Này! Mau Buông Cô Ấy Ra

Chương 31


Chương trước Chương tiếp

Edit: kentu.

Lúc Diệp Sơ đến nhà ga thì đã gần hai giờ chiều, từ xa nhìn thấy bóng dáng một người mặc bộ quân phục vừa xuống tàu, đang đứng trên bậc thang ở nhà ga. Dáng người cao lớn toát ra khí chất tinh anh, thậm chí còn có vài cô gái đi đi lại lại liếc mắt nhìn cậu, dường như đứng ở đâu thì những người bên cạnh đều làm nền cho cậu.

Diệp Sơ xuống xe, đi về phía Vệ Bắc. Cô có cảm giác như Vệ Bắc đã xoay người, ánh mắt từ trên cao chạm tới ánh mắt của cô, đáy mắt của cậu hiện lên một tia vui sướng, trong thoáng chốc liền biến mất.

“Diệp Siêu Nặng, cậu là ốc sên đấy à? Đến chậm thế!” Cậu ta chẳng chú e dè quát cô, đáng nói là thời khắc trùng phùng này hoàn toàn chẳng có tí lãng mạn nào cả.

Diệp Sơ im lặng, cô vội vội vàng vàng chạy từ nhà đến nhà ga. Tiền xe cũng mất hơn năm mươi tệ mà thái độ của người này không thể tốt hơn một chút sao? Thật ra cô chưa kịp nghĩ gì cả, tại sao mình lại chỉ vì một cú điện thoại ra lệnh như ông chủ của cậu ta mà đã chạy vội tới nhà ga.

Vừa lúc đó, Vệ Bắc bước từ bậc thang xuống rồi đi tới. Trên vai cậu có một túi hành lí màu đen, trên người mặc bộ quân phục, không hề giống một người từ thành phố C về chút nào.

Diệp Sơ như nhận ra điều gì liền hỏi: “Không phải cậu nói chỉ được nghỉ có một ngày thôi sao?”

“Lúc đầu thì là một ngày, nhưng hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn nên được về sớm một ngày.” Vẻ mặt Vệ Bắc rất thản nhiên.

Diệp Sơ nhíu mày, ngồi xe lửa mười mấy tiếng mới đến nơi, không phảiđi lại sẽ mất hẳn một ngày sao? Cô hỏi tiếp: “Ý của cậu là ngày mai cậu sẽ trở về sao?”

“Không phải ngày mai.” Vệ Bắc quơ quơ vé xe lửa vừa mua lúc nãy: “Ngày mai không có vé nên tôi đã mua vé đêm nay rồi.”

Diệp Sơ xấu hổ, đi lại mất những ba mươi mấy tiếng đồng hồ, chỉ ở đây có mấy tiếng, cái người này rốt cuộc là về làm gì vậy?

Cô còn đang suy nghĩ, thì Vệ Bắc không kiên nhẫn thúc giục: “Đi thôi, tôi chỉ có nửa ngày thôi, cậu đừng có mà lề mề”

Cậu ta cũng biết chỉ có nửa ngày sao? Diệp Sơ im lặng nhưng dù sao thì giờ cũng chẳng thể làm gì, cô đành thở dài nói: “Cậu đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm trước đi.”

“Ăn cái đầu cậu, tìm một chỗ để tắm trước đã, tôi đang hôi muốn chết đây.”

Cậu vừa nói xong, Diệp Sơ mới nhận ra trên người cậu đúng là có mùi kì lạ.

Vệ Bắc đen mặt: “Cậu cho rằng tôi thích hôi như này hả? Còn không phải là vì cái nhiệm vụ khốn nạn kia hại tôi chưa kịp thay quần áo đã phải quay về gấp rồi”

Diệp Sơ muốn nói, tại sao cậu lại phải trở về gấp? Nhưng lại thấy mặt Vệ Bắc càng lúc càng đen, cô đành chép miệng, không nói chuyện.

Về nhà tắm thì không kịp,hơn nữa lần này Vệ Bắc trở về cũng không nói với gia đình, để tránh việc cha cậu tức đến hộc máu. Ở gần trường đại học F cũng có phòng trọ, nhưng một nam một nữ thế này thì có chút không thích hợp. Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Sơ quyết định đưa cậu đến một phòng trọ ở gần đó.

Một nam một nữ đi thuê phòng trọ, mà lại là thuê phòng tính theo giờ, thế nên ông chủ ở quầy thu tiền cười vô cùng quỷ dị. Vừa ghi tên, vừa nói không ngừng: “Phòng của chúng tôi giá rẻ, mà lại đầy đủ tiện nghi, đặc biệt là cách âm rất hiệu quả, đảm bảo cô cậu sẽ muốn quay lại.”

Vệ Bắc cười ngoác miệng, liếc nhìn Diệp Sơ, thấy vẻ mặt cô tỏ ra mờ mịt, thì lại thấy tâm tình tốt hẳn lên.

“Lần sau chú nhớ giảm giá.” Cậu cười xấu xa.

“Được!”Ông chú vỗ ngực một cái, thật giống như đã kiếm được một vụ làm ăn.

Nếu như Diệp Sơ biết được hai người bọn họ đang thì thầm cái gì, chắc cô sẽ quay đầu bỏ đi, chỉ tiếc là cô không biết.

Cầm thẻ phòng, hai người lên gác.

Diệp Sơ đi vào trong phòng, đặt cái túi hành lí xuống. Vệ Bắc đứng ở đằng sau lưng cô, nhìn dáng lưng mà cậu ngày đêm nhung nhớ hơn một tháng qua, trong lòng bỗng rung động. Cậu rất muốn đi qua đặt cô ở dưới thân, nhưng trên người hôi rình, ngay cả cậu cũng không ngửi nổi.

“Tôi đi tắm.” Vệ Bắc nói một câu rồi đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm nước chảy ào ào, lúc này Diệp Sơ mới quan sát qua gian phòng này. Chỉ là loại phòng đơn bình thường, ở cạnh bức tường màu trắng có một chiếc tivi, phòng đã được quét dọn sạch sẽ, khăn trải giường cũng rất thẳng thớm.

Diệp Sơ đánh giá xong thì cảm thấy nhàm chán. Cô đi đến bên giường, cầm lấy điều khiển bật tivi lên xem.

Trên tivi đang chiếu một đoạn quảng cáo nhạt nhẽo, người bán hàng cầm một chiếc điện thoại di động, sau đó nói liến thoắng một hồi, thấy vậy Diệp Sơ liền ngáp một cái.

Sao chưa tắm xong vậy? Cô mơ màng nghĩ, tựa đầu vào giường rồi ngủ quên mất.

Lúc Vệ Bắc từ phòng tắm đi ra, cảm thấy cả người đều sảng khoái. Cậu đang muốn gọi Diệp Sơ thì phát hiện thấy cô đang ngồi ở đầu giường ngủ thiếp đi, trong tay còn cầm điều khiển, trên ti vi đang không ngừng phát đi phát lại các chương trình quảng cáo.

“Cậu là heo à, chỗ này cũng có thể ngủ….” Vệ Bắc làu bàu mấy câu, tắt ti vi đi, rồi lại quay sang cầm lấy cái điều khiển trong tay cô. Song ánh mắt của cậu lại bị dáng vẻ ngủ quên không hề phòng bị của cô hấp dẫn.

Chỉ thấy Diệp Sơ nhắm mắt tựa vào đầu gường, hàng lông mi vừa dài vừa cong che khuất đôi mắt, cái mũi tròn tròn, đôi môi đầy đặn,tuy rằng khuôn mặt toàn thịt là thịt nhưng lại vừa mềm mại vừa trắng bóc không chút tỳ vết làm cho người ta không nhịn được mà muốn gần hơn.

Đang lúc Vệ Bắc đến gần cô hơn thì Diệp Sơ bỗng giật mình tỉnh lại. Hai khuôn mặt đang ở rất gần, ánh mắt nhìn thẳng với đối phương, cả hai đều ngây ngẩn.

Vệ Bắc không hổ là kẻ chuyên đi chiếm tiện nghi, cậu nhanh chóng phản ứng, thừa dịp Diệp Sơ đang ngơ ngác, liền hôn lên môi cô.

Nụ hôn này như bão lũ, rất lâu không hề dừng lại.

Diệp Sơ muốn đẩy cậu ra những không được, cô chỉ cảm thấy hàm răng nhanh chóng bị cạy mở, đầu lưỡi kia tiến vào trong miệng quấn lấy lưỡi của cô, dịu dàng hút lấy. Thân thể mới đầu còn muốn giãy giụa, ngay lập tức liền mềm nhũn, tay chân không còn chút khí lực.

Vệ Bắc vốn muốn hôn một cái giải toả nỗi nhớ mong, nào biết được kĩ thuật hôn của mình mù mờ loạn xạ, thế mà lại càng ngày càng khá lên, liền hôn càng sâu. Dần dần, cậu cảm thấy thân thể nóng lên, người ở phía dưới lại mềm mại như thế, làn da mát lạnh, càng ôm càng thấy thoải mái.

Thế nên, cậu rời môi cô, bắt đầu hôn hai má vành tai,xuống đến cổ, bàn tay to lớn luồn vào trong áo T-shirt của cô.

Phần hông mát lạnh khiến cho ý thức của Diệp Sơ tỉnh táo lại. Lúc này cô mới giật mình nhận ra áo của mình đã bị Vệ Bắc kéo lên một nửa, tay của cậu đang giữ chặt hông của cô, một tay khác thì trượt từ hông lên tận lưng, cố gắng cởi móc áo lót .

“Cậu làm gì thế hả!”Diệp Sơ kêu lên, cố gắng đẩy cậu ra.

Nhưng tên nhóc kia cậy mình khỏe như trâu, kết quả là cậu đè cô xuống giường định ngăn miệng cô.

“Vệ Bắc, cậu định chọc tức tôi hả!” Trong lúc bối rối, Diệp Sơ quát to.

“Cậu gọi tên tôi là gì?” Vệ Bắc bỗng nhiên dừng lại, đã bao nhiêu năm qua, cho đến tận bây giờ, cậu chưa từng được nghe chính miệng cô bé này gọi tên mình.

Khuôn mặt Diệp Sơ đỏ bừng, miệng vẫn còn thở hổn hển: “Vệ Bắc, cậu đừng như thế, tớ không thích.”

“Gọi một lần nữa có được không?” Bỗng nhiên cậu giống như một đứa trẻ đòi ăn kẹo: “Gọi A Bắc, cậu gọi tên tôi lần nữa, tôi sẽ buông ra.”

Diệp Sơ run rẩy, một lúc lâu sau nhỏ giọng nói: “A….Bắc…”

“Gọi một lần nữa đi.”

“…..A Bắc”

“Gọi thêm một lần nữa”

“A….”

Lời nói còn chưa kịp ra đến miệng, Vệ Bắc đã ôm chặt lấy cô.

“Tiểu Diệp, anh yêu em.” Anh ôm cô vào trong lòng như một bảo bối đã có được sau bao năm tìm kiếm, nghe bao nhiêu cũng không đủ, ôm bao nhiêu cũng không đủ, không thể nào buông tay…
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...