Này Chiến Trận, Này Cuồng Si

Chương 16: Gonzaga lộ mặt


Chương trước Chương tiếp

Bốn bức tường thành cao ngất của Roccaleone tạo thành một hình vuông khổng lồ, trong đó bản thân lâu đài chỉ chiếm một nửa diện tích. Nửa còn lại, chạy dài theo hướng Bắc Nam, là một dải vườn, tách ra thành ba khoảnh riêng biệt thấp dần xuống theo kiểu bậc thang. Phần cao nhất chỉ là một dải hẹp nằm dưới bức tường thành phía Nam, được che phủ hoàn toàn dưới một giàn nho già cỗi mà dây đã đen lại theo thời gian, cả giàn được đỡ bởi những chiếc cột đá hoa cương hình vuông đẽo gọt sơ sài.

Một chiếc cầu thang dốc cũng bằng đá hoa cương, khe hở giữa các phiến đá cũ kĩ mọc đầy cỏ dại và cây bụi, dẫn xuống khoảng vườn thứ hai, phía tận cùng của cầu thang được trang trí bằng hai con sư tử đá trong tư thế nằm. Khoảng vườn thứ hai này, được chính thức gọi là khu vườn trên, được chia đôi nhờ một dãy hành lang hình thành từ hai hàng cây khổng lồ chạy dài xuống tận khoảng vườn phía dưới, một dấu ấn đặc trưng cho thấy vẻ cổ kính của khu vườn. Ánh nắng không bao giờ lọt xuống được hành lang này trừ vài tia loáng thoáng, và trong những ngày nóng bức nhất của mùa hè, một bầu không khí dịu mát tuyệt vời vẫn luôn ngự trị trong hành lang xanh ngắt này. Hai bên hành lang cây vừa kể là hai khu vườn hồng trải rộng, nhưng do bị bỏ bẵng không chăm sóc một thời gian dài nên cả hai đều đã bị cây dại xâm lấn.

Khoảng vườn thứ ba, thấp nhất và cũng rộng dài nhất, chỉ là một thảm cỏ mịn bằng phẳng, được bạch đàn và cọ viền quanh, ở hai góc xa nhất của thảm cỏ, hai dãy cầu thang cuốn bằng đá có lan can bằng sắt dẫn lên một bức tường con chạch chạy chéo về phía tòa tháp Sư Tử, nơi có phòng dành cho Bá tước Aquila.

Trên thảm cỏ xanh mượt, các cô tùy nữ của Valentina và một anh hầu đang chơi bóng, vẻ vụng về lúng túng của họ trong trò tiêu khiển mới mẻ làm anh hề Peppe, với tư cách khán giả, không dứt trêu đùa và được đáp lại bằng những tiếng cười vô tư vui vẻ.

Fortemani cũng tham gia trò chơi, rất thoải mái cao hứng, chẳng còn dấu vết gì của câu chuyện lôi thôi lúc sáng mà xem chừng lão đã quên biến. Lão vốn không phải loại người mà sự xấu hổ có thể gây ảnh hưởng quá nặng nề, và lúc này lão hăng hái lượn lờ giữa đám phụ nữ, đảo đi đảo lại đôi mắt sắc sảo ngắm nghía tình tứ, để mặc chiếc áo choàng mới tinh rất đỏm bị co kéo lôi giật với vẻ thản nhiên kiểu cách, lão kiêu hãnh ý thức được rằng có bị co kéo đến mấy thì chiếc áo choàng hàng tốt này cũng không thể toạc ra từng mảnh như những chiếc áo choàng mà vận đen lâu nay đã buộc lão phải làm quen, chậm chí lão còn giẫm cả lên áo với vẻ kênh kiệu coi thường như một chú gà trống khi vênh váo đạp lên một đống phân.

Ngược lại, bài học lão nhận được buổi sáng hôm ấy không hề chịu chung sự quên lãng. Thậm chí chỉ liếc mắt qua cũng thấy đám thủ hạ của lão trở nên nghiêm chỉnh hơn thấy rõ, bốn tên lính, kích trên vai, đang tuần canh trên tường thành. Bọn lính đã chào đón sự trở về của lão bằng những cái bĩu môi và những tràng chế nhạo ám chỉ bữa tắm mát của lão, nhưng với vài cú đòn khá ấn tượng và trúng đích, lão đã làm mấy tay to mồm nhất phải im tịt và trở nên biết thân biết phận hơn. Lão đã chỉnh cho đám đao búa một trận khá có uy bằng giọng nghiêm nghị pha lẫn đe dọa, ra lệnh cho bọn lính bằng thái độ khiến bọn chúng hiểu rằng từ lúc này lão ra lệnh là để được tuân theo, trừ phi có gã nào nổi hứng thích được ăn đòn.

Lão đại úy đã hoàn toàn lột xác thành một người khác, và tối hôm đó, khi đám lính đã uống đến mức mà lão cho rằng vượt quá giới hạn, lại còn dửng dưng không thèm đếm xỉa đến khi lão ra lệnh cho chúng chấm dứt chầu chén chú chén anh để đi ngủ, lão lập tức đi tìm công nương Valentina. Lão thấy nàng đang nói chuyện với Gonzaga và Francesco, tất cả vẫn còn ngồi trong phòng ăn. Họ vừa dùng bữa tối xong và đang thảo luận xem thế nào mới là khôn ngoan hơn, nên ở lại hay bỏ chạy, nên rời bỏ lâu đài hay cố thủ chống lại Gian Maria. Cuộc thảo luận bị những lời phàn nàn của Ercole ngắt quãng.

Cô công nương bèn yêu cầu Gonzaga đi chấn chỉnh lại bọn lính, vừa nghe đến đấy Fortemani không kìm được liền bĩu môi coi thường. Tay công tử bột hăm hở chạy đi thi hành yêu cầu, mở cờ trong bụng trước bằng chứng cho thấy cô thiếu nữ vẫn tin tưởng vào tài cán của hắn hơn tay Francesco võ biền kia. Nhưng tính kiêu ngạo phù phiếm bốc gã lên chín tầng mây trong giây lát chỉ để gã được thêm một lần ngã đau.

Đám lính lập tức cười ầm lên giễu cợt trước những lời quở trách của gã, và đến lúc gã tay chơi định bắt chước Francesco gằn giọng lớn tiếng quát nạt chúng với dáng vẻ hùng hổ, chửi rủa chúng là súc vật, những con lợn, bọn lính đã nhận ra màn lên mặt gượng gạo của anh chàng chẳng khác gì một chiếc nhẫn chì, không bao giờ có được vẻ lấp lánh của một chiếc nhẫn bạc. Chúng lớn tiếng lăng mạ gã, nhại lại cái giọng mà cơn giận đã làm cho trở nên the thé như giọng đàn bà của gã, và chúng giễu cợt khuyên gã nên quay về mà gẩy đàn luýt mua vui cho công nương của gã, và để cho những người đàn ông thực sự trông coi việc của đàn ông.

Cơn giận của tay công tử bột bốc lên ngùn ngụt, còn bọn lính cũng bắt đầu mất kiên nhẫn; thay vì nhăn răng ra cười, chúng bắt đầu nhe răng ra đe dọa. Đến lúc này thì cơn hùng hổ của chàng lẵng tử bay đi mất hút. Hầm hầm lao qua trước mặt Fortemani, lúc đó đang lạnh lùng khinh khỉnh đúng bên cạnh cửa quan sát màn lên gân thảm hại của gã, Gonzaga quay lại đỏ mặt tía tai cay cú kể lại cơ sự với công nương Valentina.

Nàng thấy thất vọng trước những lời kể lể của Gonzaga, cho dù gã đã cố giảm nhẹ nỗi ê chề của mình.

Francesco im lặng ngồi gõ ngón tay xuống bàn, đôi mắt hướng xuống khu vườn ngập ánh trăng trải rộng bên dưới, chẳng hề biểu lộ một cử chỉ hay nói một lời tỏ ra chàng có thể thành công trong việc mà Gonzaga đã thất bại. Cuối cùng cô thiếu nữ quay lại phía chàng.

“Ngài có thể...?” nàng bắt đầu, rồi ngừng lời, đôi mắt ngước trở lại nhìn Gonzaga, không muốn làm lòng kiêu hãnh của gã bị tốn thương thêm. Đúng lúc đó Francesco đứng dậy.

“Tôi sẽ cố thử xem, thưa công nương,” chàng khẽ nói, “cho dù khó khăn mà quý ngài Gonzaga đã gặp phải không cho phép tôi hi vọng nhiều. Nhưng có thể ít nhất quý ngài đã làm dịu sự hỗn xược ban đầu của chúng, như thế phần việc của tôi sẽ dễ dàng hơn. Tôi sẽ cố hết sức, thưa công nương.” Vừa dứt lời chàng liền bước ra ngoài.

“Ông ấy sẽ thành công, Gonzaga,” cô công nương lên tiếng sau khi chàng Bá tước đã đi khuất. “Ông ấy là con người của chiến trận, và biết cách khuất phục được đám người này.”

“Tôi cũng cầu chúc may mắn cho ông ta,” Gonzaga bĩu môi, khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai giờ sưng sỉa lên. “Nhưng tôi cá với công nương là ông ta sẽ chẳng làm nên tích sự gì đâu.”

Nhưng Valentina chẳng thèm để ý gì đến lời cá cược của kẻ mà sự hồ đồ còn được chứng minh rõ hơn khi chừng mười phút sau, Francesco quay trở vào, vẫn ung dung như lúc đi ra.

“Bây giờ bọn chúng đã chịu yên lặng rồi, thưa công nương,” chàng thông báo.

Cô thiếu nữ nhìn chàng dò hỏi. “Ngài đã làm thế nào vậy?” nàng hỏi.

“Tôi cũng đã gặp chút khó khăn,” chàng đáp, “nhưng không đáng kể.” Chàng Bá tước đảo mắt tìm Gonzaga rồi mỉm cưòi. “Quý ngài Gonzaga đã tỏ ra quá lịch sự với chúng. Là một quý tộc nhã nhặn, chắc ngài không chấp nhận việc sử dụng bạo lực, thứ cần thiết để đối phó với những kẻ thô lỗ này. Ngài đã không muốn hạ mình ra tay với chúng,” chàng động viên tay công tử bằng giọng cực kì nghiêm chỉnh, nhưng không phải không chen lẫn chút giễu cợt. Gonzaga cũng chẳng hề nghi ngờ gì.

“Ta mà lại phải bẩn tay với đám sâu bọ đó ư?” gã kêu lên vẻ ghê tởm. “Ta thà chết trước khi làm vậy.”

“Hoặc ngay sau khi làm vậy,” Peppe, vừa đi vào trong lúc không ai để ý đến, liền nói vuốt đuôi. “Cô chủ yêu quý của con, giá mà công nương nhìn thấy những gì ngài hiệp sĩ đây đã làm,” anh hề tiếp tục, vừa nói vừa tiếp tục đi vào trong phòng. “Sao chứ, Orlando cũng chẳng thể dữ tợn bằng nửa ông ấy khi ông ấy đứng nói cho bọn chúng biết chúng là loại cặn bã, và ra lệnh cho chúng đi ngủ ngay lập tức trước khi ông ấy quất cho chúng một trận.”

“Và chúng liền tuân theo?” nàng hỏi.

“Lúc đầu thì không,” anh hề tiếp. “Chúng đã uống kha khá và trở nên gan dạ ra trò, và một gã còn to gan đến mức xông lại tấn công ngài hiệp sĩ. Nhưng ngài Francesco đã tóm lấy hắn quật xuống, rồi hô Fortemani lại ra lệnh tống gã nọ vào hầm tối cho tỉnh rượu. Sau đó, chẳng thèm đợi xem lệnh của mình có được tuân theo hay không, ngài hiệp sĩ quay đi. Mà đúng là cũng chẳng cần. Cả bọn lính đứng dậy, có vẻ một hai tên cũng lẩm bẩm chửi rủa - nhưng không to đến mức lọt được đến tai Fortemani – rồi kéo nhau đi ngủ.”

Cô thiếu nữ nhìn Francesco một lần nữa với ánh mắt ngưỡng mộ, và khen ngợi lòng can đảm của chàng. Chàng cố khiêm tốn hạ thấp tầm quan trọng của những gì mình vừa làm, nhưng cô thiếu nữ càng quả quyết khẳng định.

“Ngài hẳn đã trải qua nhiều trận mạc, thưa ngài hiệp sĩ,” nàng nói, nửa hỏi nửa khẳng định.

“Đúng vậy, thưa công nương.”

Đến lúc này anh chàng Gonzaga đang cay cú chợt nhận ra thời cơ.

“Thưa quý ngài hiệp sĩ, tôi không nhớ ra tên ngài là gì nữa,” gã chen vào bâng quơ.

Francesco hơi quay người về phía gã, trong khi đầu chàng đang bận suy nghĩ, vẻ mặt chàng vẫn thản nhiên không thay đổi. Nói ra thân thế thật theo chàng là không khôn ngoan, vì bất cứ mọi liên hệ họ hàng nào với gia đình Sforza cũng có thể làm Valentina nghi ngại. Bá tước Aquila vẫn luôn có tiếng là một sủng thần tin cậy của Gian Maria, mà tin tức về chuyện thất sủng mới đây của chàng cũng như án lưu đày chắc hẳn chưa thể tới được tai cô cháu gái Guidobalđo, vì nàng đã trốn khỏi Urbino trước khi tin này lan rộng. Chỉ tên họ của chàng cũng đủ khơi lên sự nghi ngờ, và mọi lời thuật về việc thất sủng, lưu đày sẽ chỉ là trò cũ rích để che đậy thân phận một tên gián điệp. Lại còn cả gã Gonzaga miệng lưỡi thơn thớt đầy nham hiểm mà nàng tin cậy đang không ngừng thì thầm vào tai nàng đủ lời xúc xiểm.

“Tên tôi,” chàng đáp rành rọt, “như tôi đã nói, là Francesco.”

“Nhưng ngài cũng phải có họ chứ?” Valentina chú ý tò mò hỏi.

“Hiển nhiên, nhưng họ của tôi cũng giống tên đến mức có lẽ chẳng đáng mất công nói ra. Tôi là Francesco Franceschi, một hiệp sĩ lang thang.”

“Và là một hiệp sĩ chân chính, như tôi đã biết.” Nàng mỉm cười nhìn chàng trìu mến đến mức Gonzaga tưởng phát điên lên.

“Tôi chưa từng nghe thấy cái họ này bao giờ,” gã lẩm bẩm, rồi tiếp:

“Cha ngài là...?”

“Một nhà quý tộc xứ Tuscany.”

“Nhưng không phải quý tộc trong triều?” Romeo đoán.

“Trong triều.”

Sau đó, với giọng nghi ngờ xấc láo làm Francesco nóng máu, cho dù đầu óc ngây thơ của Valentina không nhận ra dụng ý trong đó, gã lại lên tiếng: “À ra thế, nhưng còn mẹ ngài...?”

“Còn xuất thân cao quý hơn mẹ ngài đấy, thưa quý ngài,” câu trả lời vang lên sắc lạnh, và từ trong bóng tối tràng cười cố nén của anh hề bỗng phi ra, pha thêm vào đó phần chế giễu.

Gonzaga nặng nề đứng dậy, thở dốc, và hai người đàn ông hằm hè nhìn nhau. Valentina, không hiểu chuyện gì xảy ra, bèn đưa mắt nhìn hết người này sang người kia.

“Kìa các ngài, có chuyện gì thế?” nàng kêu lên. “Những cái nhìn thù địch này có nghĩa gì?”

“Với một người chính trực thì hắn ta hơi dễ bị chạm nọc quá, thưa công nương,” Gonzaga trả lời. “Như một con rắn độc nấp kín trong đám cỏ, hắn ta lúc nào cũng sẵn sàng cắn khi người ta định lôi hắn ra ánh sáng.”

“Thật xấu hổ, Gonzaga,” cô thiếu nữ phẫn nộ đứng vụt dậy. “Ngài đang nói gì thế? Ngài mất trí rồi sao? Thôi nào, thưa các ngài, vì cả hai người đều là bạn tốt của tôi, xin hãy làm bằng hữu của nhau.”

“Lập luận thật chí lí làm sao!” anh hề lẩm bẩm một mình.

“Còn ngài, ngài Francesco, xin hãy quên những gì ông ấy vừa nói đi. Ông ấy không có ý thế đâu. Ngài Gonzaga tốt bụng đây hơi nóng tính, nhưng chân thành.”

Lập tức đám mây giận dữ tan biến trên vầng trán Francesco.

“Vì công nương đã có lời như vậy,” chàng cúi đầu trang trọng trả lời, “chỉ cần quý ngài đây xác nhận không có ẩn ý không hay, tôi cũng sẵn sàng xác nhận điều tương tự từ phía mình.”

Gonzaga, lúc này đã dịu xuống, nhận thấy có vẻ gã đã đi quá xa, và sẵn lòng xin lỗi. Nhưng trong lồng ngực gã là cả một kho thuốc độc đang tích tụ, và khi chào Valentina để rút lui, gã đã để nó trào ra ngoài, lúc này Francesco đã đi khỏi.

“Thưa công nương,” gã thì thầm, “tôi nghi ngờ con người này.”

“Nghi ngờ ông ấy? Tại sao?” cô thiếu nữ cau mày hỏi lại, dù cô luôn đặt hết sự tin tưởng vào anh chàng Romeo hào hoa.

“Tôi cũng không biết vì sao nữa, nhưng nguyên nhân ở đây. Tôi linh cảm thấy điều đó.” Gã đưa tay đặt lên ngực phía có trái tim. “Nếu nói rằng hắn ta không phải là gián điệp thì cứ gọi luôn tôi là thằng đần đi.”

“Sao chứ, tôi sẵn sàng nói ra cả hai,” cô thiếu nữ cười khúc khích. Rồi trở lại nghiêm chỉnh, nàng nói tiếp: “Hãy đi nghỉ đi, Gonzaga. Lúc này trí óc của ngài không còn đủ tỉnh táo nữa rồi. Peppino, gọi các tùy nữ của ta vào đây.”

Khi chỉ còn lại hai người, anh chàng công tử bước lại gần cô thiếu nữ, gần như hóa điên vì cơn ghen đã giày vò gã suốt cả ngày hôm ấy. Khuôn mặt gã trắng bệch ra dưới ánh nến, và trong đôi mắt gã có cái gì đó cực kì - hung dữ độc địa khiến cô gái bất giác sững người.

“Cứ làm như cô muốn, công nương,” gã nghiến răng dằn nặng nề từng tiếng, “nhưng sáng ngày mai, cho dù chúng ta đi hay ở, hắn không được phép ở gần chúng ta nữa.”

Cô thiếu nữ đứng thẳng người trên thân hình cao ráo, mảnh mai của mình, nhìn thẳng vào mắt Gonzaga.

“Điều đó,” nàng trả lời, “sẽ do tôi hoặc ông ấy quyết định.”

Gã thở hổn hển, giọng nói đanh lại đến mức khó tin ở một kẻ bình thường luôn nói năng èo uột tế nhị.

“Hãy coi chừng, công nương ạ,” gã thì thào, ghé người sát vào cô gái đến mức chỉ cần nhúc nhích một chút là nàng chạm người vào gã, “nếu gã giang hồ vô danh tiểu tốt kia dám đứng chắn giữa công nương và tôi, thề có Chúa và Thánh bề trên của hắn, tôi sẽ giết hắn! Tôi nói trước, hãy coi chừng.”

Đúng lúc ấy cánh cửa ra vào lại bật mở, Gonzaga liền lùi trở lại, cúi chào, đi qua trước mặt mấy cô tùy nữ vừa bước vào, và đến trước ngưỡng cửa. Đến đây, có ai đó kéo mạnh lấy ống tay áo kiểu cách rộng thùng thình xòe ra như cánh chim của gã. Gã quay sang, và thấy Peppino ra dấu muốn gã cúi đầu sát lại gần.

“Cho phép tôi nhắc ngài một câu, thưa quý ông. Có kẻ định vác kéo đi cắt lông cừu để rồi cuối cùng lại bị cạo cho trơ trụi đấy.”

Điên tiết đẩy anh hề sang một bên, gã bước ra ngoài khuất dạng.

Valentina buông người ngồi xuống chiếc ghế dựa kê trước cửa sổ, cảm giác tức giận pha lẫn kinh ngạc đè nặng lên ngực và làm đôi má nàng tái nhợt đi. Đây là lần đầu tiên Gonzaga dám để lộ ý đồ của gã đối với nàng, và toan tính của gã đã đẩy nàng đến một tâm trạng chẳng hứa hẹn điều gì hay ho cho thành công gã mơ tưởng. Nếu biết trước được hậu quả tai hại này, hẳn gã đã chịu khó tiết chế hơn trước những lời trách móc của công nương, và gã hẳn phải đắn đo trước khi dám nói với nàng bằng giọng điệu gã đã dùng. Nhưng ngay chuyện nàng không thể tin gã dám ám chỉ đến điều mà lí trí mách bảo nàng rằng gã muốn nói đến, đáng lẽ cũng đã đủ để cho gã thấy trò tán tỉnh của gã là hoàn toàn vô vọng, và như thế gã đáng lẽ đã có thể đoán ra sự khao khát toan tính gã thổ lộ trong giây phút mất tự chủ đã làm nàng cảm thấy bị xúc phạm đến thế nào. Nếu như thế gã đã có thể ngộ ra rằng trong mắt công nương gã chưa bao giờ, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ, là gì khác hơn một người hầu cận - một người hầu mà từ giờ hiển nhiên nàng sẽ cho là quá hỗn xược và chú ý lánh xa hơn.

Nhưng gã công tử bột, chẳng hề ngờ đến những ý nghĩ trong đầu cô thiếu nữ, vừa mỉm cười vừa đi đi lại lại suy nghĩ trong phòng riêng, với tâm trạng hoàn toàn lạc quan. Có lẽ gã thật ngốc khi buông xuôi sớm như vậy. Thời điểm lí tưởng vẫn còn chưa tới, chiến quả vẫn còn chưa đến lúc trẩy xuống; nhưng, có gì thật sự đáng lo nếu trong khi quá nóng vội gã đã rung cây hơi sớm? Có thể là hơi sớm thật, nhưng biết đâu lại khiến cho quả chín dễ rụng hơn? Gã nghĩ đến sự quý mến nàng luôn dành cho gã, sự quan tâm dịu dàng của nàng, mà không đủ khôn ngoan hơn để hiểu ra rằng tất cả chỉ là nét duyên dáng tự nhiên luôn tỏa ra từ nàng như hương thơm từ một bông hoa - chỉ đơn giản là vì Tạo Hóa đã cho đóa hoa đó hương thơm, chứ không phải do quý ngài Gonzaga ưa thích mùi hương đó. Thiếu sự khôn ngoan trong suy nghĩ, gã lên giường đi ngủ với tâm trạng lạc quan đầy tin tưởng, thậm chí còn mỉm cười mơ màng trong giấc ngủ.

Xa hơn một chút, trong căn phòng nằm dưới tòa tháp Sư Tử, Bá tước Aquila cũng đi đi lại lại hồi lâu trong phòng trước khi ngả mình xuống đệm, và trong khi đi đi lại lại như thế, một thứ bất chợt đập vào mắt chàng khiến chàng Bá tước không khỏi mỉm cười. Ở góc phòng, trong đám trang bị khí giới của chàng mà Lanciotto đã đem chất đống ở đó, trên chiếc khiên của chàng, được ánh nến chiếu sáng, hiện lên rõ nét hình con sư tử của dòng họ Sforza bên cạnh con đại bàng gia huy của Aquila.

“Giá anh bạn Gonzaga đáng mến nhìn thấy cái này, hẳn anh chàng sẽ chẳng cần khổ sở căn vặn về thân sinh phụ mẫu của ta làm gì,” chàng tự nhủ. Rồi lôi chiếc khiên ra khỏi đống đồ binh bị, chàng khẽ mở cánh cửa sổ phòng, lẳng chiếc khiên ra xa, nó rơi xuống dưới mặt nước của con hào bao quanh, một tiếng động vang lên. Xong việc, chàng Bá tước thư thái lên giường, và cũng chìm vào giấc ngủ với một nụ cười trên môi, và trong giấc mơ của chàng bồng bềnh bay bổng hình ảnh thiên thần của Valentina. Nàng cần một cánh tay mạnh mẽ và tin cậy để giúp chống lại màn động võ tỏ tình của Gian Maria, và chàng tự thề với mình cánh tay đó sẽ là của chàng, trừ khi nàng khinh thường từ chối. Và cứ như vậy, vừa lẩm nhẩm gọi tên nàng say đắm, chàng vừa chìm dần vào giấc ngủ say, và chỉ bị dứt khỏi giấc ngủ bởi tiếng đấm như sấm động vào cánh cửa phòng, vẫn còn ngái ngủ, chàng loáng thoáng nghe thấy tiếng Lanciotto, giọng điệu khẩn trương nghiêm trọng.

“Dậy mau, ngài Bá tước! Dậy lập tức! Chúng ta bị bao vây rồi.”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...