” Thích Nghi trừng cậu.
“Chị, không phải bởi vì truyền thông Trung Thiên nên chị mới ở lại Ôn Thành sao? Hiện tại truyền thông Trung Thiên sắp sụp đổ, chẳng lẽ chị không muốn đem nó chỉnh sửa lại?”
“Ai nói cho cậu biết điều này?”
George nhún nhún vai, không có lên tiếng.
Thích Nghi liếc về phía Thiên Nhiên.
Thiên Nhiên vội vàng lắc đầu vô tội: “Chuyện này cậu chưa từng nói với mình, mà cậu cũng biết mình sẽ không có bản lãnh đi thăm dò, hơn nữa cũng sẽ không tùy ý đi điều tra chuyện cậu không muốn cho mình biết.”
“Rốt cuộc là cậu biết được chuyện này từ nơi nào?” Thích Nghi cau mày, hung hăng nhìn chằm chằm George.
“Thiên cơ bất khả lộ.” Khóe miệng George nhếch lên, cười đến thần hồn điên đảo.
Đầu Thích Nghi đau như muốn nứt ra.
Cô hít một hơi thật sâu, đôi mắt sáng nhìn George, nghiêm nghị nói: “George, chuyện của truyền thông Trung Thiên, không cho phép cậu nhúng tay vào.”
“Tại sao?”
“Không giải thích.”
“Chị. . . . .”
“Nói thêm câu nào nữa, tôi sẽ lập tức báo cho vương phi cho người tới trói cậu đem về New York!”
Nghe được lời nói hung dữ của Thích Nghi, George lập tức im lặng.
Vẻ mặt nghiêm túc kia của Thích Nghi, tuyệt không giống như nói đùa. Cậu hiểu được, cô nói được là làm được!
“Em biết rồi.” Cho dù trong lòng không cam tâm, cậu vẫn phải hậm hự đáp một tiếng.
Sau đó, lại thấp giọng thầm nói: Trần Thiên Nhụy quả nhiên là mọc ra mắt.
——— ————————
Sau khi cùng đối phương ký hợp đồng xong, Đông Phương Tín rời đi trước tiên.
Ngồi lên xe hơi sang trọng, anh hỏi người đàn ông bên cạnh: “Việc kế tiếp là gì?”
Lý Húc nhìn đồng hồ đeo tay, nghiêm nghị đáp: “Tổng giám đốc, việc kế tiếp là tham gia dạ tiệc xem mắt mà phu nhân đã an bài.”