Nạp Thiếp Ký II

Chương 35: Tìm Kiếm Việc Làm


Chương trước Chương tiếp

Tôn quản gia cùng Lưu Dũng thấy Dương Thu Trì lúc thì ngây ngây ngơ ngơ đăm chiêu ủ dột, lúc tinh thần lại rất cao hứng, không hiểu rốt cuộc là hắn đã xảy ra sự cố gì, nhịn không được đưa mắt nhìn nhau.

Tôn quản gia nói: “Dương huynh đệ, phải chăng người đã phát hiện ra hành tung của hung thủ rồi?"

Dương Thu Trì đang muốn lắc đầu, đột nhiên trong lòng nhất động. Chính mình là trốn đến đây lánh nạn, thảm thương hơn nữa là một chỗ nương thân cũng không có. Hiện tại là cơ hội tốt để có công ăn việc làm. Hơn nữa Băng nhi đã đến nơi này hạ độc, nói không chừng đối với Sở vương có cừu oán, khẳng định là sẽ trở lại hạ độc lần nữa. Sao không cắm sào chờ nước, nhất định có thể đợi Băng nhi lại xuất hiện!

Nghĩ đến vẻ mặt thanh lãnh tuyệt mĩ của Liễu Nhược Băng, Dương Thu Trì nhịn không được cảm xúc trở mình, trên mặt lại lộ vẻ hết sức xót xa nói: “ Tôn gia, tướng quân, hai vị đúng là võ lâm cao thủ, chắc cũng có thể nhìn ra được, người này khi hạ độc đã đi tới đi lui, trên đỉnh nhảy qua nhảy lại như con thoi, đến hạ độc vào bên dưới. Mà bên dưới lại được hộ vệ đảm nhiệm canh gác nhưng lại mảy may không hay biết gì. Thật có thể nói đây là thần long thấy đầu không thấy đuôi, võ công cao cường. Nếu muốn bắt người này , có lẽ phải hao phí chút ít công phu mới được." Dừng lại một chút, liếc mắt nhìn hai người bọn họ, trầm giọng nói: “ Tên hung thủ này vốn là bên ngoài lẻn vào, chỉ cần tăng mạnh lực lượng hộ vệ bên ngoài, để cho hắn không có cơ hội lẻn vào nội phủ xuống tay là được, chỉ sợ một điều..."

"Ý của Dương huynh đệ là, có khả năng hung thủ hạ độc là người trong phủ?"

"Đúng vậy, trộm trong nhà khó đề phòng! Hơn nữa người này võ công cao cường, e rằng lần sau hắn động thủ, Vương gia sẽ gặp nguy hiểm!"

Lưu Dũng dù sao cũng là đội trưởng đội hộ vệ. Mặc dù lâu nay cuộc sống thái bình, sống an nhàn sung sướng quá rồi, công phủ không khỏi bị bỏ bê hết rồi, nhưng cơ bản vẫn còn đó. Vừa rồi trên đỉnh nhìn dấu chân cũng nhìn ra được người này võ công không phải tầm thường. Nếu đổi lại là hắn, muốn bay nhảy trên đỉnh như thế là không làm được. Người này khinh công cao như thế, nếu ở bên dưới không biết công phu sẽ cao như thế nào.

Theo như lời Dương Thu Trì nói, hắn có chút không yên lòng, nhịn không được trên mặt đầy vẻ lo lắng.

Tôn quản gia không biết gì về võ công, nhưng bản thân cũng là quản gia của Vương phủ, rất giỏi trong việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Dựa vào gương mặt có thể nhìn ra có chuyện khó giải quyết. Đương nhiên, trong lời nói của Dương Thu Trì có hàm ý. Lúc trước tại cửa hiệu bán quan tài, Tôn quản gia nhìn thấy Dương Thu Trì khiêng quan tài ra vào, cũng đủ biết người này không phải thường. Đợi sau khi tra án chuẩn xác, càng àm cho hắn thêm phần bội phục. Nghĩ thầm rằng người này là quới nhân do ông trời phái xuống giúp mình, cũng không dễ dàng để tuột khỏi, nếu muốn bắt hung thủ, nhất định phải giữ người này lại mới được.

Đang muốn mở lời, Tôn quản gia lại thay đổi ý nghĩ, đối với người này chưa biết rõ thế nào, đừng vội tay không bắt hổ, trục lợi đưa sói đến. Cho nên giữ hắn lại không cần chính mình mở miệng ra, bèn nghĩ đến một biện pháp. Mắt hắn liền chuyển động có chủ ý, vuốt vuốt bộ râu sơn dương, cười nhạt nói: “ Dương huynh đệ chạy nạn đến Vũ Xương, đã có dự định gì chưa?"

Dương Thu Trìn nghe qua như mở cời trong dạ, gương mặt buồn rầu, nặng nề thở dài lắc đầu: “ Chúng tôi trước là gặp hạn hán, sau lại gặp nạn châu chấu, lương thực chỉ có lưa thưa vài hạt, đã bị châu chấu ùn ùn kéo đến ăn hết sạch rồi! Không thu hoạch được hạt nào, cha mẹ trước sau đã chết đói, ta mang theo huynh đệ rời xa quê hương, lưu lạc chạy nạn khắp nơi làm hành khất. Nơi nơi đều là chiến tranh loạn lạc, thật không biết đi đến nơi nào nữa... Cuối cùng nghĩ đến Vũ Xương có Sở vương phủ, đại quân phản tặc không dám tấn công, nhất định là an toàn, nên lúc đó mới đến đây. Nhưng đến nơi đây chỉ toàn là những người xa lạ không quen biết, lại không còn nơi nào để đi nữa rồi. Đã không có gì để giữ mạng sống, lại không có gì để ăn...Ôi! Trên đời này, trên mặt đất, có nơi nào cho người nghèo khổ như chúng tôi sống đây..."

Lưu Dũng là một người lính, Dương Thu Trì kịp thời phát hiện ra độc án, để cho hắn tạm thời tránh khỏi tai ương, trong lòng có chút cảm kích. Giờ phút này nghe xong những lời lẽ đáng thương này, không khỏi thêm phần đồng tình, bèn vỗ vỗ hắn nói: “ Tiểu huynh đệ, nếu không có nơi nào để đi, hãy ở lại Sở vương phủ của chúng ta đi, chúng tac có cơm thì ngươi cũng cháo! Tôn quản gia người xem thế nào?"

Dương Thu Trì quá đỗi vui mừng, đang muốn đa tạ, Tôn quản gia mỉm cười nói: “ Lưu tướng quân, chúng ta đi xuống trước, sau đó hãy bàn đến việc này phải giải quyết như thế nào?" . Nói xong lập tức xoay người bước xuống bậc thang. Hắn có lòng ham muốn trước sau đó mới đáp ứng, như vậy mới biết Tôn quản gia là một người không ai lường trước được.

Trong phủ thì Tôn quản gia địa vị cao hơn Lưu Dũng, những chuyện như thu nhận hộ vệ phải do hắn quyết định. Lưu Dũng cũng dù là đứng đầu trong hộ vệ, chỉ phụ trách an toàn bảo vệ, không có quyền chọn người, cho nên hắn bằng lòng cũng là vô dụng, lập tức vỗ vỗ vai Dương Thu Trì: “ Yên tâm đi huynh đệ, ta sẽ hết sức thuyết phục Tôn quản gia lưu giữ ngươi lại."

Dương Thu Trì vội khom người cung tay lại nói: “ Đa tạ tướng quân!"

Lưu Dũng đắc ý ưỡn bụng cười hắc hắc, sau đó đi theo xuống thang.

Dương Thu Trì ôm Tiểu hắc xuống thang, đi về trước, Quách Tuyết Liên mừng rỡ chạy tới thấp giọng nói: “ Thế nào? Không có việc gì chứ?"

"Có thể có chuyện gì được chứ, hung thủ đã sớm chạy thoát rồi...haha..." Dương Thu Trì cố tình nói hai từ hung thủ thật lớn nhắc nhở Tôn quản gia chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Tôn quản gia liếc mắc nhìn Dương Thu Trì : “Dương huynh đệ, ngươi ngoài việc làm ngỗ tác ra thì còn làm được gì khác nữa không?"

"Ta..ta..., ta đúng thật là không biết gì khác nữa..." Dương Thu Trì gãi gãi đầu, thật đúng là chính mình ngoài việc phá án thì không biết làm gì khác nữa.

Tôn quản gia có chút khó xử nói: “ ngươi chỉ biết làm ngỗ tác, trên phủ chúng ta công việc này cũng không phải thường xuyên có..."

Lưu Dũng đã ưng thuận cho Dương Thu Trì lưu lại trong phủ, nghe những này, lập tức lên tiếng: “ Không không, Tôn quản gia, hãy để Dương huynh đệ vào đội hộ vệ của ta đi, ta cũng đang cần vài người làm tạp dịch".

Dương Thu Trì không cần quan tâm làm gì, chỉ cần được ở lại Sở vương phủ, để có thể đợi Liễu Nhược Băng xuất hiện là mãn nguyện rồi, đang định đáp lời lại, không ngờ Tôn quản gia lại mỉm cười nói: “ Lưu tướng quân, Dương huynh đệ bản thân có chút võ công, hơn nữa cũng không tệ, ngươi để hắn làm tạp dịch, không phải là đang làm nhục hắn sao?"

"Thật vậy sao?" Lưu Dũng kinh ngạc trên dưới dò xét Dương Thu Trì: “ Ngươi biết võ công sao?"

Tôn quản gia nói: “ Không chỉ như vậy, Dương huynh đệ một mình có thể khiêng cả quan tài trên vai, chạy một mạch, mặt không đổi sắc, hộ vệ các ngươi mấy người có thể làm được điều đó đây?"

Lưu Dũng càng kinh ngạc hơn, nghe những lời Tôn quản gia nói, càng khơi dậy tính hiếu thắng trong lòng, liếc mắt nhìn Dương Thu Trì, nói: “Dương huynh đệ, hai chúng ta thử một chưởng, xem võ công ngươi như thến nào nhé?"

Dương Thu Trì gật đầu, chắp tay nói: “Được, chẳng qua là Tôn quản gia quá coi trọng, ta cũng chỉ là anh nông dân tài mọn, đó chẳng xem là võ công được, mong Lưu tướng quân nương tay cho."

"Nói hay lắm!" Lưu Dũng thấp giọng đáp.

Dương Thu Trì càng khách khí khiêm nhường càng làm cho Lưu Dũng đề cao cảnh giác. Năm đó, hắn cũng đã từng là hào khách hành tẩu giang hồ, cũng hiểu được đạo lý nhìn tướng mạo không thể biết người. Mặc dù Dương Thu Trì thân hình ốm yếu, nhưng nói không chừng ẩn bên trong là cả con mãnh hổ. Nghĩ tới đây, bất giác có chút hối hận vì đã đưa ra lời thách đấu. Nhưng hiện tại đều có mặt Tôn quản gia cùng thủ hạ hộ vệ ở đây, nếu mà mình thua, mặt mũi không biết để đâu. Nên kêu mình hắn ra tỉ thí trước để nhìn qua thì tốt rồi. Nhưng lời nói đã thốt ra thì hối hận cũng đã muộn rồi.

Lưu Dũng gỡ mũ xuống đặt sang một bên, hoat động chântay một chút, hai mắt nhìn Dương Thu Trì, ra điệu bộ: “Đến đây đi!"

Tiểu hắc cạnh chân Dương Thu Trì nhìn thấy hắn chuẩn bị công kích chủ nhân, thân thể bật dậy, phát ra ánh nhìn sắc bén, miệng phát ra âm thanh hừ hừ như uy hiếp, chỉ đợi chủ nhân ra lệnh một tiếng là nhảy phốc lên

Dương Thu Trì ngồi xuống sờ lên đầu Tiểu hắc: “ Tiểu hắc, đừng lo lắng, tướng quân đây chỉ điểm võ công cho ta, chỉ là so chiêu, không quan hệ gì đâu".

Chú chó Tiểu hắc bây giờ mới thu hồi điệu lại, lùi lại dưới chân Quách Tuyết Liên, hai mắt vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lưu Dũng tướng quân.

Sau khi Lưu Dũng đợi Dương Thu Trì chuẩn bị thế xong, dồn khí đan điền, hét to : “ Tiếp chiêu!" Vừa hô, một chưởng hướng về ngực Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì hét to, một chưởng đánh ra.

"Thình thình", âm thanh hai chưởng va chạm nhau, thân thể Lưu Dũng vụt qua. Dương Thu Trì thụt lùi vài bước, lập tức ngã nhào bốn chân chổng lên trời thật khó coi.

Tiểu hắc phóng nhanh như hổ nhảy đến cạnh Dương Thu Trì, cúi đầu vào ngửi ngửi hai má hắn. Sau khi nhận ra chủ nhân không có vấn đề gì lớn, lúc này mới quay đầu hung tợn nhìn Lưu Dũng. Quách Tuyết Liên hốt hoảng kêu lên, vội vàng chạy đến đỡ Dương Thu Trì dậy.

Dương Thu Trì nhờ Quách Tuyết Liên đỡ đứng lên một cách khó khăn, mới vừa đứng được phân nửa, lại ngã nhào xuống đất.

Lưu Dũng ha hả cười, bước nhanh đến ngồi xổm xuống, đè bên bả vai hắn nói: “Dương huynh đệ, ngươi vừa mới đỡ một chưởng của ta, phủ tạng có khả năng bị chấn động rồi.

Trước hết nằm xuống đừng cử động, chờ một chút hãy đứng lên."
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...