Cả buổi sáng Hứa Hủ đều ở trong ngôi nhà dưới chân núi, cùng các đồng nghiệp chỉnh lý tài liệu liên quan đến vụ án. Đến tầm trưa, khi về phòng nghỉ ngơi, cô mới nhìn thấy một tin nhắn trên điện thoại di động.
Là Diêu Mông gửi đến: “Bạn đang ở nhà dân dưới chân núi phải không? Mình và các đồng nghiệp cũng đến khu vực rừng núi. Lát nữa mình muốn tìm bạn nói chuyện. Bạn có rảnh không?”
Hứa Hủ hiểu ngay vấn đề, tòa soạn báo của Diêu Mông cũng được phép vào khu vực này để đưa tin. Cô lập tức gọi điện thoại, nhưng máy bận.
Diêu Mông đang gọi điện cho Lâm Thanh Nham.
Diêu Mông xuất phát đi vùng núi vào sáng sớm ngày hôm nay. Tạp chí của cô chủ yếu đề cập đến cuộc sống và sức khỏe của phụ nữ, nhưng vụ án giết người hàng loạt đang là đề tài nóng hổi hiện nay. Cô vốn xuất thân từ ngành tâm lý tội phạm, nên cô đích thân đi đưa tin sẽ chính xác và sâu sắc hơn các phóng viên khác.
Ngoài ra, Diêu Mông còn có ý đồ riêng. Nếu vùng núi này tồn tại hung thủ thật sự, Lâm Thanh Nham sẽ thoát khỏi dạng bị tình nghi. Vì vậy từ trong tiềm thức, cô muốn thay anh ta làm chuyện này.
Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham không biết việc Diêu Mông đi đến vùng núi, anh ta tưởng cô làm thêm ở công ty. Khi gọi điện thoại, anh ta mới phát giác điều bất thường. Giọng nói anh ta có vẻ không vui: “Sao em lại đến đó? Nghe nói vẫn chưa bắt được hung thủ, ở đó rất nguy hiểm.”
Diêu Mông và hai người đồng nghiệp đang ngồi trong xe ô tô của tòa soạn. Đây là khu đất trống dưới chân núi, được bố trí thành bãi đỗ xe tạm thời. Xung quanh đều là người và xe, ồn ào náo nhiệt. Diêu Mông mỉm cười trả lời: “Không sao đâu, em và đồng nghiệp ở khu vực an toàn. Nơi không an toàn, cảnh sát địa phương cũng chẳng cho chúng em đi.” Cô lập tức chuyển đề tài, ngữ khí vô cùng dịu dàng: “Anh có uống thuốc đúng giờ không đấy?”
Ở đầu kia điện thoại, Lâm Thanh Nham im lặng vài giây, giọng nói anh ta trở nên ôn hòa: “Anh uống rồi. Bà xã, em mau về sớm đi. Nơi đó không an toàn, anh không yên tâm.”
Diêu Mông vẫn chưa làm xong công việc phỏng vấn, nhưng nghe giọng điệu của Lâm Thanh Nham, cô vừa xót xa vừa đau lòng, tự nhiên muốn gặp anh ta ngay lập tức. Ngước nhìn bầu trời thấy vẫn còn sớm, Diêu Mông đáp: “Được, bây giờ em về ngay.”
“Em nhớ đi đường cái, mở điện thoại di động.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Diêu Mông nói với hai đồng nghiệp: “Tôi về thành phố trước, những việc còn lại các chị cứ tiếp tục. Có vấn đề gọi điện ngay cho tôi.”
Diêu Mông lái xe rời khỏi chân núi. Đi một đoạn, cô nhìn thấy chướng ngại vật của cảnh sát ở phía trước, có nghĩa chỉ một đoạn nữa là đến đường cái. Diêu Mông định gọi điện thoại báo bình an với Lâm Thanh Nham, nhưng vừa lấy máy di động, cô liền nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Hứa Hủ.
“Hứa Hủ, vừa rồi mình bận gọi điện thoại.”
Trước đó, Hứa Hủ không gọi được cho Diêu Mông nên rất lo lắng. Cô suýt nữa gọi điện cho cảnh sát tuần tra đi tìm Diêu Mông. Nhận được điện thoại của bạn, cô mới yên tâm.
Lần trước, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Diêu Mông, Hứa Hủ mới xem biên bản lời khai thừa nhận tiếp cận Diêu Mông với dụng ý khác của Lâm Thanh Nham. Tuy cô không xác định Lâm Thanh Nham có liên quan đến vụ án hay không, nhưng mỗi khi nghĩ đến con người này, trong lòng cô đều cảm thấy không thoải mái. Hứa Hủ cho rằng cần phải nhắc nhở Diêu Mông. Mấy ngày nay cô đều bận rộn công việc, bây giờ Diêu Mông tìm cô, cô lên tiếng: “Không có gì. Bao giờ bạn đến nơi? Mình có chuyện muốn nói với bạn.”
Diêu Mông định nói đang trên đường trở về thành phố, nghe ngữ khí khác thường của Hứa Hủ, cô hỏi lại: “Bạn muốn nói chuyện gì? Không sao đâu, bạn cứ nói thẳng ra đi.”
Hứa Hủ im lặng vài giây, sau đó kể với Diêu Mông về mối quan hệ giữa Lâm Thanh Nham và Phùng Diệp. Cô nói: “Mình cảm thấy bạn nên biết chuyện này.”
Diêu Mông trả lời: “Cám ơn bạn, Hứa Hủ. Nhưng sau khi rời khỏi Cục Cảnh sát, anh Thanh Nham đã nói hết với mình về chuyện này. Bây giờ mình chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy trong khoảng thời gian cuối cùng.”
Hứa Hủ: “Mình vẫn cho rằng bạn nên cẩn thận anh ta.”
Trong lòng Diêu Mông hơi khó chịu, nhưng cô cố nhịn: “Vậy đi, chúng ta gặp rồi bàn sau, bạn đang ở đâu?”
Hứa Hủ tưởng Diêu Mông cách chỗ cô không xa nên nói địa chỉ. Diêu Mông lên tiếng: “Được, khi nào đến nơi mình sẽ gọi điện cho bạn.”
Hứa Hủ: “Mình sẽ ra cổng đón bạn.”
***
Lúc này, Quý Bạch đang cùng hơn chục cảnh sát ngồi trong rừng cây trên sườn núi, gặm lương khô mang theo người. Ai nấy đều có gương mặt bụi bặm mệt mỏi, nhưng ánh mắt họ rất nghiêm túc và kiên định.
“Mọi người ăn xong chưa? Chúng ta xuất phát.” Quý Bạch đứng dậy. Điện thoại của anh bỗng đổ chuông.
Là đồng nghiệp phòng thông tin kỹ thuật thuộc Cục Cảnh sát thành phố Lâm, giọng nói anh ta không che giấu niềm hưng phấn: “Quý đội, chúng tôi đã tìm ra người phù hợp điều kiện của anh.”
“Nói đi!”
“Người đó tên là Đàm Lương, hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp đại học lâm nghiệp. Hắn vốn công tác ở phòng lâm nghiệp của huyện, đầu năm nay bị điều xuống làm nhân viên kiểm lâm, chắc chắn phạm sai lầm trong công việc nên mới bị giáng chức. Hắn có xe công, sống trên núi một mình, cỡ giày đăng ký trong danh sách đồ dùng bảo hộ lao động là số 42. Đúng rồi, thi thể nạn nhân thứ hai nằm trong khu vực rừng núi do hắn phụ trách. Bây giờ hắn vẫn ở trên núi.”
Hình ảnh và địa chỉ của Đàm Lương nhanh chóng được gửi đến điện thoại di động của Quý Bạch. Người đàn ông trên ảnh mặc bộ đồng phục của nhân viên kiểm lâm màu xanh lá cây thẫm. Hắn đeo cặp kính, gương mặt trẻ trung trắng trẻo, ánh mắt bình thản, nhìn không ra sự bất thường.
“Hãy gửi ảnh đến đội trưởng của các đội tìm kiếm, bảo bọn họ lưu ý con người này. Hiện giờ chúng ta chưa có chứng cứ, nhưng nếu gặp hắn cứ bắt giữ người trước.”
***
Ngôi nhà của Đàm Lương nằm trên một ngọn núi cao. Xung quanh vắng lặng như tờ, mấy gian nhà bằng xi măng sáng rực dưới ánh mặt trời.
Quý Bạch dẫn đội của anh, thận trọng từ các hướng bao vây ngôi nhà. Theo mệnh lệnh của anh, những người cảnh sát cầm súng xông vào trong nhà. Nhưng ngôi nhà trống không, chẳng thấy bóng dáng Đàm Lương.
Quý Bạch quan sát tỉ mỉ xung quanh. Căn nhà trang trí đơn giản, sạch sẽ, gọn gàng, không có dấu hiệu bất bình thường. Một người cảnh sát cúp điện thoại, nói: “Phòng lâm nghiệp cho biết, bọn họ mất liên lạc với Đàm Lương kể từ ngày hôm qua.”
Nếu ban đầu mọi người không hiểu rõ nguyên nhân tại sao Quý Bạch cho rằng Đàm Lương là kẻ tình nghi, vào thời khắc này, nghe nói hắn vô duyên vô cớ mất tích, bọn họ không thể không nghi ngờ hắn.
Một người cảnh sát phụ trách kiểm tra dấu vết trong sân, chạy đến báo cáo: “Quý đội, qua vệt bánh xe để lại trên nền đất, có thể khẳng định kẻ tình nghi lái chiếc xe công xuống núi.”
Quý Bạch cất giọng nghiêm nghị: “Đuổi theo!”
Quý Bạch dẫn đội của anh đi nhanh xuống núi. Trên đường, anh gặp một đội cảnh sát tuần tra. Sau khi trao đổi tình hình, bọn họ nói ba tiếng trước, bọn họ nhìn thấy một chiếc xe của nhân viên kiểm lâm đi qua.
Dõi theo phương hướng bọn họ chỉ, Quý Bạch giật mình. Đó là khu nhà dân nơi Hứa Hủ đang ở.
Quý Bạch lập tức rút điện thoại gọi cho Hứa Hủ nhưng đầu kia đều là tín hiệu máy bận. Khu vực rừng núi sóng điện thoại chập chờn, sau đó anh gọi mãi cũng không thông.
Lúc này, chân núi không còn yên tĩnh như trước. Rất nhiều xe cảnh sát chạy đi chạy lại, tìm kiếm dấu vết của Đàm Lương. Xe cảnh sát tuần tra vừa vào đến cổng khu nhà dân, còn chưa kịp dừng hẳn, Quý Bạch đã đẩy cửa nhảy xuống, chạy vào trong sân.
Trong sân vốn có hai cảnh sát làm nhiệm vụ canh gác, lúc này cũng không thấy bóng dáng. Cửa phòng Hứa Hủ khép hờ, bên trong không một tiếng động. Hô hấp của Quý Bạch ngưng trệ ngay tức thì, anh lao đến đẩy cửa.
Trong phòng tràn ngập ánh nắng, nhưng không một bóng người.
Trái tim Quý Bạch phảng phất chìm sâu xuống đáy vực, anh ngoảnh đầu nhìn mấy người cảnh sát đi theo vào: “Người đâu? Người đâu rồi?”
Mọi người đều không thể trả lời. Quý Bạch tái mặt lao ra ngoài, đồng thời rút máy di động, tiếp tục gọi điện thoại. Ai ngờ lần này có tín hiệu nối máy, Quý Bạch lập tức dừng bước khi nghe thấy âm thanh từ đầu kia truyền tới: “Quý Bạch...” Giọng nói của cô hơi run run.
“Em đang ở đâu? Em không sao đấy chứ?”
“Em đang ở trên đường núi, em không sao.” Hô hấp của Hứa Hủ tựa hồ ngưng trệ: “Nhưng có khả năng Diêu Mông xảy ra chuyện rồi.”
Quý Bạch vội đi đến chỗ Hứa Hủ. Đây là một đoạn đường núi hẻo lánh, bây giờ tụ tập mười mấy người cảnh sát. Hứa Hủ đứng giữa đám đông, sắc mặt cô trắng bệch. Lúc nhận được tấm ảnh Đàm Lương do đội gửi đến, cô đã không thể liên lạc với Diêu Mông.
Bên lề đường núi đậu một chiếc xe ô tô của nhân viên kiểm lâm, biển số chính là xe của Đàm Lương, nhưng bên trong không có người. Bên cạnh đó có hai vệt bánh xe phanh gấp. Một người cảnh sát đi đến nói với Quý Bạch: “Sếp, vệt bánh xe này giống chiếc BMW do Diêu Mông lái.”
Đàm Lương đã xuống núi mấy tiếng đồng hồ. Nói một cách khác, Diêu Mông có khả năng đã bị bắt một khoảng thời gian.
Quý Bạch quan sát vệt bánh xe dưới mặt đường: “Thông báo tất cả mọi người, truy đuổi chiếc xe này.”
***
Không biết bao lâu sau, Diêu Mông dần khôi phục ý thức. Nhưng đầu óc cô vẫn nặng trĩu, mí mắt không mở nổi. Cô biết rõ đây là hậu quả của thuốc gây mê.
Từng mảnh vụn ký ức ẩn hiện trong đầu óc cô. Cô quay đầu xe lái về khu rừng núi... Có một chiếc xe công màu xanh từ bên đường lao ra... Cô xuống xe kiểm tra tình hình... Một chàng trai trẻ tuổi trắng trẻo từ phía đối diện đi tới, hắn mặc đồng phục nhân viên kiểm lâm, lịch sự mỉm cười xin lỗi cô.
Sau đó, lồng ngực cô đột nhiên tê liệt. Là súng gây mê, nhân viên kiểm lâm đều có súng gây mê.
Đây là nơi nào? Trong lúc lơ mơ, cô nhìn thấy vách hang tối om, đây là một hang động nào đó?
Diêu Mông cố gắng mở mắt. Cô cảm thấy có người bóp cằm cô, sau đó đổ một chất lỏng ngòn ngọt vào miệng cô.
Không... Đừng...
Cô đã từng xem qua tài liệu về vụ án ‘sát thủ thiên sứ’. Đó là mùi vị của chất kích dục Nhật Bản...
Ý thức dần trở nên tản mát, Diêu Mông cảm thấy thân thể cô ngày càng nóng. Cô nghe thấy tiếng rên rỉ quen thuộc. Một lúc sau, cô mới nhận ra đó là âm thanh phát ra từ cổ họng cô. Sau đó, cô thấy đôi cánh tay rắn chắc ôm chặt cô, một thân hình ấm nóng xa lạ nằm đè lên người cô, bộ phận của người đàn ông đâm mạnh vào cơ thể cô.
Đối với Diêu Mông, cả quá trình này dài đằng đẵng. Phần lớn thời gian, cô mê man bất tỉnh. Có lúc tỉnh táo, cô chỉ biết xung quanh tối đen. Do tác dụng của thuốc, cô chẳng nhìn rõ thứ gì. Hình như cô nói rất nhiều, nhưng chẳng nhớ lấy một câu. Ấn tượng duy nhất là người đàn ông giày vò hết lần này đến lần khác, phảng phất không biết thỏa mãn.
Sau đó, tất cả cuối cùng cũng dừng lại. Trong hang động không có ánh sáng, Diêu Mông cảm thấy người đàn ông đang đứng trong bóng tối, cúi đầu nhìn cô, mà cô chỉ có thể lẩm bẩm: “Đừng giết tôi... Tôi không thể chết... Anh Thanh Nham cứu em... Anh Thanh Nham cứu em.”