Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu
Chương 9
Trời đã về khuya, làn gió nhẹ thổi qua cửa sổ vào phòng mát rượi. Phòng bảo vệ nằm ở một góc công viên rất yên tĩnh, chỉ có tiếng tivi trong phòng.
Vào thời khắc bốn đôi mắt nhìn nhau, không một ai lên tiếng.
Người đàn ông mới vào hơi ngây ra. Nhưng chỉ liếc mắt, hắn liền bắt gặp gương mặt tái nhợt của đội trưởng Đinh, cũng đồng thời nhìn thấy bao đựng súng bên thắt lưng Triệu Hàn. Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, thể hiện tâm trạng phức tạp: phẫn nộ, bàng hoàng, đắc ý...Gương mặt khá sáng sủa của hắn bỗng trở nên hung dữ trong giây lát.
Lúc này, ngay cả Triệu Hàn cũng có thể khẳng định, kẻ tình nghi chắc chắn là người này.
Tuy nhiên, Dương Vũ phản ứng rất nhanh. Hắn lập tức quay người lao ra cửa.
"Đứng lại!" Triệu Hàn giận dữ hét lên, đồng thời đuổi theo Dương Vũ.
Tiếng bước chân rầm rập trên hàng lang mỗi lúc một xa. Đội trưởng Đinh trợn mắt há mồm, đứng như trời trồng. Hứa Hủ không nhúc nhích, chỉ dõi theo phương hướng bọn họ chạy đi. Sau đó, cô quay sang nói với đội trưởng Đinh: "Lập tức gọi người của anh chặn ở các lối ra công viên. Nếu phát hiện thấy Dương Vũ, không được áp sát mà chỉ cần báo cáo vị trí. Hãy cẩn thận, hắn có dao."
Nghe giọng nói rõ ràng, không nhanh không chậm của Hứa Hủ, đội trưởng Đinh cũng trở nên bĩnh tĩnh. Anh ta lập tức cầm bộ đàm, thông báo với cấp dưới.
Hứa Hủ lại bấm điện thoại di động: "Cảnh sát Ngô, cháu là Hứa Hủ, mọi người đi đến đâu rồi ạ?" Nghe tin cảnh sát khu vực gần đây cũng đã nhận mệnh lệnh tới nơi này, có thể bao vây công viên sau vài phút, Hứa Hủ cảm thấy yên tâm. Đối tượng khó có khả năng trốn thoát.
Sau khi cúp điện thoại, đội trưởng Đinh nhìn Hứa Hủ. Trên gương mặt của người đội trưởng bảo vệ nhiệt tình đầy vẻ phẫn nộ và kiên quyết: "Cô cảnh sát, chúng ta làm gì bây giờ?"
Hứa Hủ rút cây dùi cui trong túi xách: "Đi ra ngoài xem sao."
***
Mặc dù đêm tối hun hút, công viên rộng lớn rõ ràng không còn bình lặng. Mọi ngọn đèn đều bật sáng, cây cối sừng sững, mặt đất sáng mờ mờ. Tiếng bước chân gấp gáp lúc gần lúc xa, ánh đèn pin loang loáng. Tiếng các nhân viên bảo vệ liên tục báo cáo: "Anh Lý, ở đằng kia hình như có người!", "Bên này, Nhị Cầu, cậu đang ở đâu?"...
Trong tiếng động hỗn loạn, Hứa Hủ và đội trưởng Đinh đứng ở một bãi đất rộng bên ngoài căn nhà. Đội trưởng Đinh tim đập thình thịch, anh ta ngoảnh đầu, Hứa Hủ tay cầm dùi cui, phóng tầm mắt về rừng cây ở phía trước, bộ dạng của cô không một chút vội vàng.
Mặc dù trông Hứa Hủ có vẻ nhỏ bé yếu ớt, nhưng trong mắt đội trưởng Đinh, cô chính là một "vị thần". Anh ta không thể đè nén lòng hiếu kỳ và khâm phục, hỏi cô: "Cô cảnh sát, sao cô biết Dương Vũ là người thế nào?"
Hứa Hủ trông trả lời mà hỏi ngược lại: "Dương Vũ sống ở đâu? Mấy người một phòng?"
Đội trưởng Đinh chỉ về đằng trước: "Ký túc xá nằm ở đó. Chúng tôi hai người ở chung một phòng. Phòng của Dương Vũ bây giờ chỉ có một mình cậu ta, vì cậu nhân viên còn lại đã về quê thăm thân nhân rồi."
"Anh hãy gọi mấy người đến canh chừng ký túc xá." Hứa Hủ nói ngay.
Dương Vũ không ngốc nghếch. Nếu hắn không thể thoát khỏi công viên, việc đầu tiên hắn nghĩ tới, chắc chắn là hủy chứng cứ. Hắn có khả năng giấu dụng cụ gây án ở ký túc xá.
Đội trưởng Đinh lập tức hạ lệnh qua máy bộ đàm. Lúc này, trong máy bộ đàm vang lên tiếng bước chân và thanh âm nôn nóng: "Anh Đinh! Chúng em vừa phát hiện ra thằng đó."
Đội trưởng Đinh hỏi ngay: "Ở đâu?"
"Nó chạy về phía ký túc xá. Chúng em chỉ có hai người, anh mau đến đây đi!"
Đội trưởng Đinh lấy một cây gỗ lớn, chạy về phía ký túc xá. Hứa Hủ lập tức bám theo. Nhưng từ trước đến nay, thành tích môn thể dục của cô chỉ miễn cưỡng đạt yêu cầu. Vừa chạy vài bước, đội trưởng Đinh cao lớn đã cách Hứa Hủ một đoạn khá xa. Có lẽ do quá kích động, đội trưởng Đinh không chú ý đến Hứa Hủ. Anh ta rẽ về một bên, mất dạng trong chốc lát. Chỉ có giọng nói của anh ta theo ngọn gió truyền tới: "Ở đâu, thằng đó đang ở đâu? Để tôi..."
Hứa Hủ cũng chạy đến ngã rẽ, chỉ thấy giữa hai hàng cây là con đường vừa hẹp vừa dài. Nơi này không có đèn điện, ánh sáng mờ mờ, phía xa xa chỉ có bóng cây lay động, không thấy khu ký túc xá. Lúc này, đội trưởng Đinh đã chạy đi đâu mất, con đường nhỏ vắng lặng như tờ, không một bóng người.
Hứa Hủ dừng lại. Cô cầm cây dùi cui, lặng lẽ đi men theo con đường nhỏ, cảnh giác tìm kiếm xung quanh.
Đúng lúc này, Hứa Hủ chợt nghe thấy tiếng bước chân sột soạt, dường như có người vô tình giẫm phải cành lá khô.
Người đó ở sau lưng cô, khoảng cách rất gần. Nhưng ở giây tiếp theo, đằng sau im lặng như tờ.
Hứa Hủ vốn là người trầm ổn, tuy nhiên vào lúc này, cô khó tránh khỏi tim đập thình thịch. Cô nắm chặt cây dùi cui trong tay, ánh mắt từ từ hạ xuống dưới. Trên lối đi, hình bóng nhỏ bé của cô bị một hình bóng cao lớn khác, từ đằng sau dần dần bao phủ...
Trong lúc toàn thân Hứa Hủ căng lên như dây đàn, đằng sau lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập, từ xa đến gần. Sau đó là thanh âm đanh sắc của Triệu Hàn từ phía xa: "Đứng lại!"
Hứa Hủ lập tức nhấc cây dùi cui, quay người về phía sau. Vừa quay người, cô liền bắt gặp gương mặt hung dữ của Dương Vũ. Hắn vung con dao về phía cô.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, cây dùi cui của Hứa Hủ đã thúc trúng ngực Dương Vũ. Tuy sức yếu nhưng Hứa Hủ đã dồn toàn lực vào cú đánh này. Dương Vũ hừ một tiếng, con dao trong tay rơi xuống đất.
Có điều, Dương Vũ phản ứng cũng rất nhanh. Hắn xoay tay túm lấy cây dùi cui, giật mạnh về phía hắn. Sức lực của hắn lớn đến kinh hồn, bàn tay Hứa Hủ đau buốt, cây dùi cui tuột khỏi tay. Cô lập tức quay người bỏ chạy.
Nhưng Dương Vũ đã nhanh như tia chớp túm cổ áo Hứa Hủ, kéo cô về phía mình. Hắn đồng thời rút một con dao trong túi áo, kề vào cổ Hứa Hủ.
Khi Triệu Hàn chạy tới nơi, Dương Vũ đã bắt Hứa Hủ, từng bước lôi cô vào rừng cây nhỏ ở sau lưng. Triệu Hàn vô cùng tức giận: "Mau thả cô ấy ra!"
Lúc này, đội trưởng Đinh cũng dẫn theo ba bốn nhân viên bảo vệ chạy đến sau lưng Triệu Hàn. Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, bọn họ đều sững sờ.
"Tôi...tôi cần một chiếc xe ô tô!" Dương Vũ đứng lại, ngẩng cao đầu: "Cảnh sát phải rút đi hết! Ngay lập tức! Sau khi an toàn rời khỏi thành phố Lâm, tôi sẽ thả cô ta. Không được bám theo tôi, bằng không tôi sẽ đâm cô ta."
Sắc mặt Triệu Hàn tái nhợt, ánh sáng phát ra từ những chiếc đèn pin giúp anh có thể nhìn rõ bộ dạng của Dương Vũ. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, gương mặt u ám đáng sợ, tay cầm con dao không ngừng run rẩy, phảng phất sẽ cắt một đường trên cái cổ mảnh mai của Hứa Hủ bất cứ lúc nào.
Dáng người Hứa Hủ vốn nhỏ bé, lúc này bị Dương Vũ kéo sát vào người, cánh tay hắn che mất nửa gương mặt cô nên không nhìn rõ biểu cảm của cô.
Triệu Hàn hít một hơi sâu, nói với Dương Vũ: "Cậu đừng kích động quá. Hãy bỏ dao xuống trước. Nếu làm cô ấy bị thương, tội của cậu sẽ càng nặng thêm."
Nhân viên bảo vệ tụ tập ngày càng đông. Đội trưởng Đinh sốt ruột hét lên: "Dương Vũ! Cậu đừng kích động, sảy một ly, đi một dặm. Cậu mau thả cảnh sát ra đi!"
Đám nhân viên bảo vệ đều lên tiếng: "Đúng đấy Dương Vũ, đừng có manh động."
Dương Vũ hoàn toàn để ngoài tai, lời nói của hắn đã có chút hỗn loạn: "Xe đâu? Tôi cần xe ô tô! Tôi cần rời khỏi nơi này!" Nhìn mũi dao loang loáng trong tay hắn, tim Triệu Hàn sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Thả Dương Vũ là chuyện không thể, nhưng Hứa Hủ đang bị hắn khống chế, phải làm thế nào bây giờ?
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng vang lên: "Không thể nào."
Mọi người đều giật mình, Dương Vũ cũng sửng sốt, bởi vì tiếng nói được phát ra từ người ở trong lòng hắn. Hắn cúi đầu theo phản xạ, liền bắt gặp gương mặt nhỏ bé trắng bệch. Nhưng đôi mắt cô rất đen, đen đến mức thẩm thấu vào lòng người. Vẻ lạnh lẽo trong đôi mắt đó khiến hắn khẽ rùng mình.
"Cô nói gì?" Dương Vũ gầm lên, càng kề sát mũi dao vào cổ Hứa Hủ.
Hứa Hủ nhìn hắn chăm chú: "Không có ô tô, càng không thể thả anh đi. Anh không có đất thương lượng, cũng đừng nghĩ đến chuyện đó."
Dương Vũ hoàn toàn không ngờ một con tin lại có thể hung hăng như vậy. Hắn ngây ra, đám người ở xung quanh cũng đều sửng sốt.
Hứa Hủ nói tiếp: "Anh hãy lập tức buông dao xuống, nếu không đồng nghiệp của tôi sẽ bắn chết anh. Dương Vũ, anh chỉ muốn cho những người đó một bài học. Lẽ nào anh vì vụ này mà mất cả mạng sống?"
Lời nói của cô khiến Dương Vũ giật mình: Lẽ nào hắn đi đời vì chuyện này? Hắn quả thực chỉ muốn trả thù mà thôi.
Hứa Hủ tiếp tục lên tiếng: "Tội anh mắc phải trước đó, sẽ chỉ ngồi tù mấy năm, tình tiết không nghiêm trọng. Nhưng nếu anh bắt tôi làm con tin thì sẽ khác hoàn toàn. Dù bây giờ anh thoát khỏi nơi này, anh cũng sẽ bị truy nã cả đời. Đến lúc lệnh truy nã phát ra, bố mẹ anh, hàng xóm láng giềng của anh sẽ nhìn thấy. Tới lúc đó, họ sẽ nói, Dương Vũ quả nhiên vô dụng, giống bố nó..."
Dương Vũ cứng đờ người: "Cô...cô..." Hắn lắp bắp không thể nói một câu hoàn chỉnh. Hứa Hủ liếc hắn một cái: "Bây giờ nếu anh thả tôi, tất cả vẫn có thể cứu vãn. Không có nhiều người biết chuyện đang xảy ra, anh còn có thể làm lại từ đầu. Anh hãy so sánh giữa hai con đường, anh là người thông minh, việc gì phải lưỡng lự? Mau bỏ dao xuống đi!"
Dương Vũ biến sắc mặt, thở hồng hộc. Hắn không lên tiếng, cũng không nhúc nhích. Thanh âm của Hứa Hủ vô cùng bình tĩnh: "Nghe tôi, đừng nghĩ ngợi nhiều, anh mau bỏ dao xuống đi."
Bàn tay Dương Vũ run rẩy, sắc mặt hắn như tro tàn. Sau đó, bàn tay cầm dao của hắn từ từ buông xuống. Triệu Hàn thở phào nhẹ nhõm, những người bảo vệ đứng xung quanh kinh hồn bạt vía.
Tuy Hứa Hủ tỏ ra nghiêm nghị, nhưng lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi. Cô biết, nội tâm Dương Vũ lúc này đang đấu tranh kịch liệt. Phải đợi khi nào hắn hoàn toàn thả cô, cô mới coi như thoát hiểm.
Nhưng đúng lúc này, tiếng còi hụ xe cảnh sát đột nhiên vang lên trong đêm tối yên tĩnh.
Là xe cảnh sát tới công viên này.
Hứa Hủ thầm kêu một tiếng "không xong rồi". Dương Vũ rùng mình, sắc mặt hắn vụt qua một tia do dự đau khổ. Hắn lại đưa con dao lên cổ Hứa Hủ: "Cô là ai? Cô liệu có giữ lời không? Có thật chỉ ngồi mấy năm? Sao cô biết bố tôi...Không được, tôi không thể ngồi tù, tôi không thể ngồi tù! Ô tô! Tôi cần xe ô ô. Nếu không, tôi sẽ sống chết cùng cô ta!"
Người đàn ông bên cạnh thở phì phò như con bò sắp chết, trước mắt Hứa Hủ là vô số gương mặt hoảng hốt. Ở nơi không xa đã có thể nhìn thấy đèn xe cảnh sát nhấp nháy.
Lưỡi dao sắc sượt qua cái cổ lạnh giá của Hứa Hủ. Hứa Hủ định thần, cô vừa định mở miệng, bất chợt nhìn thấy đôi mắt Triệu Hàn lóe lên một tia kinh ngạc.
Đằng sau có người.
Ý nghĩ này vừa vụt qua đầu Hứa Hủ, cô liền nghe thấy Dương Vũ hét lên một tiếng đau đớn.
Một cánh tay lặng lẽ từ đằng sau thò ra, như kìm sắt kẹp chặt cổ tay Dương Vũ. Tiếng "rắc rắc" vang lên, bàn tay hắn bị bẻ thành hình gấp khúc, con dao găm rơi xuống đất. Mặc dù chỉ trong giây lát, Hứa Hủ vẫn kịp nhìn rõ cánh tay đó. Trong tay áo màu đen là bàn tay sạch sẽ, tràn đầy sức mạnh với các ngón dài.
Dương Vũ dường như buông người Hứa Hủ ngay lập tức. Hắn đau đớn nắm cổ tay mình, khuỵu đầu gối xuống đất.
Ở giây tiếp theo, Hứa Hủ cảm thấy ngực cô bị nắm chặt. Cô bị một lực kéo về đằng sau, rơi vào lòng một người.
Lồng ngực của anh vừa rộng vừa ấm áp, Hứa Hủ bất chợt ngửi thấy mùi cỏ tươi phảng phất như có như không. Người này dùng sức rất mạnh, siết chặt vòng tay đến mức ngực cô đau buốt.
Triệu Hàn vui mừng kêu lên: "Sếp!" Anh ta lập tức xông tới, túm hai tay Dương Vũ và khóa còng số tám. Đám nhân viên bảo vệ vây quanh, Dương Vũ đau đớn kêu liên hồi, sắc mặt hắn xám ngoét.
Là Quý Bạch.
Anh mặc áo khoác màu đen, dáng người vô cùng cao lớn. Ngũ quan cân đối ôn hòa, thậm chí có thể coi là đẹp trai. Gương mặt góc cạnh toát ra vẻ vừa cương nghị vừa dịu dàng. Trông anh còn trẻ hơn ở trên ảnh, dưới mái tóc đen là đôi mắt đen sinh động.
Bất thình thình bắt gặp dung mạo nổi bật như vậy, Hứa Hủ thảng thốt trong giây lát. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên trong đời cô bị một người đàn ông xa lạ ôm chặt vào lòng. Dưới ngọn đèn tối mù mù, Hứa Hủ ngắm gương mặt của anh ở cự ly gần. Cô đột nhiên liên tưởng tới bức tranh chìm trong ánh nắng sớm mai, vừa anh tuấn vừa mơ hồ.
Quý Bạch từ trên cao cúi xuống quan sát Hứa Hủ vài giây rồi lập tức buông người cô.
Hứa Hủ nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh: "Quý đội!"
Quý Bạch không trả lời. Ánh mắt anh dừng lại ở cái cổ mảnh mai của cô, anh giơ tay sờ lên đó.
Động tác của anh rất nhanh. Hứa Hủ còn chưa có phản ứng, liền cảm thấy ngón tay thô ráp lướt qua làn da của cô, mang lại cảm giác nhoi nhói.
Theo phản xạ có điều kiện, Hứa Hủ nhíu mày, nghiêng đầu né tránh.
Phản ứng như con nhím xù lông của Hứa Hủ khiến Quý Bạch lại nhìn cô. Vẻ lạnh lùng sắc bén trong mắt anh biến mất, thay thế bằng ý cười nhàn nhạt, tản mạn và xa cách.
"Vết thương không sâu, em hãy tự mình xử lý đi." Thanh âm của anh càng trầm ấm hơn trong điện thoại, cũng không hùng hổ dọa người như trước đó mà tương đối ôn hòa.
Hứa Hủ sờ cổ, có máu, thì ra lưỡi dao đã để lại vết xước trên da cổ cô: "Vâng ạ."
Nghĩ đến chuyện Quý Bạch vừa cứu bản thân, thân thủ và khả năng phán đoán của anh rất xuất sắc, Hứa Hủ cất giọng kính nể mà chân thành: "Cám ơn anh."
Quý Bạch nói lãnh đạm: "Khỏi cần. Ngày mai tôi sẽ tìm em nói chuyện xảy ra tối nay. Cảnh sát bị tội phạm bắt làm con tin, em khiến tôi đẹp mặt thật đấy."
Hứa Hủ: "..."
Lúc này, xung quanh vang lên tiếng bước chân dồn dập, các đồng nghiệp của đội cảnh sát hình sự đã tới nơi.
"Sếp!"
"Sếp, anh về rồi à?"
Mấy người hét lớn tiếng. Diêu Mông cũng xuất hiện. Cô hơi ngây người khi nhìn thấy Quý Bạch, sau đó cất giọng lanh lảnh: "Chào sếp!"
Quý Bạch đảo mắt qua mọi người, anh không còn để ý đến Hứa Hủ mà cùng Triệu Hàn áp giải Dương Vũ đi ra ngoài. Nhìn thấy cấp dưới và cộng sự, đôi mắt đen của anh tràn ngập ý cười, gương mặt anh tuấn sáng ngời.
Những người khác đều mỉm cười, là nụ cười ấm áp và ăn ý. Nhưng khi nhìn thấy Dương Vũ, mọi người đều tỏ ra căm phẫn và khinh thường.
Không một lời hàn huyên, Quý Bạch giao nhiệm vụ cho các đồng nghiệp: "Lão Ngô đưa hai người đi khám xét nơi ở của Dương Vũ. Tiểu Trần, cậu và Đại Hồ giải nghi phạm lên xe. Tiểu Trịnh, cậu đưa những người khác đi lấy khẩu cung. Diêu Mông, em đưa Hứa Hủ đi xử lý vết thương."
Mọi người đều nhìn Hứa Hủ, Diêu Mông cất giọng lo lắng: "Hứa Hủ, bạn không sao đấy chứ?" Vừa nói, cô vừa đi nhanh về phía Hứa Hủ.
"Mình không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi." Hứa Hủ cười cười.
***
Hứa Hủ từ chối sự giúp đỡ của Diêu Mông, Diêu Mông cũng không kiên quyết, lập tức đi chỗ khác.
Hứa Hủ quay về xe cảnh sát, mở hộp thuốc cứu thương, vừa soi gương vừa tự dán hai miếng băng y tế. Cô không nhịn được, lông mày nhíu lại. Chỗ đau nhất không phải ở cổ, mà là ngực cô.
Vừa rồi Quý Bạch kéo cô ra khỏi sự uy hiếp của Dương Vũ. Anh dùng sức rất mạnh, lúc đó Hứa Hủ không để ý, bây giờ mới phát hiện, anh vừa vặn túm đúng ngực phải của cô, nơi đó hiện đau lâm râm. Làn da của Hứa Hủ vốn tương đối mỏng manh và nhạy cảm, dựa vào mức độ đau nhức này, chắc xuất hiện vết bầm tím.
Cảm giác này vừa xa lạ vừa kỳ quái, tựa hồ không chỉ có đau đớn, khiến Hứa Hủ có chút không thoải mái. Nhưng Hứa Hủ chẳng nghĩ ngợi nhiều, xung quanh không có một ai, cô liền xoa bóp chỗ đau. Cho đến khi cảm thấy đỡ một chút, cô xuống xe, đi về phía ký túc xá của Dương Vũ.
Công việc tiếp theo diễn ra rất thuận lợi. Đám cảnh sát tìm thấy một đống lưỡi dao dưới gầm giường trong ký túc của Dương Vũ, và "kế hoạch hành động" do chính hắn viết tay, trên đó ghi chép thời gian, địa điểm mỗi lần gây án và cảm nhận của hắn. Bản thân Dương Vũ cũng ngoan ngoãn nhận mọi tội lỗi của mình.
Dương Vũ vốn sống ở một thị trấn nhỏ gần thành phố Lâm. Gia cảnh của hắn rất tốt, được nuông chiều từ bé. Đến năm 16 tuổi, việc làm ăn của cha hắn thất bại, gia đình sa sút, mẹ hắn quyết định ly hôn với cha hắn. Thành tích học tập của Dương Vũ vốn làng nhàng, biến cố này khiến hắn thi trượt đại học, phải vào thành phố làm thuê. Tuy nhiên, hắn luôn cảm thấy bản thân không nên rơi vào hoàn cảnh như vậy, biểu hiện trong công việc rất tệ. Do đó, đến thành phố Lâm ba bốn năm, hắn chẳng có công việc nào làm quá lâu. Công việc trước đó là do một đồng hương giới thiệu, kết quả hắn nhiều lần rời khỏi vị trí trong giờ làm việc đi đánh điện tử, cuối cùng bị công ty đuổi việc...Những điều này về cơ bản trùng hợp với suy đoán của Hứa Hủ, khiến đội hình cảnh không khỏi cảm thán.
Sau khi kết thúc công việc, Quý Bạch để những người cảnh sát bận rộn suốt mấy ngày đêm quay về cục cảnh sát nộp súng rồi có thể trực tiếp về nhà nghỉ ngơi, còn anh và một người cảnh sát có kinh nghiệm phong phú là Lão Ngô chịu trách nhiệm thẩm vấn Dương Vũ.
Khi hai người lên xe, Lão Ngô nhắc tới Hứa Hủ: "Tôi có nghe kể về quá trình Hứa Hủ bị bắt làm con tin, cô bé đó gần như thuyết phục thành công Dương Vũ đầu hàng nhận tội. Học trò của cậu không đơn giản một chút nào. Đúng rồi, cô bé đó hơi giống cậu lúc mới gia nhập đội hình cảnh, ác chiến phết."
Giống anh? Nhận xét này thú vị.
Quý Bạch cười cười.
Hôm nay sau khi xuống máy bay, nghe tin Hứa Hủ và Triệu hàn ở công viên, anh lập tức đi thẳng đến công viên. Vừa vào cổng, anh liền phát hiện tình hình bất thường, công viên buổi đêm vốn tĩnh mịch nay trở nên ồn ào và căng thẳng.
Khi đi tới rừng cây nhỏ, Quý Bạch liền nhìn thấy Dương Vũ đang bắt Hứa Hủ. Anh định đánh bọc sườn từ đằng sau, nhưng bất chợt nghe thấy câu uy hiếp lạnh lùng của Hứa Hủ.
Biểu hiện của cô xuất sắc hơn sự tưởng tượng của anh. Tuy là con tin nhưng cô hoàn toàn khống chế cục diện.
Lúc anh cứu Hứa Hủ thoát khỏi bàn tay Dương Vũ. Đập vào mắt anh đầu tiên là đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh của cô. Dù vừa bị bắt làm con tin, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy anh, đáy mắt cô không hề xuất hiện nỗi sợ hãi và hoảng loạn, mà chỉ là sáng tỏ và nhẹ nhõm.
Cô nhận ra anh, nên từ tốn chào hỏi: "Quý đội!". Trong khi cô không hề phát giác, trên cần cổ mảnh mai, trắng nõn của cô có hai ba vết dao đang rỉ máu đáng sợ.
Tố chất tâm lý của Hứa Hủ đúng là rất vững vàng, trong khi gương mặt nhỏ nhắn của cô bộc lộ vẻ ngơ ngơ của một con mọt sách.
Ngoài ra, một điều khiến anh bất ngờ là cô quá mảnh mai, ôm cô trong lòng phảng phất không có trọng lượng. Ngũ quan của cô tương đối thanh tú, chỉ là nước da quá mỏng quá trắng, gần như không một chút sắc hồng, khiến cả người cô...giống một cương thi yếu ớt.
Một cô gái nhỏ bé như vậy, phảng phất giống động vật nhỏ, sau này làm thế nào cùng anh vào sinh ra tử?
Hơn nữa, Quý Bạch còn cảm thấy điểm gì đó không đúng.
Khi xảy ra sự việc anh không chú ý. Bây giờ hồi tưởng lại, anh mới nhận ra, là cảm giác tay lạ thường. Thì ra lúc kéo cô vào lòng, anh đã sơ ý túm phải bầu ngực của cô.
Có lẽ đã quá lâu Quý Bạch không tiếp xúc với phụ nữ, xúc cảm vừa mềm mại vừa có tính đàn hồi đó bỗng trở nên rất rõ ràng, phảng phất vẫn còn lưu lại ở lòng bàn tay của anh.
Dáng người cô nhỏ bé, nhưng xem ra cô không gầy...
Cố gắng gạt bỏ cảm giác lạ thường ở đầu ngón tay, Quý Bạch nói với Lão Ngô: "Đúng là không đơn giản. Chú gặp con tin nào còn hung dữ hơn kẻ bắt cóc chưa?"
Lão Ngô cười cười: "Quan trọng là một cô gái nhỏ nhưng có sức bộc phát rất kinh khủng."
Hai người đều mỉm cười.
Lão Ngô nói tiếp: "Cậu hãy dạy bảo tử tế, sau này có khi trở thành nữ thần thám cũng không biết chừng. Chỉ có điều tố chất thể lực của cô bé đó hình như không ổn, đây cũng là một vấn đề."
"Sẽ không có vấn đề gì đâu." Quý B
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp