Nếu Em Nở Rộ Gió Mát Sẽ Đến
Chương 23: Em nói không thích anh
Tần Diệu không vui nhìn Tô Đỉnh đang rửa tay nói: "Hôm nay em có cái gì đó không đúng nha, nói hay lắm để cho anh với người anh em của em cùng với bạn gái anh ta ngồi chơi, sắc mặt của em, làm cho anh rất lúng túng."
Vẻ mặt Tô Đỉnh đặc biệt khó coi cười một tiếng: "Người nào bày ra sắc mặt hả, em không muốn cùng em gái họ Trịnh tranh đoạt một miếng thịt dê trong cái nồi lẩu nha, anh xem đi, buồn phiền người nào cũng thể hiện trên mặt ."
"Bảo bối của tôi ơi, em nên tự soi gương một chút, em nhìn một chút đi, người này anh hiểu rất rõ rồi, buồn phiền ai cũng hiện rõ trên mặt nha."
Tô Đỉnh soi gương, quả nhiên mặt thúi giống như mới vừa rồi ăn trúng món đồ kia vậy, vì thế nhìn gương kéo lên một nụ cười thật to, lộ ra tám chiếc răng ngay ngắn.
"Ha ha! Đi thôi, chúng ta trở về ăn lẩu đi."
Tô Đỉnh dắt Tần Diệu trở lại bàn ăn, Trịnh Bách Hợp đang cười gắp cho Tịch Không miếng thịt, vừa ngẩng đầu, khuôn mặt tươi cười vô cùng cứng ngắc làm cho Trịnh Bách Hợp sững sờ, nhìn Tịch Không bên cạnh một chút, Tịch Không cũng sợ hết hồn, nhìn chằm chằm Tô Đỉnh.
"Cô làm gì thế, bắp thịt bị hoại tử à?"
Tô Đỉnh thu lại nụ cười liếc hắn một cái: "Anh mới bắp thịt bị hoại tử! Ăn thịt của anh đi!!"
Tần Diệu vỗ đầu Tô Đỉnh hòa giải: "Ha ha, đứa nhỏ này chính là như vậy, thần kinh có vấn đề."
Ánh mắt Tịch Không rơi vào cái tay Tần Diệu đặt trên đầu Tô Đỉnh, khóe miệng căng lên lạnh lùng.
Cô ấy là cái dạng gì còn cần anh nói giúp sao? Chính tôi đưa băng vệ sinh cho cô ấy ở cửa toilet không biết lúc đó anh còn không biết ở chỗ nào!
Trịnh Bách Hợp lắc eo, dáng người uyển chuyển lại gắp cho Tịch Không một con tôm: "Cái này chín rồi này."
Ánh mắt vụng trộm trợn mắt nhìn Trịnh Bách Hợp một cái, tức giận nhắc nhở: "Anh ta không ăn tôm."
Chiếc đũa của Trịnh Bách Hợp lúng túng cứng đơ ở trong không trung.
Tịch Không thầm trách sắc mặt của Tô Đỉnh, bắt đầu dùng môi mà nói: có phải dì cả (tới tháng) của Tô Đỉnh đến rồi không!
Tô Đỉnh cũng đang đứng cách xa cắn răng nghiến lợi ngăn không khí nói: hôm nay lão nương đang tức không vui, chớ có chọc ta.
(Lavender – Blue: Trò khẩu hình này cũng mệt nhỉ)
Tịch Không để đũa xuống, ăn không vô nữa.
Trịnh Bách Hợp lại hoà giải: "Tô Tô, chị nói nghe đi chị và anh Tần Diệu gặp nhau như thế nào vậy?"
"Em Trịnh này có phải gặp ai cũng gọi anh không nhỉ?" Tô Đỉnh cười híp mắt hỏi: "Toàn thế giới đều là anh chị của cô, miệng thật là ngọt."
Ánh mắt lạnh của Tịch Không quét tới: Tô Đỉnh cô không nên quá đáng, dù sao người ta cũng là con gái!
Ăn bữa cơm này, sớm biết hôm nay tâm trạng của cô không tốt, Trịnh Bách Hợp nói đề nghị hai cặp đôi cùng ăn bữa trưa mà không thể phản đối.
Tô Đỉnh không chút nào coi Tịch Không là con trai, đầu tựa vào trên bà vai tần Diệu, làm ra vẻ có chỗ dựa.
Lại nói lúc này người đẹp họ Trịnh thật sự là vững như bàn thạch, từ lúc Tô Đỉnh ngồi xuống luôn bắt đầu chèn ép cô trên bàn ăn, nhưng vẻ mặt cô vẫn ôn hòa như cũ, thể hiện sự rộng lượng.
"Tô Tô, chị có biết em và Tịch Không gặp nhau như thế nào không?" Trịnh Bách Hợp lại bắt đầu màn cứu giúp: "Ba em mở một tiệm mắt kính trên phố thương mại, em thường qua hỗ trợ, Tịch Không đi mua mắt kính, chúng em liền. . ."
"Câu được?" Tô Đỉnh tiếp lời.
Tần Diệu đá chân cô dưới bàn.
Tịch Không không thể nhịn được nữa, quẳng chiếc đũa xuống hét lên câu"Phục vụ hóa đơn thanh toán" , Tần Diệu ở bên cạnh vội vàng giả dạng kiểu cách cũng kêu lên: "Tôi tính tôi tính!" Nhưng nửa ngày cũng không chịu móc bóp ra .
Trong lúc này không khí bị Tô Đỉnh làm cho căng thẳng, rõ ràng Tịch Không rất tức, vẻ mặt Tịch Không lộ vẻ tức giận, đứng dậy muốn đi.
"Tịch Không, anh chờ em một chút." Trịnh Bách Hợp muốn đuổi theo, lại thấy Tịch Không xoay người trở lại.
"Tần Diệu." Tịch Không nói với Tần Diệu: "Cho tôi mượn điện thoại di động một chút."
"Đây." Tần Diệu không hề nghĩ ngợi, lấy điện thoại ba sao kiểu mới nhất lúc trước Tô Đỉnh đưa cho anh ta đưa cho Tịch Không.
Ngón tay thon dài của Tịch Không lướt thật nhanh trên mặt màn hình mấy cai, đưa trả điện thoại lại cho Tần Diệu, sau đó xoay người rời đi. Người đẹp họ Trịnh cũng nhanh chóng đuổi theo.
Một buổi ăn lẩu vốn là có thể vui vẻ hòa thuận, hôm nay lại ồn ào tan rã trong không khí không vui.
Tô Đỉnh ngồi ở đó không cảm thấy áy náy chút nào, vùi đầu ăn taht65 nhiều, vừa ăn vùa nói với Tần Diệu: "Ăn đi, hai chúng ta ăn thật tốt."
Tần Diệu "Khốn kiếp" một tiếng, giơ điện thoại di động lên trước mặt Tô Đỉnh: "Mẹ nó anh ta khóa máy rồi! Chuyện gì xảy ra vậy! Điện thoại di động này có phải không thể sử dụng nữa không hả?"
Tô Đỉnh lấy di động qua nhìn lên, quả nhiên điện thoại di động đã khóa.
Tịch không, xem như anh lợi hại!
"Mã khóa pin cực kỳ phiền toái . . ." Tô Đỉnh vừa mân mê vừa nói: "Trừ khi mang lấy bảo hành lên đi lên đó nhân viên khởi động lại, nhưng giấy bảo hành ở chỗ Tịch Không nha!"
Lợi ích của Tần Diệu bị hao tổn, mất hết kiên nhẫn :"Mặc kệ Tịch Không cố ý không? Mẹ nó cái thứ đó là gì chứ!"
Tô Đỉnh vừa nghe anh ta mắng Tịch Không, có chút không vui lòng : "Tần Diệu anh nói chuyện chú ý một chút."
"Anh nói anh ta một câu em cũng không cho hả?" Tần Diệu đứng lên, khiến cho tất cả mọi người trong quán lẩu đều nhìn về phía bên này.
Tô Đỉnh vội vàng nhỏ giọng: "Anh làm sao vậy? Làm cái gì lớn tiếng như vậy? Anh ngồi xuống đi."
Trong đầu Tần Diệu nhanh chóng suy nghĩ một chút tình hình hiện tại, chính là lúc này mượn cơ hội bỏ Tô Đỉnh là tốt nhất. Trên thân người phụ nữ này một chút béo bở cũng không có, thật vất vả mới có điện một chiếc điện thoại bay giờ đã thành cục gạch, anh ta làm sao có thể không nổi giận chứ?
"Ngồi cái gì mà ngồi!" Tần Diệu lộ ra nguyên hình: "Tô Đỉnh anh hỏi em, em thích Tịch Không có phải không?"
Tô Đỉnh ngẩn ra: "Thúi lắm!"
"Lần đó anh với em ra ngoài trong miệng em luôn nói về Tịch Không? Bây giờ em thấy người ta có bạn giá em tức giận, ăn một bữa cơm sắc mặt cũng không vui, cái này gọi là tinh thần lạc lối, hai ta không thể ở chung một chỗ."
Tần Diệu liền cầm áo khoác lên đi, Tô Đỉnh không cho, giữ chặt tay anh ta.
"Đừng mà, có chuyện gì thì nói cho ổn, trước khi anh với em qua lại, em tự nói với mình lần này không thể bị bỏ rơi. Anh cho chút thể diện được không?"
Tần Diệu nghe vậy khinh bỉ cười một tiếng: "Dựa vào tình cảm trên cuộc tình của hai ta, tặng cho cô một lời khen trước lúc chia tay: đừng luôn mặc áo cổ cao như vậy, tóc lại uốn như con chim trĩ, giọng nói thì dọa người, một chút tình thú cũng không hiểu."
Tô Đỉnh chưa từng nghĩ đến độ thay đổi sắc mặt của Tần Diệu nhanh như vậy, trước đó còn gọi cô là công chúa bảo bối, nhưng bây giờ trở mặt rồi.
Không sao, có lẽ là hôm nay cô biểu hiện cũng không tốt, làm cho Tần Diệu hết sức tức giận, mới có thể nói ra những lời như vậy.
Tô Đỉnh đáng thương lại nắm cánh tay của anh ta, nói xin lỗi: "Tần Diệu. . . Anh đừng như vậy, em sẽ thay đổi."
"Cô thay đổi? Tôi đều đã ra ám hiệu cho cô nhiều lần tới nhà của tôi, mỗi lần cô không đau bụng thì là đau mông, cô chơi đùa tôi hả, Tô Đỉnh, đây là thời hiện đại, nói yêu đương chính là tiêu khiển nhanh chóng, cô cứ ôm như vậy, cả đời làm bà già còn trinh à?"
Hốc mắt Tô Đỉnh nóng lên, một tia hy vọng cuối cùng cũng tan vỡ. Cuộc chia tay này cũng tới quá đột ngột, quá cay độc.
Lòng cô vốn loạn như đàm lấy, cũng liền dứt khoát lợn chết không sợ phỏng nước sôi rồi, vung tay lên: "Đi đi đi, cút đi, biến mất sau ba giấy, nếu không anh trả tiền!"
Tần Diệu vừa nghe trả tiền, quả nhiên ba giây đã biến mất.
Tô Đỉnh ngồi cạnh chén bát ngổn ngang bên nồi lẩu, nghĩ tới vẻ mặt phóng đãng của Trịnh Bách Hợp trên người Trần Hạo lúc đó, ngẫm lại mới vừa rồi cô nắm cánh tay của Tần Diệu rất ngượng ngùng, trong lòng phiền não. Tại sao tất cả những chuyện thối nát đều muốn cô thanh toán? Tại sao người đẹp Trịnh nhăn mày một cái người ta liền cười kêu tình cảm nam nữ, còn Tô Đỉnh cô thận trọng liền kêu ôm làm bà già còn trinh? Cái này gọi là thói đời gì chứ!
"Phục vụ! Một chai rượu bông tuyết!" Tô Đỉnh vươn tay thật cao, rất có tư thế đánh bạc liều mạng.
( Mình tìm hiểu thì chai rượu bông tuyết đó rất đẹp nhưng không tải hình được nên không biết làm sao, hihi, các cậu tìm theo tên Snowflake Wine nhé)
40.
Hàn Mỹ Úy gọi tới mấy cuộc điện thoại, Tô Đỉnh cũng không nghe được, cho đến rang sáng ngày hôm sau Tô Đỉnh mới giải rượu, nằm ở trên giường của mình gọi mẹ.
"Mẹ, con đói bụng, con muốn ăn cơm."
Vương Thục Chi đẩy cửa đi vào xem con gái một chút, ôn hòa mà nói: "Nha đầu chết tiệt kia, đói bụng mới nhớ tới mẹ con hả."
Tô Đỉnh sau khi bớt say rượu đỡ đầu ngồi dậy, trong đại não giống như bị đổ thủy tinh, hỏi "Tối hôm qua con uống nhiều quá? Ai đưa con về vậy ạ?"
Vương Thục Chi nhìn cô trách móc, trả lời: "Người thợ cắt tóc của cửa hiệu, con lôi kéo người ta nói muốn đi khách sạn, nói gì muốn “ kết hợp “, làm mẹ mất mặt muốn chết, nếu không phải ba con mất sớm, mẹ sẽ không cần đứa con gái chết tiệt này."
"Mẹ, mẹ xem mẹ kìa, nói chuyện khó nghe." Tô Đỉnh ôm lấy eo của Vương Thục Chi làm nũng với bà, đầu cọ tới cọ lui trên người của mẹ.
Cọ một cái này cũng không sao cả, cả người Tô Đỉnh đều đã tê cứng, tay vươn lên trên đầu của mình, sờ soạng một cái, đổ mồ hôi hột!
"Tóc của con!"
Vương Thục Chi thấy dáng vẻ sợ hãi hoang mang của con gái, liền đưa tay sờ sờ cái đầu trọc nhỏ của cô, chọc chọc trên chóp mũi của cô: "Hôm qua, con nói con thất tình, buộc thợ cắt tóc cắt tóc ngắn cho con, kết quả vừa động một cái, cắt xong rồi, sau lại sửa lại càng sửa càng ít, con uống rượu giở trò nói rõ ràng muốn cạo trọc. Người thợ cắt tóc còn nói xin lỗi với mẹ, cậu ấy nói con nói mình không phải là chim trĩ, muốn cạo lông. Con nói con không dọa người."
"A a a! Muốn chết! Muốn chết! Mẹ ngươi nấu con tan chảy tái tạo lại đi!" Tô Đỉnh sụp đổ vùi đầu ngốc vào trong chăn, kêu la giống như giết heo.
Vương Thục Chi đối với việc con gái đã không ra thể thống gì đã không trách móc, nhưng vẫn không quên nhắc nhở cô: "Tối hôm qua con gọi thầm tên của Tịch Không không dưới năm lần con có biết không?"
Tô Đỉnh đột nhiên yên tĩnh lại, giọng buồn buồn: "Không thể nào."
Vương Thục Chi lo lắng trùng trùng nhìn cô, lại một lần nữa cảnh cáo: "Về sau đừng đần độn ở cùng một chỗ với Tịch Không ."
Tô Đỉnh từ trong chăn chui ra, nhỏ giọng kháng nghị: "Thật ra thì con người Tịch Không vô cùng tốt. . . Mẹ mẹ xem mẹ. . ."
"Đứa bé là đứa bé ngoan, mẹ nó cũng không phải là hiền lành gì, con nghĩ cũng đừng nghĩ."
Những lời nói mẹ Tịch Không không phải người tốt Tô Đỉnh nghe từ miệng mẹ cô nói ra không phải một lần. Cô không biết vì sao mẹ lại ghét dì Đoạn Băng mẹ của Tịch Không như vậy. Lúc hai nhà gặp mặt dì Đoạn Băng luôn cười ha hả, hơn nữa đối với mẹ, nhưng mẹ luôn không cảm kích, luôn tỏ thái độ kỳ quái nhưng dì Đoạn Băng không những không tức giận mà lại luôn luôn tận tâm tận lực lấy lòng mẹ, điều này làm cho Tô Đỉnh nghĩ trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng là đối với đứa bé từ nhỏ chỉ sống với mẹ nương tựa lẫn nhau như Tô Đỉnh mà nói lời nói độc này từ miệng mẹ yêu của cô lại lớn hơn tất cả, chuyện mẹ phản đối, Tô Đỉnh thật muốn cũng không được nghĩ.
Vương Thục Chi nhìn con gái nghe theo gật đầu, rất hài lòng, sờ sờ đầu của cô khó có được mỉm cười: "Tạo hình này rất tốt, so với kiểu tóc rối tung của con thuận mắt hơn nhiều."
Tô Đỉnh trợn mắt nhìn mẹ mình, nhanh chân đi tới tủ quần áo lấy mũ đội lên.
. . .
Vì vậy khi Tô Đỉnh chỉa cái đầu của chúa tể Voldemort (trong truyện Harry Porter) xuất hiện trước cửa nhà Tịch Không, Hàn Mạch chỉ mở ra một khe nhỏ, sau đó đóng lại, khóa chốt.
Tô Đỉnh không bình tĩnh đạp cửa: "Là tôi! Lập tức mở cửa!"
Hàn Mạch mang vẻ mặt vô tội mở ra một khe hở nhỏ, lộ ra đôi mắt đẹp, tỉ mỉ quan sát cô, sau một hồi, mới quay đầu vào trong phòng gọi Tịch Không:
"Tịch Không, có một ni cô tới hóa duyên, lấy chút đồ ăn ra đây!"
Trong cơn giận dữ một cước Tô Đỉnh đá văng cửa. Hàn Mạch nhanh nhẹn lắc mình, che ngực vỗ vỗ.
Hàn Mạch thấy dấu hiệu không ổn, vội vàng chạy trốn, cầm áo khoác lên trên tay, đưa tay sờ sờ cái đầu trọc của Tô Đỉnh.
"Tôi phải đi gặp tình địch, hai người cứ từ từ cấu véo."
"Tình địch?" Tô Đỉnh cảnh giác nói.
"Trần Hạo." Hàn Mạch trả lời.
Trần Hạo không biết lấy được số điện thoại của Hàn Mạch ở đâu, nói là Hàn Mỹ Úy có rơi cái gì đó trong nhà anh ta, bảo Hàn Mạch đi lấy, mà điện thoại của Hàn Mỹ Úy thủy chung vẫn ở trạng thái tắt máy.
Trong lòng Tô Đỉnh nói nguy rồi, lúc này mới nhớ tới trên điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ của Hàn Mỹ Úy, lập tức gọi lại, đầu bên kia không có kết nối.
Không đợi Tô Đỉnh phục hồi lại tinh thần, Hàn Mạch đã đi rồi. Cô có dự cảm đến chuyện này lại sẽ có một cuộc đẫm máu, liền muốn gọi Hàn Mạch lại, chân mới vừa bước ra, lại bị một người níu cổ áo kéo trở lại.
41.
Sức lực Tịch Không quá lớn, làm cho Tô Đỉnh trong nháy mắt mất thăng bằng, chân trượt một cái ngã vào trong ngực của anh.
Hơi thở của anh từ trên đỉnh đầu ập đến, khiến cho đỉnh đầu trần trụi của Tô Đỉnh cực kỳ nhạy cảm, cô chợt dẩy anh ra, lùi lại hai bước đứng lại.
Lcu1 này Tịch Không mới khoanh tay quan sát kiểu tóc mới của cô.
"Cười đi, chớ nén làm gì !" Tô Đỉnh thấy miệng của anh ngọa ngậy khóe miệng cong lên, trong lòng buồn bực.
"Chỉ bởi vỉ tôi có bạn gái, cô vỡ mộng ?"
Tô Đỉnh"Hứ" một tiếng, đi tới ngồi trên ghế sô pha, bồi meo meo Tinh Nhân chơi cuộn len tròn.
"Chuyện quán lẫu là tôi không đúng, hôm nay lão nương tới đây là tới xin lỗi." Ánh Mắt Tô Đỉnh cũng không nâng lên, lười biếng nói đỉnh đạc, dáng vẻ giống như không sao cả.
Tịch Không nắm lấy bàn tay đang chơi quả cầu của cô, rất nghiêm túc nhìn cô chằm chằm: "Tô Đỉnh, rốt cuộc cái gì làm cô không được tự nhiên?"
Cả người Tô Đỉnh khựng lại, cố buông lỏng nói: "Không có gì."
Tịch Không nhíu mày: "Không có sao?" Dường như anh chú ý cẩn thận từng cái xấu của cô cũng nhìn rõ mọi việc: "Vậy tại sao cô luôn muốn nhằm vào Trịnh Bách Hợp mọi nơi?"
"Cô ấy làm chuyện có lỗi với một người đàn ông bị tôi phát hiện, còn chưa kịp nói cho anh biết." Tô Đỉnh bổ xẻ toàn bộ những tình huống vốn tưởng rằng phức tạp.
Tịch Không rất giật mình: "Cô có ý gì?"
"Ngày đó tôi trực, thấy cô ấy quan hệ bất chính với Trần Hạo trong phòng trực, muốn tôi miêu tả cho anh nghe không?"
"Thôi ." Tịch Không không có hứng thú.
"Làm sao anh không có chút đau lòng nào vậy? Tôi còn do dự thật lâu không biết có nên nói cho anh biết không."
"Mới lui tới mấy ngày, đau lòng cái gì, chia tay là tốt." Anh lạnh nhạt nói, ngược lại rất là sâu rất sâu nhìn Tô Đỉnh, hỏi
"Tôi hỏi cô, cô hãy thành thật trả lời tôi, chính là bởi vì cô biết cô ấy phản bội tôi mà ghét Trịnh Bách Hợp sao?"
Tô Đỉnh rất sợ loại người như anh đột nhiên ánh mắt sâu không thấy đáy, vậy sẽ bức cô đến chết, ăn mòn mỗi dây thần kinh của cô.
"A? Mắt kính của anh dơ rồi, đến đây, tôi giúp anh lau một chút." Cô cố ý đổi chủ đề, lanh lẹ đi lấy mắt kính trên mũi của anh, đồng thời cũng vì để cho Tịch Không không thấy rõ, ánh mắt không có cách nào nhìn.
Kính mắt mới vừa bị lấy xuống, đột nhiên Tịch Không cầm tay cô, cản tay lại, sau đó tay vòng qua eo cô khống chế trong phạm vi kiểm soát của mình.
Tô Đỉnh kh\inh ngạc, ngẩng đầu chống lại ánh mắt vô cùng xinh đẹp lộ ra bên ngoài, ánh mắt của anh chợt lóe lên, mặt cũng dần dần đến gần.
Nhịp tim không biết thế nào lại đập nhanh, môi của Tịch Không lướt qua sát chóp mũi của cô đi đến gần phạm vi đôi môi, trong hơi thở hô hấp của anh giống như là yêu tinh trên phim ảnh lúc thở ra yêu khí mê hoặc lòng người, với phép thuật mê hoặc lòng người thần kỳ hấp dẫn mang theo mê hoặc lòng người thần kỳ hấp dẫn Tô Đỉnh năm người hâm mộ ba, theo bản năng nhắm mắt lại.
Nhiệt độ đôi môi này đã đến gần, lại chậm chạp không có đụng chạm, Tô Đỉnh mở mắt nhìn, chỉ thấy Tịch Không ôm eo của mình đang cười, khóe miệng gợi lên nụ cười gian, lộ ra một chút xíu răng trắng như tuyết.
Anh hỏi: "Nhịp tim dập nhanh không?"
Tô Đỉnh mờ mịt cảm nhận, đứng thẳng nghe lồng ngực con nai nhỏ đập loạn đinh tai nhức óc, liền ngây ngốc gật đầu một cái.
"Nhanh"
Anh còn nói: "Nói em không thích anh."
Tô Đỉnh không có phản ứng kịp, đặc biệt nghe lời: "Em không thích. . ."
"Vui mừng" chữ còn chưa có phát âm, môi của cô liền bị Tịch Không cắn, sau đó trằn trọc nuốt hết.
Môi của anh nóng bỏng mà phóng túng, khác hoàn toàn với tính an phận đàng hoàng hàng ngày mà cô biết. Anh hôn môi của cô không nói lời nào ôm cô ngã xuống ghế sô pha, chỗ này anh từng cho cô ăn bỏng ngô xem phim trên ghế sô pha, chỗ này cũng chính là nơi cô không có bất cứ suy nghĩ không chính đáng nào, hôm nay lại làm cho Tô Đỉnh cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, giống như ham muốn trong tình yêu ngọt ngào càng lớn, để cho cô đắm chìm phía dưới anh.
Tô Đỉnh biết cô lại trở thành một người phụ nữ khác thường, người ta lần đầu tiên đều ở trên giường còn cô thì ở trên sô pha,. Một cuộc vui rất kịch liệt, giống như trong phim diễn vậy, thậm chí trên nguời cô quần áo vẫn đầy đủ, anh cũng thế, chỉ là xé rách nơi cần rách, vải vóc không nên rách kiền xốc xếch giắt lên người. Xem ra rất kỳ lạ.
Sau khi kích tình qua đi, hơi ấm lượn lờ, anh còn đè ở trên người của cô vụn vặt nhẹ gặm cổ của cô, não lớn của Tô Đỉnh trống rỗng, từ từ té tức, nhìn trần nhà ngẩn người.
"Nghĩ gì thế?" Anh khẽ cắn vành tai của cô, tay luồn vào trong quần áo của cô.
"Nghĩ. . . Em có thể ngồi dậy nghĩ không?"
"Có thể." Tịch Không lưu luyến buông cô ra, nhường cho cô một không gian bình tĩnh.
Tô Đỉnh ngồi dậy, bắt đầu sửa sang quần áo, vốn đỉnh sửa lại mái tóc, lại đột nghiên nghĩ đến mình hoàn toàn không có tóc.
"Cái kia. . . Hôm nay em trực đêm, em phải đến bệnh viện. . ." Cô đứng lên, chân có chút mềm, thoáng lung lay quỵ xuống, Tịch Không vội vàng đỡ cô.
"Anh đưa em đi."
"Đừng, hiện tại giá dầu đắt tiền như vậy ha ha!" Tô Đỉnh cười gượng hai tiếng, khoát khoát tay muốn đi.
Tịch Không nhìn cô một cái, không nói gì nữa, chỉ đi tới toilet lấy ra một cái áo Bra (áo ngực), là cái lần trước Tô Đỉnh tắm ở nhà anh bỏ quên, anh giặt giúp.
"Thay đi, áo trên người em khóa bị hư rồi."
Tô Đỉnh cầm áo ngực lúng túng nhìn Tịch Không, không động đậy.
Ánh mắt Tịch Không lóe lên một cái, nắm chặt tay đưa lên trên môi ho khan hai tiếng, đột nhiên lại cũng không được tự nhiên, xoay người đi vào phòng ngủ.
Tô Đỉnh nhanh chóng thay áo ngực Tịch Không đưa, trên áo anh giặt mang theo mùi hương hoa lài, mùi thơm này nhàn nhạt, làm cho người ta trầm ngâm, cô vỗ ót một cái, vừa mạnh mẽ đập hai lần muốn đập bể cái não trơn này, thầm mắng mình.
Đây là chuyện gì vậy hả!