Nạp Thiếp Ký II
Chương 13: "quyên" Tiền Cứu Trợ
Dương Thu Trì nói: “Ngoại trừ sòng bạc này ra, ngươi chắc chắn là phải còn có gia sản khác nữa chứ? Có bao nhiêu tiền? Khai ra không được che giấu, bằng không ta lệnh Cẩm y vệ lục soát, phát hiện ra có nhiều tiền thì sẽ tịch thu tài sản và giết cả nhà ngươi. Ngươi hãy tự mình chọn lựa đi.”
“Phải, phải, tiểu nhân tại trấn này cũng có một ít tài sản, còn có ít ruộng đất. Toàn bộ tài sản trong nhà cũng khoảng một vạn lượng.
“A, đó là tiền lừa bịp, tiền ăn chặn đánh người khác. Ngươi như thế không thích hợp để mở sòng bạc, ta sẽ giúp ngươi giả tán sòng bạc này được chứ?”
Tên chưởng quầy béo không dám nói nửa lời, cuống quýt gật đầu đáp ứng: “Lần này tiểu nhân sẽ ngưng việc làm ăn lại, bán của cải sản nghiệp lấy tiền, dẫn vợ con về quê...”
“Đây đúng một ý hay!”. Dương Thu Trì lạnh lùng cười: “Ngươi mở sòng bạc cũng đã vài năm. Sản nghiệp này cũng là do lừa gạt tiền của thiên hạ mà có, như vậy cũng giống như mang theo gia tài hồi quy về quê an hưởng cuộc sống tuổi già sao?”
Tên chưởng quầy béo sợ run cả người, không dám nói thêm lời nào, trong lòng có chút ớn lạnh.
“Như vầy đi, đầu tiên ngươi xuất ra năm trăm lượng, phân phát cho Trương Yến Yến và thủ hạ xem như đó là phí cho thôi việc và mua thuốc thang.”
“Phải! Phải !”
“Ngươi có thể giữ lại năm trăm lượng, làm lộ phí về quê và những ngày sắp tới có thể lấy làm vốn mua bán nhỏ, để nuôi người nhà sống tạm qua ngày. Chắc hẳn phải còn lại đất đai giá trị khoảng chín ngìn hai trăm lượng, ta sẽ giúp ngươi bán lấy tiền bạc. Rồi sẽ lấy tiền này quyên góp, giúp đỡ cho những người dân cùng khổ. Ngươi trước đã sắp đặt bày trò lừa gạt ở sòng bạc. Những người bị ngươi lừa gạt cũng là lão bách tính mà ra. Bây giờ ngươi quay trở lại giúp đỡ họ thì chẳng phải là lấy tiền của họ giúp đỡ họ sao? Ngươi không nghĩ rằng đây cũng là một cách hay sao?”
Chưởng quầy béo toàn thân mềm nhũn, ngồi phệch xuống đất. Nhưng bây giờ hắn đang nằm trong tay Cẩm y vệ, gia sản xem như đã tiêu tan hết. Việc kinh doanh đang thuận lợi rốt cuộc kết quả là thế này. Nhưng so ra việc này với tịch thu tài sản và giết hết cả nhà thì vẫn tốt hơn nhiều. Sau khi suy nghĩ thông suốt, hắn vội vàng quỳ xuống khấu tạ.
“Hạn kỳ đến sáng ngày mai ngươi phải rời khỏi nơi đây, quay về quê cũ. Từ bây giờ trở về sau không được phép mở sòng bạc gạt người nữa. Hãy nhớ kỹ là Cẩm y vệ tai mắt khắp nơi, ta sẽ cho người giám sát ngươi. Ta nói rồi chỉ cần ngươi mở lại sòng bạc thì nợ cũ nợ mới đồng loạt tính một lúc!”
“Phải, phải , tiểu nhân không dám buớc vào sòng bạc nửa bước.”Chưởng quầy béo cuống quýt dập đầu.
Lúc này Thạch Thu Giãn cùng người giữ tiền đã hoàn tất việc kiểm kê tiền trong sòng bạc. Quả nhiên là chỉ có khoảng hơn mười ba nghìn hai trăm lượng. Đặt cái rương ở khoảng trống giữa nhà. Định chạy đi lấy sổ sách thì vài tên lính hầu đã mang lại.
Dương Thu Trì liếc mắt nhìn lý trưởng làm hắn sợ đến phát run, quay sang nói với chưởng quầy béo: “Ngươi cũng đã thành thật tự thú nhận nơi này là sòng bạc của ngươi, vậy có gì chứng minh không ?”
“Dạ có...hắn....hắn có ba mươi phần trăm ở đây!”
“Ha ha, ...đúng là không ít, chẳng trách hắn cố sức như vậy. Vừa nghe nói có người đến gây rối, lập tức mang theo lính tráng tới đây”. Nói xong quay đầu sang nói với lý trưởng: “Lần này quyên góp tiền cứu trợ dân chúng cùng khổ, xem chừng như đã cắt bớt phần ăn của ngươi rồi, chắc hẳn rất đau lòng đúng không?”
Lý trưởng không nói được nửa lời, chỉ biết cúi nhìn mặt đất , run lên bần bật.
Dương Thu Trì nói: “Lý trưởng đại nhân, ta cũng chỉ tra xét cho rõ ràng xem rốt cuộc là ngươi có gian lận không mà thôi. Ta cũng còn chuyện quan trọng phải làm, hơn nữa các ngươi là quan phụ mẫu của hương thôn, có tham lam ít tiền cũng là điều bình thường. Cho nên ta cũng không truy cứu nữa. Bây giờ ta giao cho ngươi một nhiệm vụ, nếu như ngươi hoàn thành thuận lợi, ta sẽ vẫn để ngươi làm lý trưởng, bằng không ta sẽ đem việc ngươi cùng người khác mở sòng bạc, chèn ép bách tính nhân dân, đến lúc đó ngươi phi chấp hành luật pháp!”
Minh thành tổ Chu Lệ tặng thượng phương bảo kiếm cho Dương Thu Trì, quan thất phẩm vẫn có quyền tra xét, ra lệnh hành sự, không cần bẩm báo. Từ quan lục phẩm đến tứ phẩm có thể tiền trảm hậu tấu. Như lý trưởng trong thôn cũng chỉ là tiểu quan lại không nhập lưu, Dương Thu Trì cầm cây kiếm này, nói được thì làm được, hoàn toàn không phải là đe dọa.
Lý trưởng toát mồ hôi lạnh, cuống quýt khấu đầu nói: “Phải, phải, ...tiểu nhân ...tiểu nhân nhất định nghe theo lời đại lão gia giao phó...Sẽ hoàn thành tốt công việc đại lão gia giao...”
“Nhiệm vụ này rất đơn giản. Ngưoi tại sòng bạc đã thắng hơn mười ba vạn lượng, còn có thêm tiền kinh doanh với của chủ sòng bạc khoảng chín ngàn hai trăm lượng, trước hừng đông ngày mai phải đem tiền đó phân phát cho bách tính nghèo khổ trong trấn. Nhiệm vụ chính của ngươi là trước khi trời sáng, ngươi cùng ông chủ sòng bạc đây phải kiếm đủ số tiền chín ngàn hai trăm lượng mang đến cho ta. Nên nhớ là lúc đó ta sẽ cho người giám sát các ngươi, phải thống kê hết tất cả những người lang thang và nghèo khổ trên trấn. Sau đó mới đưa ra kế hoạch phát tiền cứu trợ. Chúng ta sẽ giám sát, đôn đốc, triệu tập những người cần được cứu trợ đến và lập tức phát tiền cứu tế. Ngày mai mọi việc phải xong trước khi trời sáng, Ngươi nghe đã hiểu chưa?”
“ Dạ..., hiểu rồi ạ!” Lý trưởng lau mồ hôi trán
Dương Thu Trì dụng ý sâu xa hỏi: “Gia sản lý trưởng nhiều ít bao nhiêu vậy?-Hãy nhớ kỹ là không được nói ngoa, bằng không ngươi sẽ phải hối hận!”
Lý trưởng ngay lập tức hiểu được ý tứ câu nói của Dương Thu Trì, cả người run run đứng lên, nói ngập ngừng: “ Tất cả gia sản hơn bốn ngàn hai trăm lượng... tiểu nhân không dám nói sai...”
“Là bốn ngàn hai trăm lượng tương đương bốn triệu nhân dân tệ. Dương Thu Trì cười hắc hắc, lạnh lùng nói: “Ngươi không lầm lẫn đó chứ, bốn ngàn hai trăm lượng, xuất ra một nửa quyên góp cứu trợ những người dân nghèo trên trấn, tính ra cũng không nhiều đấy chứ?”
Điều Dương Thu Trì cân nhắc ở đây là lý trưởng với vai trò hương lão trong thôn sẽ trực tiếp quản lý nhân viên. Quan lại Minh triều nhận bổng lộc và tiền ăn( tiền ăn trợ cấp) trải qua các thời kỳ quá ít, vẫn không đủ nuôi sống người trong nhà, chỉ cầm cự rau cháo qua ngày mà thôi. Cho nên tham ô, hối lộ là hiện tượng rất phổ biến.
Nếu thẳng tay dùng luật pháp trừng trị thì cũng sẽ không có ai làm việc nữa. Quan phủ nha môn cần có người quản lý từng khâu. Nếu nha môn tê liệt, đối với dân chúng tất nhiên là chuyện chẳng tốt lành gì. Bởi vậy cũng không được phân xử thái quá.
Trên gương mặt của tên lý trưởng béo từng thớ thịt run run lên, hắn nói: “Dù có nhiều hay không thì tiểu nhân vẫn xin xuất ra hai ngàn lượng quyên trợ cho những người dân nghèo khổ trên trấn.”
“Tốt lắm, ngươi lập tức chuẩn bị kế hoạch cứu tế những người dân nghèo của trấn. Đêm nay đưa danh sách và cứu tế liền. Sáng sớm ngày mai công tác trợ giúp người nghèo này phải hoàn thành liền! Ta thắng hơn một vạn ba nghìn lượng tiền thắng cược. Ông chủ sòng bạc góp chín ngàn hai trăm lượng.Tiền của ngươi là hai ngàn hai trăm lượng. Tất cả cũng được hai vạn bốn nghìn lượng, tất cả phải phát theo đúng thời gian đã định. À, tên của người trợ giúp sẽ là...lý trưởng, ông chủ, các ngươi xem ta viết tên của hai ngươi vào đây hay là mượn danh nghĩa của Hoàng thượng?”
Hai người đó còn mặt mũi nào tranh giành cùng Hoàng thượng. Dương Thu Trì hỏi câu này nhưng cũng đã biết được đáp án, chỉ là muốn xác nhận lại câu trả lời mà thôi. Hai người đồng thanh đáp: “Hoàng thượng, đương nhiên là Hoàng thượng rồi!”
“Tốt , hai ngươi nói cũng phải, rất hợp với câu 'Trong trời đất này không đâu là đất của hoàng thượng, không ai không là thần dân của hoàng thượng'. Tiền của chúng ta cũng chính là tiền của Hoàng thượng. Đề danh Hoàng thượng cấp phát tiền cứu trợ cũng không quá đáng. Phú hào trong thiên hạ phải noi gương theo tư tưởng biết chia sẽ giúp đỡ người khác của hai vị đây...ha...ha...”
“Không dám! Không dám!” Vẻ mặt của hai người này đầy đau khổ, tựa hồ như việc xuất tiền cứu trợ này sẽ làm tán gia bại sản của họ mà lại chẳng nhận được chút hư danh nào. Điều này cũng giống như mua răng rồi nuốt vào dạ dày.
Dương Thu Trì cũng nói: “ Để phòng ngừa chuyện các ngươi bày trò lừa bịp, ta sẽ phái người giám sát các ngươi. Còn nữa, trấn nhỏ cùa các ngươi cách kinh thành cũng không xa, dĩ nhiên ta sẽ giám sát tiếp. Ta sẽ cho người thường xuyên tìm hiểu tin tức. Nếu các ngươi cấu kết với cường hào, hiếp đáp dân chúng, muốn nhận lại tiền thì ta sẽ trả lại. Kế tiếp đó nợ củ nợ mới chúng ta sẽ đem ra tính một lượt.”
“Dạ, tiểu nhân tuyệt đồi không dám!” Lý trưởng vội nói.
“Ngươi mang đến đây mấy tên sai dịch khỏe mạnh, cũng có nghĩa là đồng lõa với ngươi. Ngày thường chẳng phải cũng đã theo chân đến sòng bạc chia tiền đấy sao. Hắc...hắc...thế thì mỗi người hãy lấy ra một trăm hai mươi lượng để quyên góp cứu trợ người nghèo đi, thế nào, được chứ?”
Một trăm hai mươi lượng gần bằng một trăm ngàn nhân dân tệ, nhưng cũng không phải là số tiền nhỏ. Mấy tên sai dịch vẻ mặt đau khổ, cuống quýt gật đầu đáp ứng.
Dương Thu Trì bảo Kim sư gia, Thạch Thu Giản mang theo vài người trong Cẩm y vệ để giám sát đôn đốc bọn họ lên danh sách ngay trong đêm, cung cấp danh sách những người ăn xin trong trấn cùng những người nghèo khác để nhanh chóng phát tiền cứu trợ.
Cùng lúc đó, Nguyệt Thiền mang miếng ngọc bội đến cho Dương Thu Trì, đang chuẩn bị đưa một trăm hai mươi lượng thì Dương Thu Trì khoát tay nói: “Tiền này chúng ta cũng không cần, hãy mang nó chia hết cho những người nghèo đi.”
Trên đường đi với nhiệm vụ tuần phủ của hắn, sau khi đến mỗi địa phương, chỉ cần nói ra thân phận thì ngân lượng sẽ dồi dào. Mỗi địa phương đều có lớn nhỏ quan viên hiếu kính vàng bạc, số lượng nhiều khôn đếm xuể, đương nhiên không cần lo lắng với số tiền này.
Sau khi đã xếp đặt mọi chuyện ổn thỏa, Dương Thu Trì dẫn Phùng Tiểu Tuyết cùng mấy người đứng đợi rời khỏi sòng bạc.
Khi ra cửa để đi về , Phùng Tiểu Tuyết nói: “Thiếp lúc trước chỉ là cứu tế với mấy cái bánh bao, so sánh với phu quân thật chẳng thấm vào đâu. Phu quân giúp những người nghèo này như vậy, đó mới là sự giúp đỡ thật sự”
Dương Thu Trì thở dài nói: “ Thiên hạ này lắm người cùng khổ, chúng ta cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.” Bốn người họ gật đầu tán thành.
Vân Lộ tò mò hỏi: “Thu trì ca, xem ra dáng bộ của huynh và Vân Nhi đã sớm biết cái gì là thần bài Trương Yến Yến tác tệ ra sao rồi. Bằng cách nào mà huynh thấy ra điều đó vậy?”