- Thiên Giai- Tiếng của chị chủ quán- Một cà phê đen đá cho bàn số 6 nhé
- Vâng ạ, xong ngay đây – Thiên Giai đi lấy cà phê. Đưa tới bàn số 6, cô cẩn thận đặt xuống- Của anh đây ạ.
- Không cần khách sáo vậy đâu – Người thanh niên ngẩng lên – Chào em,, lâu rồi không gặp
- Anh Nhân, đúng là lâu rồi không gặp – Thiên Giai mừng rỡ.
- Xem em kìa, có cần phải như vậy không. Ai đời nói chuyện với anh mình mà lại đứng kiểu đó. Ngồi xuống đi.
- Vâng – Thiên Giai làm theo – Nghe nói anh sẽ đi du học?
- Ừ – Dũng Nhân nói nhỏ – Có lẽ qua đầu tháng 3 anh sẽ bay
- Anh đi nước nào? Đi trong bao lâu?
- Anh Quốc. Nhanh thì 7 năm, lâu thì 10 năm. Lâu hơn thì ở lại đó luôn.
- Lâu vậy sao? Lúc đó em nhớ ông anh trai này thì phải làm gì đây? – Thiên Giai tươi cười hỏi . Cô không hề biết rằng, lời nói của cô vừa làm lòng của Dũng Nhân ấm lên, nhưng đồng thời cũng đâm vào tim anh một đòn chí mạng. Đúng! trước giờ Thiên Giai chỉ coi anh là anh trai, không hề có thêm một chút tình cảm nào khác. Bởi vì tấm lòng của cô, trái tim của cô đã thuộc về Tĩnh Phong mất rồi.
- Anh đâu có nói là anh đi luôn. Khi nào có dịp về nước anh sẽ hẹn gặp em.
-Nhớ đấy nhé.
- Đương nhiên. Mà em thế nào rồi? Tĩnh Phong có bắt nạt em không?
- Em rất tốt, Tĩnh Phong cũng không bắt nạt em. – Thiên Giai cười hạnh phúc. Dũng Nhân tự hỏi liệu cô có thể giữ được nụ cười này đến bao giờ. Liếc nhìn đồng hồ, thấy đã hơn 9h, Dũng Nhân đứng dậy
- Anh phải về rồi, hẹn em lần sau gặp lại vậy.
- Tiếc quá, vậy em chào anh nhé.
- Anh đi đây – Dũng Nhân bước ra ngoài.
Không lâu sau đó, Tĩnh Phong đến đón Thiên Giai, ngồi trong xe, Thiên Giai nói:
- Khi nãy em vừa gặp anh Nhân. Anh ấy nói sẽ ra nước ngoài du học.
- Vậy à?
- Uh, qua đầu tháng 3 anh ấy sẽ bay, là Anh Quốc đấy. Nhưng em thích Pháp hơn. Nếu có thể, em sẽ tự mình đến Pháp, thu hết tất cả vẻ đẹp của Pháp vào trong những bức ảnh của em.
- Hôm nay mệt không? – Tĩnh Phong hỏi, như muốn phớt lờ đi chuyện của Dũng Nhân
- Cũng không mệt lắm, anh làm việc xong chưa?
- Xong cả rồi.
- Nể anh thật. Bao nhiêu dự án, bản thảo đó mà anh đã xem xong trong vòng ba ngày. Anh có đúng là con người không vậy Tĩnh Phong?
- Không.
- Thế anh là… – Thiên Giai chợt im lặng
- Quỷ đấy – Tĩnh Phong chợt cười, nhưng chỉ là một nụ cười thoáng qua
- Anh cũng biết đùa đấy à? – Thiên Giai vui thích nhìn Tĩnh Phong
- Là thật, coi chừng có ngày anh ăn em đấy.
- Dừng lại, dừng xe, em muốn xuống xe.
- Sao? – Tĩnh Phong ngạc nhiên
- Người ở chung với quỷ ắt có sự chẳng lành, nhân lúc anh còn chưa bộc lộ tính quỷ thì em nên chạy thôi.
- Haha, nói cho em biết, em không thể chạy thoát khỏi anh được đâu.
- Anh cười rồi kìa, lần đầu tiên em thấy anh cười thoải mái như vậy đấy – Thiên Giai nghiêng mặt qua nhìn Tĩnh Phong.
- Lần này thôi đấy – Tĩnh Phong thu lại nụ cười
- Đúng là keo kiệt mà
- Thế em muốn anh ra đường nhìn cô gái nào cũng cười à?
- Đương nhiên là không rồi – Thiên Giai trả lời dứt khoát
- Sao vậy? Anh là gì của em mà em cản anh.
- Là người yêu của em.
- Vậy à? Giờ anh mới biết.
- Tên khốn, đừng có chọc em nữa – Thiên Giai đánh vào tay Tĩnh Phong. Anh cười nhẹ, cho xe chạy chậm lại, nói vào tai cô một câu:
- Em ghen – Nghe xong câu này, Thiên Giai đỏ cả mặt, lại bị anh nói trúng tim đen. Cô luôn bị anh đưa vào tròng mà không biết. Nhìn con người ung dung tự đắc kia cô thật muốn tức điên lên. Nhưng vì anh đang lái xe nên đành nhịn anh một chút vậy. Haizzz