"Từ khi ngươi đi rồi, tiểu quận chúa tìm không thấy ngươi, từ đó suốt ngày khóc quậy không ngớt, đến sau này thì không thèm ăn uống gì! Tìm rất nhiều danh y ở Trường Sa, dùng vô số thang thuốc, ngay vu thần cũng thỉnh tới mà vẫn như cũ chẳng hiệu quả gì, chỉ đành ép đổ thuống thang cháo loãng vào. Nhưng cứ uống vào một chén thì nôn ra đến hơn phân nửa. Thấy tiểu quân chúa ngày càng ốm o, cuối cùng khí tức thoi thóp, bắt đắc dĩ Phúc vương mới cho bỉ nhân ngày đêm đưa quận chúa tới đây, hi vọng tiểu quận chúa nhìn thấy Dương điển sứ hoặc có thể bắt đầu ăn uống, cứu lịa tính mạng của nàng ta."
Dương Thu Trì trừng to mắt: "Cái này... cái này sao có thể được...!"
Đang lúc định nói tiếp, thì Lôi tri huyện đã được tin quản gia của Phúc vương phủ đến. Có câu "tể tướng môn phòng thất phẩm quan" (gác cửa của tể tướng bằng quan thất phẩm), huống chi đây lại đường đường là quản gia của Phúc vương phủ, lại còn có tiểu quận chúa của sở vương. Huyện Kiềm Dương là một huyện nhỏ xa xôi, từ trước tới giờ chưa có thành viên hoàng gia nào giá lâm, khiến cho Lôi tri huyện hoảng hốt đến nỗi mũ cánh chuồng cũng méo đi, quan phục chẳng chỉnh lý ngay ngăn đã vội chạy ra khỏi nội trạch nghênh đón, cố hết sức lấy lòng.
Ngô quản gia lười nhiều chuyện với ông ta. Y vì tìm Dương Thu Trì để cứu tiểu quận chúa mà đến, nên chỉ sầu mi khổ mặt chấp ta xá đáp lễ rồi lệnh đưa xe ngựa của tiểu quận chúa tiến trực tiếp vào điển sứ nội nha, các hộ vệ mang súng cảnh giới tứ phía, trừ Lôi tri huyện không cho phép ai vào.
Theo xe ngựa tiến vào nội nha xong, Dương Thu Trì đem sự tình giản đơn nói lại cho Liễu Nhược Băng, Quách Tuyết Liên nghe. Hai nàng đều kinh ngạc mở trừng cả mắt.
Dương Thu Trì không tiện trực tiếp lên xe ngựa của tiểu quận chúa, nên nhờ Liễu Nhược Băng: "Liễu tỷ tỷ, tỷ giúp đệ lên xe xem bệnh tình của tiểu quận chúa thế nào, được không?"
Liễu Nhược Băng gật đầu đáp ứng, lên xe ngựa, khẽ vén rèm. Bên trong trang sức rất tinh mỹ, ở tầng nệm gấm dày có một thiếu nữ đang nằm, đầu tóc buông lõa xõa, hai mắt nhìn trừng trừng lên mui xe, gò ngực không ngừng nhấp nhô, há miệng thở lấy hơi lên. Bên cạnh có hai nha hoàng đang khóc khẽ.
Liễu Nhược Băng ngồi xuống, khẽ gọi: "Tiểu quận chúa!"
Tiểu quận chúa Chu Phượng Đức chẳng có phản ứng gì, vẫn ngờ nghệch nhìn mui xe y như cũ.
Liễu Nhược Băng cầm lấy cánh tay nàng, bắt mạch một lúc, lòng thầm rúng động, ngoài người ra ngoài xe nói với Dương Thu Trì: 'Tiểu quận chúa mạch tượng tán loạn, như có như không, chỉ sợ chịu không được mấy ngày nữa."
Dương Thu Trì gảy đầu, nhân vì tiểu quận chúa này đã từng tìm mọi cách khi phụ Trầm Tuyết Phỉ, cho nên hắn chẳng có hảo cảm gì đối với nàng. Đến sau này, tiểu quận chúa nhà phá người chết, cha, chồng, ca ca đệ đệ đều bị dìm xuống sông chết, mẹ, dì, tỷ tỷ muội muội và các nữ nhân trong nhà đều bị đưa đến trại lính làm quân kỹ (kỹ nữ phục vụ cho binh lính). Tiểu quân chúa nhân vì khinh khủng và bi thương quá độ mà trở nên ngờ nghệch, Dương thu Trì mới có chút đồng tình. Hắn đã lợi dụng Trầm Lỗi tặng tiểu quận chúa cho hắn làm thiếp, đã đưa nàng rời khỏi Vũ Xương. Thật không ngờ tiểu quân chúa này lại vì hắn bỏ đi mà sinh bệnh, ăn uống không vô, mạng sống trong khoảnh khắc. Hắn nhất thời không biết làm thế nào cho phải. Nếu như lưu lại tiểu quận chúa, thì sau này lại mang nặng gánh nợ. Và lỡ khi Liễu Nhược Băng khôi phục ký ức kiếp trước, thì thế nào cũng vì đó mà thương tâm.
Liễu Nhược Băng thấy hắn không có chủ ý, khẽ bảo: "Chúng ta hay là cứu người trước rồi hẳn hay!"
"Đúng đúng! Cứu người quan trọng hơn! Mau ẵm cổ vào nhà!"
Liễu Nhược Băng ẵm tiểu quận chúa xuống xe, đưa nhanh vào phòng để lên giường, rồi bảo Quách Tuyết Liên đi chuẩn bị một chén cháo thịt xay loãng. Tiếp đó, nàng lấy từ búi tóc ra một cây ngân trâm, mở ra, rút từ trong mấy cây ngân châm mỏng nữa, khẽ cắm ngập vào mấy hiyệt vị ở đầu của tiểu quận chúa.
Dương Thu Trì vui mừng nói: "Tỷ tỷ cũng biết châm cứu?"
Liễu Nhược Băng quay đầu, mỉm cười đáp: "Ừ, biết một chút, ta làm vậy là để nàng ấy buông lỏng tâm trí, an định tâm thần, sau đó mới có thể dùng thuốc ăn cơm."
"Quá tốt rồi!"
Lát sau, đôi mắt trợn trừng của tiểu quận chúa từ từ khép lại, hô hấp cũng hòa hoãn đi nhiều.
Lúc này, Quách Tuyết Liên đã mang tô cháo loãng lên. Liễu Nhược Băng dùng muỗng từ từ bón cho tiểu quận chúa húp. Tiểu quân chúa hôn mê trầm trầm vô thức nuốt xuống, nhanh chóng ăn xong một chén. Liễu Nhược Băng để nàng nằm xuống, đắp mền lên.
Dương Thu Trì thở phào, hỏi: "Liễu tỷ tỷ, tình huống thế nào? Không sao chứ?"
Liễu Nhược Băng áy náy lắc đầu: 'Đây chỉ là kế quyền nghi, dù sao cũng không thể mỗi bữa ăn phải đâm ngân châm cho nàng ta ngủ mê rồi mới đút cơm được."
Dương Thu Trì ngẩn ngơ.
Chính vào lúc này, tiểu quận chúa đột nhiên mở mắt, nhìn trừng lên nóc giường, há miệng nôn khang, tiếp đó nghiêng đầu oa một tiếng, nôn thốc nôn tháo hết số cháo vừa ăn vào.
Lòng mọi người lập tức thót lại.
Hai nha hoàn theo cùng đều đã nhìn quen chuyện này, vội đi lấy khắn ướt lao cho nàng. Đang lúc bận rộng, tiểu quận chúa đột nhiê đẩy tiểu nha hoàn ngáng trước mặt khiến cô bé loạng choạng, rồi trừng to mắt nhìn Dương Thu Trì đứng ở cửa, cười hi hi nhổm dậy, loạng choạng chạy tới trước mắt hắn quỳ lạy: 'Phượng nhi là tiểu thiếp của Dương lão gia, Phượng nhi muốn sinh con trai cho lão gia...," Nói xong, nàng nghẹo đầu qua ngất đi.
Dương Thu Trì vội đỡ nàng dậy, bấm vào nhân trung. Mọi người luôn miệng hô hoán, một lát sau Chu Phượng Đức mới từ từ tỉnh lại, vừa nhìn thấy Dương Thu Trì đã gắng gượng muốn bò dậy dập đầu, nhưng bị hắn đè ép xuống: 'Không được động!"
"Dạ! Lão gia, Phượng nhi không động."
Dương Thu Trì nghe nàng ngoan ngoãn nghe lời như vậy, lòng liền có chủ ý, mặt mũi hiền hòa bảo: "Như vậy mới ngoan! Đói không?"
"Đói..."
"Lão gia ta đút cho nàng ăn gì đó, chịu không?"
CHu Phượng đức lắc đầu: "Không muốn ăn..."
Dương Thu Trì nghiêm mặt: "Phượng nhi không ngoan rồi, nàng chẳng phải nói muốn sinh con trai cho lão gia sao? Nàng không muốn ăn, sao mà khỏe được, sao có thể sinh con trai cho lão gia ta được?"
"Dạ, vậy Phượng nhi muốn ăn, ăn no để sinh con cho lão gia...!"
"Ngoan lắm!"
Quách Tuyết Liên nghe thế, vội đi múc chén cháo khác đưa cho Dương Thu Trì. Dương Thu Trì đứng khom không có lực, ngồi xuống luôn, cho Chụ Phượng Đức ngồi dựa vào lòng, múc từng muỗng một, thổi cho nguội, vừa định đưa vào miệng của Chu Phượng Đức, đột nhiên dừng lại, sầm mặt nói tiếp: "Nhưng mà, lần này không cho phép nôn ra nữa! Nếu không lão gia sẽ... sẽ đánh đít nàng đấy!"
Chu Phượng Đức đỏ mặt, gật đầu.
Dương Thu Trì bấy giờ mới đút cháo vào.
Chu Phượng Đức ăn được một nửa, theo tập quán lại buồn nôn, vội vã đưa tay che miệng, cố nín lại, sợ Dương Thu Trì tức giận, khiếp khiếp nhìn hắn.
Dương Thu Trì cười cười, lau chút cháo dính trên cằm của nàng. Gần hai tháng không gặp, Chu Phượng Đức đã ốm đến còn da bọc xương, cằm nhọn hoắc, hai con mắt lộ to, giống y như hồ li tinh trong truyện tranh.
Dương Thu Trì thương xót sờ má nàng: 'Ừ...! Cứ như vậy mà ăn, hãy ráng lên!" Xong đút cho nàng phần còn lại của chén cháo, sau đó mới ẵm nàng lên giường.
Chu Phượng Đức ôm chặt tay hắn: 'Lão gia không đi! Lão gia không đi!"
Nhìn gương mặt khẩn cầu của nàng, lòng Dương Thu Trì mềm ra, ngồi ở bên giường, khẽ vuốt tóc nàng: 'Được! Lão gia không đi, ở cùng với Phượng nhi. Mau nhắm mắt lại ngủ một chút đi, chờ nàng ngủ rồi, ta sẽbảo Tuyết Liên tỷ tỷ của nàng chơi Cửu liên hoàn cùng!"
"Dạ...! Phượng nhi còn muốn sinh con trai với lão gia nữa!"
"..., cái đó phải chờ nàng khỏe mới được, cho nên bây giờ ngoan ngoãn ngủ đi!"
"Dạ...!" Chu Phượng Đức chớp chớp mắt, vừa lòng đẹp dạ nhắm lại, nhưng đôi tay vẫn giữ chẳng tay hắn không buông.
Dương Thu Trì quay lại nhìn nhìn Liễu Nhược Băng, thấy nàng không bực mình, lại còn cười hi hi nhìn hắn, thậm chí làm mặt quỷ. Xem ra là nàng biết hắn làm vậy chỉ vì tốt cho Chu Phượng Đức, chứ không phải muốn Chu Phượng Đức làm thiếp, sinh con thật, nên hắn mới yên tâm.
Chu Phượng Đức ở bên cạnh Dương Thu Trì giống như con thuyền trải bao sóng giờ bây giờ đã trở về bến, nhanh chóng ngủ đi.
Dương Thu Trì khẽ gở tay nàng ra đứng dậy, ra dấu cho hai nha hoàn bên cạnh và Quách Tuyết Liên, ra ý bảo họ lưu tâm tiểu quận chúa, sau đó nhón chân ra khỏi phòng ngủ.
Ngô quản gia và Lôi tri huyện nhất mực đứng ở cửa nhìn vào, lúc này mới thở phào một hơi, nói nhỏ với Dương Thu Trì và Lôi tri huyện: "Bỉ nhân còn có lời muốn nói với hai vị đại nhân, không biết có tiện không?"
"Được ạ." Dương Thu Trì vội mời Ngô quản gia và Lôi tri huyện ra phòng khách, phân chủ khách ngồi.
Ngô quản gia nhìn quanh, thấy không có ai, bấy giờ mới nói: "Bỉ nhân lần này đến huyện Kiềm Dương một là vì chuyện của tiểu quận chúa, hai là phụng mệnh của Phúc vương tra tìm đường lui thích hợp."
"Đường lui?" Dương Thu Trì nhất thời minh bạch đó là ý gì, cùng trao đổi ánh mắt với Lôi tri huyện.
Ngô quản gia trầm mặt gật đầu, hạ giọng nói: "Trong hai tháng gần đây, hình thế chiến cuộc không ổn, ngày 2/7, Trương tặc tự thân soái lĩnh đại quân 20 vạn phân thành hai đường thủy lục hướng nam quấy nhiễu, đã liên tục công hãm Hàm Ninh, Bồ kỳ, Lâm Tương, Đồng Hồ, Gia Ngư. Hiện giờ đã đem binh đến dưới thành Nhạc châu. Nhạc châu là cửa lớn phía bắc của Trường Sa. Nếu như Nhạc châu thất thủ, Trường Sa khó giữ! Ai... những ngày này qua rồi, không biết tình huống Nhạc Dương thế nào."
Dương Thu Trì cả kinh. Minh triều không có điện thoại, email, cộng thêm Kiềm Dương huyện là chỗ khỉ ho cò gáy chó ăn đá gà ăn muối, tin tức bế tắc, khi tin truyền đến đây e là đã quá nguội lạnh rồi.
Lôi tri huyện thì sợ đến nỗi râu bạc run bần bật.
Ngô quản gia dừng lại, nói tiếp: "Huệ vương từ Kinh châu cũng đã chạy tới Trường Sa, hiện giờ lòng người ở Trường Sa nhốn nháo. Hai vị vương gia lệnh cho bỉ nhân đến đây có một nhiệm vụ trọng yếu nữa, đó là coi xem một khi Trường Sa thất thủ, thì Kiềm Dương có thể làm chỗ trú ẩn hay không."