Này Gió, Bao Giờ Anh Mới Trở Về?
Chương 4
- Thiên Giaii, không ngờ anh Kỳ Dương lại tìm cậu đấy- Thiệu Lâm lên tiếng
- Vì bạn của anh ta có chuyện mà hehe- Thiên Giai không nhịn được ý nghĩ mới diễn ra trong đầu mà bật cười.
- Cậu cười gian xảo quá Thiên Giai à- Song Khuê giọng có chút ý cười
- Vậy sao? – Thiên Giai hỏi lại, vẫn là giọng điệu có ý cười đó.
- Thiên Giai, chắc tớ phải dành ra một thời gian để đào tạo cậu quá.- Thiệu Lâm ôm đầu nhăn nhó.
- Này, không cần đâu.- Thiên Giai trở về là một con người nghiêm túc thực sự.
…………………………………………..
Tại nhà riêng của Tĩnh Phong
- Này Tĩnh Phong, hôm nay mày bị sao vậy? Quốc Vũ không khỏi ngạc nhiên hỏi Tĩnh Phong, vì từ lúc gặp Thiên Giai đến giờ, lâu lâu lại thấy cậu ta cười nham hiểm.
-Thế sao? Lại là cái giọng điệu muốn giễu cợt đó
(Hai anh chị này có thần giao cách cảm hả ta, sao lại cùng chung ý cười như vậy nhỉ?? )
-Tĩnh Phong, bị người ta mê hoặc rồi hả. Tao thấy nhỏ đó cũng dễ thương, rất khác biệt – Lần này là Kỳ Dương nhà mình nhận xét. Anh này chắc có ý đồ gì với chị Thiên Giai rồi. Chị ơi cẩn thận nghen
-Rất khác…- Giọng Tĩnh Phong nhỏ dần.-
-Đó, chắc mày thích người ta rồi chứ gì- Quốc Vũ lại cười
-Không- Tĩnh Phong trở về con người lạnh lùng từ trước đến giờ.
-Còn chối nữa mày.- Vừa nói Kỳ Dương vừa đập tay lên vai Tĩnh Phong.
-Được rồi- Tĩnh Phong quát- Không thấy mình nói nhiều quá sao.
- Tụi tao làm bạn với mày gần chục năm rồi, sao vẫn không hiểu mày muốn làm gì nhỉ, phải không Quốc Vũ- Kỳ Dương nhìn sang Quốc Vũ.
-Đúng đấy, vậy chắc hai bác Du cũng giống tụi tao phải không??
-Ừ- Tĩnh Phong đáp gọn, đôi mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ. Có người đến. là Tích Ngọc, em của Tĩnh Phong.
- Chào anh. Ủa, hai anh cũng ở đây à, sao đông đủ vậy?? Tích Ngọc vừa đi học về đã làm cho một tràng rồi đi vào nhà bếp lấy nước uống. Trở ra thì ngồi xuống bên Tĩnh Phong. Quốc Vũ nhân cơ hội này mà nói:
- Tích Ngọc, sáng nay vừa có người công bố không quan tâm anh của em là ai kìa.
Đang nhìn sang ông anh trai yêu quý, lại cùng với sự ngạc nhiên ban nãy. PHỤT. Tĩnh Phong ơi, cái áo vô tội của anh hứng trọn rồi.
-Tích Ngọc..- Tĩnh Phong giận dữ.
-Anh, em biết rồi, anh lên phòng thay áo đi, hay để em lấy xuống cho- Tích Ngọc tỏ vẻ hối lỗi
-Không cần- Tĩnh Phong vẫn còn rất bực. Trước khi lên lầu, anh còn để lại cho 2 người bạn chí cốt cái nhìn sắc lẹm, ý muốn nói không được nói thêm gì trước khi anh chưa xuống.
-Xí, đồ làm phách . – Tích Ngọc phụng phịu
- Em nói lại coi.- Tĩnh Phong bất ngờ quay lại
- Ơ..ơ..anh mau thay đồ đi, dơ quá.
Tĩnh Phong thay nhanh gọn rồi xuống lầu, ngồi ở vị trí cũ.
-Anh Quốc Vũ, anh kể tiếp đi- Tích Ngọc hào hứng
- Ừm. Chắc cô ấy đang học lớp 10.Sáng nay thi xong tụi anh vô tình đi qua, không biết Tĩnh Phong nghe cô ấy nói gì mà quay lại hỏi. Nói được vài câu thì cô ấy tuyên bố không quan tâm anh của em là ai.
- Ai mà xấu số vậy, tội nghiệp quá. Anh, anh biết chị ấy không? Tích Ngọc hào hứng nhìn anh
-Không- Tĩnh Phong đáp gọn
- Anh cũng không biết tên. Gặp nhanh quá – Quốc Vũ nói, có chút gì đó hối tiếc
-Mạc Thiên Giai, cô ấy tên Mạc Thiên Giai- Kỳ Dương tiếp lời
-Tên hay đấy anh- Vừa nói Tích Ngọc vừa nhìn sang Tĩnh Phong, nhưng mặt cậu chẳng có gì là đáng ngạc nhiên. Cậu cứ dửng dưng như không, chỉ nói
- Nhanh, anh đưa em về mẹ. Hai người cũng về đi, tối rồi.
- Sao hôm nay mày ngoan vậy- Hai người bạn tròn mắt nhìn Tĩnh Phong.
-Bộ anh của em hư lắm sao, thôi hai anh mau về đi.- Tích Ngọc vừa ra vẻ bênh anh vừa làm hành động như muốn đuổi hai người kia đi, đúng là. Nói vậy thôi chứ Tích Ngọc thừa biết anh cô làm gì. Với chỉ số IQ cao ngất của anh, anh đã học xong chương trình cấp III từ năm lớp 10 rồi. Mà anh lại còn biết uống rượu, tụ tập băng nhóm, bla..bla. nhưng chưa bao giờ để chúng đi quá giới hạn. Cô hiểu quá rõ anh mình.
-Lên xe- Tĩnh Phong ra lệnh. Lên thì lên, cứ phải lạnh giọng làm gì.
- Anh, sao anh không nói gì hết vậy, bị chị Thiên Giai gì đó làm mê mẩn rồi à- Tích Ngọc hỏi.
-…
- Anh, sao anh không trả lời vậy?
-…
-Anh nói thử xem nào? Tích Ngọc hỏi dồn. Ngay cả người bình tĩnh như Tĩnh Phong cũng phải cáu:
- Em nói đủ chưa? Anh gằn từng chữ, người như anh không thích nói nhiều, nên Tích Ngọc như vậy làm anh rất bực mình
-Anh.., đồ đáng ghét
-Muốn xuống xe? Tĩnh Phong hỏi mà mặt vẫn lạnh băng.
-Không, muốn về méc mẹ. Tích Ngọc thấy nãy giờ mình nói hơi nhiều làm anh bực nên cũng muốn tạo chút ít không khí vui vẻ. Tĩnh Phong nghe vậy, môi bất giác tạo thành một đường cong nhỏ, vậy ra anh chỉ nhếch môi thôi, nhưng cái nhếch môi này lại có hàng ngàn nữ sinh mong muốn được nhìn thấy. Thế nhưng ngoài hai cậu bạn thân là Kỳ Dương và Quốc Vũ thì người ngoài không có ai có thể nhìn thấy điều đó