Nếu Em Nở Rộ Gió Mát Sẽ Đến

Chương 39: Mỹ Úy tỏ tình


Chương trước Chương tiếp

68.

Nhắc tới duyên phận và tạo hóa, bà Hàn vẫn tin vào nơi Phật bạn tin vài chục người có thể nói cho bạn thiên thiên vạn vạn. Lúc bà cảm thấy mình như sắp không có được cháu trai, trời cao lại đột nhiên mang đến cho bà một tin mừng.

Kết quả kiểm tra nước ối rất có giá trị, thậm chí bác sĩ Vương cũng nói là con trai, nhất định là con trai. Tuy xã hội hiện nay nam nữ bình đẳng, nhưng ai không hy vọng bác sĩ từ trong phòng sinh bước ra lấy khẩu trang xuống nói là một cậu nhóc mập mạp chứ?

Bà Hàn xúc động vô cùng..

Lại nói duyên phận này. Nhớ lần đầu tiên khi nhìn thấy cô gái Hàn Mỹ Úy này, cô đã được Hàn Mạch sắp xếp đến ở bệnh viện này. Trong nháy mắt bà Hàn đẩy cửa từ ngoài bước vào phòng, chỉ thấy cô đang gấp quần áo, từng chiếc áo sơ mi màu trắng được xếp chồng lên nhau rất gọn gàng, y tá nói muốn giúp cô, cô còn cười cười, không giống một người phụ nữ có thai yếu ớt.

Lúc đó bà hàn cảm thấy, không sai được cô gái này, nhất định là cô gái ngoan.

Cho tới bây giờ sau khi kiểm tra nước ối, bà Hàn mới cảm thấy có hơi hối hận, thật may là khi kiểm tra tất cả đều thuận lợi, bằng không cho dù có một chút không may xảy ra, đó chính là đại tội, tội lỗi thật lớn.

Nghĩ như vậy, bà Hàn và Hàn Mạch liền gặp được bác sĩ Vương đi theo y tá Hiểu Tình vội vã chạy tới, trong tâm bà Hàn có chút hồi hộp, bị vẻ mặt nghiêm trang của bác sĩ Vương dọa sợ.

"Bác sĩ Vương, thế nào đây là?"

Bà Hàn đứng trước cửa phòng bệnh nắm cánh tay bác sĩ Vương. Hàn Mạch đi theo cũng nhíu mày.

Bác sĩ Vương cơ bản không để ý Hàn Mạch cũng ở đây, liền đẩy cửa ra vừa nói: "Hiểu Tình nói với tou6 là Hàn tiểu thư có tình trạng bị rò rỉ nước ối."

"À?" bà Hàn là người từng trải, vừa nghe bốn chữ rò rỉ nước ối, bước chân liền lảo đảo lui về sau một bước, Hàn Mạch lien vội vàng vịn bà nói: "Tại sao có thể như vậy!"

Hai người theo bác sĩ Vương vào phòng bệnh, Hàn Mỹ Úy ngồi ở trên giường tâm trạng cũng hoảng sợ nhìn hai người họ, bác sĩ Vương hỏi thăm rất nhiều vấn đề, Hàn Mỹ Úy đều một mực trả lời, sau khi kiểm tra xong sắc mặt bác sĩ Vương càng nặng nề hơn. Trong long của bà cũng thấp thỏm theo.

"Tình huống của Hàn tiểu thư, là nước ối thường xuyên chảy tới chỗ lấy nước ối." Bác sĩ Vương nói.

Bà Hàn không thể tin: "Bác sĩ Vương, không phải ông đã nói tình huống như vậy 200 người mới có khả năng có 1 người như thế? Tại sao có thể như vậy?"

Bác sĩ Vương nói: "Bà phải phân biệt lúc này Hàn tiểu thư không phải ‘ một người ’"

Bà Hàn hơi giận: "Nhưng buổi sáng bác sĩ vẫn nói với tôi, tình hình ccon bé rất tốt, tôi sắp có cháu!"

"Hàn phu nhân, trước khi kiểm tra rõ ràng tôi đã nói với bà, Hàn tiểu thư không phải là người có nguy cơ cao không nhất thiết phải kiểm tra nước ối, hơn nữa đã nhắc nhở qua với bà là có chút nguy hiểm, nhưng bà và Hàn tiểu thư đều nhất quyết kiên trì đòi phải làm kiểm tra..."

"Mẹ! Mẹ dẫn cô ấy đi kiểm tra nước ối?" Thật lâu Hàn Mạch mới phản ứng được, dường như là giận dữ mà rống lên!

Bác sĩ Vương nhìn Hàn Mỹ Úy một lát, cam đoan đề nghị: "Nước ối tan vỡ sẽ đưa đến tử cung co rúc lại và sanh non, Hàn tiểu thư, tôi sẽ tích cực điều trị cho cô, nhưng phòng ngừa thai nhi lây nhiễm cho cô, chúng ta dự tính xấu nhất là cô hãy từ bỏ... Mọi người phải chuẩn bị tâm lý."

Hàn Mỹ Úy nghe được hai từ từ bỏ trừng mắt nhìn, vẫn có chút như trong mộng: "Bác sĩ, ông đang nói đùa đúng không?"

Bác si Vương không nói gì, hiển nhiên kết quả như vậy ông cũng không muốn nhìn thấy. Trong phòng bệnh rất yên tình, tựa như ngay cả một cây kim rớt cũng có thể nghe được rõ ràng, Hàn Mạch nắm bả vai bác sĩ Vương, lực trên tay chợt hãm chặt lại, khiến cho bả vai bác sĩ Vương thiếu chút nữa gãy mất.

"Ông nói cô ấy từ bỏ là có ý gì?" Hàn Mạch gằn từng chữ hỏi.

Hàn Mỹ Úy vội vàng gọi anh lại: "Hàn Mạch! Hàn Mạch! Anh tới đây."

Cảm xúc của Hàn Mạch rất hồi hộp, đứng tại chỗ nhìn gương mặt nhỏ nhắn y như mật đào của cô, vẫn không nhúc nhích.

"Hàn Mạch anh tới đây,."

Anh đi tới, lo sợ cũng không dám thở mạnh, da đầu tóc thẳng tê dại.

"Hàn Mạch. Anh đừng lo lắng, bác sĩ nói sai không đúng, làm sao có thể chứ? Em cảm thấy rất khỏe? Tiểu bảo bảo của chúng ta cũng rất tốt, làm sao có thể vỡ nước ối chứ? " Hàn Mỹ Úy kéo ra một cười, hoàn toàn không chịu tiếp nhận phán đoán của bác sĩ.

Làm sao có thể xui xẻo như vậy, 200 người trong chỉ có một người xác suất cố tình chính là cô? Bụng cô cũng không đau đầu óc cũng tỉnh táo, tiểu bảo bảo trong bụng cũng rất ngon, làm sao có thể đề nghị bỏ đi chứ?

"Đúng vậy bác sĩ Vương, chúng ta không thể nói bỏ liền bỏ được? Cái này quá tàn khốc!" Bà Hàn nói.

Bác sĩ nói: "Tôi có thể hiểu tâm trạng của mọi người, nhưng theo Hàn tiểu thư nói, nước ối đã chảy ba ngày rồi, tôi nói đề nghị bỏ đi cũng chỉ là nói cho mọi người chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, chúng ta có thể quan sát them hai ngày nữa, trong thời gian này tôi sẽ theo dõi chặt chẽ vấn đề nhịp tim của thai nhi và tình huống lây nhiễm, cũng sẽ kê một ít thuốc chông co giãn tử cung cho Hàn tiểu thư, nhưng bình thường tình huống như thế, khả năng sinh non khá cao, cứ hãy chuẩn bị sẵn sàng."

Hàn Mạch, mẹ Hàn Mạch, hai người đều giống như bị kêu án tử hình sợ hãi đứng yên tại chỗ, chỉ có Hàn Mỹ Úy vẫn còn gượng cười, thế nào cũng không chịu tiếp nhận bác sĩ nói "Chuẩn bị tình huống xấu nhất".

69.

Trời mới biết Hàn Mỹ Úy có bao nhiêu lo lắng sợ hãi. Đây là cô lần đầu tiên mang thai. Cũng là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác kỳ diệu kết nối cùng một sinh mệnh. Tiểu da thịt càng lớn, cảm giác của cô càng mãnh liệt thêm, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được hình dạng của nó, vẻ mặt của nó, ở trong từng giấc mộng.

Nhưng cô không thể lo lắng, cũng không thể sợ, cô chỉ có thể bình tĩnh đối mặt với nguy cơ lần này. Theo bác sĩ phân phó phải nằm yên cả ngày để theo dõi, Hàn Mỹ Úy chỉ có một niềm tin, cô nhất định không thể để cho đứa bé có chuyện.

Trong thời gian này Hàn Mạch trì hoãn tất cả chuyện, ở bên cạnh chăm sóc cô, lại như xưa không nói một lời, sắc mặt rất không tốt. Hàn Mỹ Úy vẫn là quan trọng nhất, nhìn dáng vẻ u ám này của anh, có lúc ở ngoài phòng bệnh trên người lại nồng nặc mùi thuốc lá, cô cũng có nghe qua anh đã cãi nhau với mẹ rất kịch liệt, nhưng vừa bước đến trước giường cô, anh liền như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn gọt táo, đổ nước nóng, đọc sách.

Hàn Mỹ Úy bị đè nén suốt cả một ngày, thật sự là chịu không nổi, thận trọng kéo tay áo anh một cáo, chống lại ánh mắt lạnh lẽo của anh.?

"Này..." Cô nhỏ giọng kêu anh, ánh sáng nhè nhẹ của ngọn đèn đêm khuya.

Anh để sách xuống, rất nhẹ hết sức cau mày: "Sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?"

"Không có không có, rất tốt. Anh ngàn vạn lần không được lo lắng như vậy, bác sĩ cũng dọa anh "

Hàn Mạch nhìn cô một chút, để sách xuống.

"Hàn Mạch, có phải anh vẫn còn muốn mắng em không, nhưng nhìn em mang thai anh vẫn chịu đựng không mở miệng? " Cô hỏi.

Hàn Mạch hít một hơi thật sâu, hơi thở lại giấu ở trong lồng ngực thật lâu không thở ra, anh nhìn cô đôi mắt nhỏ đáng thương vô tội, cuối cùng lắc đầu một cái: "Mắng em làm cái gì."

"Anh muốn mắng muốn chửi cứ chửi đi, em không cãi lại." Vẻ mặt Hàn Mỹ Úy thành khẩn, anh thấy cũng phải ngạc nhiên.?

"Nói nhảm vừa thôi." Anh cúi đầu đọc sách không để ý tới.

"Em hiểu rõ anh giận em, giận em đồng ý để mẹ anh chọc ối kiểm tra. Mới biến thành như bây giờ..."

Cô gái này rốt cuộc muốn nói cái gì, cô có biết hay không nếu cô nói tiếp, nh sẽ tự trách mình đến chết mất.

"Câm miệng, ngoan ngoãn nằm xuống ngủ."

"Không..."

"Hàn, Mỹ, Úy!" "Rầm" một tiếng anh khép sách lại, trợn tròn mắt hù dọa cô!

Hàn Mỹ Úy rụt cổ một cái, sau lại suy nghĩ một chút đối với cô tới bây giờ anh cũng chỉ là cọp giấy, không cần sợ, vì vậy cười đùa với anh, nặn ra nụ cười hòa nhả.

"Đừng nóng giận nữa... Em muốn nói chuyện với anh."

"Đợi ngày mai kiểm tra xong nói chuyện."

"Vậy em đây càng muốn nói?"

"Càng muốn nói chuyện đúng không? Được, vậy anh nói nhảm với em!"

Hàn Mạch không thể nhịn được nữa để sách xuống, cả giận nói: "Hàn Mỹ Úy óc em có phải óc heo không! Mẹ anh nói kiểm tra em liền làm? Em thật là nghe lời hay là trong đầu nuôi hai con sâu?"

"Gì hai con sâu..."

"Nói em ngu ngốc!"

"Này... Em cảm thấy em rất thông minh, tối thiểu bây giờ mẹ anh rất thích em, công nhận em, không phải anh cũng cảm thấy rất vui vẻ sao?" Cô nhìn anh mong đợi.

"Vui vẻ cái rắm!" Mẹ kiếp! Anh vốn không muốn tức giận!

"Hàn Mạch, anh đừng tức giận, em hiểu rõ mình làm cái gì, em không ngu ngốc như anh tưởng."

Cô cúi đầu bẻ ngón tay, rất lo lắng cho vốn ngôn từ mình không sắp xếp được, biểu đạt không được ý chân thật của cô, vì vậy vắt hết óc nghĩ một câu nói một câu, định có cái gì thì nói cái đó rồi.

Cô nói: "Ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn? Anh nói đúng, con người của em là đầu óc ngu si, cho đến bây giờ em còn tưởng mình nằm mơ, không tin được mình sẽ được gả cho anh."

"Lần đầu tiên gặp anh, đã cảm thấy ghét, bởi vì từ nhỏ em lớn lên bên cạnh những người đàn ông như anh vậy, cuối cùng em vẫn cảm thấy anh rất không đáng tin, em vẫn cảm thấy anh và những công tử nhà giàu kia không khác gì nhau cả. Anh luôn xuất hiện trong sinh hoạt của em, chuyện đương nhiên như vậy, không nói đạo lý như thế, điều này làm cho em chán ghét. Em chưa bao giờ nghĩ có một ngày em sẽ gả cho anh."

"Suy nghĩ của em về anh thay đổi khi anh chăm sóc cho em lúc em phát sốt, ngày đó mưa rất lớn, em nép trong lòng anh, mơ mơ màng màng nhìn thấy áo sơ mi trên người anh đã ướt hết, dính cả vào da, nhưng anh cũng không để ý, vẫn ôm em lên xe. Đêm hôm đó em ôm anh, em không có hồ đồ, em biết rõ người em ôm chính là anh, nhưng em tự an ủi mình phóng túng một lần, chỉ duy nhất một lần, ngày mai khi tỉnh dậy em sẽ không bao giờ gặp anh nữa."

"Sau này chúng ta vẫn gặp nhau, lúc anh xuất hiện tại thị trấn cổ bên cạnh em, trên áo còn một cành cây khô anh cũng không phát hiện, em lừa mình dối người nghĩ rằng bộ dạng nhếch nhác của anh không phải là do vội vã đi tìm em. Và sau đó chúng ta sống với nhau, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời em, mỗi một phút mỗi một giây, từng khoảnh khắc, đều có anh,m toàn bộ thế giới cũng chỉ còn lại mình anh, sau đó em phát hiện anh làm cơm rất ngon, phát hiện anh cũng biết chăm sóc người khác, khác xa hoàn toàn trong tưởng tượng của em. Thật ra thì em không nói cho anh biết một chuyện, đó là buổi tối em dậy đắp chăn giúp anh em đã lén hôn anh, anh vẫn còn rất bực bội khi ngủ."

Hàn Mỹ Úy nở nụ cười khi nhớ lại, nhanh chóng liếc Hàn Mạch một cái lại rất nhanh cúi đầu, nói tiếp.

"Anh nhất định rất muốn mắng em, hỏi tại sao em phải làm kiểm tra nguy hiểm như vậy. Anh biết đó, em rất yêu đứa bé trong bụng mình, nhưng em yêu anh hơn."

Chỉ có làm kiểm tra, mẹ anh mới có thể chấp nhận cô, cô mới có thể thuận lợi gả cho Hàn Mạch làm vợ, mặc dù có nguy hiểm, cô cũng nhất định phải thử. Bởi vì cô có thể mất đi tất cả, chỉ duy nhất không thể mất anh. Bởi vậy Hàn Mạch anh phải tha thứ cho em.

"Em biết cách em làm như vậy anh cảm thấy rất không có tiền đồ, nhưng em cũng đã nói với an hem chính là người như vậy, anh biết không, khi mẹ anh gật đầu nói rằng em có thể, em hạnh phcu1 thế nào đâu..."

Cô tự giác thấy mình dài dòng dung từ nhàm chán còn chưa kể xong, liền ngả người vào trong ngực anh, anh ôm cô hết sức chặt, chặt khiến cô không thoải mái, nhưng một cử động cũng không dám, hài lòng nhắm mắt lại.

"Có phải anh cảm động muốn chết?" Cô rất kiêu ngạo rất tự hào nhỏ giọng hỏi.

Trong lồng ngực người đàn ông phát ra một tiếng, ở bên tai cô cảm giác như tiếng ong.

"Ừ." Anh thừa nhận, anh bị cảm động sắp chết mất.

"Vậy anh muốn báo đáp em thế nào?" Hàn Mỹ Úy hỏi.

"Nên có quà tặng trả lễ." Hàn Mạch suy nghĩ một chút.

"Đúng nha đúng nha." Cô mong đợi nhìn anh.

"Anh đồng ý, xem em cần gì đã. Hàn Mỹ Úy, em có biết em thiếu một thứ trầm trọng không?"

"Thiếu cái gì trầm trọng chứ?" Mỹ Úy bị anh đặt câu hỏi cho mình đột ngột, một đôi mắt to ngập nước quay sang nhìn Hàn Mạch một hồi động lòng.

"Em thiếu nhất là đầu óc."

"Anh mới thiếu đầu óc da thịt chết!" Không khí mới vừa tốt lên lien bị anh dập tắt, Hàn Mỹ Úy đưa tay nhéo lỗ tai anh, nhứng bị Hàn Mạch nắm tay mình lại.

Ánh mắt của anh đột nhiên nầng nàn tình cảm, nhìn côn rất nghiêm túc, khiến Hàn Mỹ Úy trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Anh dùng tay chọc chọc ót cô, bất đắc dĩ nói: "Anh nguyện làm bộ óc của em, bảo vệ em cả đời vô ưu. Em không phải buồn, chỉ cần làm vợ của anh thật tốt. Đây có được tính là báo đáp không? "

Hàn Mỹ Úy cười ha ha: "Vậy em miễn cưỡng chấp nhận thôi!"

Hết chương 39!


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...